Chap 5: nàng là tiểu ác ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, giáo viên Tạ đã đến rồi, người nhanh đến thư phòng đi!" Bảo mẫu đến gõ cửa

"Biết rồi, bảo mẫu" Nàng vuốt phẳng chiếc váy trắng tinh khiết trên người mình, chỉnh chỉnh lại mái tóc dài hơi xoăn, ngoan ngoãn kéo cửa đi ra ngoài.

Vị giáo viên kia nhìn thấy nàng liền cười "em là Mưa Nhỏ sao? Chị là bạn của Lãnh thiếu gia, rất hân hạnh được gặp em"

Lãnh Vũ tinh tế đánh giá người trước mặt, bộ dạng cũng không tệ lắm, khuôn mặt trông được hơn khí chất, nhưng vẫn là có thể nhìn ra được nàng ta trước khi đến đây đã tỉ mỉ chọn lựa quần áo, vừa vặn lại không hở hang, có chút phong phạm của thục nữ, so với mấy nữ nhân có tai tiếng với ca ca hắn thì không đẹp và son phấn bằng.

Nhưng mà, bất luận như thế nào đều không sao, mục đích của nữ nhân này còn không phải là muốn đến gần ca ca? A, bạn của ca ca, nàng sao lại không nói luôn là bạn gái của ca ca đi? Lãnh Vũ giễu cợt ở trong lòng mà trên mặt lại cười ngọt ngào "Cô giáo Tạ, chị thật là xinh đẹp a, ca ca của em có bạn xinh đẹp như vậy, thật tốt. Chúng ta vào thư phòng nói đi!" Nói xong liền bước lên một bước nắm lấy cánh tay của nàng kia kéo đi đến thư phòng, động tác vô cùng thân mật.

Bảo mẫu nở nụ cười hài lòng, thấy cửa thư phòng đóng lại lập tức liền gọi điện thoại cho Lãnh Khanh "Thiếu gia, giáo viên Tạ đến rồi"

"Ah? Cục cưng thích nàng không?" Lãnh Khanh bên kia vừa lúc mới đi vào cửa công ty, đang hướng đến thang máy chuyên dụng của giám đốc đi, nhân viên thấy được ở cửa cung kính cúi đầu chào.

"Tiểu thư rất thích nàng, nắm tay của nàng vào thư phòng rồi" Bảo mẫu nói

"Vậy là tốt rồi" Lãnh Khanh mỉm cười, làm dọa cho một đám cấp dưới nghẹn họng nhìn trân trối, ai cũng biết, giám đốc công ty Hướng Hoa người cũng như tên, chưa bao giờ xuất hiện nụ cười trên mặt. Vì vậy mọi người đều đoán thầm được người đầu bên kia điện thoại có thể là ai.

Vào thang máy

"Chú ý quan sát tiểu thư, có chuyện gì điện thoại cho ta" Lãnh Khanh dặn dò xong lập tức tắt máy. Thang máy đang lúc đi lên, đến tầng 95 - nơi phòng làm việc của giám đốc. Hắn đột nhiên nhớ tới ánh mắt cục cưng lúc sáng, cặp mắt lạnh nhạt của hắn liền hóa mềm mại.

***

(tới đây thì Lãnh Vũ thay đổi thái độ nên cái xưng hô cũng khác đi luôn chứ không phải mình đánh nhầm nhé!)

Vừa mới vào thư phòng đóng cửa lại, Lãnh Vũ liền buông lỏng bàn tay ra đi hướng tới bàn học.

Tạ Đình nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn hơi sững sờ, cũng không nói gì thêm mà đi tới sờ sờ tóc nàng, cười nói "Mưa Nhỏ thích thư pháp sao?"

Vốn đang là một Lãnh Vũ ngoan ngoãn đột nhiên phản ứng phủi tay nàng ra, quay đầu liếc nhìn nàng cười nói "Đừng gọi đến thân thiết như vậy, ta cùng giáo viên Tạ cũng không phải thân thiết nhau lắm"

Tạ Đình lúng túng rút tay về nhưng vẫn duy trì nụ cười nói "Nghe Lãnh nói (ý là Lãnh Khanh á) một chút là Mưa Nhỏ rất biết nghe lời, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhỏ như vậy mà đã đối với thư pháp thấy hứng thú, thật không ngờ a" Thái độ phi thường hữu hảo

Lãnh Vũ đi đến trước bàn đọc sách một mạch ngồi xuống, trải rộng ra một tờ giấy Tuyên Thành (giấy chuyên dùng viết chữ bằng mực tàu), khiêu khích liếc nàng một cái, nói "Chuyện ngươi không nghĩ tới còn rất nhiều"

Nói xong cũng không quản Tạ Đình vẻ mặt đang cứng đờ, nàng cầm lên bút lông từ từ viết. Tạ Đình lại lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên làm như thế nào mới tốt, dường như tiểu cô nương này không giống như nàng thấy ở bề ngoài thoạt nhìn biết điều như vậy, cũng không đối với nàng nhiệt tình hoan nghênh như lúc nãy.

Một hồi lâu khi Lãnh Vũ viết xong, ngẩng đầu nhìn nàng, cười ngọt ngào "Giáo viên Tạ, ngươi tới xem một chút mấy chữ này ta viết có được hay không?"

Tạ Đình đi tới nhìn mấy chữ trên giấy Tuyên Thành, đột nhiên mắc cỡ mặt đỏ bừng.

Lãnh Vũ không để ý tiếp tục nói "Giáo viên Tạ, ngươi tại sao không nói gì? Mưa Nhỏ thấy trong sách mấy chữ này, đọc là 'túy ông chi lý bất tại tửu', nhưng mà vẫn luôn không hiểu cho lắm là có ý gì, không bằng cô giáo Tạ giải thích cho ta nghe đi"

*túy ông chi ý bất tại tửu: ý không nằm trong lời nói mà là có dụng ý khác

Tạ Đình không biết mở miệng nói thế nào, túy ông chi ý bất tại tửu, nàng quả thật có một chút có tật giật mình, xung phong nhận việc làm giáo sư dạy kèm ở nhà chẳng qua là để thêm gần gũi với Lãnh thiếu, cố gắng kéo gần hơn mối quan hệ.

"Cô giáo Tạ, ca ca để ngươi đến nhà chúng ta để làm gì?" Lãnh Vũ cười lạnh nói "Ngươi không nói ta cũng biết. Có điều, ngươi nhìn chữ của ta còn thật sự cần ngươi chỉ dạy sao? Đừng tưởng rằng ngươi viết chữ như vậy là đẹp lắm rồi, tất cả các tác phẩm của các nhà thư pháp từ cổ chí kim ta nhìn qua một lần là có thể viết giống đến không 9 cũng 10, chưa bao giờ cần đến cô Tạ đây. Ân cần nịnh nọt của ngươi, ta không có chút cảm kích. Mà chỉ cần ta không cảm kích, thì ca ca ta tự nhiên cũng sẽ không thích ngươi"

Tạ Đình sắc mặt hết trắng lại xanh, tiểu cô nương này đúng là viết rất khá, nàng cuồng vọng không phải không có đạo lý, nhưng mà cái nàng sợ hãi không phải là thư pháp của nàng ấy, mà là tâm tư của nàng, Lãnh nói muội muội của hắn đơn thuần đáng yêu, nhưng thật ra nàng lớn lên cả người đều giống như một con nhím, một khi nhào qua liền sẽ đâm người khác bị thương.

"Mưa Nhỏ, em đã có thể viết tốt như vậy, vì cái gì còn muốn tìm giáo sư dạy kèm ở nhà?" Tạ Đình tỉnh táo lại hỏi

"ha ha" Lãnh Vũ để bút lông xuống, mắt đen to long lanh trông cực kì vô tội nhìn nàng, "Bởi vì ta nhàm chán, hiện tại rảnh rỗi nên tìm một người chơi đùa một chút. Ca ca biết rõ ta muốn cái gì, cho nên mới tìm các ngươi đến chơi với ta. Dù sao nữ nhân muốn nịnh bợ ca ca quá nhiều, ta nếu muốn lập tức mỗi ngày sẽ tìm mỗi một người khác đến chơi"

Sắc mặt Tạ Đình càng trắng hơn nữa, lại không thể mở miệng nói lại, nàng chỉ là một đứa trẻ a.
"Cô Tạ, hay là ta tốt bụng nói cho ngươi biết, những nữ nhân kia ở bên cạnh ca ca ta mỗi một người đều đẹp hơn ngươi, ngươi nhìn một chút chính mình, vóc người gầy đến nỗi y như bạch cốt tinh, muốn ngực không có ngực, muốn não không có não, dù có đứng giữa một đám nữ nhân từ công ty bị ca ca ta đá ra chợ, ngươi cũng là cái không được mắt nhất. Nghĩ muốn làm cho ca ca ta chú ý, trừ phi đi sửa toàn bộ từ đầu đến chân hết một lượt rồi hãy nói! Bất quá ca ca ta hình như cũng không thích loại phụ nữ chỉnh sửa, xem ra, ngươi một chút hy vọng cũng không có" Lời nói của Lãnh Vũ như dao nhọn không chút lưu tình bắn tới
Tạ Đình tức giận đến phát run "Ngươi!"
Lãnh Vũ thấy nàng tức giận, ngược lại thay đổi thái độ hùng hổ dọa người, mắt mở to vô tội nhìn nàng, mím môi "Cô giáo Tạ, ta làm sao? Ta có nói sai sao?"
"Ngươi, ngươi quả thật chính là một tiểu ác ma!" Tạ Đình chỉ về phía nàng mắng "lại mang bộ dạng thiên sứ đến lừa gạt ca ca ngươi! Chẳng lẽ ngươi không sợ hắn biết sao?"
Lãnh Vũ sắc mặt thay đổi, càng cười đến vô tội, từ từ lấy cái nghiên mực trên bàn cầm lên đỗ xuống quần trắng của mình "Cô giáo Tạ, ngươi chỉ nói đúng phân nửa, ta là thiên sứ của ca ca, còn đối với các ngươi ta là cái gì, ta một chút cũng không để ý. Hơn nữa, từng cái nữ nhân nói ta là ác ma đều sẽ không bao giờ còn có thể xuất hiện trước mặt ca ca ta nữa, ngươi, tin hay không?"
"Ngươi..." Tạ Đình không thể tưởng tượng nổi nhìn cô gái đang đem mực nước toàn bộ đổ lên quần trắng của chính mình, màu đen rất nhanh lan ra, thật giống như một bức tranh dùng vẩy mực tạo nên.
Đột nhiên "pằng" một tiếng, Lãnh Vũ vừa buông tay, nghiên mực trong tay liền rớt xuống đất, bể thành vài khối, Tạ Đình sợ hết hồn, lập tức thấy cửa thư phòng liền mở, bảo mẫu vội vàng vọt vào, thất kinh hỏi "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Chuyện xảy ra hiện tại nằm ngoài dự liệu của Tạ Đình, nàng giải thích không rõ, chỉ chỉ vào Lãnh Vũ nói không ra lời...
Ngược lại với nàng, trong mắt Lãnh Vũ chứa đầy nước mắt, nàng nhìn bảo mẫu rồi lại nhìn Tạ Đình, ủy khuất nằm sấp ở trên bàn "Bảo mẫu, ta không cần giáo viên dạy kèm ở nhà! Ta cũng không muốn có giáo viên dạy kèm ở nhà! Bà gọi ca ca trở về nhanh lên, đi gọi ca ca trở về..." Khóc đến khàn cả giọng
Tạ Đình tức giận đến run lên, tại sao có thể có cô gái tâm kế như vậy ở trên đời, nàng, nàng quả thật chính là ác ma trời sinh, khoác áo thiên sứ để lừa thế gian!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro