Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Mộc Trực mấy hôm nay luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Anh không hiểu vì sao em trai mình lúc ở công ty ngoài làm việc ra thì luôn ngồi đó nheo mắt nhìn anh chằm chằm, suýt chút nữa anh cũng nghĩ mình hoặc là đang khỏa thân làm việc, hoặc là quên mất đã hứa gì đó với hắn mà chưa thực hiện.

Ánh nhìn nóng bỏng đó mang theo cả soi mói lẫn u oán mà ngay cả anh cũng chẳng tìm ra nguyên do.

Sẽ không phải là nghe được tin tức gì đó đi? Không đúng... Hạ Mộc Trực đặt bút xuống nhu nhu đầu mày, mấy năm nay anh cơ hồ bận việc công ty đến tối mặt tối mũi, thời gian ra ngoài cũng không có, kết giao lại càng không. Hơn nữa hai anh em cũng chả cãi nhau chuyện gì... Hạ Mộc Hiên oán gì anh chứ?

Hạ Mộc Hiên đúng lúc nhìn lên thấy Hạ Mộc Trực nhíu mày khó có được quan tâm, lên tiếng hỏi, "Anh mệt à? Nghỉ ngơi một chút đi!"

Hạ Mộc Trực lắc đầu.

Kỳ thực, anh là mệt mỏi với hành động kỳ lạ của em đó!

Hạ Mộc Hiên gần đây đúng là nhìn anh trai có hơi nhiều một chút. Hắn chính là muốn nhìn ra từ cái mặt than thanh lãnh đó rốt cuộc là khiến người người yêu thích ở chỗ nào.

Mấy năm trước, khi ba hắn còn nắm giữ Hạ thị, anh trai hắn đã có vô số người theo đuổi rồi. Từ sau khi anh trai hắn lên nắm Hạ thị số người theo đuổi lại không giảm bớt mà còn tăng thêm. Như vậy cũng thôi đi. Đằng này, ngay cả người hắn để ý cũng nói thích mẫu người như Hạ Mộc Trực. Mấy tháng theo đuổi người ta, cuối cùng đổi lại được một câu kia... hôm đó hắn cũng không nhớ rõ chính mình mang cái tâm tình gì mà rời khỏi đó, từ trong màn mưa đi về nhà nữa.

Cũng từ hôm đó, hắn cũng không đủ dũng cảm để mà mặt dày lôi cái lý do "muốn tản bộ" để đưa người kia về nhà, nhưng mà, hắn vẫn không từ bỏ được, vẫn cứ len lén đi sau lưng y, len lén nhìn y an toàn về đến nhà, nhìn cửa sổ nhà y sáng đèn rồi mới quay lưng trở về.

Đôi khi hắn cảm thấy mình quả là một tên si tình, nhưng mà đối tượng hắn theo đuổi lại cho rằng hắn là một đứa trẻ suy nghĩ nông nỗi, một tên thiếu gia thích tìm cảm giác mới lạ.

Hạ Mộc Hiên cười khổ, trông hắn giống một hoa hoa công tử thích trêu đùa tình cảm lắm sao?

Đời hắn e là quan tâm, ôn nhu kia chỉ dành cho một mình y. Nhưng mà...

Hạ Mộc Trực nhìn Hạ Mộc Hiên đang ngẩn người, chợt lên tiếng, "Không tập trung được thì về nghỉ ngơi đi, hôm khác đến."

Hạ Mộc Hiên lắc đầu, "Không sao, em làm được!"

"Xảy ra chuyện gì sao?" Hạ Mộc Trực cách cặp kính, nhìn hắn.

Hạ Mộc Hiên hơi lắc đầu, "Cũng không có gì..."

Sau đó chẳng biết nghĩ thế nào, hắn lại nhìn anh, chậm rãi nói, "Em theo đuổi người ta thất bại rồi."

Hạ Mộc Trực nhíu nhíu mày cảm thấy có gì đó không đúng, liền sau đó nghe hắn nói tiếp.

"Y nói y thích người giống anh."

Hạ Mộc Trực nheo mắt không lên tiếng.

Thì ra lý do mấy hôm nay anh bị đôi mắt u oán của em trai chiếu đến là vì chuyện này sao. Nhưng mà... chiếu theo tư liệu riêng mà anh điều tra được về người kia thì cái lý do từ chối này nghe cũng thật miễn cưỡng đi.

"Em tin?"

"Không muốn tin."

Hạ Mộc Trực gõ gõ bàn, "Nhưng mà có thể nghe ra được y cũng không có hứng thú với nữ nhân..."

Hạ Mộc Hiên ngẩn ra một lúc, đột nhiên nhìn Hạ Mộc Trực. Anh em cốt nhục tương liên, anh nói câu đầu, hắn đương nhiên hiểu câu sau.

Nếu là y nói y thích một cô gái nào đó, con đường theo đuổi của hắn sẽ rất gian nan, thậm chí càng không có hy vọng. Nhưng mà đằng này y lại nói thích mẫu người giống Hạ Mộc Trực... chẳng phải gián tiếp nói rằng y cũng thích nam nhân sao. Nếu là thế, hắn có thể dùng cách khác, chậm rãi mà tiếp cận, theo đuổi y một lần nữa.

Bốn mắt giao nhau, rốt cuộc hắn cũng hơi tỉnh táo lại một chút.

Mấy hôm nay hắn bị oán khí bao phủ, chỉ mãi nghĩ đến lời y nói, chẳng nghĩ sâu xa lời nói của y. Mà sự thật là hắn cũng chẳng nghĩ nổi một chuyện gì ra hồn.

May mà có anh chỉ điểm.

.

A Đại dạo này có một vài tin đồn khá thú vị. Tin thứ nhất chính là 'Liễu đại tiểu thư, Liễu Y Nhu theo đuổi Hạ nhị thiếu'. Tin thứ hai 'Hạ nhị thiếu vốn không thích cô, hơn nữa còn có đối tượng theo đuổi' và tin động trời hơn chính là Liễu đại tiểu thư bề ngoài đoan trang hiền thục thế kia mà lại đến tận nơi đối tượng theo đuổi của Hạ Mộc Hiên mắng người ta một trận, còn ép người ta rời xa Hạ Mộc Hiên.

Cũng không biết ai tung ra mà tin tức lan đến tốc độ chóng mặt. Bao nhiêu người mơ được Hạ nhị thiếu chú ý thì giờ giấc mơ kia đã tan thành mây khói. Hơn nữa khi biết được đối tượng của hắn không phải Liễu đại tiểu thư kia, số người tiếc hận ít, số người vui sướng lại nhiều.

Đáng thương hơn, Liễu đại tiểu thư thích Hạ Mộc Hiên là thật, nhưng mà cô vốn không nói ra, một số người trước kia gán ghép họ chính là vì trêu đùa, nịnh bợ, hoặc chính là dân nghiện ngôn tình, vận ngôn tình vào đời thực. Bây giờ tin đồn kia đột nhiên ập tới họ mới giật mình, hóa ra cô thích hắn là thật. Nhưng nhiều hơn lại là thất vọng. Liễu đại mỹ nhân đoan trang, miệng luôn tươi cười hóa ra chỉ là giả tạo, thực chất cũng chanh chua, thủ đoạn khác gì người ta đâu. Mà có lẽ trong chuyện này, thất vọng nhiều nhất chính là những mọt ngôn tình kia. Nữ chính ngôn tình mà họ vẽ ra bỗng chốc lại trở thành nữ phụ, hơn nữa lại còn là nữ phụ phản diện. Kiểu này thật quá ngược tâm họ rồi!

Liễu Y Nhu bị tin đồn vây đến khổ sở, chính bản thân mình mấy hôm trước vừa bị nhân viên lẫn khách ăn ở tiệm mì kia ức hiếp. Giờ lại bị mọi người ở trường mang ánh mắt nghi hoặc, thất vọng, cười nhạo mà nhìn. Cô cảm thấy mình bị ngộp đến không thở nổi. Quả thật đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn là có điều tra đến đâu cũng không truy ra người tung ra tin đồn này. Tình nhân Hạ Mộc Hiên? Y căn bản ngày ngày từ chỗ làm về nhà, từ nhà đến chỗ làm, một vòng tròn không có hướng ra như thế làm sao có thể đến A Đại mà tung tin được đây. Còn người trong cuộc... Hạ Mộc Hiên vốn không biết chuyện cô đến gặp người kia, cho là hắn cũng nhìn ra là cô thích hắn đi. Nhưng hắn vốn chưa bao giờ ra tay với nữ nhân, cô lại chưa làm gì khiến hắn không vừa ý, làm sao có thể...

"Cậu là sợ thiên hạ không loạn sao?"

Hạ Mộc Hiên ngồi một bên vô vị nhìn Hứa Vĩnh Triết đang một bộ hưng phấn nghe mọi người xung quanh xì xầm to nhỏ.

Y nhìn hắn, mỉm cười xấu xa nói, "Tớ đây là đang làm tròn nhiệm vụ của một người bạn nha. Cậu xem, có đốt đuốc mà soi cũng không tìm ra huynh đệ tốt như tớ đâu!"

Hạ Mộc Hiên quăng cho y ánh mắt như nhìn tên tự kỷ, "Tớ nhớ là không có bảo cậu tung tin tớ có đối tượng."

"Này còn không phải giúp cậu chiếu cáo thiên hạ trước sao!" Người nào đó rất không biết ngại mà nói.

Hắn hừ một tiếng, nhàn nhạt nói, "Người còn chưa bắt được vào tay, cậu nói thế chẳng khác nào muốn họ truy ra y."

"Yên tâm!" Hứa Vĩnh Triết phất tay, "Ông đây làm việc đều suy tính chu toàn, việc nào nên biết thì biết không nên biết thì truy đến đâu cũng không truy ra."

Hạ Mộc Hiên nhướng mày, "Nói rõ hay!" Kéo theo khóe môi cũng nhàn nhạt cong lên.

Một màn này là trả lại cho cô đó, Liễu Y Nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro