Phiên Ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tĩnh Hy vừa trong phòng tắm đi ra, lau lau tóc nhìn người đang ngồi trên giường, "Anh làm sao vậy?"

Hạ Mộc Hiên giơ tay ôm lấy eo An Tĩnh Hy, vùi mặt vào cổ y hôn nhẹ, "Bảo bối~"

"Cũng không phải trẻ con, anh làm nũng cái gì!" An Tĩnh Hy bật cười vuốt tóc hắn.

Bàn tay đặt trên eo y khẽ chuyển động luồng vào bên trong vuốt ve vùng da thịt mềm mịn.

An Tĩnh Hy cầm tay hắn, khẽ nói, "Đừng, Bảo Bảo còn chưa ngủ!"

"Không có việc gì!" Hạ Mộc Hiên gặm cắn tai y, khàn khàn thổi khí, "Bảo Bảo còn đang xem hoạt hình dưới nhà, chưa ngủ bây giờ đâu... Bảo bối, đừng lo!"

An Tĩnh Hy bất lực nhìn hắn, "Không xem cùng con mà còn nói như vậy!"

"Bà xã, thỉnh thoảng nên cho con tự xem một mình. Học cách trưởng thành."

An Tĩnh Hy bật cười. Xem miệng lưỡi hắn kìa, muốn thì nói kiểu gì cũng được. Một đứa nhỏ mới hơn 2 tuổi học cách trưởng thành?

Bất quá, cũng lâu rồi y không cùng hắn...

An Tĩnh Hy nghiêng đầu khẽ hôn lên má Hạ Mộc Hiên. Hắn ngẩng đầu lên, môi tìm môi dây dưa quấn quít. Bàn tay nhẹ cởi từng cúc áo, nụ hôn dần chuyển xuống cổ, ngực, hắn một tay niết niết eo y, cắn nhẹ nụ hoa trước ngực.

"Ưm ~"

An Tĩnh Hy khẽ nuốt nước bọt, hai mắt long lanh ánh nước nhìn hắn.

Hạ Mộc Hiên hơi nhếch môi mút nụ hoa một cái, thành công nghe được tiếng rên rỉ kiều mị của y. Hắn một đường hôn cắn từ ngực xuống bụng An Tĩnh Hy, nơi nơi lưu lại dấu hôn đỏ sẫm.

"Ân~ ưm ~"

"Bảo bối..." Hạ Mộc Hiên vuốt nhẹ vật cứng lên của y, hôn liếm vành tai đỏ ửng.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập nho nhỏ cùng giọng nói non nớt.

"Baba... Bảo Bảo bùn nhủ~~~"

An Tĩnh Hy giật mình, vội ngồi dậy mặc quần áo vào, "Anh khoác áo vào đi, em ra ngoài bế con!"

Hạ Mộc Hiên nhìn bảo bối rời đi, ấm ức thở dài... Từ lúc oắt con kia biết đi, số lần hắn cùng bà xã càng ít. Mỗi lần sắp được ăn vào miệng thì nó lại xuất hiện... Giận mà không làm gì được!!!

An Tĩnh Hy bế Bảo Bảo buồn ngủ gục trên vai mình, vỗ vỗ lưng bé.

"Bảo Bảo sao không đợi baba xuống bế lên?"

Bảo Bảo bĩu môi, dụi dụi mắt, "Bảo Bảo bùn nhủ mà cha hông xuống... Bảo Bảo bò lên ó. Baba, tay Bảo Bảo đỏ hớt ùi nè!"

An Tĩnh Hy hôn hôn bàn tay trắng trắng tròn tròn không một vết đỏ của đứa nhỏ, "Bảo Bảo ngoan, baba dỗ con ngủ!"

"O!" Bảo Bảo dụi dụi đầu vào cổ y.

Hạ Mộc Hiên từ phòng tắm bước ra nhìn y bế đứa nhỏ sắp ngủ đến nơi, bước đến bên cạnh khẽ nói.

"Anh bế cho!"

Rồi nhìn Bảo Bảo cục cựa, "Cha... phim hoạt hình bùn nhủ... Bảo Bảo hông xem nữa âu!"

"Rồi rồi, không xem không xem!" Hạ Mộc Hiên vỗ nhẹ mông đứa nhỏ, "Ngày mai cha không bật nữa, con mau ngủ đi!"

Bảo Bảo nằm xuống giường mơ hồ được cha và baba hôn lên má ngoan ngoãn ngủ say.

"Thằng oắt này thật là!!!"

Hai người nhìn đứa nhỏ ngủ say rồi nhìn nhau đôi môi bất giác nở nụ cười.

.

Nhóc con nhà họ Hứa, Hứa Thụy Du theo đuổi Hạ Mộc Nhiên cuối cùng cũng có kết quả. Cuối tháng này mang người về nước kết hôn.

Hạ Mộc Hiên ngồi trên ghế tổng tài nheo mắt xoa cằm...

Hôn lễ của Hứa Thụy Du và Hạ Mộc Nhiên được tổ chức, tuy không khua chiêng giống trống nhưng lại không qua khỏi tai mắt của cánh nhà báo.

Hơn nữa hôn lễ lần này, bọn họ thông tin gì cũng thu thập được.

Gia đình nhỏ của Hạ Mộc Hiên, quý tử bụ bẫm đáng yêu.

Bụng bạn đời đồng giới của Hạ Mộc Trực lại hơi to lên bất bình thường, có phải y cũng dùng loại phẫu thuật ghép buồng trứng?

Hứa đại thiếu cùng bạn đời đồng giới tới dự tiệc cưới em trai.

Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân vui đến không thể ngừng cười.

Hai anh em Hạ Mộc Trực cùng Hạ Mộc Hiên tuy không phải nhân vật chính nhưng được mời rượu, lại còn uống nhiều hơn cả Hứa Thụy Du.

An Tĩnh Hy bế con trai ngồi một bên nhìn hắn hai má đỏ ửng khẽ vỗ vỗ mông nhỏ.

Tức thì, Bảo Bảo huơ huơ tay nãi thanh nãi khí gọi, "Cha... cha bế bế!"

Hạ Mộc Hiên bật cười tiếp lấy đứa nhỏ từ tay An Tĩnh Hy, "Thật ngại quá, tôi bế con rồi! Không thể uống."

Mấy vị lão tổng tài mỉm cười, trong lòng lại tiếc nuối. Vị tổng tài này dễ tiếp cận hơn anh trai cậu ta, vậy mà lại... haiss...

Lúc này, một góc nhỏ toàn nữ nhân. Có một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn mãi về hai người, đôi mắt to tròn ẩn tia không cam lòng.

"Mộng Tuyết, cậu nhìn gì vậy?"

Nữ nhân cụp mắt cười cười, "À, thấy gia đình họ thật hạnh phúc!"

Người kia cười, "Yo, chuyện tình họ nghe nói là truyền kỳ đó... A, đứa nhỏ của bọn họ đáng yêu thật!"

Thẩm Mộng Tuyết hơi nheo mắt... Đứa nhỏ... khóe môi bất giác cong lên một độ cung nhỏ khó nhận thấy.

.

Hôn lễ Hứa Thụy Du và Hạ Mộc Nhiên qua đi, hai người lại quay lại Mỹ quản lý chi nhánh Hạ thị.

Ba mẹ Hạ lại chưa muốn nghỉ ngơi, tiếp tục đi du lịch.

Sáng sớm khi họ chuẩn bị ra sân bay thì thấy Hạ Mộc Hiên mặt tươi cười bế Bảo Bảo còn chưa tỉnh ngủ, sau vai là ba lô của đứa nhỏ.

"Ba mẹ, Bảo Bảo nói muốn cùng ông bà nội đi khám phá thế giới!"

". . ." Con chắc là Bảo Bảo nói đi?!

Mẹ Hạ liếc con trai một cái nhẹ nhàng bế lấy đứa nhỏ. Bảo Bảo ngay lập tức ôm lấy cổ bà cọ cọ.

"Bà nội~ Bảo Bảo bùn nhủ quá!"

"Bảo Bảo ngoan ngủ đi, tỉnh dậy ông bà nội đưa con đi chơi!" Mẹ Hạ hôn hôn tóc cháu nhỏ ôn nhu dỗ.

"O!"

Hạ Mộc Hiên mỉm cười đưa cho ba Hạ ba lô đồ của con trai, "Đây là quần áo baba Bảo Bảo xếp sẵn, phiền ba mẹ trông chừng đứa nhỏ này giúp chúng con!"

"Hừ!" Ba Hạ liếc nhìn con trai, "Tĩnh Hy cho con đưa đứa nhỏ đi sao?"

"Ha... ha..." Hạ Mộc Hiên đảo mắt cười cười, "Đương nhiên, chúng con đã nói chuyện này với nhau rồi!"

Hắn lái xe đưa hai người cùng đứa nhỏ ra sân bay, tiễn một đoạn rồi về nhà.

An Tĩnh Hy ngồi trên sô pha nhìn hắn một cái, không nói gì đứng lên đi vào bếp.

Hạ Mộc Hiên cười gượng xoa xoa mũi đi theo.

Hai người ăn sáng xong, Hạ Mộc Hiên vội nhân lúc y không để ý hôn trộm một cái rồi nói, "Bà xã, anh đi làm đây!"

An Tĩnh Hy nhìn cánh cửa đã đóng lại, bất lực lắc đầu...

Lúc trước chưa có đứa nhỏ y một mình ở nhà không sao, còn bây giờ... căn nhà trống trải làm y không khỏi cảm thấy tịch mịch.

Cái người cha trẻ con vô trách nhiệm đó!

Hạ Mộc Hiên đang làm việc đột nhiên hắc hơi một cái, dụi dụi mũi. Không phải bị cảm rồi chứ?

.

"Bà xã~"

An Tĩnh Hy nhìn người đứng trước mặt mình, trên người nhàn nhạt mùi rượu, đôi mày khẽ nhíu.

"Anh đi gặp đối tác, có uống một chút!" Hắn ngồi xuống bên cạnh y, vòng tay ôm nhẹ, "Đừng giận anh!"

"Em không giận anh!" An Tĩnh Hy nhẹ giọng nói.

Hắn dụi dụi mặt vào cổ y, cắn nhẹ, "Vợ chồng đầu giường giận cuối giường lành, em giận anh một chút cũng không sao!"

An Tĩnh Hy bật cười... Đây là lý do hắn ném con cho ông bà nội đây mà!

Bàn tay mềm mại nâng cằm hắn lên hôn xuống, Hạ Mộc Hiên khẽ cười cắn nhẹ môi y, đầu lưỡi liếm quanh rồi tìm đường vào trong khoang miệng.

Bàn tay hắn cách lớp vải vuốt ve thân thể An Tĩnh Hy, đẩy nhẹ y xuống giường một đường từ môi hôn sang má, vành tai rồi xuống cổ, ngực, lại cách lớp vải mà mút nhẹ nụ hoa hơi nhô lên nơi ngực y.

An Tĩnh Hy cong người lên, ngâm khẽ, "A ~"

Hạ Mộc Hiên hài lòng luồng tay vào áo y niết niết nụ hoa, bàn tay còn lại mò xuống đùi y, chậm rãi ve vuốt.

"A~ hưm ~" An Tĩnh Hy cắn môi rên rỉ, bàn tay khẽ đưa lên muốn cởi áo Hạ Mộc Hiên.

"Bảo bối..." Hạ Mộc Hiên cười khẽ, cắn nhẹ vành tai đỏ hồng.

"Ân ~"

An Tĩnh Hy ngồi dậy, áo ngủ lỏng lẽo trễ vai ngồi trên người Hạ Mộc Hiên từng chút từng chút cởi cúc áo hắn.

Hạ Mộc Hiên nhìn y, rướn người hôn lên đôi môi sưng đỏ. Bàn tay xoa nắn cặp mông đầy đặn đang ngồi lên huynh đệ của mình.

"Bảo bối, cởi thắt lưng cho anh!"

Hắn hôn hôn môi y rồi dời xuống cắn nhẹ cần cổ trắng nõn.

"A ~ Đừng... đừng sờ nữa!"

An Tĩnh Hy hai mắt long lanh nước khẽ vỗ lên tay Hạ Mộc Hiên rồi lần xuống cởi thắt lưng hắn.

Hắn cười khẽ hôn lên bờ ngực của y, bàn tay dùng lực di chuyển mông y cọ xát bên dưới của mình.

"Bảo bối, đã muốn chưa?"

"A~ ân... muốn ~"

Hạ Mộc Hiên cắn nụ hoa đỏ tươi kia một cái, bàn tay di chuyển xoa nắn vật nhỏ cương cứng nhỏ dịch trong suốt của y, niết nhẹ quy đầu, khàn khàn dụ dỗ.

"Bảo bối tự mình ngồi lên nhé!"

An Tĩnh Hy ưỡn ngực về phía hắn ngâm khẽ, "Ưm ~ nha ~ a~"

Hắn mút lên đầu ngực y tạo một dấu hồng ngân, một tay ôm người y, nghiêng người lấy bôi trơn trong ngăn tủ đầu giường.

An Tĩnh Hy hơi nâng người cởi quần lót của hắn, bàn tay cầm phân thân Hạ Mộc Hiên vuốt nhẹ.

"Hm... bảo bối~"

Hắn đổ một ít bôi trơn lên tay rồi lần ra sau huyệt động, chậm rãi cho từng ngón tay vào mở rộng.

"Ha~ a~"

Bàn tay xoa nắn phân thân hắn khẽ run siết lại một chút.

"Bảo bối!" Hạ Mộc Hiên than nhẹ vỗ vỗ mông An Tĩnh Hy, "Nâng mông lên một chút!"

Hắn lấy một ít bôi trơn còn trên tay bôi lên phân thân của mình, hôn lên môi y, bàn tay nắm hông y di chuyển mông ngồi lên nơi ấy. Tức thì cả hai ngâm khẽ.

An Tĩnh Hy cong người, bàn tay đặt trên vai hắn bấu chặt.

"Ân ~ a~"

Hắn hôn lên môi y, rồi cắn nhẹ, bên dưới chậm rãi di chuyển.

"Ưm ~ "

Dần dần, khi huyệt động đã thích ứng được phân thân của mình, Hạ Mộc Hiên khẽ nâng mông y lên mạnh mẽ thúc vào bên trên không ngừng cắn mút ngực y.

"Nha ~ a ~ Hiên... chậm... chậm một chút... a~"

"Bảo bối, không thích sao?" Hắn cười khẽ, vỗ lên mông y một cái, luật động không có dấu hiệu chậm lại.

"A ~ đừng ~ ưm ~"

An Tĩnh Hy cong người khẽ run, tinh dịch trắng đục sền sệt bắn lên bụng cả hai.

An Tĩnh Hy gục đầu vào vai Hạ Mộc Hiên thở dốc.

Hắn hôn lên tóc, cổ, vai y, bàn tay xoa nhẹ eo mông y, chậm rãi di chuyển lần nữa.

"Bảo bối, thoải mái không?"

"Ưm~"

"Giúp ông xã thoải mái nhé!"

"Ân ~ hưm ~"

Hắn mỉm cười hôn lên môi y một cái, ôm lấy người đặt y nằm xuống giường còn mình thì tiếp tục luật động.

"A ~ ưm ~"

Hai mắt An Tĩnh Hy long lanh, đuôi mắt chảy xuống giọt nước mắt, cong người rên rỉ, yếu ớt đẩy bàn tay xoa nắn phân thân vừa bắn xong của mình.

"Hiên... đừng, đừng niết nữa... ưm ~ chậm... một chút... ân ~ Hiên ~"

Hắn cúi người hôn lên môi y, phía dưới lại càng tăng tốc, một lúc sau bên trong liền xuất ra một cỗ ấm nóng.

"Ưm ~ ưm ~ hưmm ~" An Tĩnh Hy mơ màng nhìn hắn, khóe môi còn vương tơ bạc khẽ hé ra thở dốc, "Ân ~ a ~"

Bờ ngực Hạ Mộc Hiên phập phồng nằm xuống bên cạnh ôm lấy An Tĩnh Hy, vùi mặt vào lưng y, than nhẹ.

"Bảo bối..."

"Ừm?"

"Anh còn muốn..."

"Em mệt rồi! Còn làm nữa ngày mai không xuống giường được mất. Anh lấy ra đi!"

"Không sao! Anh bồi em!"

"Anh còn đi làm nữa!"

"Không việc gì, anh làm việc ở nhà cũng được!"

Nói nói, bàn tay lại không an phận mò mẫm vuốt ve người y, gặm cắn vai y. Phía dưới vừa bắn xong giờ lại rục rịch chuyển động bên trong y.

"Ưm ~ Hiên..." An Tĩnh Hy yếu ớt trừng hắn một cái.

Người kia hai tay niết đầu ngực sưng đỏ, miệng gặm cắn vành tai y, "Bảo bối, anh nhịn thật lâu, thật cực khổ nha!"

"Ân ~ nhưng... nhưng mà..." An Tĩnh Hy cắn môi cố giữ mình tỉnh táo, "Em không nổi nữa... a~"

"Không sao! Anh giúp em!"

"A~ hưm ~ Đừng... ân ~ bỏ ra..."

. . .

"A ~ ha ~ chậm... chậm lại ~ Hiên ~ a ~ đừng..."

. . .

"A ~"

. . .

Hạ Mộc Hiên nhịn bao lâu nay bây giờ thật sự một lần lấy đủ.

Sau khi ăn uống no nê, hắn thỏa mãn ôm người trong lòng mê man từ phòng tắm ra ngoài, thay gra giường sạch sẽ rồi ôm y ngủ.

"Bảo bối, vất vả em rồi!" Hạ Mộc Hiên cười khẽ hôn lên trán y, "Ngủ ngon!"

An Tĩnh Hy người đầy dấu hôn, đôi môi sưng đỏ, bờ ngực sưng đỏ, ừm... nơi nào đó ẩn đau vùi mặt vào ngực hắn ngủ say.

.

Hạ Mộc Hiên ngày tháng ngọt ngào cùng bà xã không được bao lâu lại trở về đại trạch Hạ gia.

Khỏi phải nói, kết quả của việc ném đứa nhỏ cho ông bà nội để hai vợ chồng ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái chính là An Tĩnh Hy mang thai lần nữa.

Thượng Quan Nhược Vũ ôm cái bụng đã hơi to ngồi một bên bắt mạch cho y, chép miệng lắc đầu.

"Woa, đưa Bảo Bảo đi rồi, hai người lại thật là... choa choa choa..."

An Tĩnh Hy đỏ mặt trừng Hạ Mộc Hiên.

Người nào đó chỉ biết xoa mũi ngượng ngùng cười.








. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nay viết H nên có coi p*rn một chút ☺
Thiệt chứ... mấy ông công Hàn ôn nhu dễ sợ!😖😖😖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro