Chương 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tẩm điện phía sau, Đổng Xương quỳ gối bên chân hoàng đế, ôm chân hoàng đế khóc rống: “Quan gia, quan gia ngài thật quá nhẫn tâm, vì sao không nói cho tiểu nhân một tiếng…… Tiểu nhân lo lắng gần chết……”

Hoàng đế vỗ vỗ bờ vai của ông, cười nói: “Ông bạn già, trẫm chỉ nói cho Thái Hậu và Vi y quan, nếu ngươi biết, vậy còn diễn như thế nào? Trẫm xác thật bị phong tý chi chứng, không có lừa ngươi.”

Đổng Xương giơ tay lau nước mắt, lúc này mới tỉnh táo lại. Màn diễn này xác thật có một sơ hở rất lớn, đó chính là Thái Hậu. Thái Hậu và Hoàng Thượng mẫu tử tình thâm, bà lại chỉ tới xem Hoàng Thượng một lần. Nhưng ngày thường Thái Hậu ru rú trong nhà, cho nên bọn họ đều không để ý.

Trách không được đêm qua ông chạy tới cầu Thái Hậu ra mặt chủ trì đại cục, lại bị nữ quan bên cạnh Thái Hậu cản lại. Hiện tại ngẫm lại, ông còn nghĩ mà sợ. Hoàng Thượng chỉ sợ ngay cả ông cũng không tin, muốn thử một lần.

Triệu Lang quỳ gối bên cạnh không nói chuyện. Lúc trước hắn vẫn luôn lo lắng bản thân xúc động hại hoàng đế, trong lòng tự trách không thôi.

Đến rạng sáng một nội thị trộm thỉnh hắn đến tẩm điện phía sau, hắn nhìn thấy hoàng đế còn khỏe mạnh, khiếp sợ kêu lên. Mới vừa rồi Mạc Lăng Vi bảo người đều tránh đi, hắn liền tránh ở dưới long sàng hoàng đế.

Hắn không nghĩ tới Mạc Lăng Vi lại thích Cố Hành Giản, chỉ thiếu chút nữa đã hạ độc giết hoàng đế.

“Lang nhi, con lại đây.” Cao Tông nói.
Triệu Lang đang quỳ, dịch vài bước đến trước mặt hoàng đế, quỳ rạp trên mặt đất.

Hoàng đế duỗi tay sờ đầu của hắn, hiền từ cười nói: “Trẫm nhớ rõ năm đó hỏi con muốn cái gì nhất, con trả lời, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Nhiều năm như vậy, con chưa từng thay đổi, trẫm thực vui mừng.”

Triệu Lang quỳ rạp trên mặt đất, không nói gì. Hắn đích xác lời nói vụng về, càng không hiểu cách a dua nịnh hót. Hắn chỉ biết làm hết bổn phận của mình, không trái lương tâm mà làm người.

Một số quan viên trung phẩm và thấp đều đi trở về, chỉ để lại mấy trọng thần nhị phẩm trở lên trong tiền điện, nói đến biến cố vừa rồi, lòng còn sợ hãi. Trên trán Lục Thế Trạch không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cũng không chú tâm nghe người khác đang nói gì. Nếu hôm nay ông liên thủ với Mạc Hoài Tông, chính là rơi vào trong một cái lưới lớn. Đêm qua Cố Hành Giản khuyên ông một đống quốc gia đại nghĩa, lại không nói toàn bộ sự thật, rõ ràng là nhớ kỹ lúc Bắc chinh bị hãm hại đình quan nên mang thù, âm thầm cho ông một kích.

Thằng nhãi này đích xác gian trá đáng giận! Nếu ông có chút dao động, Anh Quốc Công phủ phải xong đời trong tay ông.

Cố Hành Giản đi trắc điện thay đổi một bộ quan bào sạch sẽ, lúc này mới đi gặp hoàng đế.

Sùng Minh mang Trần Giang Lưu vào cung, Trần Giang Lưu nói kỹ càng tỉ mỉ tiền căn hậu quả những chuyện ở Lợi Châu cho hoàng đế, còn có những chuyện hắn biết về Triệu Cửu. Kỳ thật việc hôm nay cũng đủ định tội đám người Triệu Cửu, nhưng Cố Hành Giản vẫn muốn cho hoàng đế biết toàn bộ chân tướng.

Sau khi Trần Giang Lưu nói xong, Cao Tông trầm tư thật lâu, bảo người dẫn hắn đi.

Cố Hành Giản đứng ở một bên, nghe thấy hoàng đế nói: “Cố ái khanh, thế cục của Ân Bình Quận Vương đã phá, thế cục Tiêu gia ngươi còn chưa phá.”

Cố Hành Giản cúi người bái nói: “Đã nhiều ngày thần ủy thác Trạng Nguyên lang lật xem hồ sơ Lý gia năm đó, tra ra mấy chỗ đáng ngờ, Lý gia có thể là oan uổng. Nếu Hoàng Thượng cho thần thư thả thời gian, Trạng Nguyên lang nhất định sẽ tra ra manh mối vụ án. Nếu oan khuất Lý gia được rửa sạch, phu nhân của thần và Tiêu Dục không tính là tội thần, chuyện sau đó Tiêu gia chỉ có tội khi quân. Nhưng giấu diếm là vì có oan tình trọng đại, dựa theo luật lệ Đại Tống, tội này có thể tha thứ.”

Cao Tông xụ mặt nói: “Ngươi đem cả Trạng Nguyên lang trẫm khâm điểm cũng liên lụy vào, xem ra là nhất định muốn cứu Tiêu gia. Nhưng ngươi biết Tiêu gia là hoàng tộc tiền triều, trẫm luôn kiêng kị, ngươi giữ gìn như thế, không sợ trẫm không vui?”

Cố Hành Giản quỳ trên mặt đất, nhìn về phía hoàng đế: “Hoàng Thượng rõ ràng, Tiêu gia cũng giống như thần, chưa bao giờ từng có lòng không thần phục. Thần từng nói chuyện với lệnh công, ông nói trải qua mấy trăm năm, giang sơn này đã họ Triệu, Tiêu gia bất quá là danh hào hoàng tộc tiền triều, sẽ không thể nào không biết tự lượng sức mình, ông chỉ cầu tự bảo vệ mình mà thôi. Hoàng Thượng nếu tin thần, thần liền lấy tánh mạng đảm bảo, sinh thời, Tiêu gia tuyệt không có khả năng uy hiếp hoàng thất."

Sau khi Cao Tông nghe xong, bỗng nhiên cười hai tiếng, chỉ tay vào Cố Hành Giản nói: “Cố Hành Giản à Cố Hành Giản, ngươi đây là ỷ được trẫm sủng tín, được một tấc lại muốn tiến một thước. Đứng lên đi, trẫm sẽ hạ lệnh cho Ngô Quân phụ trách tra rõ án của Lý gia năm đó, nếu xác thật có oan khuất, sẽ thay bọn họ sửa lại án xử sai.”

“Đa tạ Hoàng Thượng!” Cố Hành Giản hành lễ, mới đứng dậy, “Hoàng Thượng còn cần nghỉ ngơi, thần xin được cáo lui trước.”

Cao Tông gọi hắn lại, sâu kín nhìn hắn một cái: “Trẫm đã lệnh cung nhân ban rượu độc cho Mạc Lăng Vi.”

Cố Hành Giản thần sắc như thường nói: “Đây là chuyện trong nhà Hoàng Thượng, thần không tiện hỏi đến.”

Cao Tông dựa vào gối mềm, cảm khái nói: “Vừa rồi trẫm nằm ở trên giường, nàng hỏi trẫm vì sao không tin ngươi, tin ngươi thì không phải là cục diện này hôm nay. Những chuyện trước khi nàng vào cung, trẫm đều biết, chẳng qua trẫm nghĩ cô nương trẻ tuổi như vậy theo trẫm, rốt cuộc là thiệt thòi, nghĩ đối xử tốt với nàng, những chuyện đã qua thì cho qua. Không nghĩ tới chuyện này vẫn luôn là khúc mắc của nàng, làm nàng có tâm ma. Trẫm làm vua của một nước không thể không ban chết cho nàng, nhưng nàng cuối cùng không có đút viên thuốc kia cho trẫm, trẫm lại quyết định tha thứ cho nàng. Những việc này, trẫm không thể nào nói cho người khác nghe, ái khanh coi như nghe một chuyện xưa đi.”

Cố Hành Giản hành lễ, sau đó khom người rời khỏi tẩm điện.

Một lát sau, nội thị đi ban rượu độc bưng khay trở về, nói với Cao Tông: “Hoàng Thượng, tiểu nhân tới cung của nương nương, nương nương đã thắt cổ tự vẫn. Trên bàn để lại cái này.”

Nội thị đưa một viên minh châu trên khay cho hoàng đế.

Viên minh châu này là viên lớn nhất trong tất cả những viên minh châu Bắc Hải tiến cống năm đó. Cao Tông nhớ rõ lúc ban cho Mạc Lăng Vi, nàng hơi xuất thần, nói muốn ngâm bài 《 Tiết Phụ Ngâm 》.

Cao Tông lúc ấy còn cười nàng lạc đề. Hiện tại ngẫm lại, hóa ra đó mới là lời trong lòng nàng.

Trả ngọc chàng hai dòng lệ ứa, hận chẳng quen khi chưa gả người. [1]

***

Hạ Sơ Lam vốn định mang thai được ba tháng sẽ rời khỏi Thành Châu, nhưng tân tri châu Thành Châu lại tìm tới cửa, lấy việc không có kinh nghiệm xử lý xưởng hương liệu làm lý do, thỉnh giáo các loại vấn đề với nàng, nàng cũng vì vậy trì hoãn hành trình, lưu lại Thành Châu giúp hắn.

Trong việc làm ăn của Hạ gia cũng có việc buôn bán hương liệu, nàng đối với phương diện này còn tính có chút kinh nghiệm, dốc hết sức lực mà hiệp trợ tri châu. Chẳng qua nàng luôn quan tâm Cố Hành Giản ở đô thành xa xôi, mỗi ngày đều phải hỏi Tư An và Lục Bình có tin tức truyền đến từ đô thành không.

Nhưng đáp án đều là phủ định.
Nàng đưa thư cho Hạ Bách Thanh, Hạ Bách Thanh cũng chỉ đơn giản kể lại tình huống trong nhà. Lần khoa cử này, Ngô Quân đạt Trạng Nguyên, mà cùng khóa này Hạ Khiêm rốt cuộc cũng khảo trúng tiến sĩ nhị giáp, đang chờ đợi Lại Bộ tuyển quan. Trong thư chỉ nói ở đô thành hết thảy bình an, bảo nàng không cần nhớ mong.

Sau khi mang thai được ba tháng, phản ứng nôn nghén của nàng giảm bớt một chút, hơn nữa tri châu Thành Châu gần như mỗi ngày đều phải tới hỏi nàng về chuyện xưởng hương liệu, có khi còn thỉnh nàng đi các nơi trong thành một chút, để tiện lựa chọn nơi thành lập xưởng. Nàng cũng bận tối mày tối mặt, gần như không rảnh lại hỏi đến chuyện bên kia.

Đến tận khi cung biến ở đô thành hạ màn, Ngô Lân thu được thư của Cố Hành Giản, tự mình đi Thành Châu, báo cho Hạ Sơ Lam hết thảy mọi việc.

Sau khi Hạ Sơ Lam nghe xong, nói với Ngô Lân: “Nói như vậy là tướng quân bày mưu đặt kế tri châu đại nhân, bảo ông ta mỗi ngày tới tìm ta thương nghị công sự? Ta vậy mà hoàn toàn không biết những chuyện gì phát sinh trong đô thành, cũng là tướng quân hạ lệnh phong tỏa tin tức?”

Ngô Lân nói: “Thỉnh phu nhân thứ lỗi, những chuyện này đều là ý của tướng gia. Tình huống ngay lúc đó, cho dù ngài trở về, chỉ sợ cũng sẽ bị bắt lại, ở Lợi Châu này, lão phu vẫn có thể bảo hộ ngài. Ít nhất có thể che chở ngài sinh hạ hài tử bình an. Hiện giờ Ngô Quân đã điều tra rõ án tử một nhà mẫu thân ngài năm đó chính là án oan, Hoàng Thượng cũng đồng ý vì Lý gia sửa lại án xử sai, ngài không phải là thân phận hậu nhân tội thần. Tướng gia thật sự rất tưởng niệm phu nhân, muốn lão phu phái người đưa ngài trở về.”

Hạ Sơ Lam lắc đầu, vừa tức giận lại bất đắc dĩ. Người nọ thật có thói quen khống chế tất cả, trước ngăn cách nàng với nguy hiểm bên ngoài, hiện tại lại nói muốn nàng trở về.

Nàng sờ sờ bụng, chờ trở lại đô thành, đứa nhỏ này sẽ biết đá người đi. Nàng không có biện pháp gì với hắn, chỉ có thể chờ mong đứa bé này trong tương lai trị được cha hắn thật tốt.

Lúc bọn họ đi Lợi Châu còn mặc áo kép, chờ trở lại đô thành, đã là thời tiết giữa hè, tất cả đều thay áo đơn mỏng. Trên phố xá lại có rất nhiều người người bán hàng rong bán nước mát lạnh, những cái dù vải thật lớn che một vùng râm mát, trước quán người qua lại như dệt cửi.

Lâm An vẫn phồn hoa nàng như ngày nàng rời đi.

Xe ngựa đến tướng phủ, Tư An đi xuống trước. Hạ Sơ Lam ngồi ở trong xe, lúc đứng dậy đã có chút cố hết sức.

Chờ nàng ra khỏi xe ngựa đến bên ngoài, nhìn thấy Nam bá và Triệu ma ma đều đang đợi nàng.

Tư An chuyển ghế nhỏ đến, cùng Lục Bình một trái một phải mà đỡ nàng xuống dưới, Triệu ma ma và Nam bá vội vàng tiến lên, vây quanh nàng hỏi han. Nàng nhìn nhìn phía sau bọn họ, Nam bá hình như phát hiện, vội vàng nói: “Tướng gia vốn dĩ cùng chúng ta chờ phu nhân, nhưng Hoàng Thượng triệu ngài tiến cung gấp."

Hạ Sơ Lam đáp lại, tâm tình sa sút, đi theo bọn họ vào tướng phủ.

Chờ vòng qua bức tường phù điêu, thấy hai người đứng trong viện. Một người là Tiêu Kiệm, một người là Tiêu Dục, bọn họ quay đầu nhìn nàng. Nàng dừng chân lại, nhớ tới không lâu trước đây Tiêu gia bởi vì tội khi quân còn bị cấm quân trông coi, thiếu chút nữa khó có thể bảo toàn, lòng còn sợ hãi. Mấy năm nay Tiêu Kiệm một mình chống đỡ Sùng Nghĩa công phủ, nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng. Sau lưng những vinh hoa phú quý đó, cũng không phải ngăn nắp.

Nhiều năm như vậy một mình ông khổ thủ bí mật của mẹ ruột nàng, nuôi lớn thật tốt ca ca nàng thành người, nội tâm nàng bỗng nhiên không canh cánh trong lòng như vậy nữa.

Đoạn chuyện cũ của cha mẹ, vô luận đúng sai, sớm đã bị bao phủ trong sông dài thời gian. Nàng biết nếu nguyên chủ lớn lên bên cạnh Tiêu Kiệm, Tiêu Kiệm nhất định sẽ cho nàng toàn bộ yêu thương. Làm trượng phu ông có rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng làm phụ thân ông hẳn sẽ không giữ lại chút gì.

Tiêu Dục sợ nàng vẫn còn hơi chống lại Tiêu Kiệm, một mình đi đến trước mặt nàng nói: “Lam Nhi, biết muội hôm nay trở về, ta và phụ thân cố ý đến xem muội. Tàu xe mệt nhọc, có chút vất vả đúng không?”

Hạ Sơ Lam lắc đầu: “Các người đợi đã lâu? Đi vào phòng ngồi đi.” Nàng gật đầu với Tiêu Kiệm, cho dù chưa thể nào gọi ông là phụ thân, nhưng ít ra không bài xích ông như trước.

Tiêu Kiệm cảm thấy như vậy đã tính là tiến bộ, không dám bức nàng quá chặt, huống chi hiện tại nàng có thai.

Chỉ cần nghĩ đến không lâu nữa sẽ có thêm một tiểu ngoại tôn xinh đẹp, tâm tình của ông liền có chút kích động, ông sắp phải làm ngoại tổ phụ.

Trước khi vào nhà chính, ông duỗi tay đè lại bả vai Tiêu Dục: “Ta nói con tuổi cũng không còn nhỏ, có phải nên thành gia hay không? Đô thành nhiều khuê tú như vậy, con không coi trọng ai sao?”

Tiêu Kiệm ngày thường không quản vấn đề tình cảm của Tiêu Dục lắm, Tiêu Dục quay đầu nhìn ông: “Phụ thân?”

“Con xem muội muội con sắp sinh hài tử. Con chừng nào thì cũng cho ta làm tổ phụ? Sau khi Bích Linh xuất giá, trong nhà sẽ rất quạnh quẽ.”

Tiêu Bích Linh gần đây như thay đổi thành người khác, ở trong nhà an tâm đợi gả, lời nói cũng ít đi rất nhiều. Cho dù Ngô thị luôn tỏ vẻ vẫn coi nàng như thân sinh nữ nhi, Hoàng Thượng cũng nói sẽ không huỷ bỏ phong hào huyện chủ của nàng, nhưng nàng trước sau có khúc mắc, không muốn gặp người.

Phượng Tử Minh cũng đến đô thành khuyên nàng vài lần.

Hạ Sơ Lam bảo Tư An đi chuẩn bị trà nước chiêu đãi phụ tử Tiêu gia, cứ như vậy không lâu sau, xiêm y trên người nàng liền có chút mướt mồ hôi, vịn Triệu ma ma về Trúc cư thay quần áo.

Trên đường, Triệu ma ma hỏi nàng: “Cô nương có phải vì tướng gia không có ở nhà, trong lòng hơi không cao hứng hay không?”

Hạ Sơ Lam thở dài: “Chàng là Tể tướng, trăm công ngàn việc, từ trước đã là như vậy. Ta nếu thật tức giận với chàng, cả đời đều tức không xong."

Triệu ma ma cười cười, đỡ Hạ Sơ Lam vào nhà, nhắc nhở nàng cẩn thận dưới chân.

Triệu ma ma đi lấy xiêm y mới, Hạ Sơ Lam đứng ở sau bình phong, cởi áo ngoài, lúc này trên mặt đất có một bóng dáng, nàng tưởng Triệu ma ma tới, liền nói: “Giúp ta vắt một cái khăn, ta lau mồ hôi trên người.”

Bên ngoài có tiếng nước, sau đó lại có người đi vào. Nàng ngửi được một mùi hương quen thuộc, đột nhiên xoay người, thấy Cố Hành Giản cầm khăn đứng ở nơi đó, cười hỏi: “Lam Lam muốn lau nơi nào? Vi phu có thể ra lực.”

Trên người nàng chỉ mặc áo ngực, theo bản năng mà lui về sau một bước, Cố Hành Giản vội vàng duỗi tay ôm eo nàng, kêu: “Cẩn thận!”

Sau khi Hạ Sơ Lam đứng vững, đấm mạnh vài cái vào ngực hắn, sau đó lại giơ tay ôm hắn. Nàng thật sự quá nhớ hắn, vừa rồi về nhà biết hắn không đợi nàng, trong lòng vẫn luôn nghẹn ngào.

Cố Hành Giản nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, khoác xiêm y sạch sẽ lên người nàng: “Mau mặc vào, đừng để cảm lạnh. Hình như béo hơn một ít? Trên người đều có thịt.” Hắn ra vẻ thoải mái nói, cánh tay lại gắt gao ôm chặt nàng. Thê tử của hắn rốt cuộc đã trở lại, chỗ nào đó thiếu hụt trong lòng lập tức được điền đầy. Nàng vĩnh viễn sẽ không biết, nàng là sự tồn tại có ý nghĩa như thế nào với hắn.

Vừa rồi, hắn nhìn thấy sau bình phong có hình ảnh của nàng, có loại cảm giác dường như đã cách mấy đời.

Hạ Sơ Lam nhịn không được cười ra, ngẩng đầu lên nói: “Mang thai đương nhiên sẽ béo lên, hiện tại ta chính là hai người. Nhưng thật ra chàng sao lại gầy đi rồi? Là do quốc sự làm lụng vất vả, không có nghỉ ngơi cho tốt?”

Cố Hành Giản lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta là vi y tiêu đắc nhân tiều tụy. (vì người mà tiều tụy cũng cam tâm tình nguyện)”

Hạ Sơ Lam ngơ ngẩn, lại vỗ vào ngực hắn: “Từ khi nào trở nên không đứng đắn như vậy.”

Cố Hành Giản cười cười, ôm lấy nàng ngồi xuống ở mép giường, nắm tay nàng. Tay nàng rất nhỏ, bàn tay hắn bao bọc toàn bộ, mềm mại như là một nắm lông chim. Hắn cầm lấy tay nàng hôn hôn, lại cúi đầu hôn nàng.
Hạ Sơ Lam trốn tránh: “Triệu ma ma sắp trở về.”

Cố Hành Giản lại không để ý tới, ôm hôn nàng trong chốc lát mới nói: “Ta vốn nên ở trong nhà chờ nàng, nhưng trong cung đích xác có chuyện quan trọng. Thân thể Hoàng Thượng không bằng trước kia, tấn phong Phổ An Quận Vương làm Kiến Vương, có ý thoái vị. Thương nghị xong sự tình, ta lập tức trở về gấp. Nàng có thấy lệnh công bọn họ?”

Hạ Sơ Lam gật đầu: “Phu quân, ta……”

Cố Hành Giản vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Ta hiểu rõ, từ từ tới đi. Năm đó ta về Cố gia, cũng mất mấy năm thời gian mới học được cách ở chung cùng a huynh bọn họ. Bất quá lệnh công bọn họ thật sự quan tâm nàng, ta còn chưa gặp qua người nào có thể làm ông ấy vội vàng tới gặp.”

Nếu là lúc trước, hắn sẽ không nói những lời này. Nhưng trải qua rất nhiều chuyện sau này, nội tâm hắn đối với người nhà và bằng hữu có một định nghĩa mới lần nữa. Không có người nào có thể sống cô lập một mình ở trên đời này, lần trước đô thành sinh biến, hắn dựa vào đám người Tiêu Dục, Hạ Bách Thanh, Trương Vịnh còn có Ngô Quân mới có thể ngăn cơn sóng dữ. Hắn không phải không sợ, vạn nhất thua cuộc, đó là hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng và hài tử, nghĩ đến những người đó mạo hiểm giúp hắn, hắn không sợ nữa mà tiếp tục hành động.

“Phu quân, ta có thể lưu bọn họ dùng cơm trưa ở tướng phủ không?”

“Đương nhiên, ta nghĩ bọn họ sẽ rất cao hứng.” Cố Hành Giản cẩn thận vuốt bụng nàng, “Lam Lam, chờ hài tử chúng ta sinh ra, sẽ có rất nhiều người thương nó.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro