Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm đó, hai người chưa từng gặp lại, lịch trình của Châu Kha Vũ rất dày, đến Weixin cũng chưa nhắn Lưu Vũ, chỉ đôi lúc trả lời đôi ba câu trong nhóm chat. Những người khác đều ngậm miệng không nói về đêm đó, không dám xen vào chuyện gì, thằng nhóc Châu Kha Vũ này trong người hơi có máu điên, nếu mà đụng tới Lưu Vũ cái chốt an toàn này của cậu không biết sẽ còn điên tới dạng gì nữa. Duy nhất chỉ có Lưu Vũ hình như không bị ảnh hưởng chút nào, cả ngày cả đêm chạy trong đoàn múa, một hôm Tiểu Cửu thông báo vừa kết thúc lịch trình ở Thượng Hải, hai người liền hẹn gặp nhau.

Lưu Vũ vừa ra khỏi phòng tập, một chàng trai dễ thương đeo kính râm từ trong xe bảo mẫu xông ra ôm chầm lấy Lưu Vũ, mạnh đến mức xém chút không đứng vững, "Bảo bối của anh! Nhớ em chết mất!"

Lưu Vũ cười cười vỗ tay lên lưng Tiểu Cửu. "Có phải anh ..."

Tiểu Cửu buông lỏng cái ôm mặt đầy nghiêm túc "Anh không có béo nha~"

"Em đang tính nói là có phải anh lại đẹp trai lên rồi không." Tiểu Cửu lại cười toét ôm Lưu Vũ một chút sau đó quay ra xe nói với quản lý "Các anh cứ về trước đi, sớm mai qua nhà Tiểu Vũ đón em là được rồi"

Tiểu Cửu vừa ngồi lên xe là bắt đầu bất mãn với chiếc Toyota của Lưu Vũ n lần, mặc dù đã bảo cậu ấy nhiều lần đổi xe nhưng Lưu Vũ lại nói, xe cộ đủ dùng là được rồi, không có quá nhiều yêu cầu.

Nhưng lần này sau khi khởi động xe Lưu Vũ lại đáp "Ừm, có thời gian thì cùng em đi chọn một chiếc."

".............." Tiểu Cửu hết hồn "Cậu cuối cùng cũng muốn đổi xe rồi!"

"Ừm, anh giúp em chọn đi, không gian bên trong rộng một chút, cỡ 60 vạn là được rồi, đắt quá em mua không nổi."

"Cứ để anh ......" Tiểu Cửu chưa dứt câu, Lưu Vũ ngắt lời "Em tự mua." Kèm theo nụ cười âm trầm.

Tiểu Cửu hai tay buông thõng "Được rồi được rồi. Tiểu Vũ biết hung dữ với anh rồi."

Bởi vì hai người trong ngành đều cần giữ dáng nên buổi tối chỉ ăn salad. Tiểu Cửu lòng vòng một hồi, mới nói tới trọng điểm hôm nay "Em với Kha Vũ có chuyện gì vậy?"

"Gì cơ?"

"Hai người đêm hôm đó, hôn rồi à?"

Lưu Vũ thần thái như thường gật đầu "Ừm hứm."

Tiểu Cửu mở to mắt, tim đập tay run "Chỉ là trò trừng phạt thôi đúng không?"

"Không thì sao." Tiểu Cửu nghe thấy liền nhẹ nhõm, "Em xem anh sắp bị bọn Oscar tẩy não rồi! Cả ngày nói hai đứa có gian tình, đều là trai thẳng thì gian với tình gì chứ!"

Lưu Vũ nhét vào miệng một miếng táo, nhai rộp rộp, tiếp tục nói "Có điều em thực sự đang tính theo đuổi cậu ấy."

".........."

"! ! ! ! ! ! ! ! !" Tiểu Cửu mặt bàng hoàng, cảm giác bản thân ăn dưa đến khủng hoảng "Tiểu Vũ...... Em thích con trai sao?"

Lưu Vũ cười cười "Chắc là vậy đi, chưa bao giờ thích ai khác nên em cũng không biết nữa."

Tiểu Cửu tâm tình phức tạp, mím môi vẻ mặt sa sầm. Lưu Vũ vỗ vỗ cậu "Sao vậy? Không chấp nhận nổi hửm?" Ý Lưu Vũ là không chấp nhận nổi chuyện cậu ấy thích con trai sao.

Tiểu Cửu lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, cuối cùng thỏa hiệp nói "Kha Vũ hình như là thích con gái, em phải làm sao đây."

"Em ấy thích ai cũng được." Lưu Vũ bỏ chén salad xuống, ngửa ra phía ghế sô pha, thỏa mãn dựa vào nói "Không vấn đề."

Khoảnh khắc ấy Tiểu Cửu cứ nghĩ ý của Lưu Vũ là, tôi yêu cậu, còn cậu thì tự do, đau lòng tới mơ hồ đưa tay ra ôm cậu thật chặt.

9 giờ tối Châu Kha Vũ kết thúc một buổi chụp hình, sau khi khom lưng chào nhân viên có mặt tại đó, ngồi vào xe bảo mẫu rồi nhận lấy điện thoại và hỏi quản lý "Sắp tới còn lịch trình nào không?"

"Tối mai ở Hàng Châu cần quay một show. Bay chuyến buổi chiều."

Châu Kha Vũ gật gật đầu, lại nhìn thấy trong nhóm chat Lâm Mặc bọn họ nói người bên đoàn múa không liên lạc được với Tiểu Vũ, Tiết Bát Nhất tới tận nhà gõ cửa cũng không có ai. Tin nhắn đã được gửi một tiếng trước rồi, cả đám mồm năm miệng mười đi hỏi, tin nhắn gần đây nhất là của Lưu Vũ nói mình không sao, chỉ hơi sốt, ngủ sâu quá không nghe chuông cửa, điện thoại cũng quên sạc pin.

Châu Kha Vũ thấy Lưu Vũ nói chỉ hơi sốt liền biết anh ấy nói dối, cậu quá hiểu bản chất của anh rồi, bình thường rất ít bị bệnh, một khi ngã bệnh lại đặc biệt dọa người. Bốn năm trước có lần Lưu Vũ đổ bệnh, hôm đó trong phòng tập, mới giây trước bọn họ vừa kêu gào đòi Lưu Vũ làm động tác lộn nhào ra phía trước, Lưu Vũ thoạt nhìn không có gì lạ, đạp chân lấy đà xong thân thể đang lộn đột ngột mềm xuống, lúc cần thu chân lại không thu, cả người ngã ngửa đập xuống đất. Châu Kha Vũ cả quá trình đều nhìn chằm chằm, phát hiện tư thế trên không của Lưu Vũ không đúng, nhưng không kịp đỡ, sau khi rơi xuống cả người Lưu Vũ không có động tĩnh gì dọa cả nhóm sợ muốn chết, tay chân luống cuống gọi xe cấp cứu. Trên xe cứu thương, Lưu Vũ đổ cực nhiều mồ hôi, ướt đẫm cả quần áo, Châu Kha Vũ muốn giữ anh nhưng lại không dám tùy ý động vào, tay nắm chặt bên cáng cứu thương đến mức nổi gân.

Đến bệnh viện kiểm tra, não bị chấn động nhẹ, ba ngày liền sốt cao không bớt, giống như đem tất cả các bệnh bị kìm lại trước giờ một lần phóng ra ngoài vậy. Châu Kha Vũ ở bệnh viện canh ba ngày, những người khác ban ngày thay phiên đổi ca một lát cho cậu vì công ty không cho phép một lần quá nhiều người xin nghỉ. Lưu Vũ nằm trên giường bệnh ngủ rất không yên, mặt ướt đẫm mồ hôi, nhìn có vẻ yếu ớt vô hại, đôi khi đang mơ sẽ cất tiếng khóc thút thít, thanh âm rất nhỏ giống như trong mơ cũng không dám bộc lộ sự tủi thân, Châu Kha Vũ 17 tuổi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh vừa lúng túng vừa ngắc ngứ dỗ "Ác mộng đi rồi, ác mộng đi rồi, đừng làm hại cục cưng của mẹ." Đây là những lời mà mẹ Châu Kha Vũ dỗ cậu 10 năm trước.

Cơn sốt cứ tăng lại giảm liên tục, bác sĩ bảo người nhà cần phải làm các phương pháp hạ sốt vật lý. Nói xong mấy người mới phát hiện đã bỏ sót điều gì, Lưu Vũ bình thường hầu như không nói về chuyện gia đình, bọn họ đều không có thông tin liên hệ của gia đình anh ấy.

Buổi tối Lưu Vũ lại gặp ác mộng, Châu Kha Vũ dùng chăn bông cuốn chặt rồi leo lên giường ôm lấy anh, mồ hôi của Lưu Vũ tuôn ra như nước, nửa đêm Lưu Vũ mới tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Châu Kha Vũ đang dán lên người mình, yếu ớt mở giọng "Châu Kha Vũ ......"

Châu Kha Vũ kinh ngạc ngẩng đầu "Em đây" sau đó cười nói "Phương pháp này thực sự có hiệu quả."

"Lạnh quá ......."

Châu Kha Vũ lại ấn Lưu Vũ vào trong lòng ôm ôm, cằm tựa lên đỉnh đầu anh "Còn lạnh không? Ráng một chút qua đêm nay là chúng ta được về nhà rồi."

Lưu Vũ áp vào cổ cậu, không biết có phải do sốt không, mắt ngấn lên một tầng hơi nước, Châu Kha Vũ không nhìn thấy, chỉ nghe thấy giọng anh khan khàn nói về nhà.

"Đúng, về nhà, mọi người đều đợi anh, chúng ta phải học nhảy bài debut, anh phải duyệt động tác cho tụi em nữa nha."

Lưu Vũ không phát ra tiếng nữa, Châu Kha Vũ cúi đầu thấy anh lại nhắm mắt, càng yên tâm ôm chặt, cậu cảm thấy Lưu Vũ rất nhanh sẽ khỏi bệnh, khỏi bệnh xong, đợi chờ bọn họ sẽ là một tương lai tươi sáng, bạn bè, ước mơ đều vẫn còn, tất cả đều đang phát triển tốt đẹp.

Ngày thứ hai Lưu Vũ đã hạ sốt rồi, người cũng đã tỉnh táo, bộ dang yếu ớt mấy hôm trước cũng không còn, Châu Kha Vũ đang nghiêm túc ngồi bên giường gọt táo cho anh, gọt một centimet liền đứt một centimet, Lưu Vũ không nhìn nổi nữa bèn nói anh cũng không muốn ăn lắm, Châu Kha Vũ không nói gì tiếp tục gọt từng chút một, bộ dạng bàn tay to đánh nhau với quả táo có chút đáng yêu, Lưu Vũ cong khóe miệng. Đợi Châu Kha Vũ cuối cùng gọt xong ngẩng đầu lên đối mắt với anh, Lưu Vũ dựa vào đầu giường nhìn cậu nén cười đến hằn lên hai dấu ngoặc đơn trên mặt. Một luồng gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, nhẹ nhàng vén lên một lọn tóc của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ ngây người một chút, không biết là do cơn gió dịu dàng hay vì thổi tới trước mặt Lưu Vũ nên mới dịu dàng như vậy. Cậu vô thức mở miệng, đưa miếng táo cho Lưu Vũ, nhưng cuối cùng cũng không nhắc đến chuyện gia đình của anh. Sau đó bọn họ quay lại công ty, đến khi học xong bài nhảy debut, Lưu Vũ nói với bọn họ, anh từ bỏ xuất đạo rồi.

Lúc Châu Kha Vũ đứng trước cửa nhà Lưu Vũ mới bắt đầu phiền não, sao lại để quản lý đặt vé máy bay gấp gáp như vậy, cậu thấp giọng chửi một câu "Damn."

Nhưng ngay lúc Lưu Vũ vừa mở cửa ra thì cái suy nghĩ này liền tiêu biến, trạng thái anh ấy rất kém không có chút sức sống, bàn tay đặt lên cánh cửa thoạt nhìn có thể trượt xuống bất kì lúc nào.

Châu Kha Vũ tiến tới bế ngang lên, người nhỏ chút xíu không nặng tí nào, Lưu Vũ không có sức giãy dụa đến nói chuyện còn lười, an tĩnh dựa vào lòng Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ đem người đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, quen đường quen lối mà đi tìm hộp thuốc, mở ra xem quả nhiên đều hết hạn rồi, Lưu Vũ rất ít khi bị bệnh, số thuốc trong cái hộp này đều do Châu Kha Vũ cẩn thận chuẩn bị cho anh. Châu Kha Vũ cầm nhiệt kế đi đo một chút, 38.5 độ không cao lắm, cái này mà lúc dịch bệnh 3 năm trước chắc chắn bị đem đi cách ly rồi. Cậu lấy điện thoại đặt thuốc online xong tới nhà bếp đun nước. Sau một hồi quần quật, Châu Kha Vũ mang thuốc tới bên giường cho anh, đây là lần đầu hai người nói chuyện với nhau trong tháng này.

"Lớn quá." Lưu Vũ ngước cặp mắt đầy nước lên mềm mại nhìn cậu.

"..............." Châu Kha Vũ cạn lời, đây là cái từ ngữ gì vậy.

"Thuốc." Lưu Vũ bổ sung.

"............" Tên hề hóa ra là mình. Châu Kha Vũ đen mặt lấy từng viên thuốc đưa đến bên miệng Lưu Vũ, sau đó .....cậu liền hối hận.

Lưu Vũ mỗi lần ngậm thuốc, môi khó tránh khỏi chạm vào đầu ngón tay cậu, môi châu mềm mềm ngậm vào một chút, lúc đút tới viên thuốc cuối cùng, cánh tay Châu Kha Vũ đều tê dại.

Nhưng Lưu Vũ không có chút khác thường, uống thuốc xong liền trượt vào trong chăn ngủ tiếp. Châu Kha Vũ ngồi lên cái ghế bên cạnh giường, tự giơ tay lên quạt rồi âm thầm thở ra.

Trước khi xuất phát Châu Kha Vũ đã yêu cầu quản lý đặt cho mình chuyến từ Thượng Hải bay thẳng đến Hàng Châu vào chiều hôm sau. Vì vậy sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Vũ cậu nằm ở sô pha trong phòng khách ngủ mấy tiếng, Châu Kha Vũ bị mùi thức ăn đánh thức, đi chụp ảnh cả ngày chưa vào bụng chút gì, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Lưu Vũ đang chống tay lên kệ bếp nấu cháo, trên bàn ăn ngoài phòng bếp đã bày vài món xào.

"Anh đói rồi nên nấu chút cháo, cầm chén đũa ra đây cùng ăn đi."

Châu Kha Vũ ngồi dậy, đầu tiên là đưa tay sờ trán Lưu Vũ, xác định là không còn sốt nữa mới cầm chén đũa đặt vào tay anh sau đó cầm lấy cái thìa "Anh ăn trước đi, em làm cho."

Lưu Vũ cũng không từ chối, cầm lấy chén đũa ngồi vào bàn ăn một miếng dừng một chút, như đang thưởng thức mỹ vị vậy, Châu Kha Vũ đã phát hiện từ rất lâu rồi, Lưu Vũ ăn chậm nhai kĩ, ăn cái gì cũng đều rất cẩn thận, chưa nói đến việc làm người khác nhìn thấy ngon miệng, mà còn làm người khác cứ muốn nhìn theo. Mái tóc đen mềm mại xõa ra trước trán khiến sắc mặt anh càng nhợt nhạt hơn, một thân đồ ngủ lụa màu xanh đậm, toát lên vẻ kiêu kỳ khó nói.

"Châu Kha Vũ, anh thấy cháo có vẻ chín rồi đó." Lưu Vũ ngồi tại chỗ lặng lẽ mở miệng, Châu Kha Vũ hoảng loạn quay đầu tắt lửa, mới phát hiện nãy giờ mình vẫn nhìn chằm chằm người ta.

Xấu hổ chết đi được.

Hai người đối mặt ngồi xuống, Lưu Vũ vừa thổi cháo vừa hỏi "Gần đây rất bận sao?"

"Ừm, rất bận." Châu Kha Vũ cúi đầu.

"Vậy sao lại đến đây thế?"

".............." Châu Kha Vũ mím môi "Hôm nay đúng lúc không bận lắm."

Lưu Vũ gật gật đầu, múc một thìa cháo vào miệng không nói thêm nữa, đèn treo trên trần phòng ăn là thương hiệu Louis Poulsen của Đan Mạch, thiết kế độc đáo giá cả không rẻ, là lúc đầu trang trí Châu Kha Vũ tặng làm quà chuyển nhà, khi chỉ mở mỗi cái đèn này, ánh sáng tập trung lên đầu Lưu Vũ, rất giống bộ dạng lúc anh ấy ở trên sân khấu được đèn chiếu rọi vào, cậu rất thích hình ảnh đó của anh. Hai năm trước thời điểm Lưu Vũ mua trả góp căn nhà này, từ sắp xếp bố cục đến trang trí anh đều hỏi ý kiến Châu Kha Vũ, cậu nói phong cách đơn giản là tốt nhất, trang trí phòng theo phong cách Pháp tất cả đều lấy gam trắng xám chủ đạo, Châu Kha Vũ lúc xem phim liền đưa ra ý kiến làm một căn bếp mở, vợ ở trong làm cơm còn chồng ở ngoài chỉ cần nhìn qua là thấy, như vậy rất ấm áp. Lưu Vũ liền sửa thành căn bếp mở vốn không phù hợp để nấu đồ ăn Trung Quốc. Đến ngay cả cái ghế sô pha mây Gubi ngoài phòng khách cũng là do Châu Kha Vũ từng nhắc qua là ngủ trên loại ghế này chắc chắn sẽ mơ rất đẹp. Cứ như vậy trang trí từng chút một, Châu Kha Vũ lần đầu bước chân vào căn nhà liền nói đây chắc chắn là căn nhà trong mơ của cậu. Hôm dọn nhà Oscar bọn họ cũng tới giúp, xong việc cả đám cùng ngồi uống rượu, thời điểm đó bọn họ mới vừa tan rã không lâu, đang trên đà chuyển hình từng bước cẩn thận, mọi người đều bận đến nỗi rất ít thời gian tụ họp. Cho nên hôm nay uống không ít, nói rất nhiều về chuyện những thực tập sinh ngày trước.

AK cạn một ly "Tôi đây là một rapper, làm thực tập sinh thuần túy là để thẳng thắn mà diss idol, đâu ngờ không cẩn thận lại bị cái nghề này quật, tự vả mặt mà xuất đạo. Ha, cuộc sống đúng là cơ duyên vô tận."

" Haha, cậu với thái tử đúng là hai con chó điên của giới giải trí mà," Oscar cười đáp "Ban đầu thái tử là bị anh trai ném vào công ty, là ném đúng nghĩa, nếu không phải lần trước là anh ôm lại thì nó đã đập vỡ cửa kính nhảy ra ngoài rồi, quá điên cuồng rồi."

Châu Kha Vũ bất lực cười cười, tự cảm thấy bản thân năm 15 tuổi có chút không hiểu nổi.

" Sau đó thầy giáo phải hết nước hết cái đem nó vào phòng tập, vậy mà một bài Đại Ngư của Lưu Vũ liền thu phục được người, hahahaha."

Lâm Mặc bắt chước lại cảnh tượng hôm đó, dùng ngữ điệu không nhanh không chậm của Lưu Vũ nói "Cậu là thực tập sinh mới đến sao?"

Sau đó liền đổi thành biểu cảm ngây ngây của Châu Kha Vũ lúc đó "Ừm, đúng ... em tên Châu, Châu Kha Vũ."

"Hahahahahahaha cậu ta thậm chí còn nói lắp!" Châu Kha Vũ bịt miệng Lâm Mặc lại "Được rồi đó Lâm Mặc."

Lưu Vũ có vẻ say rồi, sắc mặt nhiễm lên một tầng ửng đỏ, lười biếng mà dựa vào ghế sô pha hóng bọn họ làm trò, Tiểu Cửu nhìn ánh mắt Lưu Vũ đột nhiên hiểu ra, anh ghé sát vào ôm lấy Lưu Vũ nói "Mọi người đều trưởng thành thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro