Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy một màn bất ngờ này, tất cả mọi người lại ngây người.

Dưới con mắt mọi người, cảnh một thằng bé trai lại gặm một miếng lên mặt cảu bé gái, hình ảnh này trong mắt mọi người rất dễ thương, rất buồn cười, cho nên Thụy Vương không kềm được mà cười to.

Nhưng La Diệp tuyệt đối không cảm thấy buồn cười, ông cảm thấy bảo bối A Uyển của ông bị tên tiểu tử thúi kia đùa giỡn, nhất thời rất không vui vẻ nổi, nếu không phải nể mặt Thụy Vương ông sẽ trực tiếp nổi giận tuy rằng bọn chúng chỉ mới là những đứa trẻ mới sáu tuổi, nhưng làm gì có đứa bé trai sáu tuổi nào lại đi gặm khuôn mặt của tiểu cô nương nhà người ta như thế? Rõ ràng là một con sói háo sắc mà!

Tâm tình Trưởng công chúa Khang Nghi cũng hơi phức tạp, Thụy Vương phi thì nhàn nhạt xem cuộc vui, không phải là bụng bỏ ngoài da mà là do bà không muốn can thiệp vào quá nhiều việc của hắn, tránh cho việc dù có nói hay không đều là lỗi, chỉ nên thuận theo con Gấu Con này.

Nhưng người lớn trong phòng chưa kịp phản ứng trước hành động của Vệ Huyên, tiểu chánh thái vừa gặm A Uyển một miếng đưa ra bàn tay mũm mĩm thịt của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, quay đầu lớn tiếng nói với phụ vương hắn: "Phụ vương, Huyên nhi thích biểu tỷ, sau này con muốn kết hôn với biểu tỷ để nàng làm thế tử phi của con!"

Mọi người: ". . ."

A Uyển cũng bị hành động của hắn làm cho bối rối, đặc biệt là câu muốn cưới nàng làm thế tử phi của hắn, khi nghe thấy, nàng rùng mình một cái, lập tức phản ứng lại, ỷ vào bản thân bây giờ là chỉ một tiểu cô nương không hiểu chuyện, trực tiếp cự tuyệt nói: "Không được!"

Vệ Huyên quay đầu nhìn nàng, cũng không bởi vì lời cự tuyệt của nàng mà tức giận - - trên thực tế, hắn đã bị nàng cự tuyệt thành thói quen, nếu nàng không cự tuyệt hắn mới là lạ cho nên hắn đã hình thành một tính cách cực kỳ kiên nhẫn, hắn không thèm để ý tới lời cự tuyệt của A Uyển, thừa dịp sức lực của nàng yếu không giãy ra được, nên càng được voi đòi tiên, đưa tay ôm lấy thân thể của nàng.

Hai người đều chỉ là những đứa trẻ sáu tuổi, mặc dù A Uyển lớn hơn mấy tháng so với Vệ Huyên, nhưng bởi vì nàng bị sinh non, thân thể lại luôn không khỏe mạnh, nàng nhỏ yếu hơn một chút so với những bạn cùng lứa tuổi khác, ngược lại lúc này nhìn Vệ Huyên mới giống ca ca của nàng. Lúc này Vệ Huyên đưa tay đã trực tiếp đem nàng hoàn toàn ôm vào trong ngực, hơn nữa đối với việc có thể hoàn toàn ôm nàng ở trong lòng rất chi là hài lòng.

"Khang Nghi cô cô, dượng, khi lớn lên con muốn thành thân với A Uyển biểu tỷ để tỷ làm thế tử phi của con!" Hắn quay đầu nói với Trưởng công chúa Khang Nghi, nụ cười trên mặt cực kỳ rực rỡ.

"Ta không muốn!" A Uyển lần nữa cự tuyệt, cố gắng đưa tay đẩy hắn ra, đáng tiếc sức lực nàng yếu không đẩy được, trong lòng không khỏi có chút tức giận tiểu chính thái này rốt cuộc ăn gì mà lớn lên, sức lực thật sự quá lớn.

Vệ Huyên căn bản không để ý đến sự cự tuyệt của nàng, một đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn chằm chằmTrưởng công chúa Khang Nghi, vị này mới có thể làm chủ, chỉ cần có thể thuyết phục bà thì đó đã là một thành công lớn.

Trưởng công chúa Khang Nghi vẻ mặt cương nghị, chỉ trong nháy mắt bà đã có thể cân nhắc thiệt hơn trong chuyện này, trong lòng bà biết rất rõ nếu để cho A Uyển trở thành thế tử phi của Thụy Vương thế tử là chuyện không thể, không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc thái hậu ở trong cung sẽ là người đầu tiên không cho phép, ai biết được đương kim hoàng đế ở trên kim loan điện kia đã có sắp xếp gì đối với Thụy Vương thế tử.

Cho nên, đây là chuyện không thể nào, không thể bởi vì một mình Vệ Huyên nói thích thì sự việc sẽ được quyết định như thế.

"Huyên Nhi, cái này. . ."Trưởng công chúa Khang Nghi không biết nên nói thế nào, bà cảm thấy đây chỉ là cái do đứa bé không hiểu chuyện nhất thời nổi hứng mà thôi, mặc dù không biết A Uyển nhà bà có điểm nào lọt vào mắt xanh của vị thế tử này, nhưng hai người bọn họ tuyệt đối không khả năng thành đôi, nhưng nếu bà trực tiếp cự tuyệt, hình như là không nể mặt Thụy Vương lắm, trong lòng nhất thời có chút khó xử.

Cho nên,Trưởng công chúa Khang Nghi không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Thụy Vương cầu cứu.

Thụy Vương lại không xem đó là chuyện quan trọng, ông cười nhạo nói:

"Tiểu tử thúi, tuổi còn nhỏ mà đã muốn cưới vợ? Việc hôn sự của con sẽ có cha mẹ làm chủ, không đến lượt con nói càn quấy, còn không mau buông biểu tỷ của con ra?"

Vệ Huyên bĩu môi, thay đổi thái độ bắt đầu khóc lóc ăn vạ: "Con không cần, con muốn cưới A Uyển biểu tỷ! Nếu không được thành thân với A Uyển, cả đời này con sẽ không lập gia đình, sau này để cho phụ thân không có con dâu, cũng không có cháu nội luôn!" Tên Gấu Con nào đó nói hết sức bất hiếu.
"Đó là chuyện của sau này!" Thuỵ Vương không để ý những lời đó của hắn, ông chỉ coi đó là những lời nói lung tung không hiểu chuyện, ông trực tiếp đi đến kéo hắn lên.

Vệ Huyên sợ nếu mình không buông tay sẽ làm bị thườn A Uyển, ngày hôm qua bởi vì hắn bệnh đến hồ đồ thì không nói, nhưng hôm nay hắn hết sức tỉnh táo, hắn không dám dùng sức sợ làm nàng bị thương, đành phải ngoan ngoãn buông tay để phụ thân hắn kéo hắn trở lại, lưu luyến nhìn A Uyển không rời, cho đến lúc A Uyển nhân cơ hội này chạy đến núp sau lưng Trưởng công chúa Khang Nghi, mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, nhìn phụ thân mình.

"Phụ vương, con muốn A Uyển biểu tỷ làm thế tử phi của con." Vệ Huyên tiếp tục nói to, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như bình thường.

Thụy Vương nhếch mép, bế hắn lên, dùng một lực không nhẹ không mạnh vỗ lên mông hắn, căn bản không chú ý tới đây có phải là nơi để ông đánh vào đứa trẻ trong ngực để dạy dỗ không, cười mắng: "Đừng quậy phá nữa, con còn nhỏ, chuyện này để sau hãy nói!"

Thụy Vương cũng không phải là không muốn thỏa mãn yêu cầu của nhi tử để tránh quấy rối không thôi, nhưng đối phương lại là Thọ An quận chúa gầy teo yếu ớt, không biết nó có thể bình an lớn lên hay không, những đứa trẻ yếu ớt rất dễ chết yểu, chuyện sau này ai có thể nói trước được? Nếu để cho hai đứa đính hôn, sau này Thọ An quận chúa chưa kịp lớn đã chết non, con trai ông sẽ bị mang tiếng khắc thê thì làm sao? Dĩ nhiên, Thọ An quận chúa là cháu gái đằng ngoại của ông, ông cũng có chút thương yêu nàng, nhưng nếu để làm con dâu, thì đó không phải là một việc tốt.

"Không con - - ngô ngô ngô!" Thụy Vương một tay ôm nhi tử, một tay che miệng của hắn, nói với phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi:" Khang Nghi, Tử Sách, hôm nay đã làm phiền hai người, chúng tôi đưa Huyên Nhi trở về nghỉ ngơi trước.

Tử Sách là tên tự của La Diệp.

Trưởng công chúa Khang Nghi cùng La Diệp vội vàng đứng dậy cung tiễn.

Vệ Huyên bị phụ thân che miệng lại chặt chẽ, không nói ra lời, chỉ có thể thay đổi tư thế, hai tay vịn bả vai phụ thân, từ bả vai ông thò đầu nhìn về phía A Uyển, người đang đi theo sauTrưởng công chúa Khang Nghi, cho đến khi đi ra cửa không còn nhìn thấy hình bóng đó nữa vẻ mặt của hắn lại bắt đầu vặn vẹo dữ tợn.

Thôi, ngày sau còn dài.

Trưởng công chúa Khang Nghi dắt nữ nhi đưa tiễn tới cửa, chỉ thấy đứa bé trai Thụy Vương đang ôm nằm sấp trên bả vai phụ thân hắn thò đầu nhìn về phía bên này, cho tận đến lúc biến mất ánh mắt vẫn không thu lại.

Trưởng công chúa Khang Nghi khẽ cau mày, nhìn bộ dáng kia của Vệ Huyên, hình như hắn, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, từ khi bà trở về bà đã nghe một số tin đồn hồi xưa liên quan đến Thụy Vương thế tử, không biết lúc này hắn lại nghĩ ra trò quậy phá gì đây, hắn thật sự vừa mắt với một đứa trẻ mới sáu tuổi như A Uyển sao, cho dù hắn trưởng thành sớm, nhưng đối với loại tình cảm nam nữ này cũng chưa biết mới phải, chuyện này thật sự đảm đương không nổi, nói không chừng qua mấy năm nữa hắn sẽ quên hẳn chuyện này không đề cập đến nữa.

"Vệ Huyên như thế là sao?" La Diệp cau mày nói, "Chẳng lẽ nó vừa mắt A Uyển?"

"Phụ thân, con chưa bao giờ vừa mắt hắn." A Uyển lập tức phản bác, nàng làm sao có thể sẽ động tâm gì đối với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chứ? Càng không động tâm với cái tên Vệ Huyên quái dị này, A Uyển thật sự là vô lực, nàng không có hứng thú làm phu nhân của một đứa bé, huống chi dựa theo huyết mạch bọn họ còn là anh em họ hàng gần, cả hai càng không thể nào thành thân.

A Uyển cân nhắc theo tư tưởng hiện đại, nàng hoàn toàn đã quên mất nơi này là cổ đại, việc kết hôn giữa anh em họ hàng để thân càng thêm thân vẫn tồn tại, nếu không cũng sẽ không có nhiều câu chuyện về các loại biểu muội gây khó dễ hoặc để cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy/

  Trưởng công chúa Khang Nghi ôm A Uyển ngồi xuống nhận chén nước từ tay nha hoàn đút cho nàng uống, sau đó cầm khăn tay lau miệng cho nữ nhi, rồi dùng một giọng điệu lạnh nhạt nói: "Chuyện này là không thể, phò mã không cần để trong lòng."

La Diệp bật cười, "Đó chỉ là những lời nói của đứa trẻ không hiểu biết, không biết tiểu tử kia học được từ đâu, lại dám cầu hôn A Uyển nhà ta." Nói xong ông quan sát khuôn mặt mềm mại của nữ nhi, phát hiện không có vết thương bị hắn cắn thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gọi nha hoàn đi múc nước tới để rửa mặt cho A Uyển.

Trưởng công chúa Khang Nghi hết ý kiến đối với hành động của trượng phu, mặc dù không biết đó có phải là những lời nói linh tinh của Vệ Huyên hay không, nhưng trong lòngTrưởng công chúa Khang Nghi cũng bị hành vi của hắn làm cho tức giận, thật may là bây giờ cả hai đứa bé  mới có sáu tuổi, nếu việc này bị truyền ra ngoài cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đối với A Uyển, nhưng nếu chuyện này bị truyền vào trong cung...

 Trưởng công chúa Khang Nghi hít một hơi thật sâu, nói với nữ nhi: "A Uyển có thích Thụy Vương thế tử không?"

A Uyển mặc dù không biết công chúa mẫu thân hỏi như vậy là có ý gì, nhưng vẫn quả quyết lắc đầu, ai có thể thích một thằng nhóc ranh mới gặp nhau ba lần chứ? Hơn nữa hai lần trước đều bị hắn liên lụy, có quỷ mới thích được một con Gấu Con như vậy.

Phát hiện vẻ khác lạ trên mặt nàng, Trưởng công chúa Khang Nghi khẽ cười, "A Uyển cũng không nên để ở trong lòng, sau này cách xa nó ra là được."

Thật có thể cách xa hắn ra sao? Trong lòng A Uyển không khỏi có chút thấp thỏm, nhớ tới ánh mắt kia của tiểu chánh thái, nàng luôn có một loại dự cảm bất thường, cảm thấy hình như nàng sẽ không bỏ rơi được hắn.

Nghĩ như vậy, nàng lại rùng mình một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro