Chap 3: ngủ ngon, ca ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo mẫu đi xuống lầu vừa tự lẩm bẩm tự nói, bà dù sao cũng đã già, bị Lãnh Vũ làm cho mệt mỏi chạy tới chạy lui, chỉ thuận miệng oán trách như vậy mà thôi.

Nhưng mà cô gái ngồi ở trên giường màu hồng phấn lại nghe thấy được, thở dài, ngã ngửa về phía sau, nằm ở trên giường mềm mại mà mắt nhìn lên đèn treo trên trần nhà đến thất thần. Nàng đã 15 tuổi, đúng thời kỳ phản nghịch của con gái. Nhưng mà... nàng với bọn cùng lứa lại không giống nhau...

nàng không cần đi đến trường học, giáo sư dạy kèm ở nhà mỗi ngày đều sẽ đến dạy nàng học, nếu như nàng mệt mỏi còn có thể không học, nếu như nàng thích lại có thể tùy tiện gọi đến khi nào muốn học liền học. Cuộc sống của nàng thoạt nhìn là tự do cùng tùy ý như vậy, chỉ cần nàng ngoan ngoãn đứng ở trong tòa thành này, nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, muốn trêu cợt ai liền trêu cợt.

Nhưng kết quả, cuộc sống không có chút ý nghĩa.

Kể từ 7 năm trước bắt đầu, trong thế giới của nàng cũng chỉ có một mình hắn - ca ca của nàng, Lãnh Khanh. Hắn ở đó trong trận mưa lớn ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, hắn chính là ánh sáng đầu tiên lại là duy nhất trong kí ức của nàng. Nếu như không có hắn, nàng chỉ sợ chỉ có thể sống trong vô biên vô tận hắc ám cùng sợ hãi, chịu hết nước mưa lạnh như băng kia không chút lưu tình trút trên người mình.

Nhưng mà, ca ca trong thế giới của hắn không chỉ có nàng một người, cho dù không có nàng, hắn thực ra là sống rất khá, có khi còn tốt hơn chút, bởi vì nàng chỉ cố tình gây sự, thường thường làm hắn nhức đầu không thôi.

Ngươi xem, nàng thật ra rất có lý trí, rất thanh tỉnh, thanh tỉnh đến nỗi cái gì cũng phải phân rất rõ ràng, ai rời khỏi ai sẽ sống không nổi, nàng hiểu rất rõ. Nàng nghĩ phải sống, cho nên, nàng phải học làm nũng, học được cố tình gây sự, học được làm thế nào đem tâm của hắn giữ lại...

Ca ca... đây chính là tiếng gọi tốt đẹp đi sâu vào tâm của nàng, cô gái nhắm mắt lại, cố gắng ngủ, ngày mai chỉ cần mở mắt ra ca ca sẽ trở lại, nàng lại lần nữa đem hắn lôi kéo trở về, tùy hứng của mình mà sử dụng...

...

Nam nhân khi bước xuống khỏi máy bay trời đã rạng sáng, hắn lo lắng lên xe phóng về biệt thự, một thân tây trang may thủ công tinh tế màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, giống như thiên thần cao quý anh tuấn. Hắn có chút nôn nóng, đưa tay kéo lỏng cổ áo một chút, chân mày châu chặt, thật sự là không yên lòng. Muốn gọi điện thoại một chút nhưng nhìn lại đồng hồ rốt cục vẫn nhịn xuống, lúc này cục cưng đã ngủ.

"Thiếu gia, vừa rồi bảo mẫu đã gọi điện nói tiểu thư uống thuốc nên đã buồn ngủ ngủ rồi, ngài không cần gấp gáp chạy về như vậy!" Lão quản gia Peter chừng 50 tuổi, giọng nói của hắn bình tĩnh trầm ổn, hiển nhiên có qua huấn luyện chuyên nghiệp.

"biết rồi" Lãnh Khanh đáp một tiếng, không phải là cuống cuồng, cũng không phải là nóng nảy, chỉ là đã thành thói quen. Bảy năm này, chỉ cần nàng thoáng có gì đó gió thổi cỏ lay, tâm của hắn liền nhíu chặt lại. Chính hắn vẫn luôn không thể hiểu được, thì người khác sẽ càng thêm không hiểu.

Đến biệt thư, xe mới vừa dừng lại, nam nhân liền không thể chờ đợi người mở cửa đã đi ra, thân thể cao to thẳng tắp, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, qua cửa sổ nhìn lại chỉ có phòng nàng ánh đèn thoáng có yếu ớt chút, có lẽ là đã ngủ.

Lãnh Khanh cước bộ lúc này mới thả chậm chút, mới vừa đi vào phòng khách, bảo mẫu liền tiến lên chào "thiếu gia, ngài như thế nào muộn như vậy còn quay về..."

"Tiểu thư đã uống thuốc chưa?" Lãnh Khanh không đáp mà hỏi ngược lại, người lúc này cũng đã đang đi lên cầu thang, rõ ràng quản gia cũng đã nói một lần thế nhưng hắn lại vẫn cứ hỏi.

"Tiểu thư uống thuốc nên buồn ngủ sớm, thiếu gia cũng nên tắm rửa sớm đi ngủ" bảo mẫu nói phía sau hắn

Lãnh Khanh không đáp mà thân ảnh cũng đã biến mất ở ngã rẽ cầu thang, đi đến phòng của nàng trước, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa mở cửa ra. Xuyên thấu qua khe cửa, hắn thấy thân thể nho nhỏ của nàng nằm trên chiếc giường, chăn mền hồng phấn họa tiết hoa nhỏ, đồ ngủ một màu thuần trắng, giống như công chúa cổ tích. Hắn tiếp tục đẩy cửa ra, cước bộ chậm dần, nhẹ nhàng đi vào, thấy nét mặt an ổn khi ngủ của nàng, hắn thở phào nhẹ nhõm, quả thật không có chuyện gì.

Cô gái làn da rất trắng, thậm chí có thể nhìn đến mạch máu rất nhỏ, khuôn mặt tinh xảo, thực rất giống búp bê làm tay tinh tế, khóe miệng lạnh lẽo của hắn hé ra một nụ cười ôn nhu, ngồi xuống bên giường của nàng.

Bởi vì giường rất nhỏ làm động đến nàng, thân thể nàng co lại một chút, mở mắt ra, cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, nàng vui vẻ nở nụ cười, giang tay hướng nam nhân "Ca ca..."

Lãnh Khanh vững vàng tiếp nhận vật nhỏ nhào tới, thân thể của nàng trong ngực nho nhỏ lại mềm mại, mang theo mùi sữa tắm thơm mát, hắn nhắm mắt lại ngửi một cái, ôn nhu cười nói "Ca ca quấy rầy giấc ngủ của cục cưng?"

"Không có" cô gái ôm cổ hắn lắc đầu, sợi tóc mềm mại sượt qua cổ của hắn làm trong lòng nam nhân giống như bị lông vũ trêu chọc qua lại ngưa ngứa một chút, mềm mại dần đi, đường đi mệt mỏi cái gì đều quên hết.

"không còn sớm, cục cưng mau ngủ đi, ah?" đặt thân thể của nàng ở trên giường lớn, kéo qua chăn mền một lần nữa thay nàng đắp kín, tay nhỏ bé của nàng lại siết chặt ống tay áo của hắn không chịu buông, cũng không chịu nhắm mắt lại.

"Mưa Nhỏ không ngủ được..." Cô gái cắn cắn môi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói

Nam nhân ngầm hiểu, đứng dậy cởi áo khoác, vén một góc chăn lên chui vào, nghiêng người giang hai cánh tay ra nói "đến, cục cưng đến đây ngủ"

Cô gái vui vẻ lăn qua, ôm cổ nam nhân, rúc vào lồng ngực rộng lớn của hắn, giống như một con mèo con sợ lạnh vừa tìm được chậu than để sưởi ấm, đầu của nàng áp sát vào ngực nam nhân lầm bầm gọi hắn "ca ca, ngủ ngon"

nam nhân sủng ái cười một tiếng, cánh tay đem thân thể nhỏ nhắn của nàng vòng lại, giống như vô số ban đêm trong bảy năm này, động tác thành thục tự nhiên. Khẽ cúi đầu, hôn xuống cái trán trơn bóng của nàng "ngủ ngon, cục cưng"

Đèn bàn đầu giường bị tắt, chỉ còn lại đèn tường ở phía xa phát ra ánh sáng nhè nhẹ, trong không khí ngập tràn mùi trên người nam nhân, mang theo một tia nhàn nhạt hương thuần mùi rượu đỏ, thành thục, chững chạc.

Cô gái mở mắt ra, nỗ lực nhìn lên đỉnh đầu gương mặt tuấn tú có chút mông lung trong bóng đêm, thân thể lại không nhúc nhích. Đây là ca ca của nàng, một người nam nhân có thể ở trong thành phố này hô phong hoán vũ, internet, ti vi, tờ báo, khắp nơi đều là tin tức của hắn, khắp nơi đều có thể thấy được thân ảnh của hắn, mỗi một ngày nàng đều muốn tìm tòi tới tới lui lui chuyện của hắn, bấm lên vô số lần tên của hắn - Lãnh Khanh, mà nàng gọi hắn, ca ca.

Ngọn đèn chiếu không tới trong bóng đêm, cô gái nhẹ nhẹ cắn môi, thân thể nho nhỏ hướng trong ngực nam nhân chui chui, từ từ nhắm mắt lại, ngủ ngon, ca ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro