[SBA] Chương 221

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Dư không ngờ Tạ Thanh Trình nghe thấy việc này, thế mà chẳng hề bất ngờ.

Tạ Thanh Trình cũng hoàn toàn nhận rõ điều này.

Anh hết sức nhạy bén, lúc cô hầu bước vào dọn dẹp đổi ga giường là anh đã nhận ra chuyện này hình như không đúng lắm.

Trong cảnh bình thường, cho dù là ở khách sạn đi nữa, nhân viên phục vụ cũng không thay mới đồ dùng trên giường mỗi ngày được, huống chi đây còn là phòng ngủ Hạ Dư thường dùng? Hơn nữa ga giường của Hạ Dư rất sạch sẽ, có thể nhận thấy là mới trải không lâu, hoàn toàn không cần thiết phải thay bộ mới. Nhưng cô hầu lại tháo ga giường cũ mang đi.

Tạ Thanh Trình biết là do Đoàn Văn đang kiểm tra xem Hạ Dư với anh có quan hệ thật hay không. Dù sao nếu Hạ Dư thật sự chỉ vì dục vọng của bản thân, thế sau khi bắt mình về rồi, không thể không làm gì hết được.

Đoàn Văn đâu ngốc, cũng chẳng tin tưởng Hạ Dư tới thế, vậy nên mới phái người đi kiểm tra, lén xem thử Hạ Dư có ý đồ gì khác hay không.

Chiêu này đúng là rất kinh tởm, nhưng giờ họ chẳng có cách nào khác, chỉ có thể cố hết sức tiếp tục diễn kịch sao cho giống thật.

Vì thế đêm nay, không khí trở nên kì quái lạ thường.

Tuy hiện giờ Tạ Thanh Trình và Hạ Dư không muốn cãi nhau nữa, nhưng mà cũng chỉ là không tranh cãi tiếp thôi.

Chuyện về mặt tình cảm, chẳng ai trong bọn họ là giải thích điều gì hết cả.

Bởi vì không có tư cách.

Để giải thích tình cảm của mình, đầu tiên là phải biết đối phương để ý tới phần tình cảm này đã, nếu đối phương chẳng buồn để ý, mình chủ động nhắc tới, thế cũng không khỏi đề cao bản thân quá mức rồi.

Tạ Thanh Trình rất hay suy bụng ta ra bụng người, anh cảm thấy tình cảnh của bạn thân hiện giờ cứ như lúc ly hôn với Lý Nhã Thu vậy, đêm Giao Thừa Lý Nhã Thu quay về gặp anh, nếu tự dưng bảo một câu "Anh Tạ, em không có tình cảm với hắn ta, em không có quan hệ gì với hắn ta hết", thế thì sẽ chỉ gây cảm giác xấu hổ không thôi, kì quái khó nói cho người cũ là anh mà thôi.

Người ta không thích thì mình không nên làm, Tạ Thanh Trình tự biết mình đã làm tổn thương trái tim Hạ Dư trong trận hải chiến, tuy rằng Hạ Dư đã buông bỏ hận thù, nhưng sao mà tình yêu ngày trước vẫn còn cho được, vậy nên hiện giờ nếu anh nói với Hạ Dư một câu "Hạ Dư, anh không có tình cảm với Trần Mạn, anh không có quan hệ gì với em ấy hết", thế chắc chắn cũng sẽ khiến Hạ Dư cảm thấy kỳ quái lắm.

Vì thế vị thẳng nam sắt thép mọt sách Tạ Thanh Trình cảm thấy bản thân làm thế là đúng, phân tích giải quyết kiểu này chắc chắn chính xác 100%.

Còn Hạ Dư thì sao? Thằng nhóc này lại càng thông minh hơn.

Trước đây cậu đã từng tỏ tình với Tạ Thanh Trình, máu chảy đầu rơi vì Tạ Thanh Trình, đánh đổi bao nhiêu tình cảm như thế, mà trước nay Tạ Thanh Trình lại chẳng chấp nhận cậu, thậm chí còn phân biệt rạch ròi giữa tình dục với tình yêu, lại luôn khuyên nhủ mình đừng lãng phí tình cảm với ông chú. Cho dù Hạ Dư từng thấy chú rồng lửa nhỏ vỡ nát, nhưng cậu đã bị từ chối nhiều lần, cậu vốn không dám nghĩ tới việc liệu có phải Tạ Thanh Trình yêu cậu rồi hay không, sâu trong lòng cậu vẫn vô cùng tự ti, cậu luôn cảm thấy chẳng ai cần bản thân mình cả, phần tự ti này khiến cậu giương nanh múa vuốt, nhưng lại sợ hãi tình yêu.

Chàng thanh niên nghệ thuật đau lòng suy nghĩ, à, chú rồng lửa nhỏ kia cũng chỉ là do Tạ Thanh Trình áy náy với cái chết của cậu mà thôi, chẳng có ý gì hết cả.

Vậy nếu như đã không thích nhau, có thể bình yên được như bây giờ cũng đã không tệ rồi. Có một số việc không nên nhắc lại nữa.

Bọn họ cứ như học sinh trung học vẫn chưa bày tỏ nỗi lòng, chẳng ai dám tùy tiện chạm vào ranh giới ấy, lúc ở bên nhau vẫn đoán già đoán non, vẫn có hơi bất an, thậm chí còn có mấy phần cẩn thận, chẳng ai đủ dũng cảm, cũng tự nhận là không có tư cách để nói rằng trong lòng vẫn còn tình yêu say đắm chẳng thể buông bỏ.

Buổi tối tắm rửa xong xuôi, Hạ Dư với Tạ Thanh Trình cùng lên giường, trùm trong chăn lông ngỗng, thành ra thế giới cũng chỉ còn lại hai người họ đối diện nhau, ở nơi tối như mực chẳng dễ nhìn thấy gương mặt đối phương, bọn họ tựa như rơi vào hang động tối đen của rồng, gần như phải dựa hết vào hơi thở để nhận biết vị trí của nhau.

Hạ Dư nhỏ giọng nói: "Anh có biết hiện giờ em đang nghĩ gì không."

Trên người Hạ Dư vương mùi thuốc lá nhàn nhạt, Tạ Thanh Trình mấy năm nay không được hút nhiều thuốc, ngửi thấy mùi thuốc này lại vô thức thèm thuồng, anh bình tĩnh lại: "Gì thế."

"Em cảm thấy đôi ta như chính đảng ngầm, đóng giả làm vợ chồng lúc nội chiến quốc cộng vậy, ban ngày hoàn thành công việc của tổ chức, buổi tối đóng cửa phòng rồi còn phải diễn kịch cho đám gián điệp xem, một ngày hai mươi tư tiếng lúc nào cũng phải giả bộ."

Tạ Thanh Trình thở dài, đứa nhỏ này đúng là học biên đạo ra thật: "... Thế hôm nay em đã hoàn thành công việc tình báo chưa?"

"Làm xong rồi."

Tạ Thanh Trình biết rằng Hạ Dư đã gửi số liệu về tia lạnh cấp tốc cho tổng bộ thành công.

Có số liệu này, không bao lâu nữa cuộc tấn công toàn diện của Người Phá Mộng sẽ bắt đầu, mà trước đó, bọn họ cần phải cố hết sức ẩn náu trong Mandela để phối hợp tác chiến càng lâu càng tốt.

Thật ra người như Tạ Thanh Trình rất phù hợp để hoạt động chính đảng ngầm trong thời kỳ chiến tranh, bởi vì trong tình huống bình thường, anh gần như chẳng có cảm xúc cá nhân gì cả, hơn nữa anh phân chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ ra rất rõ ràng, chuyện da thịt với anh mà nói thật ra cũng chẳng có gì là quan trọng hết cả, nếu hiện giờ thật sự phải xảy ra quan hệ gì đó trên chiếc giường này mới có thể khiến Đoàn Văn hết nghi ngờ, vậy thì đương nhiên anh sẽ lấy đại cục làm trọng.

Nhưng ngược lại cơ thể cậu thanh niên Hạ Dư có hơi căng thẳng, thằng nhóc này nhớ tới mấy chuyện nát be nát bét mình làm lúc trước, có hơi mất mặt, lại sợ khiến Tạ Thanh Trình không vui. Vì thế cậu căng chăn ra, xoắn xuýt hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi anh: "Vậy thì... Chuyện đó... Anh có đồng ý không?"

"..."

Im lặng mấy giây.

Đã bao lâu như vậy... Qua rất nhiều rất nhiều năm, trong sự áp lực, đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Trình thấy có hơi hứng thú, bởi vì giây phút này anh chợt cảm thấy Hạ Dư thật sự rất giống với dáng vẻ mười chín tuổi năm ấy.

Anh im lặng một lát, đã biết rõ thế mà vẫn còn cố tình hỏi một câu: "Hửm? Chuyện nào?"

Hạ Dư vẫn chưa hề nhận ra Tạ Thanh Trình cố tình làm khó dễ cậu, càng xấu hổ hơn: "Thì là... Chuyện đó đó."

Tạ Thanh Trình: "Anh không hiểu."

Trong lúc chẳng biết làm sao Hạ Dư chợt chạm mắt Tạ Thanh Trình, nhìn đôi mắt kia, Hạ Dư có hơi ngẩn ra, nhưng phản ứng lại ngay: "Anh biết mà."

Tạ Thanh Trình bị phát hiện, có hơi xấu hổ, ho khan một tiếng: "... Hết cách rồi, chúng ta cũng đâu lựa chọn được."

Hạ Dư không ngờ Tạ Thanh Trình lại có thái độ này, cậu hơi sửng sốt, nếu là lúc trước, chắc chắn cậu sẽ phải hỏi Tạ Thanh Trình—— Chẳng lẽ anh không để ý tới cảm nhận của Trần Diễn à?

Còn Tạ Thanh Trình, cho dù anh bị nhốt ở nhà Hạ Dư hơn mười ngày, đã nhận ra Hạ Dư với Anthony vốn không phải người yêu từ lâu, cùng lắm chỉ là bạn giường thôi. Nhưng cho dù là bạn giường đi nữa thì anh cũng không thoải mái, có khi anh cũng biết rõ còn cố tình hỏi lại, thế em mẹ nó không để ý tới Tạ Ly Thâm à?

Nhưng sau lần phát bệnh kia, ngoại trừ vấn đề tình cảm ra thì bọn họ nói rõ được rất nhiều chuyện, Hạ Dư không hề muốn làm tổn thương Tạ Thanh Trình, mà Tạ Thanh Trình hình như cũng chẳng muốn nhắc lại mấy chuyện Anthony hỏng bét gì đó nữa.

Con đao nhọn tra tấn đối phương suốt bao lâu giữa bọn họ tuy rằng vẫn chưa được rút ra, nhưng chẳng ai trong bọn họ muốn đâm vào sâu thêm nữa cả. Không phải bọn họ không để ý tới tình cảm của đối phương, nhưng mà lúc hai con rồng cô độc quấn lấy nhau, bọn họ đều trông thấy vết sẹo chồng chất trên người đối phương, nên sẽ chẳng bao giờ chịu làm tổn thương người kia thêm nữa, cho dù trong lòng bản thân vẫn còn khó chịu.

Lúc trước Hạ Dư đã từng làm rất nhiều chuyện súc sinh, lần này thế mà lại có vẻ hơi bối rối ngập ngừng: "Thế, thế chúng ta..."

"... Coi như làm việc thôi... Dưới tình huống không còn lựa chọn khác, cũng chỉ có thể không để ý nhiều. Với cả đâu thể ngửa bài với Đoàn Văn chỉ vì mỗi loại chuyện này đúng chứ."

"..."

Quan hệ giữa hai người họ xảy ra có nguyên nhân là vì trả thù, có nguyên nhân vì hiểu lầm, có nguyên nhân vì yêu thầm, có nguyên nhân là vì triền miên.

Chỉ chưa từng có sự xấu hổ vì giải quyết việc công như vậy.

Hạ Dư nằm mặt đối mặt với anh một lát, vẫn cảm thấy không phù hợp cho lắm. Quan hệ giữa hai người bọn họ khó khăn lắm mới hàn gắn lại được như bây giờ, cậu không muốn tự ý hành động. Thanh niên xoắn xuýt, bỗng dưng nhớ ra cái gì, tay sột sột soạt soạt vươn ra lấy thứ gì đó đặt bên gối vào trong. Người như Tạ Thanh Trình có hơi thẳng thắn về mấy việc này, một thoáng ấy anh còn tưởng Hạ Dư lấy bao vào, kết quả dưới lớp chăn tối đen giơ tay chẳng thấy năm ngón bất chợt lóe ánh sáng trắng chói mắt.

Tạ Thanh Trình không nhịn được nheo mắt lại: "Em lấy điện thoại vào đây làm gì?"

Hạ Dư ho khẽ một tiếng: "Em cảm thấy cơ thể anh không khỏe... Em nghĩ, không bằng chúng ta... Vẫn chỉ diễn thôi đi?"

Tạ Thanh Trình khó hiểu, nhíu mày kiếm lại: "Diễn? Việc này diễn thế nào?"

Hạ Dư liếm liếm môi, càng xấu hổ hơn: "Là thế này. Chúng ta làm thì vẫn phải làm, nhưng mà chỉ làm nửa thật nửa giả thôi, cũng như diễn viên đóng cảnh nóng vậy, có thể lừa được Đoàn Văn thì cũng ổn rồi."

Tạ Thanh Trình vẫn khó hiểu: "... Thế nào gọi là nửa thật nửa giả?"

Hạ Dư từ bỏ, cậu cảm thấy quanh co mãi với Tạ Thanh Trình cũng chẳng được gì, vì thế cầm một bên tai nghe không dây lên, tự đeo cho mình, còn bên kia đưa cho Tạ Thanh Trình, sau đó bảo: "Xem phim."

Tạ Thanh Trình: "... ... ..."

Cách thiên tài khác người của thế giới – đồng chí Hạ Dư nghĩ ra, chính là tự mình xử lí cho cơm no áo ấm.

Càng giải quyết vấn đề này nhanh thì càng có thể trùm chăn bàn bạc công việc với đồng nghiệp sớm, tránh việc sơ sẩy xíu đã bị đồng nghiệp quyến rũ tới mức không tự kiềm chế nổi.

Hạ Dư tùy tiện vào một trang web, ánh điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của cậu, cậu cố tình nghiêm mặt, không lộ biểu cảm gì, giống như bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch tác chiến với Tạ Thanh Trình, vừa xem trang chủ, vừa hỏi một câu.

"Anh muốn xem thể loại nào."

Tạ Thanh Trình: "... Anh cũng phải xem à."

"... Anh không xem thì anh có làm nổi không?"

Tạ Thanh Trình thầm nghĩ dù anh xem thì cũng vô dụng thôi, anh vốn ít hứng thú về mấy chuyện này, xưa nay mất kiểm soát phóng túng với Hạ Dư như thế, gần như tất cả đều là tự Hạ Dư lo việc châm lửa cả thôi.

Nhưng chuyện này sao có thể nói với Hạ Dư cho được?

Hơn nữa nghĩ lại cẩn thận, cách này tuy nghe qua thì rất vớ vẩn, nhưng cũng là cách giải quyết ít tổn thất với hai người bọn họ nhất. Bởi thế Tạ Thanh Trình nói: "Chọn bừa đi, em thấy ưng là được."

Hạ Dư chọn luôn bộ có điểm đánh giá cao nhất ở đầu trang, chia tai nghe ra cho Tạ Thanh Trình, bắt đầu xem cảnh phim chiếu.

Hai người làm rất nhiều chuyện, cũng không khỏi cảm thấy vừa nực cười vừa vớ vẩn, thật sự chẳng ngờ rằng có một ngày thế mà hai người bọn họ lại phải cùng trùm chăn thưởng thức phim đêm khuya.

Bộ phim ấy là của Âu Mỹ, diễn viên chính rất xinh xắn ưa nhìn, chỉnh sửa biên tập chế tác đều rất hoàn hảo, có thể thấy đây là bộ phim tâm huyết của đạo diễn, nhưng Hạ Dư và Tạ Thanh Trình nằm trên giường xem suốt bao lâu, hai người đều chẳng có cảm xúc gì.

Hạ Dư: "Anh thấy thế nào?"

"Chẳng ra sao."

Hạ Dư bảo: "Hay là em đổi sang một bộ trong nước nhé."

"..." Tạ Thanh Trình, "Cũng được."

Hạ Dư bèn đổi phim, lần này không phải phim công nghiệp kiểu vậy nữa, cậu tìm bộ do một cặp đôi tự quay, tàm tạm, độ nét giảm rõ rệt, chẳng có nhiều lời lẽ với màn hình, nhưng được cái giàu tình cảm, hơn nữa là tiếng mẹ đẻ nên có thể kích thích thẳng vào não bộ, không cần phải thông qua hệ thống phiên dịch của não nữa.

Mấy giây sau.

Tạ Thanh Trình nhìn một hồi, nhíu mày bảo: "Em có cảm thấy cô gái này trông quen quen không."

"... Có một chút."

"Cô ấy khá giống y tá Chu trong bệnh viện cũ của bọn anh."

Hạ Dư vốn chẳng có hứng thú để xem, vừa nghe thế, thử nhớ lại, tắt luôn phim đi.

"... Em đổi bộ khác."

"Thế em để ý chút, tìm cho đàng hoàng."

Rõ ràng là chuyện xấu hổ lại ướt át như thế, để Tạ Thanh Trình nói lại mang vẻ như đàn anh dạy đàn em làm PPT. Hạ Dư thành ra càng xấu hổ hơn, dứt khoát thoát hẳn khỏi trang chủ, chuyển sang tag khác, sau khi xem lướt một lượt, chọn bộ trông ưa mắt bắt đầu phát.

Lần này cậu tìm bộ có hai diễn viên chính là nam.

Nhưng hai chàng trai trong bộ phim kia còn có lông ngực dài hơn cả tinh tinh đen trong vườn bách thú, giọng thì khiến người ta sợ hãi hơn cả tiếng voi châu Phi phun nước, Tạ Thanh Trình xem chưa tới một phút đã tháo tai nghe xuống: "Xem cái này còn không bằng xem thế giới động vật."

Hạ Dư thấy cũng đúng, mấy thứ này toàn cái gì đâu không.

Cậu tắt trang web đi, liếc mắt qua, nhìn Tạ Thanh Trình, nương theo ánh sáng nhàn nhạt của điện thoại, trong khoảng cách này Hạ Dư có thể trông thấy rõ khuôn mặt Tạ Thanh Trình. Tầm mắt cậu lượn lờ qua gương mặt trắng như ngọc của Tạ Thanh Trình, mày tựa đao cắt, lại lưu luyến nơi đôi mắt đào hoa như băng sương đọng thành.

Mấy bộ phim này có diễn tận tâm đến đâu, cũng chẳng bằng Tạ Thanh Trình lẳng lặng liếc nhìn cậu một cái.

Hạ Dư buồn bực vì tình cảm của mình dành cho Tạ Thanh Trình, rõ ràng cậu tưởng lòng có thể vững như thành trì, vì sao chỉ cần ở bên cạnh anh, tim sẽ nhũn ra tới chật vật, chỉ muốn hôn lên bờ môi mỏng kia của Tạ Thanh Trình mà thôi?

Thậm chí chỉ mới nghĩ như thế, lòng đã nóng lên, bụng cũng như lửa đốt.

Mắt cậu ửng đỏ, nhìn chằm chằm đối phương chẳng buồn chớp mắt.

Nhưng Tạ Thanh Trình còn cố tình không nhận ra, vẫn hỏi: "Em không tìm được bộ nào tàm tạm à."

Hạ Dư: "..."

"Không có hàng lưu trữ hả?"

"..."

Tạ Thanh Trình cảm thấy chắc cũng gây khó dễ cho đứa nhỏ này rồi, đã vậy còn phải làm loại chuyện này với ông chú vừa có xích mích vừa chẳng có tình cảm. Thôi bỏ đi, chuyện phiền phức thế này đành để mình làm vậy, vì thế bảo: "Hay là em đưa điện thoại cho anh đi, anh tìm giúp em."

Hạ Dư khàn khàn nói: "Anh thì có kinh nghiệm gì? Lúc trước em làm bài giảng giúp anh, thấy trong máy tính của anh tới phim hạng R còn chẳng có kia kìa."

Lời vừa nói xong, hai người đều im lặng.

Hiện giờ bọn họ rất hiếm khi nhắc lại chuyện năm ấy, cho dù là đau khổ hay là ôn hòa, tất cả đã qua tựa như đã thành vết thương chẳng thể khép miệng.

Giờ phút này Hạ Dư thốt ra mà chẳng suy nghĩ, như thể càng kéo bọn họ về thời điểm còn ở trong đại học vào ba bốn năm trước, lúc tất cả mọi sai lầm trước đây của họ vẫn chưa xảy ra.

Lúc ký ức bủa vây, ánh mắt Hạ Dư cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt Tạ Thanh Trình mãi, hốc mắt cũng dần đỏ lên ươn ướt, không hẳn là vì ngượng ngập mà còn mang theo cả những cảm xúc khác.

Cậu nhìn vào bên mắt đã mù của Tạ Thanh Trình.

Nhìn mái tóc đã lấm tấm sợi bạc của Tạ Thanh Trình.

Cậu nhìn thấy người đã từng rực rỡ đến như thế, lại như ngọn đến đốt tới lúc tàn, từ rực rỡ thành suy sút, đều là những thời gian cậu đã bỏ lỡ.

Bên mắt đã mù chẳng thuộc về mình, mái tóc điểm bạc không phải của mình, năm tháng đã qua... Cho dù người này có vụn vỡ tới mấy, cũng không còn thuộc về mình nữa.

Hạ Dư hồn bay phách lạc lảo đảo quay về, bò khỏi đại ngục A Tỳ thấm đẫm máu tươi—— Cậu chỉ trông thấy một Tạ Thanh Trình đã vỡ vụn, một Tạ Thanh Trình bị người khác cướp mất.

Thật ra cậu cũng chẳng thể giả vờ khoan dung độ lượng, bình tĩnh chẳng màng gì đó.

Nhưng cậu không muốn tổn thương thêm nữa, vậy nên mới ra vẻ chẳng buồn để ý.

Thật ra cậu vẫn không buông bỏ được.

Tình cảm của cậu dành cho Tạ Thanh Trình chỉ có thể là tình yêu mãnh liệt, bình thản gì đó, buông bỏ này kia, thoải mái này nọ... Tất cả đều chỉ là giả, là giả vờ.

Tựa như cuối cùng cũng cảm nhận được vẻ nguy hiểm trong ánh mắt Hạ Dư, Tạ Thanh Trình im lặng, vừa định xoay mặt đi, nhưng đã muộn rồi.

Hạ Dư bỗng dưng trở mình, đè Tạ Thanh Trình dưới người, cậu siết lấy cằm Tạ Thanh Trình, không cho anh dời tầm mắt đi, sự xót xa của chàng thanh niên nghệ thuật vẫn còn đó, cậu không chờ Tạ Thanh Trình kịp phản ứng, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi Tạ Thanh Trình, hơi thở nặng nề nóng hầm hập tràn lên, lướt qua làn da, đốt cháy con tim. Nụ hôn này chẳng có trật tự gì, lại không đoán được trước, như sự phản kích của con thú hoang bị dồn vào đường cùng.

Cậu hôn lên môi, lên cằm, lên cổ anh vừa hung dữ vừa thô bạo, cảm xúc ấy bị đè nén suốt bao lâu chợt nổ tung, khiến Hạ Dư như hóa ma quỷ, như muốn cắn đứt cổ Tạ Thanh Trình.

Lúc nụ hôn thô bạo nôn nóng lại kích động kia kết thúc, Hạ Dư thở dốc nặng nề, cậu chống người trong chăn thì thào: "Thật ra em có một bộ hay lắm, nhưng em sợ anh nổi giận... Không dám lấy ra. Nhưng mà... Mấy năm qua em đều xem nó cả... Em rất muốn xem cùng anh, không cãi nhau nữa... Giờ xem lại... Giờ xem lại chúng ta hồi xưa... Anh... Lần này, có bằng lòng xem cùng em không?"

Chuông cảnh báo trong lòng anh vang lớn, muốn tránh khỏi Hạ Dư, nhưng Hạ Dư lại vừa đeo một bên tai nghe vào tai Tạ Thanh Trình lần nữa, vừa nâng tay mở khóa màn hình, ngay cả nhìn cũng chẳng cần nhìn, đã tìm mở được đoạn video luôn lưu trong máy kia.

Tiếng thở dốc trong đêm mưa tuổi hai mươi truyền vào tai họ, video này Hạ Dư đã xem gần ba năm, cho dù không nhìn màn hình cũng biết hai người trong video đang làm gì, hành động tiếp theo sẽ thế nào.

Mặc dù hôm báo cáo y học ngày ấy Tạ Thanh Trình đã biết trong tay Hạ Dư có thứ như vậy, cũng đã xem video rồi, nhưng xem lại lần nữa, vẫn thấy bị kích thích.

"Anh thấy nó có ổn không?"

Tuy sắc mặt Tạ Thanh Trình trắng bệch, cũng không chịu bối rối—— Tự bản thân anh bảo là giải quyết cùng nhau, cũng không thể để lộ ra vẻ xoắn xuýt mà chỉ người trẻ tuổi mới nên có. Hơn nữa vốn dĩ Hạ Dư đã nhượng bộ một bước, xem phim tự mình giải quyết là cách tốt nhất rồi.

Bởi thế anh cố gắng bình tĩnh nói: "Cũng thường thôi. Chủ yếu là anh không hứng thú với việc tự xem lại video của mình. Vẫn đổi bộ khác đi."

"..." Hạ Dư nhìn anh chằm chằm, nhìn một lát, cậu có muốn nhịn nhưng cũng chẳng nhịn được, cậu nói, "Tạ Thanh Trình... Có phải Anthony nói với anh, em lên giường với anh ta mỗi ngày, còn bảo em cho anh ta xem đoạn video này rồi không?"

"..."

Thấy Tạ Thanh Trình im lặng không đáp, ánh mắt Hạ Dư ửng đỏ, có chút ấm ức, có chút giận dữ, còn có cả chút dục vọng bùng lên theo: "... Anh ta lừa anh đó! Đoạn video này là anh ta xem ở chỗ Đoàn Văn, anh ta biến thái! Chứ không phải em biến thái! Ai thèm ngủ với anh ta chứ! Anh ta chỉ lừa anh thôi! Anh ta vu oan cho em!"

Nhất thời Tạ Thanh Trình nghẹn lời, ngẩn ngơ.

Thật ra Hạ Dư có lên giường cùng ai anh cũng không quản được, cho tới tận giờ Hạ Dư cũng chưa từng xác lập quan hệ nào với anh cả, huống chi khi đó bọn họ đã chấm dứt hoàn toàn, muốn lên giường với ai thì cũng là tự do của Hạ Dư.

Lòng Tạ Thanh Trình khó chịu nhất luôn là Tạ Ly Thâm biết về chuyện khi xưa đã xảy ra giữa bọn họ, lúc này nghe Hạ Dư phủ nhận như thế, anh nhất thời cảm thấy trái tim đang dao động, trong đầu cũng trở nên hỗn loạn.

Giữa lúc đầu óc choáng váng, anh có hơi luống cuống tay chân, chẳng biết nói gì, bèn bảo: "Trước hết em đừng nói chuyện biến thái hay không biến thái nữa, vẫn là đổi sang..."

Nhưng lúc này Hạ Dư lại khó chịu, cũng chẳng còn lí trí, lờ mờ mang theo chút điên cuồng, đầu óc chỉ chớp mắt đã mơ hồ, Tạ Thanh Trình nghe một nửa lời cậu nói, chỉ nghe được mỗi hai chữ "biến thái".

Cậu lại càng bực bội hơn.

Anh nghĩ là cậu muốn xem vậy ư?

Nhưng ba năm qua bên cạnh cậu cũng chẳng có ai cả, chẳng có một ai hết... Phải biết là ba năm ấy thật ra cậu chỉ có thể nhờ vào thứ hoa trong gương trăng trong nước kia mới chạm vào được sự ấm áp của đêm hôm ấy...

Cậu xem video này, sau đó thậm chí còn cảm thấy sự mỏi mệt và thương tâm vô bờ, bởi vì cậu sẽ nhớ tới hôm sinh nhật hai mươi tuổi ấy, Tạ Thanh Trình từng nói với cậu một câu sinh nhật vui vẻ.

Cả đời này cậu chỉ có mỗi câu chúc mừng ấy là chân thành.

Khi ấy cậu biết bản thân thật đáng thương, hai mươi năm chỉ có mỗi một người thật lòng đối xử tốt với cậu, nhưng cậu lại cảm thấy mình hạnh phúc lắm rồi, bởi vì suốt hai mươi năm cuối cùng cũng có một người thật lòng đối xử tốt với cậu.

Ai mà ngờ người duy nhất thật lòng đối xử tốt với cậu này, cuối cùng cậu cũng để vuột mất.

"Em biết anh ta nói gì với anh... Nhưng mà mấy lời ấy không phải là thật... Đó không phải là thật đâu." Hạ Dư khàn khàn nói, giọng không nghe ra là buồn bực hay là ấm ức, "Em không hề cho anh ta xem đoạn video đó, em không hề... Em không hề kể chuyện riêng của chúng ta cho anh ta!"

Tạ Thanh Trình đã bị lời nói và cảm xúc của Hạ Dư làm cho chẳng thể suy nghĩ lí trí nữa, giờ phút này anh cũng chẳng cựa quậy nổi, trong mắt còn phản chiếu khuôn mặt có chút điên cuồng lại vô cùng tủi thân của Hạ Dư, trong đầu ong ong lên.

Hạ Dư hít một hơi thật sâu, cậu đỏ cả mắt, tựa như cũng không muốn nhắc nhiều tới việc của Anthony, trong thời gian cậu ở bên Tạ Thanh Trình, cậu chẳng muốn nhắc tới tên của bất cứ một ai hết cả: "Anh tin em được không, anh bảo anh sẽ tin em mà."

"..."

"Tạ Thanh Trình, video đó em đã xem đi xem lại một trăm tám mươi lần rồi, em thật sự rất thích nó, em có cảm giác với nó. Em không muốn thay đổi."

Nói xong câu cuối, vậy mà lại có chút giọng điệu vô lại.

Nhưng cậu cũng chẳng nói dối, lúc hai người quấn lấy nhau, Tạ Thanh Trình cảm nhận được nhiệt độ dưới chăn đang tăng lên vùn vụt, độ ấm kia là mồi lửa đốt cháy dục vọng của người thường, mãnh thú dữ tợn cứng nóng xông ra khỏi liệt hỏa. Gương mặt Hạ Dư vẫn giống hồi thiếu niên, rất ưa nhìn, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, nhưng ác thú Hạ Dư thả ra rất hung mãnh, thật sự khiến người ta run rẩy.

Tạ Thanh Trình chợt bừng tỉnh: "Em..."

"Tự anh nói mà." Tuy Hạ Dư vẫn nhịn lại, giọng thậm chí còn mang theo chút ấm ức của thanh niên, nhưng mỗi chữ nói ra đều như dấu ấn móng vuốt sắc bén của mãnh thú hằn lại lúc lao lên tàn sát, "Đêm nay chúng ta cần giải quyết việc công kiểu đó. Cọ xát bên ngoài thôi, cũng sẽ giống hơn chút."

Hạ Dư nói xong, đẩy nhẹ vào bụng Tạ Thanh Trình qua lớp quần.

Mặt Tạ Thanh Trình tái nhợt, lập tức siết chăn đơn lại, nhưng anh không lên tiếng.

Mẹ nó... Bỏ đi, anh cũng chẳng buồn suy nghĩ nữa. Dù thế nào hôm nay anh cũng phải xảy ra ít quan hệ với Hạ Dư, bởi vì trong bóng tối vẫn còn một đôi mắt đang theo dõi—— Xem họ có làm thật hay không.

Mặc dù bọn họ chỉ muốn tự mình xử lý, không thật sự làm đến cùng, nhưng về mặt tiếng động thì vẫn phải ra vẻ cho giống.

Thật ra hiện giờ bọn họ nghĩ vẫn quá mức ngây thơ. Hai người từng quấn quít lấy nhau nóng bỏng, hiện giờ tình cảm vẫn còn lưu luyến đối phương, sao có thể thật sự khống chế được lúc diễn "cảnh nóng"?

Tai nghe vẫn liên tục phát tiếng từ video, ngoại trừ tiếng mưa ra, quanh quẩn bên tai bọn họ còn có cả tiếng thở dốc, tiếng thầm thì, thậm chí là tiếng làm tình mà camera thu được vào lúc ấy.

Bỗng nhiên——

"Tạ Thanh Trình... Tạ Thanh Trình... Em thích anh..."

Mơ hồ chẳng rõ, phát đến lời bày tỏ của Hạ Dư năm hai mươi tuổi khó kìm nổi lòng dành cho Tạ Thanh Trình trong lúc làm tình.

"Em thích anh..."

Giọng nói vang vào trong tai, lại như xa cách bao năm. Thiếu niên trong tai nghe đang nâng niu lòng chân thành cả một đời một kiếp, không ngừng nói, em yêu anh.

Chẳng ngờ lại nghe thấy giọng nói quen thuộc này, câu từ quen thuộc lại xa xăm đến thế, Tạ Thanh Trình hơi run lên, trái tim như bị người ta nã một phát súng, tất cả máu đều ùa lên bắt đầu tràn ra từ sâu trong lồng ngực. Hạ Dư cũng ngừng lại.

"..."

Cậu không dám nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình nữa, sợ mình sẽ đánh mất lý trí.

Cậu bảo chỉ cọ thôi.

Vì thế cậu lật người Tạ Thanh Trình lại, để anh quay lưng về phía mình, cậu dùng sức vuốt ve vòng eo gầy yếu của Tạ Thanh Trình, cúi người hôn bờ môi ấm nóng lên miệng vết thương chưa lành trên lưng.

Cậu trầm thấp thì thầm nói: "Anh khép chân lại một chút, được chứ."

Tuy rằng cậu không biết bệnh tình cụ thể của Tạ Thanh Trình, nhưng đã nhận ra cơ thể Tạ Thanh Trình không khỏe từ lâu, cho dù trái tim cậu đã râm ran như bùng lửa, hành động của cậu vẫn kiềm chế lại. Vừa làm cậu vừa liếc qua điện thoại đặt một bên, màn hình đã phát tới cảnh lúc hai người họ điên cuồng làm tình trên xe, ngày ấy Tạ Thanh Trình rất buông thả, khàn khàn rên rỉ dưới thân Hạ Dư chẳng buồn che giấu, cậu nghe thấy bản thân đang hỏi Tạ Thanh Trình: "Sướng không? Đâm vào nơi này thoải mái phải không?"

"Nơi này bị làm thoải mái lắm hả?"

Cùng lúc ấy cũng truyền tới tiếng lép nha lép nhép lúc cậu mang bao cao su ra vào trong cơ thể Tạ Thanh Trình.

Tiếng động ấy khiến cả Hạ Dư lẫn Tạ Thanh Trình trong giây phút này đều có hơi không chịu nổi, như thể linh hồn đã quay về năm tháng xưa, khiến họ cuối cùng chẳng thể suy nghĩ được nhiều hơn nữa.

Tạ Thanh Trình nằm trong một khoảng bóng tối, cúi đầu nằm sấp, như chú bươm bướm sa vào mạng nhện, không thể giãy giụa, chỉ có thể rung cánh run lên nhè nhẹ, nhưng anh không thể trốn thoát... Bủa kín mọi chốn, anh chẳng trông thấy thứ gì, anh ngửa cổ vùng vẫy, như cá trên thớt, như sắp chết, vì thế thính lực lẫn xúc giác đều nhạy cảm lạ thường, anh không thoát được khỏi tiếng làm tình quá mức dâm loạn của mình với Hạ Dư vào năm ấy, sau lưng lại nóng hầm hập, là Hạ Dư dán vào gần anh cúi người xuống.

Anh nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt phía sau, anh biết Hạ Dư đang cởi quần lót của mình cũng cởi quần áo của anh ra, anh nhắm chặt mắt lại, lúc chẳng hề ngờ tới, dương vật nam tính nóng bỏng, dữ tợn, thô cứng tới đáng sợ như nhục long rời hang, đẩy mạnh vào giữa đùi anh.

Tạ Thanh Trình không nhịn được siết chặt ga giường trắng như tuyết, cả người run lên.

Thứ ấy quá hung tợn, dính nước nhơm nhớp, ngang ngược bừng bừng khí thế, vừa vào đã bắt đầu tham lam thúc đẩy anh, phóng túng chơi đùa cặp đùi khép lại của anh như miệng nhỏ phụ nữ.

Cảm giác này còn khó chịu hơn cả lúc tiến vào thật sự, bọn họ cứ hệt như hai người không thể không phát sinh quan hệ vì lợi ích, sau đó lại không thể không cố tìm cách giảm bớt việc giao hợp thân thể.

Hạ Dư im lìm chẳng lên tiếng chỉ vùi đầu làm, dương vật cậu lớn tới đáng sợ, nhanh chóng cọ xát da thịt đùi trong trắng nõn của Tạ Thanh Trình thành vừa ướt vừa đỏ. Tạ Thanh Trình ưỡn lưng, căng chặt cơ thể, chịu đựng lần làm tình như vũ bão này, giường dưới người họ lắc lư dữ dội, anh bị Hạ Dư thúc tới không khỏi bị đẩy lên phía trước, gần như sắp lộ ra khỏi chăn lông ngỗng.

Nhưng cho dù Hạ Dư có mất khống chế đi nữa cũng không chịu chủ động cho người ta thấy dáng vẻ Tạ Thanh Trình bị cậu chịch.

Cậu chợt vươn tay ra, giữ vai Tạ Thanh Trình lại, kéo anh xuống, kéo sâu vào trong chăn hơn, cậu gần như áp hẳn lên người anh, nhốt anh dưới bóng của bản thân, hông lại đâm thúc kích thích chẳng ngừng một giây. Cho dù chỉ là legjob, bọn họ cũng làm quá mức mãnh liệt, trong phòng vang rõ tiếng nước nhép nhép, giống hệt như tiếng làm tình chân thật trong video.

Chỉ khác mỗi Hạ Dư chẳng nói lời nào, Tạ Thanh Trình cũng không chịu lên tiếng, hai người đều im lặng kịch liệt làm tình, dù nghẹn tới mức người mướt mồ hôi cũng miễn cưỡng nhịn lại.

Họ không nói thì Hạ Dư 20 tuổi và Tạ Thanh Trình 33 tuổi nói thay cho họ, trong tai nghe không ngừng truyền tới tiếng bọn họ nói chuyện ngập mùi tình dục năm ấy.

"A... A..." Trong tai nghe, Tạ Thanh Trình khàn khàn rên rỉ vỡ vụn, chất giọng ấy khiến giờ phút này Hạ Dư sinh ra ảo giác Tạ Thanh Trình đang dâm đãng nhún hông dưới thân cậu, mở rộng đôi chân cho cậu chịch vào trong miệng thịt.

Hạ Dư cảm thấy bụng dưới lại nóng bừng lên từng hồi, xương sống như có điện xẹt qua không ngừng, cậu đâm thúc Tạ Thanh Trình cũng mạnh bạo hơn, dương vật thô to hung dữ đâm sâu vào giữa bắp đùi Tạ Thanh Trình. Thân dương vật của Hạ Dư lúc cương cứng hẳn thật ra có hơi chếch lên phía trên, rất dữ tợn, thô khỏe ngang ngược, mạch máu và gân xanh nổi đầy phía trên. Dương vật to lớn như thế lúc đâm vào có thể thúc vào nơi sâu bên trong mà người bình thường không thể chạm tới, cho dù chỉ là dâm loạn bên ngoài, lúc đâm vào quá mạnh, quy đầu to lớn chếch lên cũng sẽ cọ xát nóng bỏng vào nơi phía trên bắp đùi, sượt qua đáy chậu của Tạ Thanh Trình.

(*Đáy chậu: vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục)

Kích thích này thật sự rất giày vò người ta.

Tạ Thanh Trình vốn dĩ không phải người có dục vọng mạnh mẽ, trước khi anh bị Hạ Dư dạy dỗ thành công, thậm chí còn hơi thờ ơ chuyện tình dục, nhưng với Hạ Dư thì không như thế.

Bởi vì cho dù anh không muốn thừa nhận đi nữa, nhưng sâu trong lòng anh thật ra vẫn luôn yêu cậu.

Lúc bọn họ không thể không chia lìa.

Xuân hạ thu đông nơi Brooklyn.

Dù là trong sự xích mích sau khi gặp lại khiến lòng đau như cắt.

Anh vẫn yêu cậu.

Trước khi Hạ Dư rời khỏi anh, anh cũng không biết tình yêu trong lòng mình thật ra còn sâu đậm hơn cả những gì anh có thể cảm thấy, tựa như lúc anh cũng không biết lúc anh đối mặt với tình dục của Hạ Dư, phản ứng có thể bị chọc ghẹo sinh ra cũng lớn hơn những gì anh đã tưởng nhiều.

Càng nguy hiểm hơn nữa là những lời lẽ dâm loạn lúc làm tình mà bọn họ nói ngày xưa truyền qua tai nghe, cùng lúc Hạ Dư chịch anh còn nói mấy lời lưu manh, những lời lẽ âu yếm lại thô bạo của cậu trai: "Anh có biết phía sau anh vừa khít vừa nóng tới mức nào không? Còn ướt nữa... Phía trước cũng cứng rồi... Anh Tạ, anh lâu lắm rồi chưa bắn phải không? Vẫn luôn nhẫn nhịn không thủ dâm ư? Lúc anh cô đơn một mình, có nhớ tới cảm giác lúc em chịch anh không? Có nhớ tới dáng vẻ chúng ta làm tình để tự sướng không?"

Mấy câu nói ấy đã qua từ lâu, Tạ Thanh Trình cũng quên lâu rồi.

Giờ nghe lại, Tạ Thanh Trình cảm thấy máu cũng nóng cả lên, ngay cả vành tai cũng lộ ra màu hồng nhàn nhạt.

Những lời này, ba bốn năm trước anh nghe đã thấy xấu hổ, giờ lại càng khó nghe hơn, như thể Hạ Dư năm hai mươi tuổi đang chất vấn anh của bây giờ.

Cậu đang hỏi anh——

Tạ Thanh Trình, ba năm em không ở, anh đã từng làm với người khác hay chưa? Anh đã từng thủ dâm hay chưa? Anh có nhớ tới cảm giác em chịch anh không? Anh có từng nhớ tới dáng vẻ chúng ta làm tình để tự an ủi rồi chứ?

Mấy câu này cho dù giờ Hạ Dư thật sự mở miệng hỏi, Tạ Thanh Trình cũng sẽ không trả lời.

Nhưng thực tế, số lần bắn ra của Tạ Thanh Trình trong ba năm qua cũng không nhiều, đúng như lời gặng hỏi của Hạ Dư năm hai mươi tuổi ấy, anh vì nhớ tới Hạ Dư mới sinh ra dục vọng, anh cũng vì Hạ Dư mới thảm thương bắn ra được. Cảm giác như bị lộ bí mật này khiến hàng rào phòng thủ của Tạ Thanh Trình sụp đổ, mà lại đúng lúc này, dương vật Hạ Dư vì đâm thúc quá sâu quá mạnh, không ngờ lại thật sự sượt qua đáy chậu đâm vào, thô lỗ chen vào miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình.

"A...!"

Lần này không ngờ được trước, Tạ Thanh Trình lại vốn đang thất thần đã khàn khàn nhỏ giọng rên một tiếng, cả người vùi vào giữa gối cũng run lên.

Một tiếng này cũng làm Hạ Dư ngây người.

Hạ Dư vốn không nghĩ Tạ Thanh Trình có dục vọng gì với bản thân mình cả, dù sao cậu cũng hiểu con người Tạ Thanh Trình, nếu Tạ Thanh Trình đã ở bên Trần Mạn, thế thì chắc chắn sẽ chẳng mang tâm tư gì với người khác hết.

Nhưng cậu không ngờ thế mà Tạ Thanh Trình vì legjob với mình lại chìm vào cảm xúc, rên rỉ thành tiếng.

Trong lòng cậu chẳng thể nói rõ là khó chịu hay là hưng phấn.

Nguyên nhân khó chịu đương nhiên không cần phải nhiều lời, mà hưng phần là bởi vì Hạ Dư vốn dĩ không có nhiều ý thức đạo đức tới thế. Thật ra cho dù thế nào đi nữa, sâu trong lòng cậu vẫn luôn cho rằng Tạ Thanh Trình là của cậu, Trần Mạn chỉ là tên vô liêm sỉ thừa nước đục thả câu chen vào thôi. Nói thật, cho dù thật sự có một ngày Tạ Thanh Trình ra nước ngoài làm giấy chứng nhận kết hôn với Trần Mạn đi nữa, chỉ cần cậu bị ép tới mức phát điên, dù có giẫm đạp lên thuần phong mỹ tục đi nữa thì cậu cũng có thể ngày đêm thông dâm với Tạ Thanh Trình sau lưng Trần Mạn, thậm chí có thể cưỡng dâm Tạ Thanh Trình ngay trước mặt Trần Mạn.

Hạ Dư ngừng hành động của mình lại vì một tiếng này, cậu thở dốc trầm nặng, nâng tay xoa nắn mông Tạ Thanh Trình, sau đó vươn tay vào trong, muốn sờ hậu huyệt của Tạ Thanh Trình.

"Đừng... Đừng chạm vào..."

Đây là lần đầu tiên trong đêm nay Tạ Thanh Trình phản kháng cậu dữ dội như thế.

Trong lúc hỗn loạn, dường như Tạ Thanh Trình đã ném luôn "nhiệm vụ" "tổ chức" ra sau đầu, bản năng chiếm thế thượng phong, anh không muốn bị Hạ Dư nhận ra dục vọng của anh, vậy nên anh như đang trốn tránh gì đó, muốn trốn khỏi sự thăm dò của Hạ Dư.

Nhưng giường chỉ rộng vậy thôi, không gian chăn phủ thành cũng chỉ có bằng đó, cuối cùng anh chẳng thể trốn được, anh bị Hạ Dư đè chặt xuống, anh nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng lúc Hạ Dư áp vào người anh, hơi thở nóng hầm hập phả vào sau tai anh.

"Đừng động đậy."

"..." Tạ Thanh Trình căng chặt cơ thể, cắn môi dưới, mắt anh cũng đỏ bừng lên, anh có thể cảm nhận được bụng ngón tay của Hạ Dư đang chà xát qua miệng huyệt của mình.

Trong chớp mắt ấy, hô hấp của cậu trai phía sau anh lại càng nặng nề hơn.

"Sao anh lại ướt rồi."

Dù Tạ Thanh Trình có lý trí thì lúc này cũng thấy giận dữ, anh cắn răng nhỏ giọng nói: "... Mẹ nó đây là phản ứng người bình thường nên có."

Hạ Dư chẳng nhận xét gì, cậu nhìn người đàn ông dưới thân mình, không ai biết hiện giờ cậu nghĩ ra sao. Nhưng sau một thời gian trầm mặc rất dài, Hạ Dư bỗng dưng lật mạnh người Tạ Thanh Trình lại, ép anh nhìn mình.

Cậu nhìn đôi mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình, sau đó cúi người xuống hôn đôi môi hé ra thở dốc của Tạ Thanh Trình mà chẳng báo trước, nụ hôn này đượm mùi tình dục lại hỗn loạn, vừa thô bạo vừa lưu luyến, bên trong chứa đựng biết bao tình cảm, bao gồm cả dục vọng bao ngày trước đều trút thẳng vào giữa hơi thở của Tạ Thanh Trình.

Cậu vừa hôn anh nóng bỏng, vừa tùy tiện vuốt ve cơ thể Tạ Thanh Trình, cậu xé rách nốt chút quần áo cuối cùng của Tạ Thanh Trình đang lún vào giữa chăn gối hỗn độn, kéo xuống, cậu gập chân Tạ Thanh Trình lại, cọ dương vật to lớn nóng bỏng của mình vào đáy chậu lẫn miệng nhỏ mềm mại của Tạ Thanh Trình không ngừng, quy đầu rỉ ra tình dịch lẫn vào dịch ngọt chảy ra từ miệng nhỏ không biết xấu hổ kia, nhớp nháp quấn lấy nhau khó phân.

"Phía trước của anh cũng cứng rồi..." Hạ Dư cọ xát vào chân anh, vuốt ve chơi đùa dương vật Tạ Thanh Trình, thấp giọng thầm thì.

Cơ thể Tạ Thanh Trình run lên nhè nhẹ. Nếu nói theo lý trí, anh biết hiện giờ mình sẽ không muốn làm tình với Hạ Dư, nhưng đứng trước ái dục quá mức điên cuồng, thật ra lý trí thường sẽ thất bại tan rã.

Tạ Thanh Trình như bị tình cảm nồng cháy của hai người trong video thôi miên, mê hoặc lòng người, anh không thể vùng thoát ra khỏi vũng lầy này được... Hoặc có lẽ là bởi vì Hạ Dư, thế nên ngay từ ban đầu đã chắn chắn anh sẽ sa vào, không thể thoát ra.

Hạ Dư không ngừng cọ xát phía dưới anh, quy đầu hơi chếch lên gần như lần nào cũng sượt qua hậu huyệt ướt át co rút của Tạ Thanh Trình, nhưng Hạ Dư vẫn còn có chút kiềm chế, cậu vẫn biết mục đích ban đầu của hai người là diễn kịch cho Đoàn Văn xem chứ không hề định làm thật.

Vì thế cậu cắn vào bên tai Tạ Thanh Trình, khàn khàn nói ra một câu thoại kinh điển mà gần như tra nam nào cũng sẽ nói trên giường một lần: "Anh à... Anh đừng sợ, thả lỏng chút... Em chỉ cọ thôi, em không vào đâu."

Cậu nói xong, mông lại thúc về trước, dương vật nóng bỏng đẩy mạnh chạm vào miệng huyệt của Tạ Thanh Trình, quy đầu ướt át đặt ngay trước miệng thịt dâm đãng cũng ướt dính không chịu nổi kia, cọ xát vào miệng huyệt từng chút từng chút.

Tạ Thanh Trình chợt nhíu mày, không nhịn được ngửa cổ ra sau, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

Hành động kiểu này thật ra cũng chẳng có lợi gì cho anh, dù sao anh cũng có dục vọng với Hạ Dư, mà kiểu làm tình không gãi đúng chỗ ngứa này sẽ chỉ khiến anh thấy bị giày vò, rất nhanh, anh đã rịn một thân mồ hôi mỏng, đuôi mắt cũng ửng đỏ ươn ướt bất thường. Miệng huyệt của anh không thể khống chế mà khép mở, khó chịu hùa theo sự cọ xát hết lần này tới lần khác của Hạ Dư.

Uống rượu độc giải khát như này với hai người mà nói đều khó nhịn nổi, Hạ Dư càng ngày càng thúc mạnh để quy đầu được hậu huyệt Tạ Thanh Trình mút vào nhè nhẹ nhận lấy chút kích thích, vì để cảm nhận loại kích thích này sướng hơn nữa, động tác của Hạ Dư càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh. Bất chợt, Hạ Dư khống chế không tốt, trong một phát thúc mạnh hơi mất khống chế, lại lỡ đâm cả quy đầu thô to vào trong miệng huyệt của Tạ Thanh Trình.

"A..."

Hai người đồng thời bật thành tiếng rên, khác nhau ở chỗ Tạ Thanh Trình là vừa đau vừa sướng, mà Hạ Dư lại hoàn toàn sướng tới mức không chịu nổi.

Mãnh thú của cậu được miệng nhỏ ngọt ngào của Tạ Thanh Trình mút lấy, bởi vì chỉ có phần đầu tiến vào, ngược lại còn khiến khoái cảm được siết chặt lại này càng rõ ràng hơn.

Lý trí thúc giục Hạ Dư rút ra, không thể tiếp tục đâm vào bên trong, nhưng lý trí Hạ Dư giằng co với ái dục từng giây gần như đã bị thiêu đốt gần hết rồi.

Mà đúng lúc này, video hai người làm tình lại phát tới lời lẽ dơ bẩn mà Hạ Dư đã nói lúc đặt dương vật trước hậu huyệt Tạ Thanh Trình: "Có muốn không? Anh cảm nhận được nó cứng nóng tới mức nào không, có thể khiến anh tiếp tục lên đỉnh đấy... Anh nói muốn, em sẽ chịch vào trong ngay. Chịch mạnh vào trong bụng anh..."

Hạ Dư hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm người đàn ông dưới thân mình. Cậu vừa cọ nhè nhẹ quy đầu vào phía dưới, lưu luyến chẳng rời, ướt dính cọ xát miệng huyệt của Tạ Thanh Trình, vừa cố gắng níu giữ lý trí sắp sụp đổ, khàn khàn nói: "Anh ơi... Anh đẹp quá... Em có chút không chịu nổi rồi... Em... Em chỉ chịch anh một xíu ở miệng huyệt thôi, em không đâm hẳn vào đâu, được không anh?"

Cách cậu nói chuyện còn ngập mùi tình dục phóng túng hơn cả ba năm trước, nhưng Tạ Thanh Trình cũng chẳng kịp suy nghĩ, Hạ Dư đã bắt đầu đâm thúc dâm loạn tùy ý hơn cả lúc nãy. Cậu chen quy đầy thô to vào trong miệng thịt co rút của Tạ Thanh Trình, mạnh mẽ cọ xát nơi miệng huyệt, rồi lại rút ra "nhép" một tiếng, kéo theo cả dâm thủy dính nhớp, sau đó lại đâm vào mạnh bạo, được miệng huyệt chẳng biết thỏa mãn mút lấy hầu hạ.

Hạ Dư càng cọ càng sướng, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, mông không ngừng đâm thúc về trước, đệm dưới thân bọn họ rung lắc chẳng ngừng một giây, nếu giờ Đoàn Văn đang xem trước máy theo dõi, chắc chắn sẽ không nghi ngờ bọn họ đang giả vờ gì hết cả.

Tạ Thanh Trình bị chịch tới mức sắp không trụ nổi, khó chịu quá mức...

Tuy rằng ham muốn của anh không lớn, nhưng anh đã từng bị Hạ Dư tận tình dạy dỗ, cơ thể anh nhớ rõ những vuốt ve chơi đùa lẫn nóng bỏng của Hạ Dư, ba năm qua số lần anh bắn ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hiện giờ lại bị chịch chỉ cọ không đâm như thế, dục vọng lắng đọng đã lâu lại ùa lên theo nó, thành ra dịch ướt dính trong hoa huyệt anh không ngừng rỉ ra.

Càng đáng sợ hơn là tác dụng phụ của bệnh án số 2, bệnh án số 2 sẽ khiến anh có một số phản ứng lúc cô ấy mang thai, mà cơ thể phụ nữ mang thai thường nhạy cảm, Tạ Thanh Trình cũng có thể cảm nhận được sự nhạy cảm này, anh không nhịn được run rẩy cả người theo sự đâm rút nửa cọ nửa trêu đùa ấy của Hạ Dư, lối vào co rụt lại càng chặt.

Anh thật sự sắp bị cọ xát muốn điên rồi.

Hơn nữa tiếng bọn họ làm tình vẫn phát tiếp qua tai nghe, cũng đã tới giai đoạn đang điên cuồng, tiếng thân thể giao hợp cùng tiếng nước lép nhép không dứt bên tai, biến thành thuốc kích dục vô hình cám dỗ hai người họ sa vào vực sâu tình dục lần nữa.

Hạ Dư cũng chẳng khống chế nổi, cậu có thể cảm nhận được dục vọng của Tạ Thanh Trình, phản ứng của Tạ Thanh Trình khiến Hạ Dư có hơi thả lỏng tâm trí—— Cậu cũng không phải là hoàn toàn không được làm, có lẽ chỉ cần không làm quá đáng quá phận như lúc trước, vậy cũng có thể...

Khả năng suy nghĩ mạch lạc dường như đứt đoạn trong dục vọng nóng bỏng không ngừng leo thang này.

Cậu trai trẻ tuổi khi nãy bảo chỉ cọ không vào này lại chen vào trêu đùa người dưới thân, động tác dần càng nóng bỏng, không ngừng đâm về phía trước tựa như đóng cọc.

Mà tới một lúc nào đó——

"A...!!" Tạ Thanh Trình căng cứng cả người, tan vỡ rên lớn thành tiếng, "Hạ, Hạ Dư... Em..."

Cả người Hạ Dư cũng khựng lại, trước mắt cậu ngập tràn tình dục nồng đậm, nằm trên người Tạ Thanh Trình thở dốc nặng nề, cậu ép Tạ Thanh Trình mở rộng hai chân quấn lấy vòng eo thon chắc của cậu, mà cuối cùng trong lúc đâm rút tùy ý ướt át, cậu đã hoàn toàn thúc mở miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình ra, chen quy đầu vào, thúc rất mạnh, lập tức đâm vào hơn phân nửa.

"Ra ngoài... Rút ra ngoài... A..."

Hạ Dư cau mày thở dốc, nhưng không rút ra nữa, cậu nhịn thật sự vất cả lắm rồi, bất cẩn để đầu óc mơ màng, chỉ cảm thấy bên trong Tạ Thanh Trình ướt nóng hơn bất cứ lần nào trước đó, khiến cậu đã sắp phát điên lên. Sao mà cậu còn nhịn nổi nữa, dừng một lát, vẫn thúc mạnh hết dương vật thô to nóng bỏng vào trong cơ thể Tạ Thanh Trình!

"Hức a...!" Tạ Thanh Trình siết chặt ga giường, bật thành tiếng rên rỉ khàn khàn vỡ vụn.

Mà trong tiếng rên này của người đàn ông, Hạ Dư đã hoàn toàn thúc hết thứ của mình vào trong, dâm dịch bị ép chảy xuống, nhỏ tách tách lên ga giường.

"Anh ơi... Em xin lỗi..." Thanh niên rên lên một tiếng, sướng tới mức da đầu tê dại, ngoài miệng thì bảo xin lỗi, nhưng dương vật lại càng thúc mạnh vào trong miệng thịt của người đàn ông hơn, gần như muốn chen cả tinh hoàn vào bên trong, cậu hưởng thụ sự cực lạc khiến người ta phát điên kia, cảm nhận dương vật mình được lối vào của Tạ Thanh Trình như phản kháng lại như đón mời co rút lại lấy lòng.

Nóng quá... Bởi vì tác dụng phụ của huyết thanh số 2, cơ thể Tạ Thanh Trình sinh ra phản ứng sinh lý giả, trong miệng thịt kia thật sự cứ như người đang mang thai, độ ấm nóng hơn người bình thường nhiều, co rút lại cũng chặt hơn. Hạ Dư thở dốc một lát, mới có thể nói tiếp: "Em xin lỗi, em... Em cũng lỡ đâm vào rồi... Anh cho em chịch anh đi mà... Em không bắn vào bên trong đâu... Được chứ..."

Cậu nói xong, cuối cùng cũng không nhịn nổi, nâng chân Tạ Thanh Trình lên, bắt đầu đâm rút mạnh mẽ vào nơi đã ướt đẫm không chịu nổi kia từ lâu, nhất thời âm thanh trong tai nghe dường như nhòa đi, hiện thực càng nóng bỏng hơn cả quá khứ.

Hạ Dư là người hiểu rõ nhất về cơ thể Tạ Thanh Trình, cậu biết phải làm thế nào mới có thể khiến Tạ Thanh Trình cảm thấy thoải mái trong thời gian ngắn nhất, cậu biết rõ từng điểm mẫn cảm lẫn tốc độ mà Tạ Thanh Trình thích, cậu dây dưa với anh mãnh liệt, cảm nhận thành ruột lối vào của Tạ Thanh Trình đang siết lấy dương vật cậu ngày càng chặt vì khoái cảm dâng lên, mỗi lần cậu rút ra nơi ấy đều quyến luyến giữ lấy cậu, mà mỗi lần cậu thúc thật mạnh vào trong, nơi ấy lại không chịu nổi mà co rút lại.

Chất dịch dính nhớp dâm loạn không ngừng chảy lên ga giường, Tạ Thanh Trình bị chịch không chịu nổi, nâng tay muốn siết lấy gối để phân tán sự kích thích quá mức đáng sợ này.

Nhưng anh vừa vươn tay ra khỏi chăn đã bị tay Hạ Dư giữ lại, Hạ Dư ấn tay anh lên ga giường, mu bàn tay khớp xương rõ ràng đè chặt lòng bàn tay anh, tựa như muốn anh cả đời cũng không thể thoát khỏi sinh mệnh của mình được. Cậu không ngừng thúc vào anh, chịch anh, muốn anh, đôi tay nắm chặt lấy nhau cũng dây dưa theo nhịp của chuyện trên giường.

"Bên trong anh vừa khít vừa nóng quá... Tạ Thanh Trình..." Trong tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, Hạ Dư trầm giọng khàn khàn thì thầm với người đàn ông dưới thân, "Anh cứ mút lấy em mãi... Thoải mái quá... Anh à..."

Cậu thúc mạnh vào trong anh, như giày vò anh, xâm chiếm anh, trừng phạt anh... Lại như đang tìm kiếm sự cứu vớt cho bản thân.

Trong nỗi si mê, cậu cúi đầu hôn Tạ Thanh Trình, cậu thô bạo vói lưỡi vào khoang miệng Tạ Thanh Trình, tùy ý cướp đoạt từng hơi thở vỡ vụn lẫn tiếng thở dốc dồn dập của anh, phía trên hôn tới nóng bỏng, phía dưới càng đâm rút ướt nóng điên cuồng. Cậu vừa chịch anh vừa thở gấp: "Anh nhạy cảm quá, Tạ Thanh Trình... Anh thật sự... Anh thật sự... Cứ như đang mang thai vậy..."

Cơ thể Tạ Thanh Trình chợt khẽ run lên.

Anh không biết Hạ Dư đang tiện miệng nói linh tinh hay là thật sự cảm nhận được tác dụng phụ của huyết thanh số 2, mà tâm lí vừa hơi dao động đã khiến anh không chịu nổi, Tạ Thanh Trình khó chịu rên lên thành tiếng trong sự đâm rút này: "A... Hạ Dư... Chậm một chút... A a... Em đừng làm mạnh vậy, đau..."

Hạ Dư lại thở dốc nặng nề, sau khi sướng rồi lại lập tức cúi đầu cắn lên ngực anh, Tạ Thanh Trình càng khó chịu hơn, rên lên một tiếng, ưỡn hẳn người lên, càng đẩy đầu ngực tới trước mặt Hạ Dư hơn.

Điều này khiến Hạ Dư càng thêm hưng phấn, cậu vừa mút vừa cắn đầu ngực Tạ Thanh Trình, liếc mắt lên, chăm chú nhìn vẻ mặt hỗn loạn của Tạ Thanh Trình trong bóng tối, cậu vừa chịch vào điểm cao trào khiến Tạ Thanh Trình không ngừng run rẩy, vừa mút vào, thấp giọng mơ hồ nói: "Anh biết không... Lần đầu tiên em gặp anh sau khi về nước, trông thấy anh bế con của Tạ Tuyết đứng đó... Vào lúc ấy em đã muốn lột quần áo anh xuống, đè anh trên hành lang, bắt đầu chịch anh ngay trước mắt nhóc con còn chưa hiểu rõ chuyện gì, chơi anh từ phía sau, chơi anh tới khi anh chẳng còn đủ sức nữa, tới cả bé con cũng không bế nổi, em sẽ đè anh lên đất, mở chân anh ra, rót tinh cho anh tựa như anh là vợ em vậy, em sẽ mút ngực anh... Uống sữa của anh..."

Như thể phải để ý tới cơ thể Tạ Thanh Trình, hành động không thể thô bạo quá mức, Hạ Dư đành trút hết mọi sự u ám của mình qua lời nói, lời nói ra lại càng khó nghe hơn.

Trong lời lẽ miêu tả quá thô tục kia, Tạ Thanh Trình như thể thật sự trông thấy cảnh hoang dâm kinh khủng ấy.

Anh hỗn loạn lắc đầu, phản ứng giả kích thích sinh lý khiến anh vô thức che kín bụng, đấy là phản ứng bảo vệ bản năng lúc mang thai: "Đừng... Mẹ nó em... Sâu quá rồi... Đừng thúc vào trong nữa... Á!"

"Hạ Dư... Đừng thúc vào nữa... Đừng mà..."

Đáp lại anh chính là Hạ Dư càng đâm thúc mạnh hơn, Hạ Dư mút mạnh đầu ngực anh vào, si mê đưa đầu ngực bị mút tới mức đỏ bừng lên vào miệng, day mạnh nó.

"A... A a...!!" Tạ Thanh Trình chợt ngửa cổ mất khống chế rên lớn.

Gần như đồng thời, Hạ Dư ngẩn cả người ra.

Cậu hơi hé miệng, nhìn người đàn ông dưới thân mình ngửa chiếc cổ thanh tú trở tay siết chặt ga giường.

Tạ Thanh Trình đang run rẩy, cả người đều run lên, mà khiến Hạ Dư kinh ngạc là trong miệng mình lại có mùi máu tươi nhàn nhạt và cả...

Cậu nheo mắt dời tầm nhìn khỏi gương mặt người đàn ông khiến cậu si mê xuống dưới, dừng trên đầu ngực thê thảm, gần như đã bị mình cắn rách kia, đầu ngực vốn nhạt màu rỉ máu đỏ sẫm, ngoại trừ máu đang rỉ ra chầm chậm, còn có cả một dòng dịch trắng trong chậm rãi chảy xuống hỗn loạn.

Hạ Dư mở to đôi mắt, cảm thấy dương vật thô to của mình đang đâm trong miệng thịt nóng bỏng của Tạ Thanh Trình cũng hưng phấn giật lên thình thịch, cậu lướt nhẹ đầu lưỡi trong khoang miệng mình, chậm rãi cảm nhận vị sữa lẫn trong mùi máu tươi kia.

"Chuyện này... Sao lại như vậy..."

Đồng tử cậu co rụt lại, vừa nhìn bờ ngực bằng phẳng của Tạ Thanh Trình mất khống chế rỉ máu lẫn sữa xuống dưới, dương vật thúc vào bên trong anh lại càng mãnh liệt hơn, gần như tra tấn gặng hỏi.

"Xảy ra chuyện gì vậy... Nơi này của anh... Sao lại như thế?"

Tạ Thanh Trình nâng tay lên, định lấy khuỷu tay che khuất gương mặt hỗn loạn của mình, nhưng Hạ Dư lại kéo tay anh xuống, cậu cúi đầu tham lam ngậm lấy đầu ngực Tạ Thanh Trình, liếm láp, mút cả máu lẫn sữa vào miệng, mông thúc vào càng lúc càng mạnh bạo, chỉ hận không thể chịch chết Tạ Thanh Trình trên giường.

"Anh ơi, sao lại thế? Tại sao lại có thứ này chảy ra?"

Tạ Thanh Trình bị cậu đâm rút gần như tới thở cũng không thở nổi, ngực vừa đau vừa ngứa, mà trốn sao cũng không thoát được khỏi sự liếm mút của Hạ Dư. Cuối cùng anh suy sụp đẩy cậu đi: "Buông anh ra... Là tác dụng phụ của huyết thanh... Là tác dụng phụ của huyết thanh được chưa? Em đừng liếm nữa... A..."

Anh ngửa cổ lên tựa như thiên nga sắp chết, đồng tử co lại run rẩy.

Nước mắt một thoáng đã chảy xuống theo gương mặt anh.

"Khó chịu quá..."

Anh thầm thì, lát sau cả người lại run lên, hóa ra Hạ Dư lại thúc mạnh vào điểm nhạy cảm của anh lần nữa, lần này thúc vào rất hung rất mạnh, Tạ Thanh Trình có thể cảm thấy dương vật Hạ Dư đang giật lên thình thịch trong cơ thể anh, bọn họ đã làm tình nóng cháy suốt gần một tiếng rồi, anh biết Hạ Dư muốn bắn.

Tạ Thanh Trình thở dốc, miễn cưỡng tỉnh táo lại khỏi sự tan vỡ do tiết sữa, lạc giọng nói: "Rút ra... Hạ Dư em rút ra đi..."

Hạ Dư bị Tạ Thanh Trình quyến rũ tới mức ý loạn tình mê chẳng nhịn nổi, sao mà còn ngừng cho được. Cậu đè nặng ánh sáng trong mắt, trên môi vương máu và sữa của Tạ Thanh Trình, cậu vừa dùng sức chịch người chật vật khó tả trong lòng, vừa trầm thấp bảo: "Cục cưng đợi chút nữa, lúc bắn em sẽ rút ra."

Cậu nói xong, đâm thúc càng mãnh liệt hơn, mỗi lần đều thúc thẳng vào điểm yếu ớt nhất của Tạ Thanh Trình, khiến hậu huyệt Tạ Thanh Trình co rút lại chặt chẽ, dâm thủy cũng chảy càng nhiều hơn.

Cổ họng Tạ Thanh Trình bật thành tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ, nhưng vẫn luôn kìm lại, ép xuống rất nhỏ, thi thoảng lại bật ra vài tiếng vỡ vụn theo cú thúc của Hạ Dư.

Anh có thể cảm nhận được dương vật Hạ Dư nóng bỏng tới đáng sợ trong lối vào của mình, cảm giác nó giật lên đập đều đều cũng càng rõ ràng hơn, anh vẫn nhớ Hạ Dư bảo sẽ bắn bên ngoài, anh không nhịn được lại mở miệng thêm lần nữa, trong giọng nói có chút sợ hãi lần cầu xin không thể tự chủ được: "Dừng lại... Đừng làm nữa... A.... Đừng làm nữa mà, em rút ra... Em... Mau rút ra đi... A...!"

Đáp lại anh chính là Hạ Dư chịch anh thúc mạnh vào trong mấy cái càng điên cuồng hơn trong cảm xúc hỗn loạn, mà khoái cảm từ cú thúc mạnh kia gần như đã mở chiếc hộp dục vọng của Hạ Dư ra ngay lập tức.

Hạ Dư không hề rút ra, cũng không kịp rút ra, sau một cú thúc vừa sâu vừa mạnh, cậu chợt cúi người giữ Tạ Thanh Trình lại, như bản năng của loài trăn lúc xuất tinh sẽ giữ chặt con cái không cho trốn thoát, cậu cắn lên đầu ngực Tạ Thanh Trình, đầu lưỡi thô ráp liếm láp, mút vào, nuốt máu lẫn sữa rỉ ra xuống, đồng thời hạ thân cũng thúc mạnh về trước, đè sâu trong miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình, thở dốc thô nặng, bắn mạnh tinh dịch của mình ra.

Tạ Thanh Trình lập tức không chịu nổi, tan vỡ rên lớn, nhưng cơ thể lại mất khống chế run rẩy dưới thân Hạ Dư: "A... A a... Em lừa anh... Hạ Dư... Em lừa... A a a!! Đừng bắn nữa mà... Cầu xin em... Đừng bắn nữa... A... A a!"

"Em xin lỗi... Anh à... Em không nhịn được... Không kịp nữa rồi, thật sự sướng quá..."

"A a... Đừng... Đừng bắn nữa... A... A..." Tạ Thanh Trình chưa từng nhạy cảm lại yếu ớt đến như thế, anh vô thức che kín bụng mình, nước mắt rơi xuống chẳng ngừng, ngay cả ngón chân cũng căng cứng tới trắng bệch, giọng gần như nức nở: "Đừng bắn nữa... Cứu anh... Khó chịu quá... Hạ Dư... A... Hạ Dư..."

"Em đây... Em ở ngay đây." Hạ Dư hôn anh, an ủi anh, dịu dàng ấm áp như thế lại hung bạo như vậy, cậu thở dốc tình mê ý loạn, giữ lấy một bên tay mướt mồ hôi của Tạ Thanh Trình, mười ngón đan chặt vào nhau, "Em đang chịch anh thôi, đừng sợ... Anh à... Rồi sẽ ổn thôi... Sẽ thoải mái... Em sẽ khiến anh thật thoải mái..."

Cậu ôm người đàn ông đang run rẩy, vừa bắn mạnh vào bên trong anh, vừa dùng sức tàn nhẫn thúc vào điểm cao trào nhạy cảm nhất của Tạ Thanh Trình, cuối cùng thúc tới mức Tạ Thanh Trình gần như co giật, co nhỏ người lại trong lòng Hạ Dư, cũng run rẩy bắn ra.

"A a a...!!"

"Anh cũng lên đỉnh rồi, vậy đã sướng chưa? Anh đã thấy sướng chưa?" Hạ Dư nói xong câu cuối, mày nhíu chặt lại, không nhịn được bật thành một tiếng rên.

Bởi vì lúc Tạ Thanh Trình bắn ra lối vào cũng sẽ co chặt lại không ngừng, thật sự nhạy cảm giống như âm đạo phụ nữ lúc mang thai siết chặt lấy dương vật Hạ Dư, khiến bụng dưới cậu như bị điện giật, tê rần lên từng cơn.

Cuối cùng hai người gục xuống giữa chăn gối, đều thở dốc trầm nặng...

Qua hồi lâu, chăn và giường mới ngừng rung lắc.

Màn hình điện thoại đã chiếu xong video từ lâu, chẳng ai trong họ nhận ra, nhờ có chăn đệm che khuất Hạ Dư lại hôn lên đôi môi ướt át của Tạ Thanh Trình lần nữa, triền miên lại si mê, nhưng cũng không thể không mang theo khống chế mà hôn xuống, mút vào.

Cậu không dám nói em yêu anh.

Cậu chỉ có thể liên tục hôn lên môi Tạ Thanh Trình, như làm vậy mới có thể truyền đạt những tình cảm không thể nói ra vào lòng anh.

"Khi nãy thoải mái đến thế ư?" Trong dư vị của tình cảm mãnh liệt, Hạ Dư ổn định lại nhịp thở, ôm người đàn ông ướt mồ hôi trên giường, vuốt ve đường lưng, bụng, đầu ngực run rẩy của anh, nhẹ giọng hỏi:

"Anh sướng không?"

"..."

Giọng Tạ Thanh Trình nghẹn lại, mắt cũng ướt đỏ lên, anh không nói gì, chỉ bảo: "... Mau rút ra..."

Hạ Dư cũng biết hôm nay mình không thể làm lần hai, tình hình của Tạ Thanh Trình không phải là ổn, không chịu đựng nổi cậu giày vò hết lần này tới lần khác.

Vì thế cho dù lưu luyến chẳng rời, cậu vẫn trao một nụ hôn ướt át với Tạ Thanh Trình lần nữa, sau đó rút dương vật đã lại hơi ngẩng đầu ra khỏi miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình.

Lúc hai người tách khỏi nhau, vang thành một tiếng "nhép" rất nhỏ, ngay sau đó Tạ Thanh Trình đã cảm nhận được phía dưới mình không thể khống chế mà chảy ra dâm dịch dính nhớp ấm áp, đó chính là dịch thể của anh và tinh dịch Hạ Dư đã bắn vào trong...

Anh không biết sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, Tạ Thanh Trình kiệt sức tháo tai nghe, nâng tay che khuất hàng mi run run của mình.

Sao bọn họ lại...

Anh còn nghĩ chưa xong, Hạ Dư đã áp lên người anh, bờ môi ướt nóng dán lên vành tai Tạ Thanh Trình: "Thả lỏng chút... Không sao đâu, em đưa anh đi tắm."

Không biết có phải ảo giác của Tạ Thanh Trình hay không, anh hình như nghe thấy sau khi Hạ Dư bảo "thả lỏng chút", hình như còn có âm tiết khe khẽ bật ra, nhưng không nói hẳn thành lời.

Chỉ nghe thấy nho nhỏ, tựa như là lời đã lâu lắm rồi anh không được nghe thấy, trọn vẹn hoàn chỉnh—— "Anh Tạ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ㅓㅏ