Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tĩnh Hy nhìn đồng hồ sắp tới giờ tan làm, vội cởi tạp dề chuẩn bị về nhà. Hôm nay Hạ Mộc Hiên đi dự tiệc, y cũng muốn về sớm một chút chuẩn bị đồ cho hắn.

"Anh Tĩnh Hy..."

An Tĩnh Hy giật mình, Thiệu Vĩ Kỳ đứng bên cạnh y, đỏ mặt gãi đầu, lời muốn ra miệng mà lại ngập ngừng không dám nói.

An Tĩnh Hy hơi mỉm cười nhìn cậu, "Em có chuyện gì muốn hỏi anh à?"

"Ừm... em..." Thiệu Vĩ Kỳ ngượng ngùng nhỏ giọng nói, "Em muốn hỏi là..."

"Tĩnh Hy!"

Hai người giật mình, ngoài cửa, Hạ Mộc Hiên đến từ bao giờ, hắn đứng bên cạnh chiếc xe hơi, mỉm cười vẫy tay với y.

Thiệu Vĩ Kỳ chớp mắt, "Hôm khác em nói với anh vậy! Anh về đi!"

". . ." An Tĩnh Hy nhìn cậu một cái, mỉm cười, "Ừm, vậy anh về trước! Chút nữa em về cẩn thận!"

"Ân!" Thiệu Vĩ Kỳ gật đầu.

An Tĩnh Hy chào chú Lưu rồi ra về.

Thiệu Vĩ Kỳ nhìn theo y, đột nhiên hơi nhăn mày, lia mắt qua Hạ Mộc Hiên. Người nào đó lúc nãy còn cười đến thật vui vẻ, bây giờ lại đang nheo mắt nhìn cậu, vừa thấy cậu nhìn liền trừng một cái.

Thiệu Vĩ Kỳ chớp mắt... cậu đã làm gì sai???

An Tĩnh Hy ngồi vào xe, được Hạ Mộc Hiên cài dây an toàn xong. Hai người cùng nhau về nhà.

Vừa vào trong, hắn liền cúi đầu hôn lên môi y một cái.

Bị hôn bất ngờ, An Tĩnh Hy thoáng giật mình nhưng cũng không tránh né, kiễng chân đón nhận nụ hôn. Một hồi sau, y mới đánh nhẹ tay hắn, chỉ lên đồng hồ.

Người nào đó tiếc nuối, bĩu môi nhìn nhìn đồng hồ rồi đi thay đồ vest.

Hạ Mộc Hiên thay xong, đứng trước gương chỉnh sửa cổ áo cùng tay áo.

An Tĩnh Hy đứng một bên tay cầm cà vạt, đợi hắn chỉnh sửa xong ôn nhu thắt cà vạt cho hắn.

"Uống ít một chút! Đừng để say quá có biết không!"

"Đã biết!"

Hạ Mộc Hiên mỉm cười cúi xuống hôn lên môi y một cái, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm y, luồng vào trong khuấy đảo xung quanh.

"Ưm..." An Tĩnh Hy vỗ lên tay hắn một cái.

Hạ Mộc Hiên luyến tiếc rời khỏi môi y, "Anh đi nhé!"

"Ừm!" An Tĩnh Hy tiễn hắn ra đến cửa, "Em đợi anh!"

Hắn mỉm cười rồi rời đi, ngoài cổng, xe của Hạ Mộc Trực đã đợi sẵn từ bao giờ. Hạ Mộc Hiên mở cửa, ngồi vào trong. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rẽ hướng hòa vào dòng xe.

.

Dạ tiệc Trình gia tổ chức là để liên kết các mối quan hệ làm ăn giữa các công ty với nhau. Hạ thị cũng là đối tác lâu năm của họ nên rất được coi trọng, ngay khi anh em Hạ Mộc Trực, Hạ Mộc Hiên vừa vào liền nhận được sự chú ý từ các vị khách mời khác.

Hứa Vĩnh Triết kéo Hạ Mộc Hiên đến góc vắng, chìa xuân dược trong tay, nhướng mày.

"Uống cái này..."

"Này..." Hạ Mộc Hiên liếc y, "Cậu có thật là không có ý đồ gì với tớ không?"

Hứa Vĩnh Triết trừng hắn, "Gia mà có ý đồ với cậu thì cậu đã xong đời lâu rồi! Hơn nữa, gia là thích em gái xinh tươi. Ok?"

Nói nói, y đổ hẳn một gói vào ly rượu của hắn, nâng đáy ly lắc đều, "Uống đi, sau đó lấy lý do say rượu nói với anh cậu một tiếng rồi chạy về với bà xã nhà cậu."

Hạ Mộc Hiên nghi ngờ nhìn Hứa Vĩnh Triết.
Người kia tỏ vẻ chắc chắn, phất tay, "Yên tâm, lần trước thất bại nhưng lần này chắc chắn thành công!"

Hạ Mộc Hiên nheo mắt nhì y một hồi, cuối cùng cầm lấy một hơi uống cạn. Đổi lại là ánh mắt lấp lánh của Hứa Vĩnh Triết.

"Sau đêm nay gia sẽ là ân nhân của cậu!"

Hắn liếc y một cái, giọng nói sặc mùi hâm dọa, "Còn nếu không thành công thì tự mà hiểu số phận đi!"

Hạ Mộc Hiên cùng Hạ Mộc Trực trong buổi tiệc gặp đối tác trò chuyện một hồi, Hạ Mộc Hiên hơi nhíu mày, thì thầm vào tai Hạ Mộc Trực mấy câu, vội rời đi.

Hạ Mộc Trực nhìn theo bóng lưng hắn, nhân lúc không có ai lấy điện thoại ra bấm gọi. Xong xuôi, ánh mắt lại lia qua Hứa Vĩnh Triết bên kia đang xoa cằm nhìn ra cửa nhếch môi cười đầy thâm ý, đầu anh có chút đau.

Hai tên nhóc này lúc nào cũng bày đầy chủ ý đen tối...

Hạ Mộc Hiên rời Trình gia, phía trước liền có xe hơi đợi hắn.

"Nhị thiếu gia, tôi đưa cậu về."

"Ừm!"

Cửa xe vừa đóng lại, tức thì liền rẽ hướng băng băng lao đi, hướng về nhà hắn.

Cửa nhà đột nhiên bị mở ra, Hạ Mộc Hiên loạng choạng bước vào.

An Tĩnh Hy đang ngồi trên sô pha ngạc nhiên đứng dậy đỡ hắn, "Sao lại say tới thế này rồi! Em đưa anh lên phòng."

"Ừm!" Hạ Mộc Hiên gật gật đầu, tay vòng qua ôm lấy eo y.

An Tĩnh Hy vừa ôm vừa kéo Hạ Mộc Hiên lên phòng, mệt nhọc đặt hắn ngồi xuống giường, "Anh ngồi ở đây nha, em xuống bếp nấu canh giải rượu."

Hạ Mộc Hiên nhìn An Tĩnh Hy một lúc, đưa tay bắt lấy tay y, mạnh mẽ kéo y xuống ngồi trên đùi mình ôm chặt.

"Bảo bối... anh... nóng quá!"

An Tĩnh Hy nhíu mày muốn thoát khỏi hắn, ai ngờ động động một lúc lại động đến nơi nào đó. An Tĩnh Hy vừa hoảng vừa ngượng đỏ mặt nhìn hắn, người kia đồng dạng nhìn y, hai mắt đỏ hồng dâng lên hơi nước.

"Bảo bối... anh khó chịu! Anh... bị trúng xuân dược rồi... bảo bối, giúp anh!"

Hạ Mộc Hiên càng nói, bàn tay bên dưới càng loạn, cách lớp áo xoa nắn eo An Tĩnh Hy, môi tìm đến môi y phủ kín.

"Ưm..."

An Tĩnh Hy hoảng loạn, trong lúc hé miệng liền bị đầu lưỡi mang theo mùi rượu xâm nhập, liếm duyện rồi cuống lấy lưỡi y.

Hai người dán sát vào nhau không một kẽ hở, An Tĩnh Hy ban đầu chống cự, dần dần đưa tay ôm lấy cổ Hạ Mộc Hiên đón nhận nụ hôn nóng bỏng kia.

Hạ Mộc Hiên mê đắm cắn mút bờ môi mềm mại kia, đến khi nghe được tiếng thở dốc cùng tiếng ngâm khe khẽ của y mới tách khỏi môi y.

Cánh môi sưng đỏ còn vương tơ bạc, An Tĩnh Hy nằm trên giường quần áo bị hắn xoa nắn cơ thể làm cho xộc xệch, hai mắt mờ sương khẽ hé môi thở dốc.

Bên dưới Hạ Mộc Hiên càng trướng lên, hắn hôn cắn cần cổ nhuộm màu hồng nhạt của y, khàn khàn nói.

"Bảo bối, cho anh, nhé!"

"Ân~" An Tĩnh Hy cắn môi rên khẽ, hai mắt mông lung ôm vai hắn, "Ừm!"

An Tĩnh Hy không biết quyết định này là đúng hay sai, nhưng với hắn bây giờ y không nỡ cự tuyệt, cũng không thể chối từ. Hắn ngây ngô, hắn ôn nhu, hắn quyến rũ, hắn điên cuồng. Tất cả đều là hắn, là Hạ Mộc Hiên, là người đang trên người y từng chút từng chút để lại dấu vết trên cơ thể y, chậm rãi mà chiếm lấy tất cả của y.

"Ưm~ hưm ~"

An Tĩnh Hy khẽ run, vội cắn mu bàn tay ngăn lại tiếng kêu dâm đãng kia.

Người kia chậm rãi cắn nhẹ đầu ngực cương lên của y, mút mạnh. Bên dưới chậm rãi vuốt ve đùi non, chốc chốc lại như vô ý vuốt đến vật cương cứng giữa hai chân, ngón tay thon dài gãi nhẹ vật tròn bên dưới phân thân y.

"Bảo bối, tiếng em rất tai..." Hạ Mộc Hiên cắn nhẹ vành tai An Tĩnh Hy, đầu lưỡi vói vào bên trong.

"Ưm ~ đừng... ân ~"

An Tĩnh Hy run người tránh né, khắp người nổi lên một tầng gai ốc, phân thân bên dưới rỉ ra mật dịch trong suốt càng nhiều.

Hạ Mộc Hiên thở dốc, "Hửm?"

Bàn tay lần đến phân thân y chạm vào nó, chầm chậm vuốt, ngón tay nặng nhẹ xoa xoa ấn ấn phần quy đầu mẫn cảm nhận lấy mật dịch tiết ra bên trong.

"Hưm ~a ~ đừng ~ đừng như... thế ưm~"

Hạ Mộc Hiên hôn lên môi y, "Bảo bối, gọi Hiên!"

"Ưm~"

Dứt nụ hôn, hắn ngồi dậy cởi quần áo trên người mình, tà tà nhìn y.

"Bảo bối, có thích cơ thể này không?"

Hạ Mộc Hiên người này, thân hình tuyệt mỹ. Là loại nếu mặc sơ mi sẽ là thư sinh, nhưng khi cởi ra tuyệt đối không còn là thư sinh nữa. Cơ bắp vừa phải, bụng còn mơ hồ có múi... nơi kia...

An Tĩnh Hy mơ màng nhìn hắn, hai má ửng đỏ quay mặt sang hướng khác.

Hạ Mộc Hiên cười khẽ cúi xuống đè trên người An tĩnh Hy, gặm cắn xương quai xanh của y, tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn kéo xuống đặt lên phân thân của mình, chậm rãi vuốt.

"Ưm~" An Tĩnh Hy chạm vào vật ấm nóng kia kinh hoảng vội kéo tay về nhưng không được, cuối cùng đỏ mặt mặc hắn hành động.

Nụ hôn nóng bỏng dần di chuyển xuống dưới, liếm nhẹ vùng bụng trắng mịn kéo xuống cái rốn nhỏ xinh làm y giật nảy mình.

"A ~ Đừng liếm... nữa ưm~"

Người kia cứ như không nghe thấy, chậm rãi xuống, xuống nữa, cắn lên vùng đùi trong non mềm tạo ra một dấu đỏ sẫm, hai tay kéo đùi y sang hai bên.

"Đừng..." An Tĩnh Hy đưa tay che lại nơi ngượng ngùng kia, tay còn lại che mặt không dám nhìn hắn.

"Bảo bối, sao vậy?" Hạ Mộc Hiên khẽ cong môi hôn lên tay y một cái, keo tay y sang một bên chậm rãi cầm lấy phân thân y vuốt ve rồi ngậm lấy, liếm duyện nó.

"Ưm~ a ~"

An Tĩnh Hy cong người rên rỉ, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.

"Ha ~ ưm ~ đừng... ưm ~" An Tĩnh Hy bên dưới phân thân chốc chốc bị mút nhẹ, bên trên nụ hoa sưng đỏ bị niết lấy, cuống cuồng lắc đầu nức nở, "Đừng ~ ưm~ Hiên ~ a ~ không... không được ha~ ha~ ân~"

Đáy mắt Hạ Mộc Hiên lóe lên một cái ngắt nhẹ đầu ngực sưng đỏ kia, miệng mút mạnh một cái.

"Ha~ a~ ân~"

An Tĩnh Hy cong người run rẩy bắn ra, hé miệng hở dốc, mông lung nhìn trần nhà.

Hạ Mộc Hiên lau khóe môi hôn lên quy đầu hồng hồng của y, tiếp tục khai phá huyệt động nộn nộn bên dưới.

Nơi tư mật đột nhiên bị vật mềm mềm âm ấm chạm đến. An Tĩnh Hy giật mình lùi lại, bờ mông liền bị bắt lấy, ép buộc y cảm nhận đừng chút từng chút run rẩy nơi tư mật.

"Ưm~ Hiên ~ đừng liếm ~ xin anh..."

"Bảo bối, cố một chút!" Hạ Mộc Hiên hôn lên đùi non y một cái, "Anh chưa chuẩn bị bôi trơn, nếu không sẽ đau em!"

"Ưm~"

Hắn liếm duyện một hồi, ngón tay chậm rãi xoa ấn lên, một ngón tay đi vào.

An Tĩnh Hy hơi nhíu mày, hai chân cũng bất giác tách ra. Phân thân vừa rồi bắn xong chậm rãi cứng lên lần nữa.

Trán Hạ Mộc Hiên phủ một tầng mồ hôi, phân thân trướng đau làm hắn muốn mụ mị một phát đẩy thẳng vào huyệt động mê người này. Đáng tiếc, người này là trân quý của hắn, bảo bối mà hắn không nỡ làm đau. Vì thế hắn nhịn xuống mà cẩn thận công tác mở rộng.

Hai ngón tay, rồi ba ngón, chậm rãi di chuyển, rồi nhanh dần, nhanh dần.

"A~ ân~"

An Tĩnh Hy nhích mông muốn trốn tránh, cắn môi rên rỉ.

Hắn nhìn y một cái, rút tay ra. Huyệt động vừa rồi còn lấp đầy phút chốc trống rỗng, An Tĩnh Hy thở dốc nhìn hắn. Chỉ thấy người kia cúi xuống hôn lên môi y, hai tay tách đùi y ra vòng lên eo hắn, phân thân thô to cọ lên huyệt động chậm rãi tìm đường vào.

"Ưm~ hưm~"

Mùi vị tanh tưởi của thứ y vừa bắn ra lúc nảy thoang thoảng trong mũi làm An Tĩnh Hy hơi nhíu mày, bất quá y lại càng cảm động hơn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, bên dưới khẽ chuyển động theo phân thân của hắn.

Hạ Mộc Hiên cắn mút môi y một cái chầm chậm đẩy phân thân vào bên trong y.

Cảm giác chật chội nhưng ấm áp này làm hắn thoải mái ngâm khẽ.

"A~" An Tĩnh Hy cong người, móng tay bấu vào lưng Hạ Mộc Hiên.

Y đau... cái cảm giác như bị xé rách này...

Hạ Mộc Hiên hôn nhẹ lên trán An Tĩnh Hy, khàn khàn hỏi.

"Bảo bối, có đau lắm không?"

An Tĩnh Hy gật đầu ôm chặt Hạ Mộc Hiên, vùi mặt vào cổ hắn, mãi một lúc sau mới nhỏ giọng nói.

"Anh động đi..."

"Ừm!" Hạ Mộc Hiên cười khẽ hôn lên tóc y, bên dưới cũng chậm rãi luật động.

Đau đớn ban đầu dần lui đi nhường chỗ cho cảm giác lạ lẫm khác chen vào.

"Ưm ~"

Mông bị bàn tay to lớn xoa nắn, An Tĩnh Hy hơi ngửa cổ rên khẽ.

Hắn cắn nhẹ lên yết hầu xinh xắn của y mút mạnh một cái, thành công để lại dấu hôn đỏ sẫm.

"Bảo bối, thích không?"

"Ưm ~" An Tĩnh Hy cắn môi nhìn hắn, "Đừng... đừng lưu dấu vết ở đó... ưm~ sẽ... bị phát hiện..."

Hắn lại như không có việc gì, gặm cắn nụ hoa cương cứng đỏ hồng của y, khàn khàn nói, "Không sao, ngày mai anh xin cho em nghỉ!" Dứt lời, bên dưới lại càng luật động nhanh hơn một chút.

"Ưm~ nha~"

Hắn nhìn bảo bối trong lòng ngọt ngào rên rỉ, khẽ cắn môi y, "Nhanh một chút nhé bảo bối!"

"A~ đừng... ưm~" An Tĩnh Hy giật mình lắc đầu... Nhanh nữa... y chết mất!

"Thoải mái không?"

Bất ngờ, phân thân Hạ Mộc Hiên đẩy vào đỉnh trúng nơi sâu nhất bên trong An Tĩnh Hy, y khẽ cong người rên rỉ, huyệt động cũng theo đó siết lại một chút.

"A~ nơi... nơi đó... ưm~ ha~"

"Nơi này à?" Hắn hơi nhếch môi, vỗ vỗ mông y, "Bảo bối ngoan, đừng siết nữa. Muốn giết ông xã em sao?"

Càng nói, hắn lại luật động càng nhanh, càng đỉnh sâu vào nơi mềm mại kia. Phía trước lại không cho y tự sờ lấy mà an ủi, hai bụng ép vào nhau, ma sát tiểu Hy.

"A~ a~ ưm~ đừng... a~ ha~ ưm~"

Chất dịch ấm nóng sền sệt lại bắn ra, An Tĩnh Hy yếu ớt hé môi thở dốc, khẽ nuốt nước bọt một cái mơ màng nhìn hắn.

Hạ Mộc Hiên cắn nhẹ tai y, khàn khàn thổi khí, "Bảo bối, anh còn chưa bắn!"

"Hưm~" An Tĩnh Hy chớp mắt, rơi xuống giọt nước mắt, nhỏ giọng nói, "Hiên... đừng bắn ở trong... ưm~ em... khó chịu a~"

Hạ Mộc Hiên hơi mỉm cười hôn hôn má An Tĩnh Hy, "Ừm! Nghe em!"

Hắn đặt y nằm xuống giường, hai tay đặt chân y lên vai, bên dưới đẩy vào vừa nhanh vừa sâu.

"Ưm~ a~"

Càng đến đỉnh điểm, hắn cảm được bản thân sắp bắn, ngoan ngoãn rút ra bắn lên đùi y. Nhìn y đỏ mặt mà nhếch môi cười.

"Bảo bối, thế nào?"

An Tĩnh Hy quay mặt sang chỗ khác nhắm mắt lại yếu ớt nói, "Em muốn ngủ!"

"Hửm?"

Hạ Mộc Hiên hôn nhẹ lên chân y một cái rồi hạ xuống, đẩy sang hai bên, chính mình chen vào giữa cúi xuống hôn lên môi y.

"Bảo bối, anh bị trúng xuân dược. Không thể nào làm một lần liền hết..."

An Tĩnh Hy cắn môi trừng hắn.

"Bảo bối..."

Hắn hôn lên má An Tĩnh Hy một cái, lại chậm rãi hôn lên ngực y, mút nhẹ mấy cái làm người kia khẽ rên một tiếng. Cuối cùng lại thở dài, nằm xuống bên cạnh ôm lấy y.

"Vẫn là không nỡ làm đau em!"

An Tĩnh Hy yên lặng nhìn hắn một cái, nghiêng người nhích vào lòng hắn.

"Ôm em đi tắm đi!"

"Ừm!" Hạ Mộc Hiên cười khẽ hôn lên trán y một cái rồi đứng dậy bế y vào phòng tắm.

Hắn nhìn y một cái, cẩn thận hỏi, "Em đứng được không?"

Ngay tức thì liền nhận về cái trừng mắt của người nào đó.

"Anh mở nước cho em, vào bồn ngâm một chút đi. Anh ra ngoài thay gra giường!"

"Ừm!"

Nhìn hắn bận rộn một bên, phân thân bên dưới lại đang trong trạng thái bán cương. Y hơi cắn môi...

Xuân dược kia không thể một lần liền hết sao?

Lại nghĩ đến... may mà trúng xuân dược hắn còn biết về nhà được, nếu không thì...

An Tĩnh Hy hơi nhíu mày một cái, chậm rãi đi đến sau lưng Hạ Mộc Hiên, từ phía sau ôm lấy hắn.

"Bảo bối?" Hạ Mộc Hiên khẽ giật mình, mỉm cười một tay ôm tay y, tay còn lại thử nước, "Độ ấm vừa phải rồi, em vào ngâm mình đi!"

"Ừm!"

Tuy vậy, y vẫn chưa buông tay ra, ngược lại còn chậm rãi lần xuống cầm lấy phân thân của hắn, vuốt ve.

"Bảo bối..."

"Đừng nói gì cả! Em giúp anh!"

Nói rồi y vòng ra phía trước, chân bước vào bồn tắm, quỳ xuống ngậm lấy phân thân cương lên của Hạ Mộc Hiên.

"Tĩnh Hy!" Hạ Mộc Hiên nhíu mày lùi lại một bước.

"Làm sao?" An Tĩnh Hy nhìn hắn, "Chê em?"

Hạ Mộc Hiên lắc đầu, "Bảo bối, anh không nỡ!"

Tim An Tĩnh Hy mềm mại, hơi với tay về trước nắm lấy tay hắn, khẽ cười.

"Một lần thôi! Anh xem, đã cương như thế còn không chịu để em giúp, muốn tắm nước lạnh à?"

"Anh..."

"Anh mà bệnh là em bỏ mặc anh thật đó!"

Hạ Mộc Hiên nhíu mày.

"Ngoan! Nghe lời em một lần đi!"

Nói nói, y khẽ kéo hắn lại, nhoài người ngậm lấy phân thân của hắn, vụng về liếm duyện.

"Hưm... bảo bối..."

"Ưm..."

An Tĩnh Hy khó khăn ngậm hết phân thân vào trong, phần đỉnh đâm vào cổ họng làm y muốn nôn, hai mắt ửng đỏ chậm rãi nhả ra rồi chậm rãi ngậm lấy, liếm duyện mút lấy.

"Hm..." Hạ Mộc Hiên mím môi thở dốc, bàn tay ôn nhu vén mái tóc bếch mồ hôi của An Tĩnh Hy, vuốt nhẹ má y.

Miệng nhỏ khẽ bao lại, luật động chậm rãi rồi nhanh dần, răng nanh nhỏ vô ý cắn lên mạch gân nóng hổi.

"Hưm... bảo bối, nhả ra..."

"Ưm..."

An Tĩnh Hy ngược lại không nhả, đầu lưỡi liếm lên đầu đỉnh, mút nhẹ. Hạ Mộc Hiên phút chốc không kiềm chế được, bắn vào miệng y.

"Hm..."

"Ưm... ân~"

An Tĩnh Hy gương mặt đỏ hồng, hai mắt đỏ hồng, đôi môi sưng đỏ, ho khan mấy tiếng rồi nuốt lấy tinh dịch trong miệng mình.

"Bảo bối..."

Hạ Mộc Hiên đỡ An Tĩnh Hy đứng dậy, cúi đầu ôn nhu lau đi vết trắng đục bên khóe môi y, hôn nhẹ xuống.

"Ưm~"

"Ủy khuất em rồi!"

An Tĩnh Hy khẽ lắc đầu, "Anh tắm đi rồi ra ngoài thay gra giường, em ngâm mình một chút!"

"Ừm!" Hắn ôn nhu hôn lên môi y, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đôi môi sưng đỏ, an ủi đầu lưỡi mềm mại của y một lúc rồi mới tách ra, đỡ y ngồi xuống bồn tắm.

Hạ Mộc Hiên tắm xong, nhanh chóng mặc đồ ngủ rồi ra ngoài thay gra giường.

Bên trong, An Tĩnh Hy khẽ mỉn cười, đáy mắt xẹt qua tia ôn nhu.

Một lúc sau, bàn tay chậm rãi lần ra phía sau kiểm tra, tẩy rửa sạch sẽ rồi xã bồn tắm, vịn lấy tường đứng lên mặc đồ ngủ chậm rãi mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

"Bảo bối, xong rồi?"

Hạ Mộc Hiên phủi phủi gra giường cho phẳng lại, vừa thấy An Tĩnh Hy bước ra liền đi đến ôm lấy y, bế lại giường.

An Tĩnh Hy đỏ mặt nhỏ giọng lầm bầm, "Em đi được!"

"Ừm!" Hắn mỉm cười hôn lên má y, "Anh muốn ôm em!"

"Hừm..."

Hạ Mộc Hiên mỉm cười nằm xuống bên cạnh ôm lấy thân thể mềm mại của An Tĩnh Hy, với tay tắt đèn một cái, hôn lên môi y.

"Bảo bối, ngủ ngon!"

An Tĩnh Hy khẽ cong môi, nhích vào lòng Hạ Mộc Hiên, vòng tay ôm hông hắn, "Anh cũng ngủ ngon!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro