Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tĩnh Hy ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy trên giường liền nhiều thêm một vật.

Đứa nhỏ mềm mại nằm một bên động đậy chân tay, lắc lắc như sâu con.

An Tĩnh Hy ngẩn người một chút, rất nhanh cố ngồi dậy nhìn đứa nhỏ, bàn tay cẩn thận bế lên, hai mắt đỏ hồng hôn má con.

Đây là đứa nhỏ của họ. Là bảo bối của họ.

Cửa phòng mở ra, Hạ Mộc Hiên bước đến ngồi xuống giường ôm lấy y, ôn nhu hỏi:

"Bảo bối, còn đau không?"

An Tĩnh Hy hơi lắc đầu nhìn hắn nở nụ cười, "Đứa nhỏ thật đáng yêu!"

"Ừm!" Hạ Mộc Hiên cũng cười hôn má y, "Là bảo bối nhỏ của anh và em!"

Hai người ngọt ngào một hồi, hắn bế lấy đứa nhỏ đặt lại giường rồi dìu y vào phòng tắm. Xong xuôi hắn dìu y trở lại giường, chính mình xuống bếp mang bữa sáng lên phòng.

An Tĩnh Hy nửa nằm nửa ngồi trên giường, ngón tay chọc nhẹ bàn tay nhỏ xíu của đứa nhỏ, dịu dàng cười.

Bên dưới bởi đêm qua sinh mà đau rát, ngồi một chút lại đau, nghĩ muốn nằm lại thì Hạ Mộc Hiên mang thức ăn lên.

Hắn tay bưng bát cháo thịt bằm, tay cầm bình sữa ấm bước lại bên cạnh y.

"Bảo bối, ăn một chút nha!"

An Tĩnh Hy nhẹ gật đầu, giương tay lên muốn bưng bát cháo nhưng người nào đó lại không cho.

Hạ Mộc Hiên đặt bình sữa xuống bàn, ngồi ngay bên cạnh y, múc từng muỗng cháo thổi nguội đưa lên miệng y, "Bà xã, há miệng ra nào!"

An Tĩnh Hy nhìn hắn, bất đắc dĩ há miệng ăn cháo, "Anh để em tự ăn được rồi, bón sữa cho con đi!"

"Em ăn xong anh bón cho con!" Hạ Mộc Hiên thổi cháo, đưa lên miệng y muỗng nữa, "Mới gần sáng anh cho con uống sữa rồi, bây giờ chắc chưa đói đâu!"

An Tĩnh Hy nghe hắn nói, sóng mũi cay cay. Đêm qua hắn không ngủ sao?

Đêm qua? Đêm qua hắn không dám ngủ say, sau khi bế đứa nhỏ về phòng cho uống sữa thì đặt xuống bên cạnh y, chính mình cũng cẩn thận nằm một bên. Sợ khi ngủ say vô ý đè đứa nhỏ nên hắn nằm một lúc lại ngồi dựa lưng lên thành giường chợp mắt một lúc. Ngủ không biết được bao lâu thì đứa nhỏ lại ngọ nguậy khóc lên, hắn lại giật mình tỉnh giấc, vội dỗ dỗ con một chút rồi chạy xuống bếp pha sữa cho con.

An Tĩnh Hy ăn xong, Hạ Mộc Hiên liền đi rót nước ấm cho y uống.

"Hiên, anh hai cùng Nhược Vũ..."

"À, hai người họ về nhà từ sớm rồi!" Hạ Mộc Hiên nhận lấy ly nước đặt lên bàn, ngồi xuống xoa nhẹ má y, "Anh hai đến công ty có việc, Nhược Vũ cũng theo về!"

"À!"

Đứa nhỏ nằm trên giường một lúc, huơ huơ đạp đạp chân nhỏ bọc trong khăn, hé miệng khóc lên.

An Tĩnh Hy giật mình, vội bế con lên dỗ dỗ, "Bảo Bảo ngoan, con đói rồi?"

Hạ Mộc Hiên lấy bình sữa đưa cho y, "Em cho con uống đi!"

"Ừm!"

Y cẩn thận bón sữa cho đứa nhỏ, mà đứa nhỏ cũng thật ngoan, miệng mút mút bú bình sữa, hai mắt to tròn nhìn An Tĩnh Hy thỉnh thoảng lại chớp chớp mấy cái.

Tim An Tĩnh Hy mềm nhũn, bàn tay vỗ nhẹ mông con, cười cười nhìn Hạ Mộc Hiên, "Anh xem, đáng yêu quá!"

"Ừm!"

Hạ Mộc Hiên mỉm cười ôm lấy eo An Tĩnh Hy, cằm đặt lên vai y, nhìn đứa nhỏ.

"Đôi mắt thật giống em!"

An Tĩnh Hy cười nhẹ, khẽ quay mặt nhìn hắn, "Còn lại đều giống anh!"

Hạ Mộc Hiên cong môi, hôn lên má y, "Là một đứa nhỏ đáng yêu!"

"Ừm!" An Tĩnh Hy gật đầu cười nhẹ.

Đứa nhỏ uống sữa no liền dùng lưỡi liếm liếm đẩy ra, chép chép miệng quay đầu đi. An Tĩnh Hy lấy bình sữa ra, Hạ Mộc Hiên nhận lấy, đặt qua bàn, lấy tiếp bình nước nhỏ đưa vào miệng con.

Đứa nhỏ cũng uống một chút rồi quay đi. An Tĩnh Hy bế con, vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ, lại nhìn hắn, "Ông xã, đã nói với ba mẹ chưa?"

"Rồi!" Hạ Mộc Hiên thu dọn bát không cùng bình sữa mang đi rửa, "Chắc là vài hôm nữa ba mẹ sẽ về a!" Nghĩ nghĩ, hắn cười khẽ, "Ba mẹ mà thấy đứa nhỏ thế nào cũng vui vẻ cho xem!"

An Tĩnh Hy cười nhẹ, "Ừm!"

Ba mẹ Hạ đang đi du lịch ở Thụy Sĩ, nghe tin 'con dâu' sinh vội ngồi máy bay về nước...

Hai ông bà vừa về liền đến nhà Hạ Mộc Hiên, mẹ Hạ thấy con trai loay hoay dưới bếp nấu ăn, vô cùng vừa lòng lên tiếng:

"Mộc Hiên, nấu gì đấy?"

Hạ Mộc Hiên hơi giật mình, vừa quay lại liền thấy ba mẹ tay mang túi lớn túi nhỏ, "Ba mẹ, hai người vừa về nước à?"

"Ừm! Về thăm con dâu và cháu nội!"

Vừa nghe nhắc đến hai bảo bối, hắn cười vui vẻ, tay cầm lấy túi đồ trên tay ba mẹ... Là thực phẩm dinh dưỡng cho mẹ bầu sau sinh và sữa cho đứa nhỏ, còn có quần áo, tã lót.

"Woa..."

"Woa cái gì! Mẹ lên phòng thăm hai đứa nhỏ đây!"

Hắn thấy ba mẹ muốn lên, vội ngăn lại, "Ba mẹ, khoan lên! Làm ấm người trước đi đã!"

Bảo bối nhà hắn còn đang ở cữ đó nha!

Dù y đã nói chính mình là nam nhân, khác với nữ nhân nhưng mà hắn không thể không lo được! Dù sao thì sinh con, nam hay nữ gì cũng nên ở cữ, kỹ một chút mới tốt cho cơ thể!

Ba Hạ nghe con trai nói, bật cười kéo mẹ Hạ lại, "Làm ấm người một chút thôi, kẻo lại mang hơi lạnh vào phòng không tốt cho Tiểu Hy cùng cháu nội!"

Mẹ Hạ chợt nhận ra mình có hơi vội, "ai da" một tiếng lắc đầu, "Xem đó xem đó, em quên mất!"

Ba Hạ cùng mẹ Hạ bật điều hòa cao độ ngồi ngoài phòng khách một hồi mới lên phòng con trai.

An Tĩnh Hy không được ra khỏi phòng mấy ngày đầu có chút bứt rứt khó chịu, bất quá có đứa nhỏ bên cạnh y dần cũng không cảm thấy khó chịu nữa, vui vẻ ở trong phòng chơi với con.

"A... nha... nha..."

An Tĩnh Hy khều khều má con trai, đứa nhỏ liền lấy bàn tay được bọc bằng bao tay nhỏ phủi phủi, miệng hé ra cười kêu mấy tiếng vô nghĩa.

Tim An Tĩnh Hy mềm nhũn, hôn lên má con trai, nhẹ dụi dụi mấy cái.

"Bảo Bảo a~"

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, ba Hạ cùng mẹ Hạ bước vào.

"Tiểu Hy nha!"

An Tĩnh Hy ngẩng đầu, mỉm cười, "Ba mẹ! Ba mẹ mới về ạ?"

"Ừm!" Mẹ Hạ cười cười bước đến ngồi xuống bên giường, "Nghe tin con sinh ba mẹ liền bay về!"

Nói nói, bà nhìn An Tĩnh Hy một lượt, thấy y không gầy yếu xanh xao cũng an lòng, lại nhìn đứa nhỏ huơ huơ tay, ngước mắt nhìn bà, lưỡi nhỏ liếm liếm môi "Nha" một tiếng.

Tim mẹ Hạ mềm nhũn bế cháu nội lên, "Ui, bảo bối a! Đáng yêu quá!"

Ba Hạ đứng bên cạnh nhìn cháu nội trên tay mẹ Hạ, mỉm cười. Đứa nhỏ thật đáng yêu!

"Tiểu Hy, đứa nhỏ gọi là gì vậy?" Bạ Hạ chọc chọc má đứa nhỏ, vui vẻ cười.

An Tĩnh Hy cười nhẹ, "Dạ, nhũ danh gọi Bảo Bảo!"

"Bảo Bảo a~"

Ba Hạ đứng một bên đùa cháu nội một hồi bảo xuống nhà nói chuyện với con trai một chút rồi ra ngoài, mẹ Hạ thì vẫn ở lại bế đứa nhỏ không buông.

Chọc một chút, mẹ Hạ cười hôn nhẹ lên má cháu nội rồi cẩn thận đặt đứa nhỏ xuống giường, mỉm cười nhìn An Tĩnh Hy:

"Vất vả cho con rồi!"

An Tĩnh Hy lắc đầu, cười nhẹ, "Đứa nhỏ đáng yêu thế này... còn là con của Hiên và con, vất vả mấy cũng đáng!"

Mẹ Hạ nhìn An Tĩnh Hy, đưa tay ôn nhu xoa tóc y, "Đứa nhỏ này thật là!"

An Tĩnh Hy cúi đầu cười. Cảm giác ấm áp từ từng sợi tóc len lỏi vào tim...

Ba mẹ Hạ về nhà, ngay hôm sau mang thêm quần áo đến nhà Hạ Mộc Hiên, mẹ Hạ muốn giúp con trai chăm sóc 'con dâu' một thời gian. Hạ Mộc Hiên vốn muốn tự bản thân chăm bà xã nhưng nghĩ lại, thấy bà xã nhà mình chắc hẳn cũng muốn có ba mẹ bên cạnh trong khoảng thời gian này nên thôi.

Ba Hạ mẹ Hạ dọn vào phòng bên cạnh, mẹ Hạ khoảng thời gian này vì lệch múi giờ, ban đêm không ngủ được nên thường canh giờ pha sữa cho con dâu cùng cháu nội. An Tĩnh Hy thấy mẹ Hạ đêm nào cũng không ngủ pha sữa, sóng mũi cứ cay cay, muốn khóc thì mẹ Hạ lại cười mắng, "Đứa ngốc! Mẹ là mẹ của con!"

Lại qua mấy ngày, Hạ Mộc Hiên dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà rồi thay quần áo ra ngoài, là đi làm giấy khai sinh cho đứa nhỏ.

Đến khi làm xong, mang giấy khai sinh về, An Tĩnh Hy cầm lấy xem một chút mỉm cười đưa lại hắn.

Mẹ Hạ đang bế cháu nội cho uống sữa, nhìn sang một chút, mỉm cười... Hạ Hàn Phong nha! Tên thật đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro