Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt một cái đã tới tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ. Hạ Mộc Hiên không ủy khuất con trai mà tổ chức thật long trọng.

Cánh nhà báo lại được dịp săn tin. Trước đây họ đều biết được Hạ nhị thiếu kết hôn cùng một nam nhân. Bây giờ... đứa nhỏ kia ở đâu ra chứ?

Nhiều nghi hoặc đưa ra về đứa nhỏ.

Có người bảo đứa nhỏ là hai người họ thuê người mang thai hộ.

Có người bảo họ làm thủ tục nhận con nuôi ở Cô nhi viện.

Có người lại cho rằng Hạ Mộc Hiên bí mật cưới thêm một nữ nhân để sinh con.

Tin đồn nhảm đến tai người nhà họ Hạ. Ba mẹ Hạ giận đến bật cười thẳng thừng tuyên bố, đứa nhỏ kia là con của Hạ Mộc Hiên và An Tĩnh Hy.

Chính là thời gian trước hai người hưởng tuần trăng mật, cả hai đã thống nhất cấy tử cung tại một bệnh viện lớn ở nước ngoài tự mình sinh đứa nhỏ.

Mấy vị tiểu thư trước kia vốn si mê Hạ Mộc Hiên, muốn tìm cách chen vào, cuối cùng không thành công giờ còn nghe tin này, có muốn chen vào lần nữa cũng thấy mình không còn cơ hội thắng đành tự biết khó mà tiếc nuối rút lui.

.

Bảo Bảo lớn một chút cũng thật ngoan ngoãn, gặp ai cũng cười. Duy chỉ có một tật xấu, chính lười không chịu học nói.

An Tĩnh Hy ôm đứa nhỏ đi đến thư phòng ôn nhu vỗ vỗ mông con, "Bảo Bảo, gọi 'Cha ăn cơm' xem nào! Cha - ăn - cơm!"

Đứa nhỏ nhìn y rồi nhìn hắn, chớp chớp mắt khoe hai cái răng cửa cùng hai cái răng hàm dưới mới nhú, kêu lên, "Baba... cha... cha..."

An Tĩnh Hy bất lực nhìn đứa nhỏ đang ngây ngô cười trong ngực mình.

Hạ Mộc Hiên bật cười đứng dậy một tay ôm đứa nhỏ trong ngực An Tĩnh Hy, tay kia ôm eo y hôn nhẹ.

"Bảo bối, con còn nhỏ, từ từ học cũng được!"

Bảo Bảo được ôm trong ngực, nghe cha gọi 'Bảo bối' vui vẻ "Nha!" một tiếng.

Hạ Mộc Hiên nhướng mày hôn hôn chóp mũi con trai, "Con là Tiểu Bảo Bảo!"

"Nha~ nha ~ nha~"

Bảo Bảo huơ huơ tay khanh khách cười mấy tiếng.

Hai người nhìn đứa nhỏ, bật cười.

Thật đáng yêu!

.

Cuối thu, A Đại tổ chức Lễ tốt nghiệp cho sinh viên năm cuối. Hạ Mộc Hiên cuối cùng cũng chịu nộp đơn tốt nghiệp.

Chủ nhiệm khoa cầm cái đơn xin tốt nghiệp của hắn, cảm xúc ngổn ngang... Cuối cùng thằng nhóc này cũng chịu tốt nghiệp rồi!

Mà người trong cuộc, Hạ Mộc Hiên lúc này đang ôm bà xã trong ngực, hôn má y.

"Bà xã, ngày mai em có đến dự tốt nghiệp anh không?"

An Tĩnh Hy nhắm mắt, "Không biết, ngày mai khỏe thì đi!"

Hạ Mộc Hiên hơi nhướng mày. Hình như bà xã lại không vui rồi!

Nhịn hắn nhịn cũng đủ lâu, đương nhiên... ừm... lúc nãy làm có hơi nhiều một chút...

"Bà xã, anh xoa thắt lưng cho em!"

An Tĩnh Hy mệt mỏi đánh rớt cái móng sói, "Anh ngoan ngoãn mà ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa!"

Hạ Mộc Hiên ủy khuất hôn y mấy cái điều chỉnh tâm tình rồi nhắm mắt ngủ.

Y khẽ mở mắt thấy hắn đã ngủ, khóe môi khẽ cong nhích người áp mặt vào ngực hắn.

Sáng sớm, An Tĩnh Hy đã dậy làm bữa sáng cho ba người. Hạ Mộc Hiên đánh răng rửa mặt rồi ôm con lau mặt thay tã lót rồi xuống lầu đưa Bảo Bảo cho y, chính mình lên phòng thay quần áo.

Đợi Hạ Mộc Hiên làm xong, y mang bữa sáng ra cho hắn, "Anh ăn nhanh đi rồi đến trường!"

"Ừm!" Hạ Mộc Hiên mỉm cười ngồi xuống.

Ăn uống xong, Hạ Mộc Hiên nhìn An Tĩnh Hy còn đang đút cháo cho Bảo Bảo, liền ôn nhu nói.

"Bảo bối, em thay quần áo đi. Anh đút Bảo Bảo ăn!"

"Em có nói sẽ đi sao!" An Tĩnh Hy bật cười, đưa bát cháo nhỏ cho hắn rồi đứng dậy đi về phòng.

Hạ Mộc Hiên mỉm cười đút Bảo Bảo, "Con xem, baba còn giận cha kìa!"

"Nha~ nha~ ăn!"

Đợi Bảo Bảo ăn xong, An Tĩnh Hy thay quần áo cho bé rồi ôm con cùng Hạ Mộc Hiên đến trường dự lễ tốt nghiệp của hắn.

A Đại vô cùng lớn. Ngày lễ tốt nghiệp cũng thật đông, một phần là sinh viên tốt nghiệp, còn lại là người thân, bạn bè đến dự.

Hứa Vĩnh Triết không biết từ chỗ nào xuất hiện, bên cạnh là Thiệu Vĩ Kỳ, y nhìn hắn cùng An Tĩnh Hy mỉm cười.

"Yo, còn tưởng cậu không tới nữa chứ!" Hứa Vĩnh Triết trêu hắn, rồi lại chọc chọc đứa nhỏ trong ngực An Tĩnh Hy, "Còn có Bảo Bảo đến nữa nha!"

"Nha~ a~ a~" Bảo Bảo huơ huơ tay chun mũi cười.

"Hừm!" Hạ Mộc Hiên trừng Hứa Vĩnh Triết một cái.

Từ xa, chủ nhiệm khoa thấy hai người vội gọi to.

Hắn nhếch mày nhìn Hứa Vĩnh Triết rồi quay sang bảo bối nhà mình.

"Anh cùng cậu ta đi lên lớp một chút, em ôm Bảo Bảo cùng Vĩ Kỳ..."

"Ừm, anh đi đi!" An Tĩnh Hy cười cười, "Thầy ấy nhìn anh gấp muốn chết kia kìa!"

"Anh đi nhé!" Hứa Vĩnh Triết nhìn Thiệu Vĩ Kỳ, nhéo nhéo má cậu.

Cậu trừng hắn một cái, "Đi nhanh đi!"

Nhìn hai người kia vội rời đi, hai người lắc đầu khẽ cười.

Thiệu Vĩ Kỳ nhìn đứa nhỏ trong lòng An Tĩnh Hy ngượng ngùng xoa gáy, "Đứa nhỏ đáng yêu quá!"

An Tĩnh Hy cười cười, cùng cậu đi đến ghế đá gần đó ngồi xuống rồi bế Bảo Bảo đặt vào lòng cậu.

"Em bế một chút đi!"

Thiệu Vĩ Kỳ kinh ngạc cứng đờ người. Lần trước đầy tháng đứa nhỏ cậu cũng đến, sờ sờ thật thích nhưng không dám bế, sợ tay chân vụng về làm đau đứa nhỏ. Giờ y lại đặt đứa nhỏ vào tay cậu, cậu có chút lo lắng.

Bảo Bảo bị đặt vào vòng tay cứng ngắt, chân nhỏ bất mãn đạp đạp, bĩu bĩu môi.

An Tĩnh Hy nhìn cậu, ôn nhu nói, "Vĩ Kỳ, em thả lỏng một chút! Một tay đặt trên ngực, tay kia đặt dưới mông bế như vậy Bảo Bảo sẽ không quấy!"

"A!" Thiệu Vĩ Kỳ nghe lời, bế Bảo Bảo lại. Thành công làm đứa nhỏ thỏa mãn còn khoe răng mới mọc mà cười với cậu.

"Đáng yêu quá!" Tim Thiệu Vĩ Kỳ mềm nhũn ra ngây ngô cười theo.

Mà mấy sinh viên khác xa xa nhìn hai người cũng đồng loạt thầm cảm thán, "Thật là đáng yêu!"

Đứa nhỏ trắng trắng tròn tròn mặt quần áo hổ con cùng hai nam nhân trắng trẻo thanh tú. Mỹ cảnh nhân gian là đây chứ còn đâu!

Lễ tốt nghiệp được cử hành, An Tĩnh Hy bế Bảo Bảo cùng Thiệu Vĩ Kỳ đi đến Hội trường xem Hạ Mộc Hiên và Hứa Vĩnh Triết lần lượt phát biểu vài lời.

Hạ Mộc Hiên đứng trên bục đảo mắt nhìn một lượt, chợt thấy An Tĩnh Hy bế đứa nhỏ đứng bên dưới nhìn mình, ánh mắt ôn nhu khẽ cong khóe môi.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua này không biết làm bao người bên dưới mặt đỏ chân run. Một số sinh viên mới đến xem lễ tốt nghiệp của đàn anh đàn chị thấy hắn liền muốn bay đến tỏ tình.

Nam nhân gì nhìn thật soái, cười một cái thật khiến người ta thần hồn điên đảo...

An Tĩnh Hy nhìn Hạ Mộc Hiên khẽ mỉm cười, đứa nhỏ huơ huơ tay về phía hắn, "Cha... cha..."

Hạ Mộc Hiên đang phát biểu, bỗng nhiên bật cười. Ngắn gọn kết thúc rồi cầm lấy bằng tốt nghiệp đi thẳng về phía y.

Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về hắn. Cho đến khi thấy hắn đi đến bên cạnh nam nhân nhỏ nhắn thanh tú, bế đứa nhỏ từ trên tay y ôn nhu cười.

Mà đứa nhỏ lại vui vẻ ôm cổ hắn, non nớt gọi, "Cha... cha... về a~ nha!"

Hóa ra là nam nhân đã có gia đình rồi! Gia đình ba người thật hạnh phúc quá a!

.

Lại qua một khoảng thời gian, Hạ Mộc Trực thông báo với mọi người sẽ cùng Thượng Quan Nhược Vũ kết hôn.

Cả nhà lại vui vẻ mà tiếp tục tổ chức hôn lễ cho anh và cậu.

Hứa Vĩnh Triết nhìn người xung quanh mình lần lượt kết hôn cũng dắt Thiệu Vĩ Kỳ về ra mắt gia đình.

Ba mẹ Hứa nhìn hai người một lượt, lại trông đứa nhỏ thật quen mắt.

Lúc này vỡ lẽ ra, người ta không phải thiếu niên gia cảnh khó khăn bương chải mưu sinh mà chính là tiểu thiếu gia Thiệu gia. Vì come out không thành công nên bị đuổi ra khỏi nhà.

Ba mẹ Hứa không nói gì chỉ híp mắt nhìn con trai rồi nhìn Thiệu Vỹ Kỳ, mẹ Hứa chợt lên tiếng hỏi.

"Đứa nhỏ này, nó giở trò côn đồ bức ép con không? Con cứ nói thật đi, chúng ta làm chủ cho con!"

Hứa Vĩnh Triết khóc không ra nước mắt... Đây mà là ba mẹ ruột của hắn sao???

Nói nói một hồi, ba mẹ Hứa vui vẻ nhận Thiệu Vĩ Kỳ là con, cũng chấp nhận quan hệ của hai người.

Ba mẹ Hứa cùng ba mẹ Hạ là bạn, tư tưởng đương nhiên thoáng như nhau. Hơn nữa, nếu con trai đã dám dẫn người về nhà thì sao ông bà lại không đồng ý chứ.

Có một người quản con trai chẳng phải tốt lắm sao!

Hơn nữa đứa nhỏ Hứa Thụy Du cũng xin sang Mỹ du học rồi. Cơ mà, nói là du học, thực chất cũng chỉ là theo đuổi "chị Mộc Nhiên" của nó thôi! Ông bà cũng chả quản làm gì, con trai lớn rồi cũng nên tự quyết định cuộc đời mình.

.

Hạ Mộc Hiên cùng bà xã chơi đùa với con trai vừa nhận được tin nhắn cầu cứu của Hạ Mộc Nhiên bỏ điện thoại xuống, vờ như không thấy bế con trai đặt lên cổ mình cõng đi một vòng làm đứa nhỏ cười khanh khách.

"Ông xã, thả đứa nhỏ xuống! Cao quá, nguy hiểm lắm!" An Tĩnh Hy nhìn Bảo Bảo đang cười, vỗ nhẹ tay hắn.

"Ừm!"

Hạ Mộc Hiên mỉm cười hai tay ôm đứa nhỏ xuống, lắc lắc mấy cái. Lại nghe được tiếng cười giòn tan.

An Tĩnh Hy ngồi xuống một bên nhìn hai cha con đang chơi đùa, hỏi hắn, "Mộc Nhiên nhắn tin sao anh không trả lời?"

  "Em trai Vĩnh Triết theo đuổi nó. Nó muốn trốn người ta, tại sao anh phải giúp!"

An Tĩnh Hy bật cười.

"Sự kiện lần đó là anh tính kế chuốt say Mộc Nhiên đúng không?"

Hạ Mộc Hiên nhướng mày, hai tay lại bế đứa nhỏ lên không trung lắc lắc.

An Tĩnh Hy nhìn hai cha con cười giỡn lắc đầu khẽ cười.

Cuộc sống gia đình nhỏ ba người thật là hài hòa ấm áp!

                   - - - Hoàn - - -




. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hồi đó nghe đồn có người nói "Tôi sẽ sớm tốt nghiệp!"

Vậy mà...

Ta nói, đừng nên tin lời mấy ông công!!!
🙄🙄🙄

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chiến đấu mấy ngày cuối cùng cũng end! Còn phiên ngoại nữa, mấy bồ đợi tui nhé! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro