Chương 21: Di nương bị tước quyền (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Trân sau khi nghe xong lời này của Đường Vận Nhiên, bây giờ tức đến độ khó thể thở nổi. Trong mắt lúc này hiện lên một tia ngoan ý, hết nhìn về phía Đường Vận Nhiên lại nhìn xuống Quế ma ma đang quỳ trên đất.

Tất cả đều tại vì bà ta ngu ngốc nên mới hại nàng suýt nữa đi một bước sai lầm, không chỉ có không có chỉnh được Đường Vận Nhiên lại còn đánh mất mặt mũi, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bà ta! Dù cho bà ta có là ma ma hồi môn của nàng đi chăng nữa! Dù cho nàng làm vậy sẽ làm mất đi hết lòng tín phục của mọi người, thì nàng cũng sẽ làm! Nàng sẽ không vì đối đầu với Đường Vận Nhiên mà tự tay đẩy Đường Dịch Vũ ra xa mình được.

Quế ma ma này, nàng tuyệt đối sẽ không cứu!

Mà Đường Dịch Vũ lúc này trong mắt cũng hiện lên một tia hàn quang. Bà già này châm ngòi ly gián, thiếu chút nữa đem sự tình đại nháo lên, tuyệt đối không thể lưu lại một cái tai họa như vậy!

"Quế ma ma ngươi thân là vú nương của Tam tiểu thư, lại là mama quản sự của Thúy Nhiên Viên, nhưng lại không hiểu quy củ, còn cố ý tạo ra lời đồn vô căn cứ trong phủ. Suýt nữa làm hại đến thanh danh Tam tiểu thư và phá hư sự hòa thuận của Đường phủ nhất định không thể nhẹ tay!" Liễu Trân lớn tiếng quát.

"Ngươi không nghĩ cho ngươi, cũng phải nghĩ cho người nhà của ngươi chứ! Sao lại có thể hồ đồ như vậy? Nhưng mà ta niệm tình ngươi đã hầu hạ trong phủ nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Vì vậy sau này ta sẽ đối xử tốt với người nhà của ngươi!" Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ 'người nhà của ngươi'. Ý tứ là nếu ngươi dám nói ra những điều không nên nói thì cũng đừng trách ta tàn nhẫn.

Quế mama nghe xong cả người run lên, biết bản thân đã trở thành đồ bỏ đi, trong lòng bi phẫn, nhưng vì người nhà, hơn nữa còn vì con gái đang là nha hoàn của Liễu Trân, bà ta chỉ có thể cắn răng thừa nhận.

"Loại ác nô như ngươi dám đổ oan cho chủ tử, không thể nhẹ tay theo lý phải đánh chết!"

"Trân nhi nói rất đúng! Ác nô này, không thể trừng phạt nhẹ tay hay dễ dàng tha thứ nuông chiều được. Người tới, đem Quế ma ma này ra ngoài cho ta, đánh một trăm đại bản!" Đường Dịch Vũ lạnh giọng nói.

Quế ma ma vừa nghe nói đánh một trăm đại bản, lập tức liền hôn mê bất tỉnh. Một trăm đại bản, đối với Quế ma ma mà nói, khẳng định là thời điểm chết của bà ta. Mệnh lệnh này của Đường Dịch Vũ không phải muốn mạng của Quế ma ma sao? Nhưng mà trong cái xã hội này, thì mạng của một nô tỳ cũng chẳng ai quan tâm hay để ý cả.

Đường Vận Nhiên nhìn về phía Liễu Trân, người này là người thông minh, hiểu được đạo lý thí xe bảo soái. Bây giờ dù cho có giữ lại được Quế ma ma thì cũng không tác dụng gì, còn làm cho Đường Dịch Vũ có nghi kỵ với nàng ta. Chẳng bằng nàng ta xử lý Quế ma ma thật nặng tay trước mặt Đường Dịch Vũ. Diễn kịch một hồi còn có thể lấy được sự yêu thương từ ông ta. Vì lợi ích của bản thân mà ngay cả ma ma hồi môn cũng dám hy sinh. Người này đúng là lòng dạ rất độc ác và tàn nhẫn!

(Thí xe bảo soái : Đạo lý trong đánh cờ, trong lúc nguy cơ hy sinh quân cờ nhỏ như quân xe.v.v.. để bảo toàn quân chủ soái).

Mặc dù Quế ma ma hôn mê bất tỉnh nhưng cũng không thể thoát khỏi trượng hình. Cứ như vậy ngoài cửa truyền đến một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết, một tiếng so với tiếng trước càng thê thảm, một tiếng so với tiếng trước càng vang dội hơn. Sau thanh âm chậm rãi càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một mảnh yên lặng. Quế ma ma thảm thiết nghẹn ngào chịu đựng được sáu mươi trượng thì tắt thở mà chết.

Mùi máu tươi lúc này nồng đậm tán đầy ở trong không khí, làm cho không khí trong phòng bây giờ có chút quỷ dị. Nhưng mà Đường Vận Nhiên giống như không có bị không khí này ảnh hưởng đến, nàng bây giờ còn có tâm tư để đi phẩm trà. Còn Liễu Trân bây giờ không được vui vẻ, thoải mái như Đường Vận Nhiên lúc này. Hai tay dấu dưới ống tay áo bị nàng ta gắt gao nắm chặt lại thành quyền, móng tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay, máu tươi theo khe hở chảy xuống, đem móng tay trắng nõn nhuộm thành màu đỏ tiên diễm!

Liễu Trân phẫn nộ một lúc cuối cùng bên môi hóa thành một tia cười lãnh ý, Ngụy Vãn Hân lúc còn sống không phải luôn bị nàng tính kế không thể mở miệng nói được gì sao? Bây giờ nữ nhi của ả ta lại nghĩ có thể chống lại nàng sao? Nực cười! Nếu nàng ta muốn thì cứ tới đây, nàng chẳng lẽ còn sợ một con nhóc miệng còn hôi sữa sao!

Qua một lúc Đường Vận Nhiên mới để tách trà xuống bàn, rồi mỉm cười cực kỳ xán lạn, nhu thuận đi tới bên Đường Dịch Vũ. Ngước mắt lên nhìn Đường Dịch Vũ nói.

"Nữ nhi lâu rồi không cùng phụ thân dùng bữa, hôm nay nhân cơ hội phụ thân ở đây. Con đã kêu bọn nha hoàn chuẩn bị ngọ thiện (bữa trưa) người ở lại đây dùng bữa với con đi được không?! Nhưng mà không biết phụ thân có thời gian ở lại cùng dùng bữa với con không?"

Đường Dịch Vũ vốn định mở miệng từ chối. Nhưng nghĩ lại hắn vừa mới vu oan cho Đường Vận Nhiên, bây giờ lại từ chối lời mời cùng dùng cơm với nàng ta. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sẽ không hay, Đường Dịch Vũ cẩn thận đánh giá thần sắc của Đường Vận Nhiên. Sau khi thấy nàng ta không có oán hận ở trong lòng, bèn bày ra bộ dáng từ phụ, ôn hòa nói.

"Được."

"Di nương nếu đã đến đây không bằng ở lại cùng ăn với ta và phụ thân đi!" Thấy Liễu Trân muốn rời đi Đường Vận Nhiên quay ra phía ngoài cửa mỉn cười nói. Sau đó chậm rãi tới gần Liễu Trân.

Bước chân vừa tới cửa của Liễu Trân ngay lập tức dừng lại. Sắc mặt nàng ta lúc này khẽ biến, giờ phút này, Liễu Trân nào dám coi khinh Đường Vận Nhiên như lúc đầu nữa! Nhưng rất nhanh nàng ta đã đè nén lại tâm tình bất ổn của mình, điều chỉnh lại sắc mặt rồi mang theo nụ cười khéo léo từ từ xoay người lại đang định mở miệng từ chối. Thì thanh âm của Đường Vận Nhiên vang lên chặn hết đường lui của Liễu Trân.

Đường Vận Nhiên lúc này dừng lại trước người của Liễu Trân, từ trên cao nhìn chằm chằm vào người nàng ta. Tiếp đó nàng vươn tay chạm vào vai của Liễu Trân rồi nở nụ cười cực kì rực rỡ nói. "Di nương ở lại ăn cùng chúng ta đi!"

Đây không phải một câu hỏi ý mà là ra lệnh. Thân phận đích nữ của Đường Vận Nhiên luôn cao hơn thân phận di nương của nàng ta rất nhiều nên bây giờ nàng ta chỉ có thể cố gắng duy trì nụ cười trên mặt nhẹ giọng nói vâng.

Đường Vận Nhiên thấy Liễu Trân đồng ý thì quay đầu lại ra lệnh cho Anh Đào dọn thức ăn lên. Ban đầu, Liễu Trân sửng sốt không hiểu Đường Vận Nhiên có dụng ý gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ muốn kêu nàng ở lại cùng ăn cơm sao? Nhưng ngay khi thấy thức ăn Anh Đào dọn lên, thì nàng ta đã hiểu dụng ý của Đường Vận Nhiên lúc này sắc mặt nàng ta đại biến.

Đến khi bàn ăn được dọn lên, thì chỉ thấy bàn ăn lớn như vậy chỉ có một đĩa dưa muối, một đĩa rau xào cháy đen, một chén cháo loãng có thể chiếu ra bóng người, cùng ba cái màn thầu có khả năng lên mốc từ lâu. Vài cái bát cái đĩa và vài đôi đũa ít đến đáng thương. Đường Dịch Vũ nhìn thấy bàn ăn thì thấy cực kỳ mất mặt trước kẻ dưới. Bữa ăn của tiểu thư đích xuất Đường phủ e rằng còn không bằng bữa ăn của nô tài thấp kém nhất trong phủ.

Lúc này lông mày Đường Dịch Vũ nhíu lại, sắc mặt tồi sầm, một cặp mắt sắc bén nhìn về phía Liễu Trân.

"Liễu Trân ngươi rốt cục quản cái nhà này kiểu gì vậy hả? Đây là bữa ăn mà tiểu thư trong phủ có thể ăn sao?"

Nghe Đường Dịch Vũ quát mình như vậy, Liễu Trân cực kì kinh hoảng không kịp phản ứng gì chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Sắc mặt đại biến, khuôn mặt trắng bệch thật cẩn thận đánh giá phản ứng của Đường Dịch Vũ. Thường ngày nàng hay ngược đãi Đường Vận Nhiên, nhưng Đường Vận Nhiên căn bản không dám cáo trạng với lão gia. Hơn nữa Đường Dịch Vũ cũng không yêu thương gì Đường Vận Nhiên, ngày thường căn bản cũng không muốn nhìn thấy nữ nhi này. Cho nên Đường Vận Nhiên vẫn luôn chịu đựng.

Nhưng vài ngày nữa người của Ngụy gia sẽ tới. Cho nên chắc chắn Đường Dịch Vũ sẽ càng ra sức sủng ái và bảo vệ nàng ta, nếu bây giờ để hắn biết được nàng ở sau lưng khắt khe Đường Vận Nhiên, còn cố ý cấp cho nàng ta đồ ăn hạ đẳng như vậy, nhất định không tha cho nàng.

Đường Dịch Vũ nhìn mọi chuyện xảy ra ở đây nãy giờ xong, tất nhiên biết được là do Liễu Trân động tay chân gì đó ở sau lưng hắn. Tuy hắn không muốn quản những chuyện hậu viện như thế này. Nhưng nếu mọi chuyện đã bày ra trước mắt hắn thì hắn nhất định phải quản, bằng không rơi vào lỗ tai của bọn người Ngụy gia chỉ sợ con đường làm ăn của Đường gia lại bất lợi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nếu thích truyện mà ta up xin hãy để lại dấu chân làm động lực cho ta nhé!(like hay cmt cũng được).

Yêu mọi người nhiều (ノ*>∀<)ノ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro