Phiên Ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huynh đệ Hạ gia mỗi người một tính. Nếu Hạ Mộc Trực là lạnh lùng thì Hạ Mộc Hiên lại hòa nhã. Có điều, về độ ghi thù hai người hoàn toàn giống nhau.

Chuyện Thẩm Mộng Tuyết lần trước hắn bị bà xã ra lệnh cấm, ngày ngày đêm đêm nhìn người trước mặt, ôm vào tay mà không làm ăn gì được ôm một bụng hỏa mà không thể xả. Cuối cùng chỉ còn biết xả lên đầu kẻ gây ra.

Thẩm thị phá sản, Thẩm tiểu thư bị ép gả cho Lưu lão gia làm vợ tư.

Hạ Mộc Hiên nheo mắt xem tin tức, nhếch môi cười lạnh. 

Vốn định nói một tiếng với lão Lục kìa... bất quá nghe nói ba người vợ kia của lão Lưu cũng không hiền nên hắn mới suy nghĩ lại.

Hạ Mộc Hiên dựa lưng lên ghế tổng tài xoa cằm, có nên gửi cho Lưu lão vài món đồ không nhỉ? Nghe nói ông ta thích bạo lực...

Hắn chép miệng một cái, nhếch môi.

Hừ hừ... chọc ai không chọc lại chọc phải hắn. Còn chạm vảy ngược của hắn. Kết cục như vậy vẫn còn tốt chán!

Khi An Tĩnh Hy ngồi ở nhà tay ôm Bảo Bảo, còn trêu Hàm Hàm nhà Nhược Vũ thì nghe tin Thẩm Mộng Tuyết kết hôn với lão già năm mươi, tổng tài Lưu thị hơi nheo mắt.

Thượng Quan Nhược Vũ bế Hàm Hàm nhìn hắn, "Huynh sao vậy?"

An Tĩnh Hy ngước nhìn ti vi.

"A!" Thượng Quan Nhược Vũ nhìn nhìn màn hình ti vi, lắc đầu, "Sắc mặt vàng vọt, khóe mắt trễ xuống, môi cũng không tươi... nha túng dục vô độ! Nữ nhân này rốt cuộc nghĩ cái gì mà lấy lão ta vậy?"

An Tĩnh Hy lắc đầu vuốt tóc Bảo Bảo.

Còn không phải vì ông chồng trẻ con nhà y sao?

.

Chín tháng mười ngày Hạ Mộc Hiên nhịn sắp thượng hỏa thì An Tĩnh Hy vỡ nước ối.

An Tĩnh Hy sinh lần này không chỉ có hắn, Bảo Bảo cũng được hắn ôm trong lòng ngồi bên cạnh An Tĩnh Hy, nhìn y sinh em.

Hạ Mộc Hiên một tay nắm lấy tay An Tĩnh Hy, tay còn lại ôm Bảo Bảo không cho bé lại gần baba, ôn nhu nói:

"Bảo Bảo, lúc trước baba là như vậy sinh con ra. Sau này con phải yêu thương baba thật nhiều có biết không!"

Bảo Bảo nhìn baba đau đớn nằm trên giường hai mắt to tròn lo lắng chớp chớp, gật đầu mếu máo nói:

"Bảo Bảo thương baba!"

"Ngoan!"

An Tĩnh Hy đau đến sắc mặt trắng bệch, nghe được lời của hai cha con hắn khóe môi khẽ cong lên.

Vì đã có kinh nghiệm sinh Bảo Bảo, đứa nhỏ lần này rất nhanh liền đi ra.

Thượng Quan Nhược Vũ vỗ mông đứa nhỏ một cái, tức thì đứa nhỏ liền lớn tiếng khóc lên làm Hàm Hàm nằm trong lòng Hạ Mộc Trực phòng bên cạnh cũng giật mình chép chép miệng rồi ngủ tiếp.

"Bé trai nha!" Thượng Quan Nhược Vũ bế đứa nhỏ đi lau người.

Hạ Mộc Hiên thả con trai xuống, vỗ vỗ mông nhỏ, "Đến chỗ bác Nhược Vũ xem em trai con đi. Cha lau người cho baba con một chút!"

"Dạ!"

Bảo Bảo chớp chớp mắt đi bến bên cạnh Thượng Quan Nhược Vũ, tò mò nhìn đứa nhỏ được y cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch máu cùng nhau thai còn dính trên người.

"Bảo Bảo nhìn xem!"

Thượng Quan Nhược Vũ mỉm cười nhìn đứa nhỏ khẽ đặt tay lên đùi mình nhón chân xem em trai.

"Con lúc nhỏ cũng như vậy nè!"

"A! Nhỏ xíu hà!" Bảo Bảo chu môi.

"Ừm!"

Đứa nhỏ khẽ cựa mình ngáp một cái.

Bảo Bảo giật mình vội lùi ra.

"Bảo Bảo sao vậy?"

Bảo Bảo nhỏ giọng nói, "Con làm em trai nhỏ thức rồi!"

"Không phải đâu!" Thượng Quan Nhược Vũ mỉm cười, "Em trai con còn ngủ mà, em chỉ ngáp thôi! Còn chưa dậy đâu!"

"A!"

Hạ Mộc Hiên lau người cho An Tĩnh Hy rồi thay gra giường, bế y đặt lên giường, hai người nhìn con trai lớn cùng con trai nhỏ của mình cong môi mỉm cười.

"Giao đứa nhỏ cho huynh!" Thượng Quan Nhược Vũ đặt đứa nhỏ lên tay Hạ Mộc Hiên, "Ta giúp hai người pha sữa!" Rồi đi ra ngoài.

Bảo Bảo ngước mặt đi theo sau cha bò lên giường lớn.

Bé ngồi một bên cẩn thận nhìn em trai ủy khuất nói.

"Con muốn ôm em... mà em nhỏ quá..."

An Tĩnh Hy khẽ xoa đầu Bảo Bảo, "Ngoan, đợi vài tháng nữa em lớn một chút baba để con ôm!"

"Ừm, Bảo Bảo làm anh rồi, phải chiếu cố em trai một chút có biết không!" Hạ Mộc Hiên cẩn thận hạ đứa nhỏ xuống trước mặt Bảo Bảo ôn nhu nói, "Con phải thương em nữa đó!"

"A!" Bảo Bảo chu chu môi, bẹp một phát hôn lên môi đứa nhỏ, nãi thanh nãi khí nói, "Bảo Bảo sẽ thương em trai, sẽ bảo vệ em trai, không cho ai ức hiếp em trai!"

Hạ Mộc Hiên hôn lên tóc Bảo Bảo, "Ngoan!" Rồi ôn nhu nhìn An Tĩnh Hy, "Bảo bối, em mệt rồi cùng Bảo Bảo ngủ đi. Anh cho đứa nhỏ uống sữa rồi ngủ!"

An Tĩnh Hy mỉm cười đưa tay bế đứa nhỏ, "Anh đi lấy sữa đi, em bế con một chút!"

"Ừm!" Hắn hôn lên đôi môi tái nhợt của y rồi đứng dậy đi ra ngoài.

.

Gia đình phu phu hai người bận rộn tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ. Ba mẹ Hạ cùng con gái con rể trở về nước.

Hạ Mộc Trực cùng Thượng Quan Nhược Vũ cũng bế Hàm Hàm sang chơi.

Đứa nhỏ hiếu động nằm trên tay cô của mình, hé miệng không có răng cười tít mắt.

Hạ Mộc Nhiên tim mềm nhũn hôn hôn đứa nhỏ, "Đáng yêu ghê! Anh dâu, anh đặt tên cho đứa nhỏ là gì vậy?"

An Tĩnh Hy cười cười, "Hạ Hàn Vũ, nhũ danh Bối Bối."

"Bối Bối sao!" Hạ Mộc Nhiên chọc chọc Bối Bối, "Bảo Bảo Bối Bối, đáng yêu chưa này!"

Kèm theo đó là tiếng cười non nớt của đứa nhỏ.

Gia đình bốn người hạnh phúc không được bao lâu. Sau sinh nhật tròn một tuổi của Bối Bối, người cha nhẫn tâm nào đó lại ném hai đứa nhỏ sang nhà bác chơi cùng anh họ.

Hạ Mộc Trực cùng vợ muốn ngọt ngào một chút cũng bị Hàm Hàm quấy rối, anh nhịn sắp không được giờ lại thêm hai đứa nhỏ của Hạ Mộc Hiên.

Hạ Mộc Trực nhu nhu đầu mày, cuối cùng vờ quên mất lời Thượng Quan Nhược Vũ đã nói, một phát ném hai đứa cháu cùng con trai nhỏ cho ông bà nội.

.

Bảo Bảo Bối Bối bị ném đi, An Tĩnh Hy giận Hạ Mộc Hiên mấy ngày.

Hai đứa mới bao lớn?

Một đứa ba tuổi rưỡi, một đứa vừa một tuổi. Thế mà lại đưa con đi không thương tiếc.

An Tĩnh Hy khóa cửa phòng không cho hắn vào, Hạ Mộc Hiên phải ngủ ngoài cửa suốt mấy ngày.

Đến ngày thứ năm, An Tĩnh Hy nhịn không được mở cửa ra trừng hắn.

"Nhà còn phòng sao anh không ngủ mà nằm ngoài cửa? Muốn bệnh mới chịu à?"

Hạ Mộc Hiên ôm gối cười cười, "Bảo bối, anh sai rồi! Anh đang hối lỗi!"

An Tĩnh Hy liếc hắn một cái, "Đi ngủ!" Rồi trở lại giường.

Hạ Mộc Hiên nhe răng cười đứng dậy ôm gối theo sau y.

"Bảo bối!"

". . ."

"Đừng giận nữa mà!"

". . ."

"Bảo bối!"

". . ."

"Ngày mai anh đón hai đứa nhỏ về!"

"Ừm!"

.

Cuối tháng, tổng tài Hạ thị lại được thiệp mời dự tiệc của đối tác.

Hạ Mộc Hiên nhìn bà xã tỉ mỉ thắt cà vạt cho mình, nắm lấy tay y hôn hôn, "Bà xã, em không muốn đi cùng anh thật sao?"

An Tĩnh Hy lắc đầu, rút tay về chỉnh lại cổ áo cho hắn, "Em ở nhà dỗ Bảo Bảo, Bối Bối ngủ. Anh đi đi!"

Hạ Mộc Hiên nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa lăn lộn trên giường chăn bị quấn lại thành một đoàn.

"Dẫn Bảo Bảo, Bối Bối đi cùng cũng được mà!"

"Thôi, trẻ con không được thức khuya!"

Hắn nhìn y, thở dài khẽ nói, "Em nỡ để anh đi một mình sao? Em không sợ sao?"

An Tĩnh Hy bật cười nhéo má hắn, "Con cũng đã có hai đứa rồi, sợ cái gì chứ?"

"Em không lo lắng gì hết sao?" Hạ Mộc Hiên nheo mắt.

Y nhìn hắn như cười như không, "Anh dám sau lưng em làm chuyện gì sao?"

Người nào đó vừa rồi còn dũng cảm hỏi, giờ lại nhe răng cười lấy lòng.

"Đương nhiên không!"

An Tĩnh Hy vỗ vỗ ngực Hạ Mộc Hiên, ôn nhu nhìn hắn, "Vậy thì anh bảo em lo lắng gì đây?"

Người nào đó ủy khuất một hồi đi ra tới cửa quay lại hỏi tiếp.

"Em vẫn không đi cùng anh thật sao?"

An Tĩnh Hy bế Bối Bối, dưới chân là Bảo Bảo đang tròn mắt nhìn hắn.

"Không đi!"

Hạ Mộc Hiên nhìn ba bảo bối của mình thở dài, "Thật muốn ở nhà cùng em và con!"

Y nhìn hắn có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói, "Đối tác mời dự tiệc, anh phải đi!"

"Anh biết mà!" Hạ Mộc Hiên ỉu xìu nói.

"Ân... anh nhớ về sớm một chút!"

Người nào đó nghe xong, cong cong khóe môi, trêu đùa, "Lỡ anh về trễ thì sao?"

An Tĩnh Hy nhìn hắn, mềm giọng nói, "Em chờ anh đó!"

Đôi mắt Hạ Mộc Hiên ánh lên tia ôn nhu, hôn lên đôi má mềm mại kia, "Bảo bối của anh! Anh sẽ cố gắng về sớm với em, sẽ không để em đợi lâu!"

An Tĩnh Hy mỉm cười gật đầu, "Ân!"

Hắn mỉm cười hôn hai đứa nhỏ một cái rồi rời đi.

Ừm, đại khái khoảng một giờ sau. Hạ tổng tài nào đó lấy lý do nhà còn con nhỏ không thể ở lâu đẩy anh trai ở lại chính mình chạy về.

Vừa mở cửa liền thấy An Tĩnh Hy nửa nằm nửa ngồi trên giường dỗ hai đứa nhỏ đã ngủ say chờ mình về, tim mềm mại một mảng.

"Bảo bối, anh về rồi!"

An Tĩnh Hy nhìn hắn, mỉm cười ôn nhu, "Ừm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro