Chap 7: chút ít mập mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thư ký xinh đẹp Tiếu Thấm chờ nam nhân để điện thoại xuống mới mới tiếp tục nói 

"phu nhân nói, người rất nhớ ngài, hy vọng có thể cùng ngài nói chuyện vài câu" Tiếu Thấm châm chước từ ngữ, lại dè dặt bổ sung mà tiếng nói lại nhỏ dần theo sắc mặt biến hóa của hắn "ngài đã gần một năm chưa từng gặp phu nhân"

Lãnh Khanh đã trở về trước bàn làm việc, lông mày khẽ nhăn lên ở mức độ rất khó xác định, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt của hắn từ trước tới nay thâm thuý vắng lạnh, Tiếu Thấm nhìn thấy không rét mà run, thân thể lui lui về phía sau một chút. Tay Lãnh Khanh lần nữa tiếp tục làm việc, giọng nói vẫn như trước không chút độ ấm "nói cho nàng biết, ông nội đại thọ tám mươi tuổi sắp tới. Không có việc gì nữa thì nhanh ra ngoài đi"
Tiếu Thấm giật giật khoé môi, gật đầu lui ra ngoài, mới đi ra khỏi phòng làm việc đóng cửa xong lập tức vỗ vỗ ngực thở ra một hơi, làm thư ký giám đốc Hướng Hoa không phải nhìn xa xa mặt ngoài thoạt nhìn nhẹ nhàng như vậy, mỗi thời mỗi khắc đều phải xem sắc mặt giám đốc mà làm việc, đặt biệt là không thể nhận điện thoại từ Italy, nếu không nàng ngày ngày đều phải lo lắng đề phòng. Nàng rõ ràng đã chọn lúc tâm tình giám đốc coi như không tệ, tại sao rốt cuộc vẫn như giẫm lên đuôi cọp? Đúng là xúi quẩy mà.
Thiếu Thấm vừa vặn mới đi về tới phòng làm việc của mình, điện thoại lại vang lên, nàng bắt lên liền nghe thấy đầu kia nói "Tiếu Thấm, hành trình ngày mai toàn bộ hủy bỏ, ngươi sắp xếp lại một chút"
"Giám đốc, ngày mai ở thành phố T có hội nghị quý của tập đoàn, rất trọng yếu, ngài cần phải đi đến. Thư ký của Ngô thị trưởng lúc sáng còn mới xác nhận" Tiếu Thấm luống cuống
Đầu kia trước sau như một âm thanh trầm thấp, thanh thanh lãnh lãnh, dừng lại một chút nói "Cứ nói ta tạm thời xuất ngoại, không ở trong nước"

Nói xong điện thoại tút một tiếng chấm dứt. Tiếu Thấm xinh đẹp mặt nhăn thành một đoàn, cầm điện thoại trong tay không thể làm gì, nam nhân này tại thành phố T phiên vân phúc vũ, lời của hắn tương đương thánh chỉ, bướng bỉnh mà bá đạo, bất luận kẻ nào cũng không thể khiêu chiến uy quyền của hắn, ngoại trừ phục tùng vẫn là phục tùng.

*phiên vân phúc vũ (nguyên bản là 'phiên tủ vi vân, phúc thủ vi vũ') nghĩa là nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa. Ý nói những người có quyền lực có thể điều khiển mọi thứ trong bàn tay.
Bận rộn một buổi chiều, vừa rồi chỉnh đốn sắp xếp hành trình cả ngày mai toàn bộ thoái thác hết xong, liền nghe được một hồi tiếng bước chân vang dội từ xa đến gần, Tiếu Thấm ngẩng đầu thì thấy được một thân ảnh  cao lớn đang đi tới bên này. Tiếp theo là âm thanh hô to lên, một đôi mắt hoa đào của người nọ loé lên ánh sáng "hi! Thiếu Thấm mỹ nhân vài ngày không gặp càng ngày càng đẹp a!"
Bất kể con mắt kia hay là âm thanh, hoặc là cả cách nói chuyện không chỗ nào là không có ý chọc ghẹo, nếu không phải là Tiếu Thấm đã thấy rõ nên không trách cứ thì có lé đã bị người này âm thanh hời hợt mê hoặc. Nàng đứng lên cười nhẹ nhàng chào hỏi hắn "Thẩm Thiếu!"
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Lạc nhảy lên, thò người qua bên này, nắm lấy cằm Tiếu Thấm không nói gì, chỉ là ánh mắt chất chứa tình cảm nhìn nàng.
Tiếu Thấm mặt không đổi sắc vẫn như cũ giữ nguyên nụ cười xinh đẹp.
Thẩm Lạc ngón tay thon dài sượt qua mặt nàng, lập tức lui về sau một bước, thở dài nói "quả nhiên là thủ hạ của Lãnh hoàng đế, ngay cả bổn thiếu gia đều vô pháp mê hoặc ngươi."
Nói xong xoay người, hướng phía phòng giám đốc bĩu môi nói "Lãnh hoàng đế còn ở bên trong?"
"Vâng" Tiếu Thấm cười nói, Thẩm Lạc này nổi danh công tử nhà giàu, cũng thuộc tứ đại gia tộc ở thành phố T nhưng so sánh với Lãnh Khanh mà nói là khác biệt một trời một vực, đúng là kỳ quái, quan hệ của bọn họ hai người lại cực kì hoà hợp.
"Aihhh.... Thiếu Thấm bảo bối, ngươi nói xem có phải Lãnh hoàng đế nhà các ngươi không phải là bởi vì quá điên cuồng công việc cho nên không thể hoà hợp đây?" Thẩm Lạc sờ cằm suy tư
Tiếu Thấm khẽ cười "Thẩm Thiếu, chúng ta làm thư ký, nào biết được nhiều như vậy, chỉ là xu thế cổ phiếu Hướng Hoa quý này khá tốt, ngày mai ở hội nghị tập đoàn sẽ phải nhắc tới tên giám đốc. Giám đốc mới bảo ta làm một cái bảng báo cáo để cùng đối thủ Thịnh Sơ so sánh cho hắn xem một chút đây"
Thẩm Lạc bị nghẹn một chút, Hướng Hoa chính là ngôi vị cửu ngũ ở thành phố T này, còn Lãnh hoàng đế chính là chong chóng đo chiều gió, hội nghị nào mà chẳng nhắc tới tên của hắn? Thiếu Thấm này đi theo Lãnh Khanh đã lâu ngược lại học được tính nham hiểm, làm hại hắn trong âm thầm. "Thịnh Sơ" của Thẩm gia ở đâu có thể là đối thủ của Hướng Hoa, hắn Thẩm Lạc cũng không như Lãnh Khanh điên cuồng như vậy, tâm hắn có thể một chút cũng không biết xấu hổ nhưng hắn vẫn thích tiêu sái, tự do hơn.
Thẩm Lạc đang tính mở miệng nói chuyện, cửa phòng làm việc của giám đốc mở ra, khuỷu tay Lãnh Khanh vắt theo một cái áo khoác vest màu đen, mặt không biểu cảm bước ra, bước chân vừa lớn lại vừa vội, cả người khí chất bễ nghễ giống như tầng lầu này quá bình thường.
"Hôm nay Lãnh hoàng đế của các ngươi như thế nào tan việc sớm như vậy?" Thẩm Lạc hỏi
Tiếu Thấm thấy nhưng không để ý lắm, dọn dẹp các thứ trên bàn, không đếm xỉa tới đáp "bởi vì nhận được điện thoại chăng!"
"Điện thoại?" Con mắt của Thẩm Lạc loé sáng quắc, tinh thần nhiều chuyện lập tức phát huy "Bảo bối Tiếu Thấm, chẳng lẽ nói, hậu cung Lãnh hoàng đế rốt cuộc có nữ nhân?"
Tiếu Thấm ngẩng đầu quyến rũ cười một tiếng "không bằng Thấm thiếu chính mình đi hỏi giám đốc? Tiếu Thấm cũng muốn biết lắm a!"
Thẩm Lạc đưa tay sờ sờ mặt Tiếu Thấm, đôi mắt khẽ nheo lại "bảo bối, ngươi thật sự là con hồ ly tinh, bổn thiếu gia phải thay ngươi vuốt râu hùm"
Nói xong buông mặt nàng ra, xoay người đuổi theo.
Tiếu Thấm nhìn qua bóng lưng của hắn, nhún nhún vai, công tử nhà giàu dạng Playboy này nói chục câu không có câu nào là nói thật. Bất quá về chuyện hậu cung giám đốc có hay không có người, nàng ngược lại thật sự rất có hứng.
"Aih... Khanh!"
Trong không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên một cái xưng hô mập mờ, bước chân Lãnh Khanh chỉ là dừng lại một chút liền đi vào thang máy.
Ngoại trừ Thẩm gia Đại thiếu gia, không có ai sẽ nhàm chán như vậy sáng tạo các loại tai tiếng, ví dụ như hắn Lãnh Khanh cùng Thẩm Lạc, thật ra là gay, hắn sở dĩ không hợp ý nữ nhân là vì hắn thích nam nhân. Giải thích kiểu này lại cực kì hợp lý.
Thẩm Lạc chân dài bước mau, đáng tiếc là đã muộn một bước, cửa chuyên dụng cho giám đốc dần dần khép lại, con ngươi đen của Lãnh Khanh lành lạnh xẹt qua người hắn.
"Uy..." Thẩm Lạc bị chặn ngay trước mặt, quay đầu lại nhìn một chút, tầng 95 đúng là không giống các tầng khác, người nào cũng không có, hắn đi tới phía trước vài bước nhấn nút xuống bên thang máy nhân viên. Nếu là chờ cái chuyên dụng kia không biết còn có thể hay không nghe được tin tức. Lãnh hoàng đế không chỉ có tính khiết phích, còn có chứng cường bách (obsessive compulsive discorder, OCD), hắn sẽ không chờ người, cũng sẽ không thuận theo, phàm là chuyện hắn quyết định, trời có sập xuống cũng không thay đổi được. Một câu nói, người khác chỉ có thể theo phong cách hắn mà sống, nếu như là nghịch lại, hậu quả tự chịu.
Thang máy đến, Thẩm Lạc đi vào, bất đắc dĩ là thang máy nhân viên, đi từ trên xuống từng cái tầng đều có người ra vào, tính tình Thẩm công tử lại trỗi dậy, gọi ngay điện thoại "Lãnh thiếu, ta sai rồi được chưa? Ngươi ở trên xe chờ ta một chút có được không? Ta lập tức xuống tới nơi... Còn đang tức giận? Ta lần sau cũng sẽ không gọi ngươi như vậy nữa được không? Uy uy, ngươi đừng không để ý tới ta... Đừng treo nha..."
Trong thang máy liên tục vang lên tiếng hít không khí, những nhân viên nữ kia rúc vào một chỗ xì xào bàn tán âm thầm chỉ vào Thẩm Lạc, níu lấy hai bên áo quần thầm than 'phung phí của trời', mỗi người siết chặt tay thở dài.
Thẩm Lạc quay đầu liếc các nàng một cái, tin đồn của Lãnh hoàng đế người bình thường không thể soi mói đến được nhưng mà buông tha cho từ trước đến nay không phải là tác phong của Thẩm công tử, hắn kiên nhẫn lại đuổi theo, lúc này cửa thang máy mở ra, hắn vừa đi ra ngoài vừa nói "Khanh, nói cho ta biết tên bảo bối kia, ta bảo đảm không tới nơi chúc mừng. Hoặc là, là nam nhân?"
Hắn nói chuyện không hề cố kỵ, lúc này đúng lúc trước khi tan sở, người người đều đang không có việc gì làm nhìn chằm chằm thời gian trôi qua, lời này vừa nói ra, cả Hướng Hoa kế tiếp vài ngày đều có tin đồn tin tức khắp nơi, vì vậy các công nhân viên mỗi người đều dựng lên lỗ tai chờ đợi đoạn sau.
Thẩm Lạc cũng chờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro