Chap 11: Bắt gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố T tứ đại gia tộc, Lãnh gia cùng Thẩm gia là có quan hệ tốt nhất, Thẩm gia tại thành phố T có một tòa nhà giải trí "Thịnh Sơ" chiếm diện tích lớn tại khu trung tâm thương nghiệp quốc tế, nơi này ngoại trừ quán bar Mị Sắc nổi danh nhất thì những phương tiện giải trí còn lại cũng thuộc hàng bậc nhất, trong đó, King được xem như sân patin xa hoa nhất thành phố T.

Ăn xong điểm tâm, Lãnh Khanh lái xe đến khu giải trí Thịnh Sơ, sở dĩ chọn King là vì sân patin có khu chuyên biệt cho khách VIP, chỉ cần ra giá đủ cao thì có thể hưởng thụ hết đãi ngộ mà không có người dám quấy rầy.

Hắn bởi vì phải trưởng thành quá sớm mà chưa đến 18 tuổi đã chơi hết tất cả những thứ có thể chơi một lần, hôm nay 25 tuổi đã sớm qua thời kỳ mê mẩn các loại trò chơi, cũng không thích ồn ào huống chi chân cục cưng còn không tốt, lần đầu học trượt patin, càng có nhiều người càng dễ bị tổn thương.

Lãnh Khanh tới đây cũng không có nói qua với Thẩm Lạc, chỉ là thông qua phương thức bình thường nhất đặc chỗ, theo như tính tình Thẩm thiếu, hắn nếu như biết rồi sẽ bám riết không ngừng mà truy vấn.

Để cho hoạt động được thuận tiện một chút, Lãnh Vũ hôm nay mặc một cái áo sơ mi trắng cổ tròn tay phồng, cổ áo và trước ngực có đính hạt, còn quần là quần dài rộng ôm lại ở cổ chân, eo thon bó sát thiết kế rất khác biệt. Nàng kéo tay ca ca, hai người từ lối đi chuyên dụng của khách quý đi vào khu VIP của King.

Ai đến sân patin chơi đều vì tìm kiếm kích thích nên đỉnh nhà được gắn đèn màu sắc sặc sỡ, cộng thêm âm nhạc có DJ điều chỉnh mà lôi cuốn trai gái ở đô thị đến điên cuồng phát tiết xả stress, nơi này cũng là nơi gặp gỡ cực tốt, vừa đến thời gian cuối tuần đã đông đúc đến phải chen chúc nhau.

Khu VIP được thiết kế càng xa hoa gấp nhiều so với bình thường, ánh sáng, âm nhạc, sân trượt đều được sắp đặt dựa vào nhu cầu của khách hàng, Lãnh Vũ ngồi trong phòng nghỉ đeo các loại bao phòng hộ trước, Lãnh Khanh ngồi xổm xuống thay nàng mang giày trượt patin vào, lại kiểm tra một chút mọi thứ mới đi mang giày cho mình.

Lãnh Vũ trang bị đầy đủ xong ngồi trên ghế sofa, giơ chân lên một chút cảm thấy trên chân nặng chịch, ròng rọc dưới giày chỉ cần dẫm nhẹ xuống đất đã trượt đi làm nàng ngay cả đứng lên cũng không dám.

"Cục cưng đi thôi" Lãnh Khanh chìa tay ra trước mặt nàng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng rắn chắc, Lãnh Vũ ngước mặt lên nhìn hắn mới phát hiện quần áo hắn đang mặc, hoàn toàn không có chút phòng hộ gì "Ca ca, sao anh lại không đeo thứ gì hết? Nếu như ngã thì phải làm sao bây giờ?"

Lãnh Khanh cười một tiếng, nắm lấy tay của nàng đứng dậy "Cục cưng, đứng lên đi!"

Lãnh Vũ vội vàng đứng thẳng người nhưng mà bánh xe ở dưới chân cực kì khó khăn, cứ trượt tới trượt lui, thân thể của nàng không tự chủ được mà nhào về phía trước, làm cho nam nhân hốt hoảng vươn cánh tay ra đỡ nàng, toàn bộ sức nặng đều để cho hắn chịu "Ca ca"

Lãnh Khanh cười trấn an "Cục cưng không cần sợ, muốn đứng được ổn định thì hai chân phải dạng hình chữ V chống đỡ lẫn nhau,... đúng rồi, chính là như vậy,... nếu sợ thì nắm lấy tay anh!"

Lúc đi vào sân patin, Peter đã sớm dặn dò xong xuôi DJ điều chỉnh nhạc nhẹ du dương, ánh sáng cũng trở nên nhu hòa hơn, trên mặt sân patin rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nam nhân thân hình cao lớn mặc đồ thể thao thoải mái màu đen, tay nắm tay cô bé, con mắt thâm thúy của hắn hiếm khi thấy được sự dịu dàng bình lặng, còn cô gái xinh đẹp kia tựa như bông hoa chỉ nở rộ lên vì hắn, nàng sợ hãi hay vui sướng hắn đều thu cả vào trong mắt.

Mặc cho nàng cứ di chuyển siêu vẹo qua lại không có chút kỹ thuật nào nhưng chỉ cần có nam nhân ở bên cạnh, nàng sẽ không cần lo lắng việc té ngã, hắn luôn đúng lúc giữ lấy cơ thể nàng ổn định thăng bằng hoặc những lúc xuýt nữa ngã thì ôm lấy nàng. Loại cảm giác này giống như... mặc kệ có băng tuyết đầy trời nguy hiểm khắp nơi ở bên ngoài hắn cũng có thể che chở cho nàng được.

Cô gái cứ thế chơi đến cao hứng liền gỡ luôn bao tay ra, nãy giờ vẫn phải mang bao tay cách một lớp da thật dày làm nàng không cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay của ca ca, hiện tại, nàng thực sự đặt tay mình vào tay ca ca, cảm giác được hắn sít sao nắm chặt lấy.

Bàn tay ca ca rất có lực, ôm cũng rất ấm áp khiến cho nàng luôn cảm giác được an tâm, nàng bây giờ không như lúc ban đầu sợ hãi đủ chuyện nữa mà bởi vì có ca ca nàng vứa bỏ mọi lo lắng, như một con gió trẻ tận tình làm nũng, tận tình quậy phá, một chút cũng không lo đến nguy hiểm, giờ phút này, ca ca chính là thiên thần thủ hộ của nàng.

Vì sợ cô gái chơi quá mệt mỏi, hắn cứ chơi thêm chốc lát thì lại nghỉ ngơi sau đó mới tiếp tục, cứ như vậy một hồi đến khi bụng vì đói mà kêu lên, gương mặt anh tuấn của hắn cuối cùng cũng lộ chút vẻ mệt mỏi.

Cô gái cắn môi, quyết định không tiếp tục phá nữa, ôm mạnh eo hắn vùi mặt vào trong lòng hắn "Ca ca, anh xem, em còn chưa bị ngã lần nào đấy!"

Nam nhân nhìn nàng cười nói "Cục cưng có vui không?"

Cô gái gật mạnh đầu làm cái nón bảo hộ thô sáp trên đầu nàng cọ vào ngực nam nhân, "Vui lắm, cực kỳ vui luôn,... Ca ca, em đói bụng!" Nàng vui vẻ thực ra là vì nàng cảm giác mình giống như công chúa thật sự, nhận được vô vàng sủng ái, ca ca chấp nhận nhường nhịn nàng, chịu mang nàng đi chơi còn nghĩ trò chơi cho nàng làm cho nàng cảm thấy bản thân không còn giống như sủng vật trong tòa thành kia nữa.

Nam nhân tâm tình cũng rất tốt, giọng điệu nhu hòa hiếm khi có, "Cục cưng, đi, chúng ta đi ăn cơm"

Cô gái lại được voi đòi tiên "Ca ca, có thể cho em thử kem bơ một lần được không?"

Đối với những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, nếu bị hạn chế về ăn uống có thể gây cho lòng nàng ham muốn những thứ đó càng thêm khát vọng.

Có thể là phản ứng di chuyền đi, tâm nam nhân mềm mại xuống, cuối cùng đồng ý cho nàng có thể ăn một chút, thay đổi giày, tháo hết các loại bảo hộ ra, cô gái tung tăng như chim sẻ sổ lồng kéo tay nam nhân đi khu ăn uống của khách quý.

Hành lang dẫn đường tráng lệ xa hoa, ngọn đèn mờ nhạt nhu hòa rơi vãi trên tấm thảm trải sàn, nơi này vào giờ ngọ thực sự yên lặng, cũng không có bóng một người nào đi qua, "Cục cưng, chân có đau không?"

Cô gái lắc đầu, ở trong không khí như thế này càng làm cho vẻ đẹp của nàng thêm tinh thuần mộng ảo "Một chút cũng không đau, ca ca, anh không cần lo lắng, em hiện tại rất cũng ổn"

Nhưng mà mới vừa đi đến gần khúc rẽ đã nghe thấy một loạt âm thanh mập mờ vang vọng trên hành lang "Thẩm Thiếu,... a... anh xấu lắm, quần áo của người ta đều bị anh làm rách cả rồi..."

"Bảo bối, là em câu dẫn anh trước nha, không đáp ứng em không phải là không có chút phong độ nam tử sao!!!" Nam nhân thanh âm trong trẻo lại mang thêm chút khàn khàn, giọng nói cực kỳ không đứng đắn.

Chân mày Lãnh Khanh lập tức nhăn lại, nhưng mà cho dù vậy cũng đã quá muộn, bước chân còn chưa kịp dừng lại thì hai người đã đi tới khúc quanh rồi, đem hình ảnh hai người kia ở bên cạnh cửa thang máy ôm ấp nóng bỏng cùng một chỗ vừa vặn nhìn thấy hết.

Nam nhân mặc áo sơ mi trắng kia giống như là ban ngày hormone quá dư thừa, quần tây dài đen, thân hình thon dài cao ngất, từ góc độ của bọn họ chỉ có thể nhìn đến tấm lưng của hắn, còn người con gái thân hình nóng bỏng kia bị hắn che chắn tại cửa thang máy, ngực phập phồng thở dốc, một thân váy ngắn đã bị tuột xuống ngang hông, trong miệng oán trách nhưng động tác lai nhiệt liệt chào đón nam nhân.

Lãnh Khanh cũng thường thấy những cảnh này, nếu là bình thường tâm tình hắn một chút cũng không bị ảnh hưởng nhưng mà hôm nay không giống như vậy, bên cạnh hắn còn có thiên sứ của hắn, nàng chưa bao giờ bị nhiễm qua bụi trần hay bất kỳ một tia tạp sắc, thuần khiết như vậy lại bị tên hư hỏng Thẩm Lạc kia làm bẩn.

"Cục cưng, nhắm mắt lại!" Lãnh Khanh kịp phản ứng, bàn tay che hai mắt nàng lại, giọng nói đã chuyển thành lãnh lẽo vô cùng.

"Thẩm thiếu, có người đến...!" Nữ nhân kia đẩy Thẩm Lạc ra nhưng cơ thể vẫn còn dính ở trên người hắn, đều là người đã từng trải lão luyện, làm sao sẽ sợ bị người thấy!

Thẩm Lạc không đợi nàng nhắc đã ngừng lại, một tay giữ lấy eo tình nhân quay đầu lại nhìn Lãnh Khanh, lúc này đã thấy Lãnh Khanh xanh mặt, bên tay còn dắt theo một cô gái nhỏ đi tới, cũng không cùng hắn chào hỏi đã thẳng tay nhấn nút thang máy.

Thẩm Lạc vẫn luôn biết Lãnh hoàng đế chính là một khối băng chết, sắc mặt lạnh như băng kia lúc này đối với hắn không có gì đáng ngại, chính là cặp mắt đào hoa kia vừa nhàn nhạt thoáng nhìn lập tức phát hiện thấy bên cạnh Lãnh hoàng đế còn có một cô bé, bộ dạng thật sự là làm cho người người kinh diễm.

Hắn phong lưu bao nhiêu lâu như vậy lại chưa từng thấy qua có người nào có làn da trắng như tuyết lại gần như trong suốt như băng tuyết ngàn năm, khuôn mặt chưa từng dùng qua phấn son mà bờ môi lại đỏ bừng tự nhiên, cả người giống như thiên sứ thuần khiết vô hại vừa rơi xuống phàm trần, làm cho hắn cảm thấy tình cảnh ở trước mặt cô gái vừa rồi là một tội ác khó dung tha.

Tất cả bỏ qua, đều không phải là mấu chốt.

Mấu chốt chính là, nàng cùng với Lãnh hoàng đế là loại quan hệ gì?

Thẩm Lạc lập tức liền mất hết hứng thú với cô tình nhân áo đỏ mà ngay cả tên cũng không biết kia, hắn sửa sang lại một chút quần áo, cười hì hì hỏi Lãnh Khanh "Khanh, thiên sứ này là ai a???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro