Chương 2: Bác Quân Nhất Tiêu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ngươi vừa nói gì!? "

Tiểu An còn chưa kịp phản ứng với tin tức do thị vệ canh cổng mang đến đã nghe thấy tiếng nói uy nghiêm phát ra ở phía sau lưng.

Vương Nhất Bác nghe tin tiểu tư thân cận bên cạnh Tiêu Chiến đến tìm, hắn liền lập tức hối hả chạy ra, lại không ngờ rằng khi ra tới cổng đã bị tin tức của tiểu thị vệ canh cổng nhỏ nhoi của Tiêu Nam Định phủ làm cho hoảng sợ.

Tiểu An cùng Ninh Hải vì sự xuất hiện bất thình lình này của Vương Nhất Bác làm cho sợ hãi, lập tức quỳ xuống hành lễ, " Tham kiến Nhiếp Chính Vương. "

Vương Nhất Bác bỏ qua quy củ, nóng giận nắm lấy áo của Ninh Hải kéo lên. " Nói, khi nãy ngươi nói cái gì! "

Ninh Hải bị hành động này của Vương Nhất Bác làm cho sợ hãi, hai chân run rẩy, miệng lắp bắp nói: " Nhị...nhị thiếu gia bị thị vệ trong cung giam lại.." Hắn không nhịn nổi, sợ đến mức phải đi ra quần mà xấu hổ cuối đầu.

Vương Nhất Bác nghe thấy hai chữ giam lại, gân xanh trên tay liền nổi lên, quăng Ninh Hải xuống đất quay người trở vào phủ.

Tiểu An từ đầu đến cuối luôn quỳ dưới đất nhìn thấy vị Nhiếp Chính Vương này nghe tin thiếu gia nhà hắn bị bắt, không làm bất cứ việc gì lại bỏ vào phủ, thì có chút khó tin gọi theo. " Vương gia... "

" Chuẩn bị tiến cung, tạo phản. "

Với một câu nói này, Ninh Hải cùng Tiểu An và hai thị vệ canh cổng vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được Vương Nhất Bác lại làm thế. Tiểu An biết người này có thể làm tất cả vì thiếu gia nhà hắn, nhưng làm đến mức này thì hắn vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc thì kinh ngạc hắn vẫn vui vẻ đứng lên chạy vào Chấn Vương phủ.

Bên trong Chấn Vương phủ, bởi vì sự thay đổi đột ngột của vị chủ nhân này khiến tất cả nô tỳ trong phủ, bao gồm cả thị vệ đều trở nên nghiêm túc hẳn đi. Vương Nhất Bác ở trong phòng lấy ra thanh kiếm do mẫu thân hắn trước khi lâm chung để lại. Khi xưa mẫu thân hắn là một nữ hiệp ngao du khắp thiên hạ, xem bốn bể là nhà. Trên giang hồ không ai không biết nữ hiệp Mộ Y Giai, khi xưa nếu như không phải mẫu thân hắn gặp phải Vương Trung Thành thì có lẽ người đã sống ẩn ở nơi rừng núi cùng với một bằng hủ giang hồ hoặc đã có cuộc sống yên bình cùng với một thư sinh nào đó.

" Cố Phong. "

" Có thuộc hạ. " Cố Phong từ bên ngoài tiến vào.

Vương Nhất Bác cầm lấy thanh kiếm của mẫu thân hắn đưa cho Cố Phong với vẻ mặt lạnh lẽo mang đầy sát khí. " Cầm theo nó đi đến doanh trại Mộ gia, chuyền lệnh xuống, Bản vương muốn tạo phản! " Hắn nói xong, xoay người đi đến bên tủ lấy từ bên trong ra một con tượng gỗ nhỏ giống hệt hắn khi còn bé, " Còn nữa, đem lời của ta chuyền ra giang hồ. Bản vương muốn lên làm Hoàng Đế. "

Cố Phong nắm chặt thanh kiếm trong tay, ngước mắt nhìn vị chủ tử trước mặt này. Hắn đã đi theo Vương Nhất Bác kể từ khi còn bé, con người này luôn luôn ít cười hoặc có thể nói là chưa từng thấy vị chủ nhân này của hắn khóc bao giờ. Nghĩ đến việc từ bé chỉ có hai người duy nhất có thể làm cho chủ nhân của hắn cười, một là mẫu thân Mộ thị đã khuất, hai là vị Nhị thiếu gia của Tiêu gia kia hắn lại càng quyết tâm giúp chủ nhân của hắn trở thành hoàng đế để có thể bên cạnh người mà ngài luôn yêu.

" Thuộc hạ tuân lệnh! " Cố Phong lập tức hành lễ sau đó liền lui ra ngoài làm nhiệm vụ được giao, nhưng vừa ra tới cửa Vương Nhất Bác lại lên tiếng.

" Khoan đã. "

Cố Phong nghi hoặc nhìn hắn. Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh chiếc bàn, đưa tay lấy một cây trâm Hồ Điệp và một bức thư, đi đến trước mặt Cố Phong, " Đem nó đến Hồ Điệp cốc, giao cho một vị thúc thúc sau lưng luôn đeo một bình hồ lô lớn. " Đưa nó cho Cố Phong, hắn đưa tay vỗ lên vai Cố Phong căn dặn: " Trên đường lên núi có rất nhiều Hồ Điệp, ngươi nhớ cẩn thận, bọn chúng đều có độc đấy. "

Cố Phong không rõ cây trâm Hồ Điệp này và bức thư rốt cuộc để làm gì, nhưng hắn biết Hồ Điệp cốc ấy là một nơi nguy hiểm. Trên giang hồ không ai không biết, mẫu thân của Vương Nhất Bác xuất thân từ Hồ Điệp cốc, là nữ đệ tử duy nhất của Hồ Điệp lão nhân. Bên trong Hồ Điệp cốc nghe nói có Ngũ Quái nhân, bọn họ đều là sư huynh của Một thị, mẫu thân Vương Nhất Bác. Nhớ đến Ngũ Quái nhân nổi tiếng dị lạ trong giang hồ, Cố Phong không kìm được mà rùng mình một cái, trong lòng cũng hiện lên một chút sợ hãi.

Vương Nhất Bác đưa tay lên, phất tay áo ý bảo ngươi có thể lui.

Cố Phong liền chấp hai tay, cuối người: " Thuộc hạ đã rõ. " Hắn mặc dù có chút sợ nhưng vẫn mang theo mệnh lệnh rời đi.

Chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác ở trong phòng, trên tay cầm tượng gỗ nhỏ. Hắn nhớ đến nụ cười của y, một nụ cười ấm áp khiến hắn luôn cảm thấy an tâm, yên bình khi ở cạnh y. Nghĩ đến nụ cười của Tiêu Chiến, sự thù hận, sát khi ở trong mắt hắn lại càng tăng: " Vương Sùng, nợ cũ, nợ mới chúng ta hôm nay tính một lượt cả đi. "

Tại hoàng cung - Ngự hoa viên

" Hoàng Thượng người nhìn xem, hoa kia thật đẹp. " Tiêu Oản Oản sau một buổi sáng được Vương Sùng thị tẩm, lại còn được sắc phong làm Quý Phi liền trở nên kêu ngạo, không hồi môn, luôn bám theo Vương Sùng để các cô nương con nhà quan lại được dẫn vào cung đều không thể tới gần hắn ta.

Vương Sùng từ lúc thị tẩm nàng ta thì vẫn luôn sủng ái, dung túng mọi hành vi do nàng ta làm ra. Việc bắt giam Tiêu Chiến, hắn không phải không biết mà là luôn làm ngơ. Vương Sùng từ lâu đã có ý định giam giữ Tiêu Chiến lại để hồng khống chế vị đại ca kia của hắn. Lời hứa khi còn bé, đối với Vương Sùng mà nói chỉ là một lời nói đùa của trẻ con mà thôi, nếu không phải hắn có ý đồ muốn lên làm hoàng đế cũng đã không lợi dụng lời hứa lúc bé, chỉ cần nắm Tiêu Chiến trong tay thì tự khắc Vương Nhất Bác cũng sẽ giúp hắn lên ngôi hoàng đế.

" Bệ hạ! Không xong rồi, không xong rồi. " An Phúc với thân hình mập mạp, già nua của bản thân chạy hối hả đến bên cạnh Vương Sùng.

Vương Sùng đang lâm vào suy nghĩ, bị một câu không xong rồi này của An Phúc trong liền nổi lên lo lắng, " Rốt cuộc là có chuyện gì? " Hắn vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, trong giọng nói cũng giống như không có chuyện gì đáng để lo lắng.

An Phúc quỳ xuống đất, giọng nói run run mang theo một chút lo sợ: " Nhiếp Chính Vương tạo phản rồi! "

Một câu Nhiếp Chính Vương tạo phản như sét đánh vào người hắn, hai chân Vương Sùng không thể đứng vẫn mà lảo đảo vài bước.

Tiêu Oản Oản đứng bên cạnh nhìn thấy Vương Sùng như thế liền vội đưa tay đỡ lấy, nàng ta diều hắn đến bên trong đình gần đó, ngồi xuống: " Bệ hạ, bệ hạ... " Đây là con rồng vàng mà nàng vừa mới bám lấy được, nàng không hi vọng hắn xảy ra chuyện gì.

Vương Sùng kinh hãi trong lòng, vẻ mặt cũng không giấu được sự lo lắng, sợ hãi. Vương Nhất Bác, vị đại ca không cùng mẫu thân kia của hắn thật sự đã tạo phản, việc mà hắn lo sợ nhất nay đã trở thành sự thật nhanh đến như vậy. " Không thể nào, không thể nào. " Sự việc đến quá đột ngột khiến cho Vương Sùng không thể chấp nhận, hắn như mất đi kiểm soát miệng luôn lập đi lập lại không thể nào.

Các cung nữ, thái giám hầu hạ bên cạnh Vương Sùng cùng Tiêu Oản Oản nghe tin Nhiếp Chính Vương tạo phản cũng bắt đầu có kẻ rục rịch len lén chốn đi, trong đó có một tiểu thái giám nhẹ bước quay người chốn đi thì đụng phải một tên thị vệ đang chạy hối hả, " Xin lỗi, xin lỗi. " Tiểu thái giám đụng ngã người sợ hãi bỏ lại hai từ xin lỗi liền chạy đi. Tên thị vệ bị đụng ngã xuống đất cũng chẳng quan tâm đến việc bản thân bị đụng ngã, hắn lật đật đứng dậy chạy đến trước mặt Vương Sùng, quỳ xuống bẩm báo: " Báo!! "

An Phúc bên cạnh thấy tên thị vệ này hối hả chạy đến có chuyện muốn báo, ông tự nhiên ra lệnh: " Nói, có chuyện gì. "

Thị vệ nói: " Theo thám tử hồi báo, Nhiếp Chính Vương cùng quân đội Mộ gia còn cách 500 dặm nữa sẽ tiến vào cổng thành! "

" Cái gì! " Vương Sùng hoảng hốt đập bàn hét lớn.

Tiêu Oản Oản thấy tình hình không ổn liền lên tiếng hiến kế, " Bệ hạ, chẳng phải còn Tiêu phủ bọn thiếp cùng thừa tướng sao? " Nàng ta vừa dứt lời, từ xa đã có một tiểu thị chạy tới.

" Báo!! Phủ Thừa tướng cùng phủ Tiêu gia cho bồ câu đưa tin, bọn họ bị quân lính đống tại kinh thành của Nhiếp Chính Vương bao vây trong phủ, cầu xin Hoàng Thượng viện trợ. "

Tiêu Oản Oản lần này hoàn toàn suy sụp, nàng ta lảo đảo té xuống đất, miệng lẩm bẩm, Kết thúc rồi, thật sự kết thức rồi. "

Cung nữ bên cạnh Tiêu Oản Oản nhìn thấy nàng ta té xuống, vội vàng đỡ lấy nhỏ giọng khuyên nhủ: " Nương nương người bình tĩnh lại, chẳng phải chúng ta còn một lá bùa hộ mệnh sao. " Lời nói của cung nữ này như đánh thức Tiêu Oản Oản.

" Phải rồi. " Nàng ta lập tức bò lại bên cạnh Vương Sùng. " Bệ hạ, chẳng phải chúng ta có Nhị ca sao? "

Nhắc đến Tiêu Chiến, mắt hắn lập tức sáng lên dùng tay vỗ bàn một cái, hạ lệnh cho An Phúc: " Mau, ngươi mau đến Mộc Châu cung áp giải Tiêu Chiến ra công thành cho ta. "

" Nô tài tuân chỉ. " An Phúc tức tốc hành lễ sau đó chạy đi hướng Mộc Châu cung. Mộc Châu cung này là lãnh cung từ nằm ở phía Tây từ thời Đông quốc do thái tổ Hoàng Đế của Đông Quốc yêu cầu lập nên, giam giữ các phi tần thất sủng, mưu mô hại các Thái Tử. Lần đó Tiêu Chiến tiến cung bị Tiêu Oản Oản hạ lệnh cho thị vệ bắt y lại với tội danh muốn hành thích Quý phi. Với tội danh này y lập tức bị áp giải đến lãnh cung Mộc Châu theo mệnh lệnh của Vương Sùng.

Tại lãnh cung Mộc Châu.

" Mau mở cửa. " An Phúc ra lệnh cho hai tiểu thái giám mở cửa.

Tiêu Chiến ngồi ở bên bàn đá, nghe thấy tiếng An Phúc, y nghĩ bản thân có lẽ đã tới lúc phải đi. Phụ thân, mẫu thân, hài nhi sắp đến bên cạnh hai người rồi đây. Y phất áo đứng lên nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra. Tiếng cửa cót két, An Phúc tiến vào đầu tiên hành lễ với Tiêu Chiến, " Thái sư. "

Tiêu Chiến gật đầu nói: " Có phải đã đến lúc? "

An Phúc nghe câu nói này của y mà không kìm được nước mắt, ông nức nở khóc: " Thái sư, Vương gia đã dẫn binh tạo phản vì người. Nay Hoàng Thượng có chỉ giải người đến cổng thành yêu cầu Vương gia lui binh. " Đối với ông, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác mặc dù không phải chủ tử của ông nhưng từ khi bọn họ còn bé chưa từng khinh thường một người có thân phận làm nô tài này, cũng chưa từng ra tay đánh ông như các chủ tử khác. Khi xưa đại phu nhân còn sống luôn đối xử với ông rất tốt, hơn nữa bà cũng là người mà ông tâm niệm trong tim chỉ tiếc bà là đại phu nhân còn ông chỉ là một nô tài thấp kém, hơn nữa ông lại còn là nô tài bên cạnh Vương Sùng, tính mạng người nhà ông đều nằm trong tay Thái Hậu.

Tiêu Chiến biết ông có điểm khó xử nên gật đầu, mỉm cười với ông: " Yên tâm ta sẽ không làm khó ngươi. " Không đồng ý cũng không từ chối việc khuyên ngăn Vương Nhất Bác, y chỉ nói một câu ấy thì cùng hai thái giám kia rời đi. Y lại không hề hay biết lần rời đi này là một lần vĩnh biệt thế gian.

Trên xe ngựa, Tiêu Chiến được sắp xếp ngồi trong xe ngựa hồng để ngăn ánh mắt nghi hoặc của người dân. Y đưa tay vén màn nhìn bên ngoài con phố thường ngày đều đông đúc của kinh thành, nay vì tin Nhiếp Chính Vương dẫn quân mưu đồ tạo phản mà không còn một bóng người, các khách điếm, tiệm trang sức nhỏ...đều đóng cửa. " An Phúc, người dân đều rời kinh cả rồi sao? "

An Phúc đi bên ngoài nghe y hỏi, ông khẽ lắc đầu: " Bệ hạ đóng cổng thành không cho bất cứ ai ra vào, mọi người chỉ có thể đóng cửa chốn ở bên trong. "

Tiêu Chiến nghe ông nói chỉ khẽ " Ừm " một tiếng rồi thả màn xuống ngồi yên lặng ở bên trong. Trong xe, y lấy ra một thanh đoản đao được giấu trong y phục, thanh đoản đao này do Vương Nhất Bác tặng cho y khi bọn họ đang khởi nghĩa. Y còn nhớ khi ấy hắn đã từng nói với y, " Hãy dùng nó vào thời khắc quan trọng nhất. " Có lẽ bây giờ là thời khắc quan trọng nhất.

Trên cổng thành, Tiêu Chiến bị các binh lính áp giải đến trước mặt Vương Sùng cùng Tiêu Oản Oản. Y nhìn thấy rõ, bên dưới cổng thành là người vì y mà tạo phản, là người vì y mà năm đó giúp cho con trai của kẻ thù lên ngôi hoàng đế, nước mắt y lại một lần nữa rơi xuống.

" Vương Nhất Bác, ngươi nhìn cho kỹ đây là ai! " Vương Sùng nắm lấy búi tóc của Tiêu Chiến, kéo y đến phía trước. Hắn nhìn xuống nơi Vương Nhất Bác đang đứng cùng hơn một ngàn vạn binh lính.

Bên dưới cổng thành, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến bị Vương Sùng nắm tóc lôi ra phía trước, sự căm phẫn trong mắt càng thêm nồng đậm. " Thả huynh ấy ta liền lập tức rút quân. " Lời hắn vừa nói ra khiến cho các binh lính trên cổng thành kinh ngạc, chỉ riêng quân đoàn Mộ gia cùng với các nhân sĩ giang hồ đều không lấy làm kinh ngạc, đối với bọn họ việc Vương Nhất Bác vì một nam nhân từ bỏ cả giang sơn là chuyện bọn họ đã lường trước được.

" Vì một nam nhân mà ngươi có thể không cần cả giang sơn. Vương Nhất Bác, trẫm đã quá xem trọng ngươi. " Vương Sùng dùng ánh mắt cùng giọng nói khinh thường đối với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đứng nhìn Vương Nhất Bác dưới thành, y nhìn hắn mỉm cười. Tiêu Chiến rút thanh đoản đao được giấu trong tay áo ra, xoay người ý đồ muốn cắt lên cánh tay của Vương Sùng, nhưng không ngờ Vương Sùng phản xạ tự nhiên khi cảm giác được nguy hiểm, né được một nhát này của y. Tiêu Chiến thấy Vương Sùng đã buông y ra còn đứng cách xa y như thế thì tự cười mỉa mai bản thân, " Vương Sùng, là ta hận ngươi. " Nói câu nói này, y bước lên bục đá vịn trước mặt, quay lưng lại với Vương Sùng, đưa thanh đoản đao lên trước cổ, nói lớn: " A Bác, huynh xin lỗi. Kiếp này ta nợ đệ, hi vọng kiếp sau ta có thể ở bên cạnh đệ cho dù làm heo làm chó đều được. "

Vương Nhất Bác ở bên dưới cổng thành thấy một màng này, trái tim của hắn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, hắn lắc đầu, nước mắt rơi xuống, " Không! Biểu ca, ta không cần huynh làm heo làm chó cho ta. Ta chỉ hi vọng huynh có thể ở bên cạnh ta. "

" Xin lỗi đệ, A Bác. " Một câu này, y đưa đoản đao lên cổ không một chút do dự mà cắt ngang. Y hi vọng bản thân không làm liên lụy đến biểu đệ Vương Nhất Bác này, y biết hắn vì y đã hi sinh nhiều thứ, hiện tại y không thể để hắn lại vì y mà hi sinh cả việc làm chùa của cả một giang sơn. Tiêu Chiến như không có tiêu điểm rơi từ trên cổng thành xuống.

Vương Nhất Bác ở bên dưới nhìn thấy Tiêu Chiến tự vẫn trước mặt hắn, trái tim của hắn như bị ngàn tiễn xuyên tim. " Không!!! " Hắn phóng nhanh ngựa về phía trước, hi vọng bản thân có thể nhanh hơn để đến bên cạnh y.

Tiêu Oản Oản nhìn thấy Nhị ca nhà nàng tự vẫn thì trong lòng rất vui vẻ, nhìn xuống cổng thành nàng thấy Vương Nhất Bác đang phi ngựa chạy đến vội ra lệnh: " Mau bắn cung. "

Các binh sĩ nhìn nhau không biết làm sao, cuối cùng vẫn là vươn cung bắn. Mũi tên như mưa được phóng ra, chúng bay nhanh lên trời rồi lại rơi xuống nơi Vương Nhất Bác đang cưỡi ngựa chạy đến.

Vương Nhất Bác không quan tâm mũi tên có bắn trúng hắn hay không, việc hắn quan tâm hiện tại là biểu ca Tiêu Chiến của hắn: " Biểu ca! "

Cố Phong nhìn thấy tình hình trước mắt ra lệnh cho các binh lính. " Mau, bảo vệ Vương gia. " Hắn vừa hạ lệnh cũng vừa phi ngựa đến chỗ Vương Nhất Bác, thật không ngờ vừa phi ngựa tớ gần, hắn nhìn thấy trên vai Vương Nhất Bác bị trúng một mũi tên, máu từ miệng vết thương không ngừng chảy ra. " Vương gia, người bị thương rồi. "

Vương Nhất Bác giống như không nghe thấy lời của Cố Phong, hắn càng lúc càng đánh ngựa phi nhanh đến bên Tiêu Chiến. Đến nơi, hắn nhìn thấy y nằm trên vũng máu, triều phục thái sư màu đen hòa lại cùng với màu của máu khiến nó trở nên quá bắt mắt. Hắn lao nhanh xuống ngựa ôm lấy y vào lòng, " Biểu ca, biểu ca..." lẩm nhẩm hai từ biểu ca, nước mắt đau thương của hắn rơi từng giọt từng gột lên khuôn mặt đã tái nhợt đi của Tiêu Chiến, Không!!! "

Năm Nam Khởi thứ hai, Nhiếp Chính Vương - Vương Nhất Bác khởi quân tạo phản lật đổ đệ đệ do con của tiểu thiếp sinh ra, cũng cùng lúc đó tại thâm cung, Thái Hậu bị một nhóm người tự xưng là Ngũ Quái nhân ra tay giết hại với lý do hại chết chính thất Mộ thị nhằm leo lên vị trí chủ mẫu. Tiêu thái sư cũng ra đi vào năm Nam Khởi thứ hai, Nhiếp Chính Vương - Vương Nhất Bác chính thức đăng cơ lên ngôi Hoàng đế lấy niên hiệu Quân Khánh, đất nước vẫn giữ tên cũ do Tiêu Chiến đặt ra. Hắn lập mộ cho Tiêu Chiến, phong y làm Trung Hiếu Hoàng Hậu, mộ viết Trung Hiếu Hoàng Hậu chi mộ.

Sau tất cả sự việc, dân chúng biết rõ việc Vương Sùng làm thì ai cũng chở nên phẫn nộ nhưng đó chỉ là chuyện của ngày hôm qua, chuyện ngày hôm nay mà họ quan tâm là tân Hoàng lên ngôi, hạ chiếu chỉ sắc phong Tiêu thái sư thành Hoàng Hậu còn hạ chỉ cả đời không lập phi, hậu cung bỏ trống, duy chỉ một thê là Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro