Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra cậu cũng có thể dằn lòng mình mà kiên quyết được đến thế! Từ khoảnh khắc anh xoay lưng lặng lẽ bước đi, lòng Sunoo chết lặng, mọi cảm giác đều đã tê liệt. Bây giờ thì cậu đã biết, chết lặng chính là một cách nói khác của đau vô cùng tận. Cậu co mình trong chăn, nơi ấy còn lưu lại mùi của Sunghoon, mùi thuốc lá làn lạt, như hun rát mặt mày. Nước mắt bất giác lã chã tuôn rơi. Giờ đây, cậu cũng chẳng còn sức lực để lau đi, đành để chúng mặc sức tung hoành. Đã từng nghĩ đến việc tha thứ cho anh, nhưng tha thứ rồi thì sao? Sẽ lại tái phạm mà thôi!

Thật ra cậu không dối Lee Heeseung khi nói mình ích kỷ. Cậu yêu Park Sunghoon, nhưng tuyệt đối sẽ không cho anh biết, bởi cậu không chấp nhận chia sẻ người mình yêu với người khác. Trước đây chưa yêu thì có thể, nhưng bây giờ thì khác. Nếu muốn đến với nhau thì anh phải thuộc về cậu một cách trọn vẹn, nhưng chuyện đó là không thể, cho nên cậu tuyệt đối không muốn cho anh biết.

Sáng Chủ nhật, dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt xong, Sunoo gọi điện cho Heeseung. Bị lôi dậy từ trong giấc mộng, anh bắt máy với giọng ngái ngủ: "Alô..." Cậu bật cười, nói: "Heo lười, mau dậy đi!" Lúc này anh mới tỉnh hơn một chút, đánh một cái ngáp: "Sao sớm thế? Hôm nay là Chủ nhật, không phải đi làm mà!". Đồng hồ vừa điểm chín giờ, mặt trời mới ló ra từ những đám mây, ánh sáng rất nhạt nhòa, chẳng có chút ấm áp.

Trong những ngày đông gió rét thét gào, giờ này đang còn sớm, nhưng kệ, giờ đã là người yêu của người ta rồi, phải có đặc quyền chứ! "Anh dậy đi! Trưa nay mình đi ăn McDonald's nhé!" Trước đây, mỗi lần đi làm, thấy các cặp tình nhân tíu ta tíu tít kéo nhau đi ăn, cậu thấy rất ngưỡng mộ, muốn sau này khi yêu cũng được nắm tay người mình yêu chẳng chút ngại ngần mà đi ăn. Tuổi thanh xuân có thể rộn tiếng cười vui, có thể đẫm lệ rơi, nhưng tuyệt đối không thể để vuột mất!

Đầu dây bên kia, Heeseung bật cười, tiếng cười còn pha pha chút ngái ngủ nghe quyến rũ vô cùng, có một lúc nào đó, nghe mà cậu cứ ngỡ đó là giọng của người ấy thuở nào: "Là chuyện này à? Chuyện nhỏ! Bạn trai nói thì dĩ nhiên phải nghe lời rồi!" Sunoo cười: "Đương nhiên!" Có bạn trai quả là tốt! Anh lại ngáp thêm một cái nữa: "Được rồi. Em ăn tạm chút gì đó trước nhé! Một tiếng nữa anh qua đón!"

Uống vài ngụm sữa nóng, cổ họng cậu dịu lại, cả người ấm lên, tay lại vô thức vuốt ve những đường vân nổi khắc hình con cáo đang say giấc trên chiếc cốc. Hồi bé cậu yêu con cáo đến nỗi sau khi chiếc cốc đánh răng bị vỡ, mấy ngày liền không chịu đánh răng, giờ nghĩ lại, thấy làm trẻ con thật là vui, chẳng trách người ta không muốn lớn lên, bởi người lớn có biết bao nhiêu là chuyện phiền não.

Sunoo chọn lấy một chiếc áo khoác to không ống tay màu trắng phối với áo hoodie trắng phía trong thêm quần jeans trắng màu, vừa trong trẻo vừa tinh khôi. Đồ của cậu toàn màu sáng, trông như vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường nên mỗi lần Jungwon nhìn thấy đều cười: "Sunoo hyung, trào lưu bây giờ không khoét thì cũng ren, người ta thì cố tỏ ra trưởng thành còn anh thì càng ngày càng trẻ ra đấy, đi xem phim có giới hạn độ tuổi khéo họ chặn không cho anh vào đấy!" Trong chuyện ăn mặc, cậu hơi lạc hậu, vì vốn chẳng quan tâm nhiều đến mấy thứ đồ cầu kỳ kia.

Lần đầu tiên hẹn nhau với tư cách là bạn trai của Heeseung, Sunoo thoa sơ một ít son dưỡng màu hồng, vừa xinh vừa chống chọi được thời tiết lạnh lẽo này, mái tóc hồng nhạt bồng bềnh bay trong gió. Ngày ấy Ni-Ki đã cố sống cố chết lôi cậu đi làm tóc với lý do để làm lại từ đầu. Nhìn vào trong gương, cậu thấy mình có vẻ tươi tỉnh hơn rất nhiều. Đây chính là cái người ta vẫn gọi là không có người xấu xí, chỉ có người không chịu chăm chút bản thân, chỉ cần trang điểm sơ sơ thôi là cũng có thể rạng rỡ hẳn lên.

Chưa tới giờ ăn, trong McDonald's khá vắng khách. Hai người chọn một chiếc bàn sát ngay ngoài đường. Cảnh vật bên ngoài thật đông đúc nhộn nhịp, xe qua người lại ồn ào rộn rã, bên trong yên bình đến độ hầu như tách biệt hẳn với thế giới. Xưa nay trước mặt Heeseung chưa bao giờ cậu để ý đến hai chữ "hình tượng", cánh gà được dọn ra là cầm lên gặm liền. Anh cười, đưa cho Sunoo một cốc nước Coca: "Sao tự nhiên em lại muốn đi ăn McDonald's vậy?" Hút căng một ngụm, nuốt xuống ừng ực, rồi cậu mới ngước lên trả lời: "Vì em muốn ăn!" Heeseung nghiêng đầu suy tư, có lẽ không tìm được câu gì để bác lại cái lý đó, bèn bật cười: "Vậy tối nay em muốn ăn gì nào?" Trong đầu chưa có sẵn kế hoạch gì, cậu mỉm cười, hút thêm một ngụm lớn nước nữa rồi lắc đầu. Hình như tâm trạng anh rất vui, phá lên cười ha ha.

Đi xem phim xong, về nhà đã hơn 11 giờ. Suốt dọc đường về, hai người mải mê bàn luận về nội dung bộ phim, tấm tắc khen Steven Spielberg quả không hổ danh là đạo diễn thiên tài, búng tay một cái là ra một bộ phim bom tấn cực kỳ đặc sắc. Giữ nguyên nụ cười nhìn Heeseung lái xe đi, cậu thầm nghĩ ngày đầu tiên hẹn hò như vậy cũng rất suôn sẻ, rất ấm áp rồi, cho dù không có cảm giác tim đập thình thịch. Nhưng cảm giác thì đáng mấy cân mấy lạng? Nếu người mình có cảm giác lại chẳng đoái hoài gì đến mình, thì cần gì đến nó? Những thứ sôi nổi kia đã không còn hợp với mình nữa, dù sao thì những tháng ngày cuồng dại của tuổi trẻ cũng đã qua rồi.

Sunoo xoay người trở lên phòng, trong thang máy không một bóng người. Giữa mùa đông khắc nghiệt, giờ này người ta đã sớm tìm một nơi ấm áp để đi. Đến trước nhà, cậu giật mình - Park Sunghoon đang đứng ngay cạnh cửa. Tim cậu đập loạn xạ liên hồi, không biết là vì cảm thấy may là hồi nãy Heeseung không lên, hay là sợ anh lên rồi lâm vào tình thế khó xử như bây giờ, hoặc giả là vì người mà mình vẫn hằng mơ hồ mong đợi cuối cùng đã ở ngay trước mắt. Trong nhất thời, cậu chẳng thể hiểu nổi tại sao tim mình lại đập điên cuồng như thế.

Thấy cậu, Sunghoon bước ra khỏi chỗ tối. Trông anh không còn dáng vẻ bơ phờ như hôm nọ nữa mà thậm chí còn gầy hơn. Hôm ấy sau khi anh đi, hai người chẳng liên lạc gì, vậy mà đột nhiên giờ đây lại đứng sờ sờ ngay trước mắt, cậu bỗng thấy cảm giác này không thực chút nào.

Anh nhìn cậu không dời mắt, nét mặt khó dò: "Chúng ta cần nói chuyện!" Giọng anh vô cùng điềm tĩnh. Thấy ánh mắt anh nhìn mình đau đáu một vẻ không bỏ cuộc, không hiểu sao cậu thấy lòng bối rối, có cảm giác rằng vẻ điềm tĩnh này chẳng bình thường chút nào, có lẽ đó chỉ là sự điềm tĩnh trước khi cơn bão tố nổi lên mà thôi.

Cậu gật đầu: "Được, anh nói đi!", không hề có ý định mở cửa. Anh cười cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, giọng trầm xuống: "Đi chơi vui chứ?" Sunoo không đáp mà chỉ nhìn anh, trong mắt hiện lên ánh hoang mang. Người đang đứng trước mặt đây, hình như chẳng phải người cậu từng biết, chưa bao giờ cậu thấy anh có vẻ mặt này cả.

Sunghoon vẫn cười, mắt nheo lại: "Chúng ta thử bàn đến một chuyện nhé, em nói một người đàn ông sẽ từ bỏ bao nhiêu vì một người họ yêu? Giới hạn cuối cùng của anh ta là gì?" Sunoo không hiểu nổi ánh nhìn của anh, càng không hiểu anh muốn ám chỉ điều gì. Anh vẫn đứng trong nhập nhoạng, nửa sáng nửa tối, ánh đèn hành lang mờ mờ tỏ tỏ hắt xuống bóng anh, khiến cậu chợt nhớ đến ánh trăng quê nhà ngày trước, một quầng cong nho nhỏ xanh dìu dịu treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng hắt hiu đến độ những vùng được chiếu sáng chỉ thoáng hiện lờ mờ, nhìn không thấy rõ.

Nụ cười vẫn nở trên môi, Sunghoon ung dung nhìn cậu: "Ví dụ như, cái người được gọi là bạn trai của em có thể vì em mà từ bỏ những gì? Công việc? Hay tiền đồ tươi sáng? Hay những thứ khác nữa?" Thật chẳng ngờ những lời uy hiếp này lại có thể phát ra từ miệng anh một cách dễ dàng đến vậy! Không ngờ anh lại là người hèn hạ đến thế! "Bốp" một tiếng, bàn tay cậu đã để lại dấu trên mặt anh: "Anh là đồ hèn hạ, đồ..." Không còn từ nào có thể hình dung nổi nữa!

Anh không tránh, chỉ cười, một nụ cười thê lương. Cả đời này chưa bao giờ tức giận đến mức độ này, nhìn dấu tay đỏ in trên má anh, cơn giận trong cậu vẫn chẳng thể nào nguôi. Không hiểu sao nụ cười ấy của anh lại như một mũi kim, đâm vào mắt cậu nhói buốt. Nắm chặt tay lại, Sunoo lãnh đạm nói: "Bây giờ anh muốn gì?"

Sunghoon xoa xoa má, khóe miệng nhếch một nụ cười khổ, nhìn thẳng vào cậu: "Em nói anh muốn gì nào?" Cậu ngước lên nhìn thẳng vào anh, cả người như sắp bốc hỏa, nắm đấm xiết chặt đến mức cảm giác móng tay đâm vào da thịt đau nhói. Kiềm chế lại thôi thúc muốn đánh anh lần nữa, cậu nói dứt khoát: "Không gì cả! Anh đừng nằm mơ nữa!" Anh thong thả bước tới: "Vậy hãy xem anh ta có thể vì em đến mức nào!" Cậu nhướng mày, nhìn anh đầy giễu cợt: "Nếu anh ấy nguyện ý thì sao?" Anh dừng lại trước mặt cậu: "Anh ta nguyện ý là một chuyện, còn em nguyện ý nhìn anh ta vì mình mà từ bỏ mọi thứ lại là chuyện khác!"

Có quyền có thế quả nhiên vẫn là nhất, giờ thì Lee Heeseung là thịt là cá, anh ta là dao là thớt rồi! Sunoo hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn anh. Lần đầu tiên thấy buồn nôn, sao mình có thể dính dấp đến một con người như vậy hơn hai năm cơ chứ? Dạ dày cậu như đảo lộn, thiếu chút nữa là nôn ra ngay tại chỗ. Quay đầu, không còn muốn thấy anh thêm một lần nào nữa, cậu chỉ vào thang máy, hét lên: "Anh cút đi cho tôi!" Anh chẳng xê xích nửa phân, vẫn đứng bên cạnh cậu, rất gần, gần đến nỗi có thể ngửi được thứ mùi trên người anh, thứ mùi quen thuộc đến tê thắt từng sợi thần kinh. Không gian yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim anh đập, cũng chẳng bình ổn hơn cậu là bao.

"Cạch" một tiếng, có nhà nào đó mở cửa sổ hét lên: "Đã trễ thế này rồi còn hò hét cái gì? Các cậu ngày mai không đi làm nhưng người khác thì còn phải đi! Có ý thức công cộng một chút có được không?" Sunoo hoảng hốt bừng tỉnh như từ trong giấc mộng. Trước đây, họ cũng đã từng cãi nhau ở chính chỗ này, nơi đây như trở thành chứng nhân cho những vụ giận dỗi của hai người. Làm lành xong, lại sóng yên biển lặng, được một thời gian rồi lại đau khổ triền miên. Nhưng cho đến hôm nay mọi chuyện đã đi tới bước đường cùng, không còn có thể vãn hồi được nữa. Một nhà văn nào đã từng nói: trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường. Nhưng khi nói câu ấy có một điều ông không nghĩ đến - bây giờ tất cả mọi nơi đều đã có người đi qua, quá nhiều đường chẳng khác gì không có, bởi đi mãi người ta cũng không thể đến nơi mình muốn, bởi đường là vô tận.

Đã không biết bao nhiêu lần cậu mường tượng lại đêm hôm ấy, cố đoán ý tứ trong lời anh là thật hay chỉ là dọa. Thi thoảng trong những cuộc điện thoại với Heeseung, cậu nói gần nói xa, muốn thăm dò xem anh có động tĩnh gì không, nhưng rốt cuộc không đánh hơi được điều gì.

Cầm chén trà trong tay, nhìn hơi nước bốc lên, Sunoo trầm ngâm ngồi ngẫm nghĩ lời anh nói. Huơ qua huơ lại bàn tay trước mặt nhưng thấy cậu chẳng mảy may phản ứng, Ni-ki mới lay lay: "Sao thế? Sao mới ba giờ chiều mà anh đã ngồi ngẩn ra thế này rồi?" Bị làm cho giật mình khiến nước trà sánh ra ngoài, cậu giả bộ nổi giận quát: "Em làm cái gì thế hả?" Ni-Ki vẫn dai dẳng: "Bây giờ vẫn chưa tới ngày xuân đâu ông anh của tôi ơi, xin anh đó, tỉnh táo lại đi!" Dám nói móc mình đang tơ xuân à! Cậu chộp lấy một mớ giấy tờ ném tới: "Da em ngứa lắm phải không?" Ni-Ki cười ha ha chụp lấy, để lại trên bàn: "Vậy nói cho em nghe anh đang nghĩ gì đi, em sẽ không quấy anh nữa." Sunoo bật cười liếc Ni-Ki: "Đang nghĩ làm cách nào để lột da em đấy!" Thằng bé cũng không vừa: "Đồ lòng lang dạ sói, có lột da em cũng chả đủ cho anh ăn một ngày, sao lòng dạ anh lại đen tối như vậy chứ! Lúc anh đổ bệnh, em hao mòn cả thể xác lẫn tinh thần đi chăm sóc anh đó nha" Sunoo cười đầu hàng: "Phải, phải, phải, là anh lòng lang dạ sói, được chưa, vừa lòng em chưa!" Lúc này Ni-Ki mới chịu buông tha: "Thôi bỏ đi, coi như anh thành tâm nhận lỗi." Cậu vừa mới uống xong một ngụm nước, đứa em đồng nghiệp đã lại xán tới: "Tối nay đi mua sắm với em nhé!" Cũng đã lâu rồi cậu không đi dạo phố. Heeseung gần đây bận ngập đầu, hai tuần nay không gặp, cậu cũng chẳng thấy buồn, gặp cũng được mà không gặp cũng chẳng sao. Anh bận, cậu cũng vui vẻ với những tháng ngày một mình. Ngẫm thực mà nói, cũng cảm thấy mang tiếng là bạn trai của người ta mà chẳng xứng chút nào. Lúc còn bên Park Sunghoon, cậu lại nhớ nhung nhiều hơn. Có lẽ cũng vì quen với việc anh thường xuyên ở bên cậu nên vậy... Tự trách mình rảnh rỗi quá lại đâm ra suy nghĩ lung tung, cậu gật đầu với Ni-ki: "Ok!" Dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm Seoul nhưng rốt cuộc cậu cũng không có tâm trạng muốn mua đồ, chỉ có Ni-ki là thu hoạch rất khá khẩm, mới vài giờ trên tay đã đầy chiến lợi phẩm. Sắp hết năm, đây là lúc người ta ủy lại chính mình.

Ngồi trên taxi, nghĩ hai ngày nay không gọi cho Heeseung, cậu gọi điện qua. Chuông reo một hồi lâu mới có người nhấc máy, anh hạ thấp giọng nói: "Sunoo, có chuyện gì sao em?" "Không có gì, anh còn đang bận việc à?" Cậu liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Heeseung ừ một tiếng: "Anh còn chưa ăn tối nữa." Cậu cười: "Sao lại làm đến mức bán mạng như vậy? Để em mua cơm đến cho anh nhé." Dù sao cũng tiện đường đi ngang qua đó, vả lại anh luôn luôn tỏ ra là một người bạn trai tận tâm, giờ cũng đến lúc người làm bạn trai này thể hiện rồi. Heeseung chỉ đáp ngắn gọn, có lẽ anh đang rất bận: "Em đến tầng mười lăm chờ anh". Ghé qua một nhà hàng nhỏ mua cơm rồi cậu đến công ty anh, báo tên với bảo vệ ở cửa rồi đáp thang máy lên. Đại sảnh vẫn sáng trưng, cậu ngồi xuống một chiếc ghế đợi. Từ phòng phía cuối hành lang vẳng đến tiếng thảo luận xì xầm, có lẽ cuộc họp này còn kéo dài một lúc nữa. Đợi thần cả người một hồi lâu, cậu mới nghe tiếng cửa phòng mở ra, tiếng người nghe to dần. Rồi Heeseung chạy tới, gượng gạo gãi đầu cười: "Em chờ lâu không?" Cậu lắc đầu: "Không, em mới đến được một lát thôi." Sờ thấy hộp cơm đã nguội ngắt, Sunoo cười: "Anh về được chưa? Chúng ta đi ăn thịt dê đi, bên ngoài lạnh lắm!" Vừa quay đầu, thấy người kia, nụ cười của cậu cứng lại ở khóe môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro