Chap 9 - Bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_ Sun vào nhà liền thấy Min ra khỏi bếp: " Chào cậu.".

_ Min: "Chào cậu, cậu mới về à?".

_ " Uh.".

_ Soo há hóc mồm khi nhìn thấy Min: " Tớ.. tớ.. tớ nghi đâu đúng đó mà. Cậu.. cậu..".

_ Sun ngắt ngang: " Min sẽ ở đây chăm sóc cho Nội. Cậu chưa chào cậu ấy mà nói nhiều quá.".

_ Min: " Chào bác sĩ Choi.".

_ Soo: " Chào cậu. Mà tớ nói đừng gọi tớ là bác sĩ mà. Gọi tớ là Soo như Sun được rồi.".

_ " Oh.. chào cậu Soo.".

_ Soo cười: " Vậy cậu làm gì làm đi. Tớ với Sun vào chào Nội rồi ra.".

_ Min: " Uh.. bà ở trong phòng.".

_ Sun: " Oh.. lát tớ ra.".

_ Soo: " Tớ nói rồi." – Soo chọc Sun.

_ Sun nhìn Soo bằng nữa con mắt.

.

.

.

_ Soo cùng Sun và Nội ra chuẫn bị ăn tối.

_ Dì Shin: " Thức ăn đã xong, mời bà và cô Sun, cô Soo.".

_ Nội: " Uh.. Mấy đứa vào ăn luôn.".

...

_ Trên bàn ăn. Soo hỏi thăm Min.

_ Soo: " Cậu sống ở đây tốt chứ?".

_ Min khẽ gật đầu: " Bà tốt với tớ lắm.".

_ Soo: " Ax.. dù gì cậu cũng là bạn của tớ với Sun. Kêu Nội là Nội luôn đi. Chứ kêu bà nghe chả quen.".

_ Nội: " Đúng đó, ta cũng đang có ý này. Dù gì con cũng là con cháu trong nhà.".

_ Sun: " Đúng đó. Nội tớ cũng là Nội cậu.".

_ " Nội tớ cũng là Nội cậu luôn cơ đấy." – Soo nhại lại giọng Sun đầy chăm chọc.

_ Nội với dì Shin cười vì hiểu ý Soo.

_ " À.. à.. ý tớ là Min cũng là bạn.. Như. Như cậu á.. có gì đâu." – Sun lắp bắp.

_ Soo: " Thì tớ có nói gì đâu, mà sao cậu luýnh quýnh lên vậy? Còn bài đặt lắp ba lắp bắp. Chẳng giống cậu chút nào.".

_ Sun nhét miếng thịt vào miệng Soo: " Cậu ăn nhanh đi. Nay cậu nói nhiều quá.".

_ Nội: " Vậy giờ con cứ gọi ta là Nội như hai đứa nó đi." – Nội nhìn Min.

_ Min: " Dạ.. Nội.".

...

_ Sau khi dọn dẹp xong, Sun và Soo ngồi ngoài phòng khách cùng với Nội. Soo cứ quấn lấy bà Nội, người khác nhìn vào sẽ nghĩ chắc rằng Soo là cháu của Nội chứ không phải Sun.

_ Min sau khi chuẩn bị trái cây tráng miệng thì mang ra cho mọi người: " Nội với hai cậu dùng trái cây.".

_ Soo: "Cảm ơn cậu.".

_ Min cười nhẹ rồi quay vào trong.

_ Sun: " Cậu đi đâu vậy?".

_ Min: " À.. tớ vào trong phụ dì Shin.".

_ Nội: " Chỉ có mấy cái chén thôi mà. Con cứ ngồi đây chơi.".

_ Min: " Dạ.. nhưng..." – thật sự Min nghĩ mình không có tư cách ngồi với Nội và Sun, Soo. Vì Min hiểu rõ mình không cùng tầng lớp với những người cao quý.

_ Nhìn điệu bộ lắp bắp Nội đoán ra được: " Con đã gọi ta là Nội, hai đứa này là bạn. Thì con cũng là người trong nhà. Ta cũng không quan trọng quá khứ con ra sao. Đơn giản bây giờ con là HyoMIn, người nhà của ta. Ta biết con đang nghĩ gì, nếu con còn cái suy nghĩ trong đầu đó một lần nào nữa thì đừng có trách ta." – Nội nghiêm mặt.

_ Min cuối mặt: " Con xin lỗi Nội.".

_ " Vậy đến đây ngồi." – Nội ý chỉ chỗ cạnh bà.

_ Sun và Soo đấu võ mắt như " cậu mới là người ra khỏi chỗ đó.", vỉ cả hai đang ngồi cạnh Nội.

_ Min đến tính ngồi ngoài chiếc ghế lẽ của bộ sofa thì Soo lên tiếng: " Min à....".

_ Sun cũng nhanh chóng cướp lời Soo: " Cậu ngồi ở đây đi." – Sun vui vẻ nhường lại chỗ cho Min.

_ Min nằm chặt hai tay có phần sợ vì vẽ mặt nghiêm khắc của Nội.

_ Sun lầm bầm: " Nội làm Min sợ rồi.".

_ Sun tính mở miệng: " Thật...".

_ Nội mỉm cười nhẹ nắm lấy tay Min: " Đừng sợ. Ta không đáng sợ như thế đâu.".

_ Soo vừa ăn vừa nói: "Đó là khi Nội chưa nổi giận.".

_ Nội rít qua kẽ răng nhìn Soo như cảnh cáo.

_ Nội: " Gần một tuần qua, ta biết con luôn suy nghĩ và xem ta như người chủ quản con. Thật sự ta không thích điều đó, ta cũng nói con vài lần rồi đúng không? NHưng sao con cứ tự mình phân chia khoảng cách với ta vậy?" – Nội bắt đầu lên cao giọng vì bức xúc.

_ "Nội à." – Sun ý như nhắc nhở Nội vì Nội quá bức xúc.

_ Soo tiếp tục nhai: " Con nói mà." – ý Soo nói là Nội đã nổi giận.

_ Nội: " Ta xin lỗi, nhưng ý ta là không muốn con cứ tự mình thu nhỏ bản thân trong thế giới đó của con. Trước đây con thế nào ta không quan tâm, nhưng giờ con hãy mở lòng mà hòa nhập với mọi người, con đừng tự xem thường mình như thế. Ai cũng có quyền con người, quyền được sống, quyền được yêu thương, quyền được kính trọng. Nếu chính bản thân con không xem trọng con thì mọi người họ sẽ không ai xem trọng con cả hiểu không?".

_ Min bắt đầu khóc, cô cắn chặt răng ngăn những giọt nước mắt của mình. Không phải vì sợ cũng không phải vì đau, nà đó là giọt nước mắt hạnh phúc, vì từ rất lâu rồi, chưa có người nào thật sự xem cô là con người.

_ Sun va Soo: " Nội à....".

_ Nội ôm Min vào lòng: " Khóc đi.. con khóc xong thì hãy làm theo lời ta nói." – Nội mỉm cười.

_ Min cũng ôm Nội mà khóc nức nở: " Con... con.. con cảm ơn." – Min nói trong tiếng nấc.

_ " Ngoan.." – Nội vuốt đầu Min.

...

_ Nội: " Con ổn hơn rồi chứ?" – bà nhẹ lau những giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt Min.

_ Min khẽ gật đầu.

_ " Vậy giờ ăn trái cây đi." – Nội quay sang xiêng trái cây cho Min.

_ Nhưng nhìn trong diã chỉ còn đúng 3 miếng táo, trong khi lúc đầu Min mang ra một dĩa đầy ụ.

_ Soo lập tức giải thích: " Con chừa Nội với Sun và Min đó." – Soo tự hào vì không ăn hết.

_ Sun: " Cậu ăn luôn phần tớ đi." – Sun liếc Soo.

_ " Không cần đâu, tớ hết nỗi rồi." – Soo thành thật.

_ Nội: " Con không cần quan tâm đến hai đứa nó đâu. Tụi nó lúc nào cũng ồn ào." – Nội đưa miếng táo cho Min.

_ Soo: " Mà Min nè.".

_ " Dạ..." – Min.

_ Nội chau mày.

_ Min lập tức: " À.. ý tớ là Oh..".

_ " Quần áo cậu đang mặc là của tên Lùn này sao? Sao ngắn cũn cỡn vậy?".

_ Min nhìn bộ quần áo trên người rồi khẽ gật đầu.

_ " Ya.. Choi SooYoung.." – Sun hùng hổ vì bị sỉ lùn trước mặt Min.

_ " Hèn chi cái quần cún yêu nhà tớ không bao giờ táp tới được." – Soo chăm chọc.

_ Sun tức xì khói: " Cậu tin tối nay ngủ ngoài sân không.".

_ Soo: " Nếu Nội không đuổi thì cậu không có quyền lên tiếng.".

_ " Yaaa... Cậu..." – Sun tức nghẹn họng.

_ Min: " Không sao mà.. tớ mặc rất thoải mái.".

_ Sun: " Thấy chưa?".

_ " Thì tớ có nói gì đâu, chỉ là chiều cao không hợp nhau thôi." – Soo nhún vai.

_ Nội: "Ta cũng thấy nên sắm thêm cho con bé vài bộ quần áo.".

_ Min: " Con không cần thêm đâu Nội, Sun cho con rất nhiều rồi.".

_ " Đừng cãi ta. Con cũng cần vài bộ khi ra ngoài chứ." – Nội.

_ Sun: " Đúng đó, vậy ngày mai con sẽ đưa Min đi sắm vài bộ đồ mới.".

_ " Uh." – Nội.

_ Soo: " Tớ cũng muốn đi nữa. Những món ở chợ là nhất.".

_ Nội: " Mai con không ra làng à?".

_ " Hửm? Có gì à Nội?" – Soo.

_ " Ngày mai là lễ Thần Nông của mọi người. Có rất nhiều món ngon, chẳng phải con luôn về đây hằng năm vào ngày này sao?" – Nội.

_ " Đúng rồi. Con quên mất. Vậy ngày mai con sẽ ra sớm phụ mấy bà trong làng." – Soo.

_ " Ta cũng tính vậy." – Nội.

_ " Vậy mai con với Min đi chợ về sẽ ra sau." – Sun.

_ " Uh.." – Nội.

_ Soo nhớ lại năm rồi: " Có rất nhiều món ngon." – cô lẩm bẩm, chỉ cần nghĩ đến đồ ăn thôi là cô cảm thấy hạnh phúc. Hơn nữa lễ hội toàn là món ngon – " OMG.. hạnh phúc quá đi mất.".

.

.

.

_ Hôm sau. Sun đưa Min ra chợ.

_ Sun giới thiệu: " Đây là chợ gần nhất nhà Nội.".

_ Min gật đầu: " Thỉnh thoảng tớ cũng có đi với Dì Shin.".

_ Sun biết mình hố: " Oh.. vậy sao? Tớ tưởng cậu không biết." – Sun chỉ muốn ra vẻ là mình biết về nơi này, nhưng thật sự cô cũng rất mơ hồ, vì cũng đã từ rất lâu cô không đến đây.

_ Min mỉm cười vẻ mặt vừa ngố vừa sượn của Sun.

_ " Còn sớm, cậu muốn ăn gì không? Hôm nay chi phí Nội sẽ lo hết." – Sun vỗ vỗ vào túi.

_ Min còn đang suy nghĩ vì chỉ mới ăn trưa, bụng cô không có dấu hiệu muốn ăn thêm gì.

_ Sun: " Dì Shin nói trong chợ nảy có quán canh sườn bò ngon lắm. Nó nằm ở đâu ta? Hình như là lối này." – Sun chỉ thằng rồi ra hiệu cho Min đi theo.

_ Sun: " Quán nằm ở đâu rồi ta?" – Sun mơ hồ.

_ Min: " Hình như tớ biết đường, có lần Dì Shin có chỉ cho tớ." – nói rồi Min dẫn Sun đi.

_ Sau một hồi lòng vòng thì Min cũng đưa Sun đến nơi Sun cần đến.

_ Sau khi gọi món, Sun giải thích: " Lâu quá tớ không ra chợ nên tớ không nhớ đường.".

_ Min: " Dì Shin có lần cũng nói với tớ ở đây bán từ khi cậu chưa sinh ra.".

_ Sun cười: " Vậy à.. Tớ cũng không rõ.".

_ " Súp của hai người. Mời ăn ngon miệng ạ." – chủ quán.

_ " Cảm ơn cô." – Sun, Min đồng thanh.

_ Min xúc một muỗng cơm vào trong canh. Min còn no ở bữa cơm trưa ở nhà, nên cô ăn rất miễn cưỡng.

_ Sun: " Ax.. cậu phải ráng ăn nhiều cho mập lên chứ." – chẳng đợi Min load kịp thì Sun ụp nguyên chén cơm vào chén canh của Min.

_ Min lặng im nhìn Sun với ánh mắt ' ăn hết tớ sẽ chết mất' .

_ Sun cười: " Không nhiều đâu. Cậu rất ốm, phải ráng ăn cho mập.".

_ " Cảm ơn cậu." – mặt Min buồn hiu vì đang nghĩ cách làm sao chứ hết phần ăn này.

_ Sun mỉm cười: " Là tốt cho cậu thôi." – rồi cô húp phần canh của mình.

_ Min nhìn Sun: " Sao cậu không dùng cơm?".

_ " À.. à..ờ.. à.. tớ...." – Sun đang tìm cách suy nghĩ lý do. Thật sự lí do Sun đưa Min vào là vị muốn tẩm bổ thêm cho Min.

_ Min cũng làm như Sun ụp hết chén cơm vào chén canh của Sun. Sun há hốc mồm, sao mà cô có thể tiêu hóa hết chứ?

_ Min cười nhẹ: " Cậu cũng ốm, cậu cũng ăn đi." – rồi Min tiếp tục ăn phần ăn của mình mặc cho sự đau khổ của Sun.

...

_ Xong phần ăn, Sun chẳng thể nói được một câu. Cô đang ngồi thở hơi lên.

_ "Cậu ổn chứ?" – Min hoàn toàn bình thường hỏi thăm Sun khi thấy vẻ mặt Sun không mấy tốt lắm.

_ Sun chỉ nhẹ gật đầu. Sun no căng bụng, nói chẳng ra hơi.

_ Sau vài phút: " Tớ cần nghĩ ngơi, thật sự tớ đi không nỗi nữa." – Sun mới lên tiếng.

_ Min: " Vậy mà tớ tưởng cậu đói chứ?".

_ " Tớ muốn cậu ăn thêm thôi. Tớ đâu ngờ... ( gậy ông đập lưng ông)...." – Sun thở dài.

_ Min sang ngồi cạnh Sun. Sun lập tức quên đi cảm giác no đến tức bụng.

_ Min vỗ nhẹ lưng Sun: " Như vầy sẽ giúp cậu dễ tiêu hóa hơn.".

_ Sun * gật..gật* cứng đờ. Có một cảm giác gì đó len lõi trong người Sun. Một cảm giác gì đó mà trước giờ cô chưa từng trải qua. Nhưng cô rất thích nó. Cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc.

.

.

.

_ Đến lúc Sun, Min ra thì chợ cũng dần đông. Mọi người đang tất bậc chuẩn bị cho buổi chợ chiều.

_ Sun: " Giờ thì chúng ta vào mục đích chính.".

_ Chợ đông, việc va chạm là chuyện không thể tránh khỏi. Người bán, người mua, tấp nập ngược xuôi, những cú chạm nhẹ, chạm mạnh vào người Min. Min liên tục tìm cách né tránh, nhưng tránh được một người, thì không thể tránh được người thứ hai. Vô tình những cái tránh né đó lại chạm vào Sun. Nhìn thấy nét mặt lo sợ của Min, Sun đoán ngay ra được chuyện gì. Xem ra việc tổn thương tâm lí của Min không dễ dàng hồi phục như Sun đã từng nghĩ.

_ Sun kéo Min về sát mình, cố gắng giữ khoản cách để Min không chạm vào người. Một tay Sun vòng ra phía sau, cố vươn người sang phía trái, để vòng tay ngăn Min khỏi va chạm vào những người lại mặt. Tuy người hơi lùn, hơi khó khăn nhưng Sun vẫn cố gắng hoàn thành tốt việc hộ tống MIn.

_ Sun thì thầm: " Ổn rồi.".

_ Sau vài giây: " Cảm ơn cậu." – Min dần cảm thấy ổn hơn khi trong vòng tay Sun.

...

_ Quầy hàng quần áo.

_ Sun: "Cậu cứ chọn những gì cậu thích.".

_ " Nhưng tớ thật sự không cần thêm." – Min.

_ Bà chủ thấy Min có vẻ không muốn mua liền đôn lời: " Cô gái.. cô cứ mua đi. Nếu không bạn gái cô sẽ buồn đó. Hơn nữa, quần áo cô cũng đã ngắn hết rồi. Đến lúc nên mua những bộ quần áo phù hợp.".

_ Có hơi quê và ngượng, nhưng Sun chẳng để ý. Vì Sun nghe được hai từ cần nghe liền tủm tỉm vào quầy quần áo mà thẳng tay lấy những thứ mà mình thích: " Cậu thử đi.".

_ " Cái.. cái này..." – Min thấy quá nhiều quần áo mà Sun chọn cho mình.

_ Sun liền đẩy Min vào phòng thay đồ: " Cậu thử xong ra cho tớ xem.".

_ Sau vài lần thử, Sun thầm cảm phục ' mắt thẩm mỹ ' của mình. Cô cảm thấy mình chọn gì cũng đẹp.

_ Sun: " Ok... Duyệt." – cô búng tay tự khen mình.

_ Min: " Cậu.. cậu thấy ổn chứ?" – Min có phần lo lắng vì không biết bộ quần áo trên người có hợp với mình không.

_ Bà chủ: " Đẹp lắm cô gái, bộ nào cũng hợp với cô. Đúng là bạn gái cô chọ đồ quá hợp với dáng cô.".

_ Sun lại nở mũi: " Cô gói hết cho con đi." – Sun vui vẻ.

_ Min lắc đầu: " Nhiều lắm, tớ mặc không hết đâu." – Min cản bà chủ gói hết mớ quần áo: " Ở nhà còn quần áo của cậu mà. Tớ mua 1 bộ thôi.".

_ " Mua 1 bộ Nội sẽ giết tớ mất, nghe tớ đi." – Sun thuyết phục Min – " Cô à... lấy hết cho cháu." – Sun hớn hở quay sang bà chủ.

_ " Ok." – bà chỉ vui tươi vì trúng mánh – " Hết 300.000w.".

_ " Dạ." – Sun trả tiền.

_ Nhưng bị Min lập tức ngăn cản.

_ Sun: " Co chuyện gì sao?".

_ "Cô à.. 300.000w là quá đắt." – Min.

_ " HỬm?" – bà chủ và Sun hơi ngạc nhiên. Từ lúc đầu đến giờ Min là người ít nói. Cả hai người không ngờ người ít nói như Min mà lại trả giá.

_ " Chỗ này cô bớt cho tụi cháu 50.000w được không?" – Min.

_ " Bớt 50.000w lấy gì cô lời nữa chứ?" – bà chủ.

_ " Không sao mà." – Sun.

_ " Vậy cháu sẽ không lấy nữa." – Min đẩy túi quần áo về tay bà chủ.

_ " Thôi.. thôi.. được rồi.. Bớt thì bớt." – bà chủ.

_ " Dạ.. con cảm ơn.".

_ Sun vẫn còn ngạc nhiên nhìn Min. Min khều nhẹ Sun: " Cậu ổn chứ?".

_ " Oh.. oh.." – Sun hơi giật mình – " Tiền của dì." – Sun trả tiền cho bà chủ.

...

_ " Cậu.. cậu cũng biết trả giá sao?" – Sun thắc mắc.

_ Min mỉm cười nhẹ: " Trước đây tớ đi chợ cũng phải trả giá. Mà ai đi chợ cũng phải trả giá.".

_ " Vậy sao? Tớ không biết chuyện này." – Sun.

_ " Nhờ tớ mà Nội tiết kiệm được 50.000w." .

_ " Vậy cậu muốn ăn gì nữa không?".

_ Min lắc đầu lia lịa: "Cậu thích ăn nữa sao?".

_ Sun nuốt khan rồi lắc đầu. Canh sườn bò lúc nãy còn quanh quẩn trong não cô, thật sự là cảm giác khủng khiếp.

...

_ Gian hàng kẹp tóc. Sun kéo Min lại và tự mình tỷ mĩ lựa chọn một chiếc kẹp.

_ " Cái này." – Sun chọn một chiếc kẹp màu nâu cũ, phía trên có một chú thỏ nhỏ rất dễ thương.

_ Sun đưa cho Min: " Cái này cậu kẹp vào thử cho tớ xem đi.".

_ Min nghe lời Sun kẹp thử chiếc kẹp lên tóc.

_ " Rất hợp với cậu. Đây là món quà đầu tiên tớ tặng cậu, tớ sẽ thanh toán bằng tiền của mình."

_ " Nhưng.. nhưng tớ không cần đâu." – Min khéo từ chối, vì cô không muốn Sun vì mình mà tốn kém thêm nữa.

_ Sun cũng hiểu được phần nào Min là một người rất tiết kiệm: " Cậu là con gái, thì cũng cần mấy thứ này chứ. Quà tớ tặng cậu mà cậu không nhận tớ sẽ rất buồn đó.".

_ " Tớ.. Cảm ơn cậu.".

_ Sun mỉm cười hài lòng: " Cô ơi.. con lấy cái này." – Sun trả tiền cây kẹp cho cô bán hàng.

_ Sun lại mỉm cười nhìn Min: " Cậu cài nó rất đẹp.".

_ "..." – trong lòng Min lại bối rối, nên cô cũng không biết nói gì nên đành im lặng,

...

_ Ra đến cổng chợ.

_ Một bà thầy bói ngồi ở một góc chợ với giá 5.000w/ lần.

_ Sun: " Xem bói đi.".

_ Min lắc đầu.

_ " Đến đây.. 5.000w thôi." – lời mời gọi của bà thầy bói.

_ Sun: " Đi đi.. tớ chắc mọi chuyện sẽ đều tốt mà." – Sun tò mò muốn biết tương lai.

_ Sun kéo Min ngồi vào ghế.

_ Bà thầy bói: " Hai người muốn xem gì nào?".

_ Sun: " Tương lai.".

_ Bà thở dài: " Có vẽ thú vị, bà nhìn nhìn những lá bài.".

_ Sun cười: " Vậy à.. lần đầu con xem bói.".

_ Sun khều Min: " Cậu muốn xem gì không?".

_ Min lắc đầu.

_ " Ay~~.. cô gái. Ta biết cô không tin vào những chuyện này, nhưng cô nhớ những gì tôi nói ngày hôm nay nhất định cô sẽ tìm tôi một lần nữa." – bà thây bói.

_ Sun: " Vậy con sẽ xem...".

_ " Được rồi, ta sẽ xem tình duyên cho hai đứa." – bà thầy bói.

_ " Con và cậu ấy sao?" – Sun tủm tỉm.

_ " Con với cậu ấy không có gì cả." – Min.

_ Bà thầy bói: " Xem đi sẽ biết.. tương lai con người, ngoài ta ra thì không ai biết được chữ ngờ đâu cô gái à...".

g$m

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sunmin