Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Mộc Hiên ở nhà bồi bảo bối mấy ngày thì đến công ty làm việc. Chỉ là làm chưa được bao lâu hắn lại muốn nghỉ phép.

Bụng An Tĩnh Hy cũng to lên rồi. Hắn ở công ty làm cứ không an tâm, lâu lâu lại nhíu mày thần tình lo lắng, chốc chốc cũng gọi về nhà.

Hạ Mộc Trực thấy em trai thân tại công ty tâm tại gia, đi làm không có tinh thần như vậy chi bằng không làm. Thế là không ép hắn đến công ty nữa, bảo hắn cứ ở nhà chăm sóc bà xã, việc công ty anh sẽ lo, nếu mà nhiều quá anh làm không xuể sẽ gửi sang máy tính cho hắn. Hắn làm việc ở nhà cũng được.

Hạ Mộc Hiên chưa bao giờ cảm thấy yêu quý anh trai đến thế. Vui vẻ đứng dậy về nhà.

Hạ Mộc Trực ngước nhìn bóng lưng vội vã của Hạ Mộc Hiên, đôi mày hơi nhướng, khóe môi cũng hơi cong lên độ cung nhỏ, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Hạ Mộc Hiên về nhà, ghé sang siêu thị mua trái cây chua chua ngọt ngọt cùng với ô mai về cho An Tĩnh Hy.

Bảo bối hắn gần đây dường như rất thích ăn trái cây vừa chua vừa ngọt, nghén cũng đỡ hơn trước nhiều.

Nghĩ nghĩ, Hạ Mộc Hiên mua thêm một túi nho đen nữa. Bảo bối hắn thích ăn nho!

Lúc xe về đến nhà, An Tĩnh Hy đang ngồi trên phòng xem một ít sách tham khảo dành cho người mang thai. Từ khi y mang thai, hắn không cho y dùng điện thoại nữa, những vật dụng có bức xạ cao cũng không cho y tới gần... An Tĩnh Hy khẽ lắc đầu cười nhẹ.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, An Tĩnh Hy hơi giật mình gấp sách lại. Vừa thấy người trước mặt, y nhìn lên đồng hồ treo tường đối diện nhíu nhíu mày hỏi:

"Sao anh về sớm vậy?"

Hạ Mộc Hiên cười cười, "Anh hai cho anh về sớm!"

An Tĩnh Hy gật gật đầu, "À!" một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, giúp hắn cởi áo ngoài cùng cà vạt.

Chỉ là bàn tay vừa đưa đến, hắn đã nắm lấy tay y, hôn nhẹ lên nó, "Ai, bà xã! Tự anh làm được rồi, em đang mang thai đó! Nên nghỉ ngơi nhiều một chút!"

An Tĩnh Hy trừng Hạ Mộc Hiên một cái, rút tay về cởi cà vạt cho hắn, "Anh cứ bảo em hết ăn lại nằm, không cho vận động thì sau này làm sao mà sinh con đây?"

Hạ Mộc Hiên gãi đầu cười cười, "Anh..."

Y thở dài, vuốt vuốt ngực áo hắn, khẽ kiễng chân hôn lên môi hắn một cái, "Em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng mà người có thai vẫn nên đi lại một chút, khi sinh sẽ dễ hơn!"

"Ừm!" Hạ Mộc Hiên mỉm cười ôn nhu hôn lên má y, "Anh đi nấu bữa tối cho chúng ta!"

"Ừm!" An Tĩnh Hy gật đầu, "Em giúp anh một tay!"

Hạ Mộc Hiên cười cười nắm tay An Tĩnh Hy chầm chậm đi xuống cầu thang.

Cảm xúc mềm mại ấm áp dưới chân truyền đến làm An Tĩnh Hy không khỏi cảm khái.

Ông xã y thật hoang phí!

Về nhà được mấy ngày, hắn liền mua một bộ thảm lông, thuê người về trải khắp nhà, phòng khách, phòng ngủ, cầu thang, thư phòng, khách phòng,... ngoại trừ phòng bếp và phòng tắm thì đâu đâu cũng được trải thảm. Y tiếc tiền, bảo hắn đừng trải thì hắn bảo, "Em mang thai dễ bị lạnh, trải thảm thế này em dù có không mang dép trong nhà cũng không thấy lạnh! Hơn nữa sau này Bảo Bảo ra đời, con còn phải tập bò, tập đi. Trải thảm thế này mềm mại, lại sạch sẽ, con có thể thoải mái bò dưới này không sợ lạnh, không sợ đau tay đau chân."

Y nghe hắn nói thế liền thôi không ngăn nữa. Nhưng mà trong lòng vẫn có thấy tiếc. Trải thảm nhiều nơi như vậy, tiền bỏ ra cũng không ít!

Hắn nhìn nhìn phòng bếp, cuối cùng nắm tay dẫn y ra phòng khách, "Bảo bối, em ngồi xem ti vi đi! Phòng bếp không có thảm, chân lạnh dễ bị cảm!"

". . ." An Tĩnh Hy nhìn hắn. Đột nhiên trên tay lại nhiều thêm một thứ, hắn mỉm cười đưa cho y dĩa nho đen đã rửa sạch, "Ngoan, đợi một chút anh nấu xong chúng ta sẽ ăn! Nho này anh mua cho em đó, nhưng mà... em ăn ít thôi lát nữa còn phải ăn cơm!"

An Tĩnh Hy chớp mắt, gật đầu, "Ừm, em biết rồi!"

"Ngoan!" Hạ Mộc Hiên mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi y rồi đứng dậy đi vào bếp.

Hạ Mộc Hiên dạo gần đây cũng tham khảo một chút sách nấu ăn cho thai phụ, thế là bắt tay làm vài món dưỡng thai, an thai cho bà xã.

Loay hoay một hồi mới nấu xong bữa tối, trên bàn là phần cơm trái cây chua chua ngọt ngọt, cá hồi chiên sốt với mật ong, thịt bò xào cùng bông cải. Món nào cũng thơm phưng phứt!

Hạ Mộc Hiên cởi tạp dề, nhanh chóng ra ngoài, lên phòng lấy đôi dép mang trong nhà xuống đặt trước phòng bếp, vừa lúc, An Tĩnh Hy cũng từ phòng khách đi vào, nhìn hắn đặt dép xuống, nhẹ giọng nói:

"Anh đi tắm đi, em đợi anh!"

"Ăn xong rồi anh tắm cũng được!"

An Tĩnh Hy nhíu mày, "Ăn xong rồi tắm không tốt cho sức khỏe, ngoan, đi tắm đi, em cũng chưa đói, em đợi anh!"

Hạ Mộc Hiên do dự, An Tĩnh Hy cẩn thận mang dép vào đi đến bàn ăn ngồi xuống, "Em đợi anh đó!"

Một câu 'Em đợi anh' của An Tĩnh Hy, Hạ Mộc Hiên ngoan ngoãn nghe lời về phòng tắm rửa.

Một lúc sau, hắn xuống nhà. Ngồi xuống đối diện An Tĩnh Hy, xới cho y phần cơm trái cây còn mình thì ăn cơm trắng.

An Tĩnh Hy mang thai khẩu vị có chút thay đổi, món cơm này y rất thích, ăn vào ngọt ngọt chua chua, còn thơm mùi trái cây, không bị ngấy cũng không buồn nôn, ăn rất ngon miệng.

Hai người cùng nhau dùng bữa, xong xuôi, hắn bảo y ra phòng khách ngồi, chính mình rửa bát dĩa. Rửa xong hắn cũng đi ra ngồi xuống bên cạnh y.

Hai người cùng nhau xem ti vi, Hạ Mộc Hiên thỉnh thoảng đút cho An Tĩnh Hy một quả nho. An Tĩnh Hy xem ti vi, bất chợt cũng sẽ cười một cái, tay cũng choàng ôm lấy cánh tay của Hạ Mộc Hiên.

Đồng hồ điểm chín giờ tối, Hạ Mộc Hiên thấy bảo bối đã ngáp mấy cái, tắt ti vi, cùng y về phòng đánh răng rồi ngủ.

An Tĩnh Hy nằm xuống giường, hơi nhích người một chút, lựa chọn tư thế thoải mái nhẹ ôm lấy Hạ Mộc Hiên.

"Bảo bối, anh còn chưa xoa bóp cho em! Ngoan, để anh ngồi dậy nào!"

An Tĩnh Hy lắc đầu, "Nghỉ một hôm đi!"

"Không được!" Hạ Mộc Hiên hôn nhẹ lên trán y, ôn nhu dỗ dành, "Ngoan, nghe lời anh!"

An Tĩnh Hy lại không chịu buông, nằm im một lúc, hai tai trắng nõn dần chuyển sang hồng nhạt, khẽ ôm lấy Hạ Mộc Hiên nhẹ cọ lên chân hắn.

"Ông xã..."

  "Ngoan!" Hạ Mộc Hiên hơi cứng người, vỗ nhẹ tay y, "Bảo bối..."

An Tĩnh Hy nhìn hắn, khẽ hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi nhỏ mang theo dụ hoặc dần đưa qua.

Hạ Mộc Hiên hơi giật mình, bất quá, bảo bối tựa hồ như muốn...

Nghĩ nghĩ, hắn đáp lại nụ hôn của y, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển, châm lửa lên cơ thể y.

"Ưm~"

An Tĩnh Hy run nhẹ, hai mắt mê man nhìn Hạ Mộc Hiên. Hắn đã rời khỏi môi y, chậm rãi lướt qua má, cổ, đến đầu ngực nhẹ hôn mút rồi lướt đến vùng bụng nhô lên ôn nhu hôn xuống.

"Ân~"

Đôi môi sưng đỏ hơi hé ra thở dốc, hai chân bên dưới cũng hơi dạng ra, mặc cho tiểu Hy bị hắn trêu chọc rồi bao trụ trong khoang miệng, chậm rãi phun nuốt.

"A~ ông xã... ưm~"

Hạ Mộc Hiên khẽ nhìn bảo bối một cái, vùng ngực trải đầy dấu hôn, đôi môi sưng đỏ khẽ hé ra thở dốc, hai tay lại nắm chặt gra giường... Phân thân bên dưới lại trướng lên, hắn khẽ nuốt nước bọt, cắn nhẹ tiểu Hy một cái, nhanh chóng làm y bắn ra.

"Ưm~ ha~ ha~ a~"

Hạ Mộc Hiên lau lau khóe môi, hôn nhẹ lên môi An Tĩnh Hy, cẩn thận lấy quần áo mặc lại cho y. Định bụng mặc xong hắn sẽ vào tắm nước lạnh.

An Tĩnh Hy cắn môi nhìn hắn, bàn tay đưa lên cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng gọi:

"Ông xã... anh chưa..."

"Ngoan, không có việc gì!" Hắn hôn lên trán y một cái, ôn nhu cười.

"Anh... muốn tắm nước lạnh nữa sao?"

An Tĩnh Hy nhìn hắn, ngực có chút xót. Hắn thật rất quan tâm y, lo lắng đủ thứ, nhịn cũng đủ lâu. Mặc dù mỗi đêm đều tắm nước lạnh nhưng hắn chưa bao giờ đòi hỏi hay muốn y làm gì đó cho hắn...

"Ông xã... đừng... đừng nhịn nữa!" An Tĩnh Hy đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Nhược Vũ bảo, qua ba tháng đã có thể..." mà cái thai cũng đã gần năm tháng rồi...

Hạ Mộc Hiên nhìn y, tim mềm mại, hôn lên môi y một cái, "Có thể sao?"

An Tĩnh Hy khẽ gật đầu, "Ừm!"

Hắn cười khẽ, lại hôn lên môi y, bàn tay vốn định mặc quần áo lại cho y giờ lại cởi ra.

Nhịn mấy tháng hắn sắp thượng hoả, nhiều lúc thật rất muốn y nhưng lại sợ tổn thương đứa nhỏ, không ngờ hôm nay bảo bối đã nói thế. Vậy thì hắn không nhịn nữa vậy!

Bàn tay lại lần nữa châm lửa khắp cơ thể An Tĩnh Hy, nụ hôn lại trải dài khắp cơ thể. Nhẹ nhàng lấy ra bôi trơn trong ngăn tủ, hắn cẩn thận bôi lên huyệt động bên dưới, cẩn thận di chuyển ngón tay, cuối cùng cẩn thận đưa phân thân của mình vào, chậm rãi di chuyển.

"A~ hưm~"

Cơ thể đã lâu chưa làm, nay hắn vừa đưa vào, An Tĩnh Hy hơi cong người ngâm khẽ. Tiểu Hy lúc nãy đã bắn giờ lại bắn thêm lần nữa.

"Bảo bối... bà xã..."

"Ưm~"

Bên dưới luật động lại nhanh hơn một chút, hắn cúi người hôn lên môi y.

An Tĩnh Hy hé môi tiếp nhận nụ hôn, hai chân cũng vòng lên ôm hông hắn.

"Hưm~ ưm~ ưm~"

Hắn hôn một hồi cũng rời khỏi môi y, cúi đầu dụi vào cổ y, vừa hôn vừa cắn, bên dưới lại nhanh thêm một chút.

"Nha~ a~ ông xã... a~"

Hạ Mộc Hiên di chuyển nhanh một chút, cắn lên cổ y. Bên trong huyệt động của y, một cỗ ấm nóng phun ra.

"A~ ha~ hưm~"

An Tĩnh Hy thở dốc, khẽ nuốt nước bọt mơ hồ nhìn hắn.

Hạ Mộc Hiên bắn xong liền lấy ra, hôn hôn trán y, "Bảo bối, anh lau người cho em!"

"Ân!" An Tĩnh Hy hơi gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi, "Chỉ một lần thôi ư?"

Hắn hơi ngẩn ra một chút, bật cười nựng nựng má y, "Ừm! Đợi sau này sinh xong, anh lấy đủ!"

An Tĩnh Hy đỏ mặt trừng hắn.

Hạ Mộc Hiên vui vẻ hôn lên môi An Tĩnh Hy một cái, pha nước ấm tẩy rửa thân thể cho y, tinh dịch bên trong cũng cẩn thận lấy ra hết. Xong xuôi đỡ y ngồi dậy, thay gra giường sạch rồi xoa bóp cơ thể y từ trên xuống dưới một lượt mới nằm xuống ôm lấy y, hôn hôn.

"Bà xã ngủ ngon!"

An Tĩnh Hy mỉm cười, nhích người tựa đầu vào lồng ngực Hạ Mộc Hiên, "Ân, ông xã ngủ ngon!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro