Suối nước nóng (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạn Mạn nằm trên chiếc giường được làm từ gỗ đàn hương ngủ cả một buổi trưa. Đêm qua gió lớn, thời tiết có chút lạnh, cung nữ đặc biệt mang thêm cho nàng một chiếc chăn để trên giường. Nàng vừa mới sinh xong, cơ thể suy nhược cho nên việc ở cữ trong tháng cần phải đặc biệt chú ý.

Lan Nhi đứng ở mép giường, bưng một chén cháo đợi Mạn Mạn tỉnh dậy, nàng ta chạy nhanh lên phía trước

- Nương nương, đây là cháo mà sáng nay thái hậu đã dặn dò nô tỳ nấu riêng cho nương nương, vẫn còn nóng

Mạn Mạn vừa mới tỉnh dậy, vẫn chưa đói. Nàng xốc chăn lên, ngồi dậy nói

- Để đó trước đi, đợi lát nữa ta sẽ ăn.

Lan Nhi nhìn hoàng hậu nương nương, mặt đỏ bừng.

Mạn Mạn da trắng, tướng mạo đẹp, lúc cười lên lại rất ngọt ngào. Diện mạo của nàng là do di truyền từ mẫu thân, vốn là kiểu mẫu điển hình của người đẹp. Dáng vẻ đó khiến cho phái nữ như Lan Nhi đây cũng cảm thấy muốn ca ngợi .

Lan Nhi thấy cũng sắp đến giờ rồi, hoàng tử công chúa chắc cũng đói bụng, vì vậy vội vàng ôm lấy hoàng tử.

Mạn Mạn vẫn chưa tự giác làm mẫu hậu, nghĩ lại, hai đứa bé cũng sắp đầy tháng, nhưng nàng cũng không có cho bú sữa được mấy lần, thực sự là quá tệ.

- Đừng để nhũ mẫu cho bú, hôm nay để ta cho bú đi.

Mạn Mạn không cho Lan Nhi ôm đứa bé đi.

- Nhưng không được, thái y cũng nói, qua tháng mới cho bú được.

Lan Nhi sợ hoàng tử công chúa nhỏ đói bụng nên cùng một cung nữ khác nhanh chóng rời khỏi phòng đi tìm nhũ mẫu.

Mạn Mạn muốn cho bú cũng là có lí do. Gần đây, nàng bị căng sữa, hai nhũ hoa lúc nào cũng phun ra chất lỏng màu trắng đục. Lúc đầu, nàng rất hoảng sợ, tưởng rằng mình bị bệnh gì. Sau đó, nàng hỏi Trương thái y mới biết đây là căng sữa, là hiện tượng bình thường của thời kỳ sau khi sinh.

Mấy ngày nay càng nghiêm trọng hơn, cứ động một chút là sữa đã phun ra ngoài, thấm ướt cả chiếc yếm nàng mặc ở bên trong.

Sinh con rất vất vả, bây giờ lại bị căng sữa trầm trọng, càng khó nói hơn chính là dục vọng của nàng đang càng ngày càng mãnh liệt.

Không biết có phải là nghẹn lâu quá, cộng thêm lý do vừa mới sinh con xong nên cơ thể vô cùng nhạy cảm, không chỉ ngực phun sữa mà bên dưới chỗ tư mật cũng rất ngứa. Nàng đã dùng ngón tay giải quyết rất nhiều lần nhưng cơ bản cũng không có tác dụng gì, cảm giác ngứa cứ càng ngày càng tăng thêm.

Tối hôm đó

Quy định trong cung, nữ nhân vào ngày cuối cùng ở cữ, cần phải tắm để xua đi ô uế trên người. Mạn Mạn cũng không ngoại lệ.

Còn nhớ trước khi sinh, Trình Dực có xây cho nàng một suối nước nóng. Bây giờ đã qua thời gian ở cữ, nàng muốn đi ngâm nước tắm, tất nhiên sẽ nghĩ đến suối nước nóng ở sau viện.

Lan Nhi biết đêm nay Mạn Mạn muốn đi ngâm nước tắm xua đi ô uế, nàng ấy nhất định muốn đi cùng.

Sau khi Mạn Mạn được Lan Nhi hầu hạ cởi y phục ra, nàng nói

- Tất cả lui xuống hết đi, để ta một mình yên tĩnh.

Mạn Mạn lại phất tay nói

- Sau nửa canh giờ lại vào hầu hạ

- Dạ...

Mạn Mạn một mình tiến vào ôn tuyền, sương trắng, cơ thể nữ nhân như ẩn như hiện.

Bờ vai như được vót thành, eo trắng thon nhỏ, Mạn Mạn không phải đệ nhất mỹ nhân, nhưng dáng vẻ vô cùng xinh đẹp. Dáng người nàng tinh tế, bộ ngực cao ngất, hai chân thon dài, cái mông vểnh cao, nhất là nước da, như ngọc như tuyết, non mềm đến không thể tưởng tượng nổi, đến Trình Dực vào những lúc cùng giường cũng không nhịn được sờ thêm mấy cái.

Vừa nghĩ vẩn vơ, Mạn Mạn vừa vẩy nước suối ấm lên ngực.

Nàng không phát hiện, ở ôn tuyền ngoài nàng ra, còn có một người không nên xuất hiện.

Bàn chân trắng nhỏ của nàng tiến vào trong ôn tuyền, thử độ ấm của nước, sau đó chậm rãi bước xuống.

Sóng nước tràn qua hai chân trắng nõn thon dài của nàng, tràn qua thung lũng thần bí, tràn qua eo thon, ngập đến ngọc phong đầy đặn phía trước. Nàng đã cởi lụa mỏng ra, thân thể trơn bóng, liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một.

Ngón tay tinh tế vén nước trong lên, bắn tung tóe trên bộ ngực tuyết trắng. Giọt nước theo làn da trắng nõn nà trượt xuống đôi nhũ phong vừa trắng vừa lớn, dưới sóng nước lay động, trông chúng giống một dôi mật đào, cực kì mê người.

Trình Dực cảm thấy bụng dưới như lửa, hơi thở không tự giác thô dần.

Mạn Mạn cảm thấy sau lưng mát lạnh, da gà tranh nhau nổi lên. Nàng ngẩn đầu nhìn xung quanh, lại không phát hiện cái gì bất thường.

Kỳ lạ, sao nàng luôn cảm thấy không được tự nhiên?

Mạn Mạn khắc chế tâm tư, vốc nước suối lên, tẩy rửa cơ thể.

Tóc đen như gấm thả xuống, phủ trên vai, khuôn mặt đoan trang sắc sảo thường ngày dịu đi không ít, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn.

Tay ngọc trắng nõn vốc nước lên, phủ trên da thịt sáng bóng. Từ cổ mảnh khảnh, đến xương quai xanh tinh tế, cánh tay nhỏ bé lướt qua, ôm lấy hai bầu ngực. Trình Dực nín thở

Tay ngọc của mỹ nhân nâng hai bầu ngực của chính mình, ngón tay dài nhỏ trượt lên xuống tại chỗ nhô lên đầy đặn, xoa bóp ngọc nhũ. Bộ ngực to đẹp này biến hóa hình dạng dưới sự xoa nắn của năm ngón tay, mặc kệ nhào nặn như thế nào, chẳng mấy chốc đã trở về nguyên dạng. Hình dạng hoàn mỹ, co dãn tuyệt vời!

Nhào nặn xong, hai ngón tay của nàng nắm đỉnh chóp hồng mai lại, nhẹ nhàng tẩy rửa. Muốn rửa sạch một chút, hai ngón tay nàng không ngừng dao động, đem hồng mai kẹp ở giữa, cứ như vậy chà xát, làm cho hồng mai nhanh chóng đứng lên, giống viên anh đào, chờ người đến hái.

Xoa xong bầu ngực, tay ngọc của nàng tiếp tục trượt xuống.

Dưới mặt nước, không biết đôi tay kia mò tới nơi tư mật nào. Trình Dực cảm thấy không cần nhìn, bởi vì chỉ cần đôi mật đào đang nổi trên mặt nước của nàng cũng đủ hấp dẫn hắn.

Trình Dực tính kế, trong đầu đã hồi tưởng miên man, tưởng tượng bản thân đem nàng đè dưới thân, đùa bỡn với đôi mật đào lớn đẹp đẽ kia của nàng... Hắn ngay lập tức hành động.

Mạn Mạn vừa mới tắm xong, vừa định dựa vào thành hồ nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên, không biết có gì đó, ở trong nước đụng vào chân nàng một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro