Chap 6: ca ca là của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo mẫu, bà gọi ca ca về nhanh lên!" Lãnh Vũ khóc càng hăng
Bảo mẫu thoáng cái hoảng hồn, vừa mới gọi điện thoại nói với thiếu gia tiểu thư rất thích giáo viên Tạ, hai người chung đụng rất hoà hợp, lần này làm cho nàng như thế nào chối cãi lời nói của chính mình, làm thế nào giải thích cùng với thiếu gia?
"Giáo viên Tạ, cái này... Rốt cuộc là thế nào?" Bảo mẫu đành phải đi hỏi Tạ Đình
Tạ Đình trừng mắt tức giận không nói nổi, nàng còn có thể nói cái gì?
"Bảo mẫu, Giáo viên Tạ, nàng nói ta viết chữ đẹp hơn nàng, nàng không chịu dạy ta, còn đem mực vung lên người của ta" Lãnh Vũ âm thanh mềm mại mang theo ủy khuất nức nở, cúi đầu nhìn quần trắng trên người mình bị nhuộm thành màu đen, nước mắt lách cách lách cách rơi xuống đất "ca ca thích nhất chiếc váy này, hiện tại bị làm dơ rồi, ca ca khẳng định không thích Mưa Nhỏ, bảo mẫu, ngươi mau gọi điện thoại, ta muốn ca ca trở lại" lúc nàng muốn tìm ca ca lại chưa bao giờ tự mình gọi, nàng luôn một lần lại một lần bức bách người bên cạnh.
Bảo mẫu thấy Lãnh Vũ tâm tình thực sự kích động, vội vàng chạy đi, chứng tự kỷ a chứng tự kỷ, không biết nàng sẽ có thể còn làm ra loại chuyện gì "Tiểu thư, ngươi đừng khóc, ta đây đi gọi cho thiếu gia"
Trong thư phòng cuối cùng chỉ còn lại Tạ Đình cùng Lãnh Vũ hai người, Lãnh Vũ lập tức thu hồi bộ mặt khóc nức nở, mang theo một chút như đang khóc thút thít, từ từ ngẩng đầu lên xoa xoa nước mắt trên mặt, thân thể nho nhỏ thuần khiết như hoa bách hợp, chỉ tiếc quần trắng trên người đã làm bẩn.
Tạ Đình ánh mắt lạnh lẽo nhìn tiểu cô nương đi tới bên cạnh mình, dừng ở trước mặt nàng, nghiêng đầu cười ngọt ngào, tiếng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng "Giáo viên Tạ, ngươi nhớ cho kỹ một câu này, ca ca... Hắn là của ta, ai cũng đừng nghĩ đoạt cùng ta!"
Tạ Đình giật mình đứng tại chỗ bất động hồi lâu
"Tạ tiểu thư, thiếu gia nhà ta bảo đưa điện thoại cho ngươi" bảo mẫu vào thư phòng, há miệng run rẩy đưa điện thoại cho Tạ Đình, sắc mặt tái nhợt, có thể thấy được Lãnh Khanh bên kia có bao nhiêu hỏa
Tạ Đình hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai, nam nhân bên kia bình thường âm thanh cũng rất lãnh mà hiện tại càng là lạnh như băng "Về sau không cần lại xuất hiện ở thành phố T. Đưa điện thoại cho Mưa Nhỏ"
Tạ Đình nước mắt lưng tròng, một câu nói, chỉ là một câu nói liền quyết định số phận của nàng, nàng nịnh nọt còn chưa kịp bắt đầu đã bị đánh đến thương tích đầy mình. Nàng bất quá là ngẫu nhiên trong bữa tiệc cùng hắn nói đến, hắn nghe nàng nói nàng học thư pháp, hắn cười, nói trong nhà có tiểu bé con cũng rất thích thư pháp, giọng nói ôn nhu kia, khoé môi mỉm cười làm cho tim nàng đập không ngừng. Thì ra là, xảy một bước chân hối hận thiên cổ, nụ cười của hắn là độc dược, làm cho người ta nhảy vào hố lửa còn hăng hái.
Nàng hiện tại rốt cục hiểu rõ.
Hiểu cũng vô ích, Lãnh Khanh giám đốc Hướng Hoa là kẻ ai cũng không chọc nổi ở thành phố T này, một câu nói của hắn có thể so sánh như thánh chỉ.
Lãnh Vũ cầm lấy điện thoại từ tay Tạ Đình, hít mũi, khóc đến nghẹn ngào lại cố đè nén xuống nói "ca ca, em không sao, anh không cần lo lắng!"
Lãnh Khanh bên kia đứng ở tầng 95 của cao ốc trước cửa sổ lớn, quan sát phong cảnh cả toà thành thị, lông mày lại châu lại, bất đắc dĩ nói "cục cưng đừng khóc, về sau sẽ không tìm giáo viên dạy kèm ở nhà nữa"
"Vậy... Ca ca để cho em đi học sao?" Lãnh Vũ như cũ khóc thút thít, lỗ tai lắng nghe âm thanh trả lời bên kia
Lãnh Khanh không nói lời nào, một hồi lâu nói lảng đi "cục cưng ngoan ngoãn, ngày mai là cuối tuần, ca ca dẫn em đi chơi có được không?"
Lãnh Vũ vừa chút thất vọng lại lập tức biểu hiện như chim sẻ tung tăng vui mừng, luôn tiếng nói cũng cao lên vài bậc "được, ca ca anh đêm nay về sớm một chút, Mưa Nhỏ chờ anh ăn cơm!"
"Được, cục cưng buổi trưa phải ngoan ngoãn uống thuốc có nhớ hay không?" Lãnh Khanh nở nụ cười
Lãnh Vũ đáp một tiếng, lại nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh nữ nhân "giám đốc, phu nhân nói..."
Tiếng nói của nữ nhân rất trong trẻo trầm ổn, đại khái là thư ký của ca ca, đúng là nàng chỉ nói một câu sau đó thì không thể nghe được gì nữa.
"Cục cưng đi tắm thay quần áo, nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa anh lại gọi về" Lãnh Khanh ở đó đưa tay ngăn lại câu nói của thư ký.
"Uhm, biết rồi ca ca" Lãnh Vũ đôi mắt khẽ ảm đạm xuống, còn muốn nói điều gì nhưng đầu kia cũng đã cúp điện thoại
Ca ca bề bộn nhiều việc, chuyện của hắn nàng biết được quá ít, thật ra, cho tới bây giờ nàng cũng không dám hỏi, hắn cũng chưa bao giờ nhắc tới với nàng. Đây là thái độ đối với sủng vật, không cho phép bất cứ kẻ nào đụng đến nàng cho nên nàng có thể yên tâm mà tuỳ hứng, tuỳ ý đi hành hạ người khác, nhưng mà sủng vật cũng chỉ là sủng vật, nàng cũng chỉ có thể đợi ở trong chỗ của mình, giữ tốt bổn phận của mình, không thể bước đi nửa bước.
"Tạ tiểu thư, xin ngươi đi ra ngoài đi" một thân màu đen hộ vệ đi tới, thẳng tắp dừng trước cửa, khách khí "thỉnh" Tạ Đình đi ra ngoài.
Tạ Đình cắn cắn môi, thần sắc thống khổ, mới đi hai bước liền quay đầu nói với Lãnh Vũ "ác ma vẫn là ác ma, ngụy trang có giỏi thế nào cũng không trở thành thiên sứ được, một ngày nào đó hắn sẽ phát hiện được bộ mặt thật của ngươi, sẽ không còn thích ngươi"
Lãnh Vũ sắc mặt biến đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi, cái gì cũng không thể tổn thương nàng, bởi vì nàng không quan tâm, nhưng nếu là ca ca một ngày nào đó không thích nàng nữa, nàng cuối cùng có thể đi nơi nào?
Tạ Đình cười chua xót, thấy tiểu ác ma ngẩng đầu lên cười với nàng ngọt ngào như cũ "Cô giáo Tạ, chị nói cái gì?  Mưa Nhỏ như thế nào nghe không hiểu? Nếu như hắn thích là thiên sứ, thì Mưa Nhỏ chính là thiên sứ, nếu như hắn thích ác ma, thì Mưa Nhỏ cũng có thể là ác ma. Tóm lại, hắn là của em, vĩnh viễn cũng không thể nào là của cô giáo Tạ"
Người giúp việc đứng hai mặt nhìn nhau, không biết các nàng đang nói cái gì.
Tạ Đình trào phúng cười một tiếng "cũng chỉ có ngươi trẻ con như vậy mới có thể nói ra mấy lời nói tràn đầy tự tin đó, nếu như ngươi thật là tự tin như thế này, cần chi phí sức phí tâm tư đi hành hạ người khác? Ngươi dám ở trước mặt hắn nói những lời như vậy sao?" Nàng đối mặt không chỉ là một đứa trẻ, cho nên nàng không cần khách khí.
"Bảo mẫu, ta muốn đi tắm rửa, ta không muốn gặp lại kẻ làm bẩn quần áo của ta" Lãnh Vũ trong lòng khó chịu, đành phải nhờ tới bảo mẫu.
Đúng vậy, nàng chính là một tiểu ác ma, nàng muốn lợi dụng tất cả những người và sự việc có thể lợi dụng để đạt được mục đích! Nàng từ đầu tới đuôi chỉ là một kẻ đáng thương chưa từng có cũng nhìn không thấy tương lai, sống nhờ ở bên cạnh ca ca, đem hết toàn lực làm cho hắn yêu thích mình.
Nhưng là nàng là ác ma thì sao?
Nàng cái gì cũng không muốn, chỉ cần ca ca, như vậy thì ca ca cũng nên là của nàng, nàng không cảm giác mình có bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng mà, khi Lãnh Vũ trở lại phòng của mình, vào phòng tắm, cởi quần áo ra đứng ở dưới vòi sen, lại đột nhiên thất thanh khóc lên.
Tiếng nước chảy róc rách che mất tiếng khóc của nàng, bảy năm này nàng vô số lần đều là thế này, nàng không ở trước mặt người khác thật sự khóc, trừ phi là diễn trò tranh thủ đồng tình, loại nước mắt kia muốn bao nhiêu nàng có thể cho bao nhiêu.
Nhưng mà, chỉ có giờ phút này, giống như bị nước mưa lạnh băng dội xuống nàng mới có thể không kiêng nể gì cả khóc lên. Nước ấm được vặn cực kì nhỏ, cho nên nàng toàn thân lạnh như băng, một tia ấm áp cũng không có.
Chân tướng đêm tối bảy năm trước, mưa to tầm tả, ca ca cầm ô che trên đỉnh đầu nàng, duỗi ra cánh tay rắn chắc đem thân thể nho nhỏ của nàng bế lên. Từ đó, nàng có nhà, có tên, bắt đầu có trí nhớ, có một vị trí mộng ảo ở trong toà thành này.
Đồng thoại, có thể đuy trì được bao lâu?
Ca ca chưa bao giờ nói với nàng chuyện của hắn, mỗi lần đều là nàng cố tình gây sự, huyên náo hắn không thể không trở về, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình nàng không hiểu chuyện như vậy.
Tạ Đình nói đúng, ác ma suy cho cùng vẫn là ác ma, một ngày nào đó ca ca sẽ phát hiện nàng không phải là thiên sứ thuần khiết đáng yêu tinh nghịch, nàng là tiểu ác ma hư đốn, nàng làm nhiều chuyện xấu như vậy, làm cho hắn không được an bình, mỗi lần bận công việc quan trọng đều phải trở về. Nàng biết rõ, nàng toàn bộ đều biết rõ, nhưng mà nàng lại không ngăn cản được chính mình, giống như không thể ngăn cản những thứ bóng tối kia ám ảnh nàng.
Mỗi lần trời tối cũng sẽ lặp lại những cơn ác mộng kỳ quái, trong mộng bị rất nhiều người đuổi theo, khuôn mặt dữ tợn, không chịu buông tha nàng, thân hình của bọn họ cao lớn, một tay là có thể nhấc nàng lên hung hăng vứt ra ngoài cửa. Đau quá, toàn thân đều đau nhức, chân của nàng bị thương, đi không được, không có ai tới cứu nàng, trong mộng không có ca ca, chỉ có vô biên vô hạn hắc ám mưa to, mưa tầm tả dội xuống nàng...
Rất lạnh, mệt chết đi, rất khổ sở...
Cô gái càng khóc càng lớn, dần dần khóc đến mệt rồi từ từ ngồi xổm xuống, cánh tay ôm chặt chính mình giống như hài nhi lúc còn trong bụng mẹ rất thư thái, chỉ có như vậy, mới có thể có được cảm giác an toàn.
Khi ca ca có ở đây, nàng ôm chặt hắn, khi không có ca ca ở đây, nàng ôm chặt chính mình, Lãnh Vũ, ngươi không có gì hết, chỉ có ca ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro