chap3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 -Taeyeon à... Taekoong-Baekhyun rảo bước quanh phòng tìm cô bé, nhưng không thấy đâu. Cứ nghĩ là bé Taekoong định chơi trốn tìm với anh như mọi lần, nên anh đã tìm khắp mọi nay cô hay trốn nhưng tuyệt nhiên không thấy. Baekhyun bất giác lo lắng và rồi vội chạy đến chỗ phụ trách. Người phụ nữ kính cẩn chào, Baekhyun gật đầu rồi hỏi:

-Cô có thấy Taeyeon đâu không???

-Có thưa cậu. Tôi thấy cô bé ở sân thượng dãy nhà B

-Sân thượng? Dãy nhà B? Làm gì ở đó?

-Cô bé nói ở đó sẽ nhìn thấy nhà, thấy cha và cả mẹ nữa, nên là...-Cô phụ trách chưa nói hết câu, Baekhyun đã chạy vụt đi mất. Dường như quên cả sự mệt mỏi, quên cả bàn chân mình chưa dài và khỏe đến nỗi chạy ra khu B rồi lên tầng 20, trong mắt cậu, giờ chỉ có Kim Taeyeon.

Lúc lâu sau, cậu đã đứng trước cửa sân thượng, Hít lại hơi thở bình thản, giữ cho khuôn mặt lạnh lùng, Baekhyun mở cửa nhẹ nhàng rồi dựa người vào tường:

-Em ngốc đến thế sao, Kim Taeyeon? Em có muốn anh nhốt chặt em trong túi áo để em bỏ ngay cái ý định tự tử ngu ngốc đó ko?

-Anh...- Taeyeon giật mình quay đầu lại, hướng mắt về phía cậu. Gương mặt ấy tuy lạnh lùng nhưng cơ hồ đang phảng phất nét giận dữ, lo lắng.

Baekhyun nhíu mày, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, lấy hai bàn tay của mình khẽ lau đi những giọt nước mắt còn vương vấn trên mặt cô. Ngốc quá! Lại kjocs một mình và rồi chịu khổ một mình

-Anh à, trên đời này còn ai yêu thương em nữa không????

Baekhyun khựng lại trong vài giây, rồi mỉm cười trả lời" Có! Người đó là anh"

Một thiếu gia nhỏ tuổi của họ Byun, tuy tuổi nhỏ nhưng ngữ khí sắc bén, lạnh lùng. Những lời của cậu, một cô gái còn ngây thơ, trong sáng như Kim Taeyeon đâu hiểu được hết ý nghĩa của câu nói đó.

-Giờ thì ngoan nào, theo anh về phòng đi- Baekhyun mỉm cười rồi kéo tay cô bé, nắm thật cặt đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy và đưa cô về phòng. Nụ cười Baekhyun lúc ấy, hiền từ và dịu dàng, tạo cho Taeyeon cảm giác ấm áp, thân thương vô cùng...

-Em nhìn cái gì thế?

-Em ...nhìn... gì... đâu -Taeyeon phân bua

-Chậc, nói dối dở tệ, nhìn gì khai mau???

-À thì... chim kìa? -Taeyeon chỉ lên phía bầu trời, một đàn chim bồ câu bay lượn trên bầu trời âm u cao vời vợi, gió cũng thổi nhè nhẹ, vài hạt mưa phùn phảng phất làm mái tóc cô khẽ bay, một khung cảnh bình yên, thanh thản kì lạ!

-Chẳng có gì đặc sắc cả!

-Chúng đẹp mà, anh không thấy sao?

-Cũng tạm!

-Anh.... cái đồ không biết thưởng thức cá đẹp- Taeyeon hếch cằm lên, rồi tung tăng đi vào phòng. Nhìn bóng cô gái nhỏ xinh vừa đi lại tung tăng ca hát, trong lòng Baekhyun dấy lên một cảm giác khó tả.

Liệu, anh có thể giữ mãi cho cô nở nụ cười hồn nhiên, cho vẻ đẹp tinh khôi của cô không bị phai nhòa bởi bất cứ một thứ tạp chất nào?

_______

Tối đó, trong giấc mơ của Taeyeon...

Nắng chan hòa phủ kín khắp mặt đất

Từng gợn mây trắng êm đềm bồng bềnh trôi

Cánh hoa anh đào bay bay trong gió, hai bên là các loài hoa đang đua nhau hòa vào gió để mang hương thơm diệu kì

Cỏ non xanh mơm mởn trải dài tận chân trời...

Đó là khung cảnh đẹp mĩ miều mà chuyễn dã ngoại của nhà Kim đã được tận hưởng. Kim Luhan đang ôm người vợ vào lòng, cả hai cũng nhau ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng đang rượt đuổi theo chú bướm xinh. Yên ả quá, thanh bình quá, nhưng...

-Taeyeon...-Luhan gọi lại khi thấy cô bé đi khá xa, Taeyeon quay đầu lại, cười tươi rói rồi chạy đến, sà vào lòng cha mẹ

-Con gái, ta muốn tặng cho con cái này- Luhan lấy từ sau lưng ra một lọ điều ước rất to, Taeyeon nhận lấy mà trong lòng khó hiểu:

-Tại sao cha lại tặng con lọ điều ước?

-Trong lọ điều ước này, có tất cả 1000 ngôi sao!-Luhan từ tốn đáp lại

-Woa! Thảo nảo nhiều sao thế!

-Con gái yêu, ta xin lỗi vì ta và mẹ con không thể ở bên con mãi như thế này được. Nhưng con hãy nhớ, cha và mẹ giống như những vì sao trên bầu trời, luôn theo dõi và âm thầm bảo vệ con. Cuộc đời này lắm gian nan, nhưng cha tin là con sẽ vượt qua tất cả, ta đi đây...

-Không! Cha mẹ định đi đâu?-Taeyeon hốt hoảng hét lên, nước mắt cô bé vô thức trào ra. Cô níu tay cha lại, nhưng cha cô cười buồn rồi gạt nhẹ tay cô ra; rồi siết chặt tay Yoona và đi về phía vực thẳm...

Bầu trời u ám phủ kín không gian.

Gió gào thét tạt thẳng vào mặt một bé gái đang giàn dụa nước mắt.

Luhan nhảy xuống, Yoona cũng vậy, nhưng gió mang hương vị hoa cúc vàng bay đến và tạt người cô vào rừng.

Taeyeon ngây người, cha cô, sao lại nhảy xuống đó? Còn mẹ, mẹ bị gió cuốn đi đâu rồi? Vào rừng, chỉ có chỗ đó thôi. Taeyeon không do dự chạy thẳng vào rừng tìm mẹ, nhưng tìm mãi, tìm mãi, đáp lại lời kêu gọi thảm thiết của cô chỉ là cơn gió lạnh đến thấu xương. Cô chạy đến khi bàn chân rướm máu, khi người mềm nhũn và từng hơi thở ngắn quãng...

Hương hoa hồng từ đâu bay tới, nhẹ nhàng nhẹ nhàng cuốn lấy thân xác bé nhỏ đang nằm nhoài ở gốc cây anh đào, mang cô tới một nơi bình yên khác...

Mơ mơ hồ hồ, cảm giác yên ả mông lung không đáng sợ như ban nãy, nhưng sao cô lại cảm thấy ớn lạnh???

-CHA!!!!!!!!!!- Taeyeon hét lên, ngồi bật dậy cô thoát khỏi cơn mê man.

-Em gặp ác mộng à?- Giọng nói êm dịu của Baekhyun làm cô trấn an lại, cô quay sang anh gật đầu

-Có đáng sợ đến mức phải vã mồ hôi và khóc thật thế kia không? -Baekhyun nhíu mày, lau đi giọt nước mắt trên gò mà bầu bĩnh

-Anh, em sợ, đáng sợ quá!-Taeyeon rưng trưng mắt nhìn Baekhyun, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cha nhảy xuống vực thẳm và mẹ bị gió tạt mạnh vào rừng cũng đủ để cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng cô.

Baekhyun thở dài rồi nhìn Taeyeon, lẽ ra tối nay anh về nhà ngủ, nhưng nếu cô cứ thế này thì một đêm nữa, anh lại ngủ chung với cô thôi.

-Ngoan, nằm xuống, ôm chặt lấy anh thì sẽ không gặp ác mộng nữa- Baekhyun nhẹ nhàng giúp cô nằm xuống và dắp chăn cho cô

-Tối nay anh lại ngủ đây à?

-Ừ!

-Nhưng, anh không sợ là bác Sehun sẽ mắng anh sao?

-Em không cần lo chuyện đó đâu. Taekoong chỉ cần ngủ ngoan thôi, mọi việc khác cứ để anh lo-Baekhyun nháy mắt rồi trườn người xuống, để đầu Taeyeon gối vào tay mình, một tay khác ôm chặt lấy eo cô, cô ngoan ngoãn rúc đầu vào ngực anh, đôi môi nở sẵn một nụ cười. Anh vuốt ve mái tóc cô, không kìm được lòng đặt một nụ hôn lên trán, người cpn gái này bé nhỏ quá, rút cuộc cũng chỉ đến ngực anh thôi, và anh muốn cả đời này được yêu thương và bao bọc cô như thế này....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro