Chap 13: Quyết định mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh ôm Hằng đang gục khóc trên sàn.
- Chị phải mạnh mẽ lên! Nếu chị như thế này thì mọi người sẽ đau lòng lắm.
-Chị không thể nào mất ảnh được em biết không?
- Em biết...em biết chị rất yêu ảnh nhưng chị không thể vì ảnh mà khiến bản thân trở nên như vậy được. Ngoài kia có rất nhiều người yêu thương chị, đợi chị và xem chị là cuộc sống, là niềm tự hào.Chị vì ảnh như vậy thì có xứng đáng?
- Nhưng Tuấn là cuộc sống của chị...nếu lúc ấy chị đồng ý kết hôn thì anh đã không một mình lái du thuyền ra biển, sẽ không có chuyện gì rồi.
Thanh lấy tay lau nước mắt cho Hằng.
- Đừng khóc nữa! Nếu chị cảm thấy có lỗi với ảnh thì hãy sống thật tốt thay ảnh, sống thay phần ảnh, làm những điều ảnh mong muốn.
- Chị phải làm sao khi thiếu ảnh đây?
- Chị hãy nhìn những hạt mưa ngoài kia kìa, nó có phải từ mây biến thành không? Mây chỉ chuyển chuyển đổi trạng thái tồn tại sang mưa thôi thực chất nó vẫn còn đó.Tuấn cũng như vậy, ảnh không biến mất mà chỉ tồn tại, xuất hiện theo cách khác thôi. Ảnh sống trong tim chị và mãi ở đấy không mất đi đâu cả cho đến khi chị cũng chết đi thôi.
Thanh lấy tay Hằng đặt ngay tim cô.
- Ảnh đang ở đây....đang dõi theo chị...chị hãy hạnh phúc và sống thật tốt thay ảnh.
Rồi Thanh ôm Hằng vào lòng mình an ủi.
- Mọi chuyện sẽ qua thôi! Nỗi đau này rồi sẽ vơi đi, chị đừng tự hành hạ rồi dằn vặt bản thân nữa.
Sau đó ngày nào Thanh cũng qua để xem Hằng thế nào, cùng trò chuyện để tâm trạng của cô khá hơn. Rồi 4 tháng đã trôi qua, mọi thứ dường như êm dịu hơn nhưng trong lòng Hằng vẫn đau đớn, giằng xe ra từng mảnh. Mỗi tối trong giấc mơ cô đều mơ thấy Tuấn trở về nằm ôm mình và khi cô mở mắt ra thì anh biến mất, cứ mỗi lần như vậy Hằng lại khóc, cô lại mở nhạc của Tuấn lên nghe mỗi lần nhớ anh đến mức giữ trong lòng không nổi nữa, câu hát "Hãy ngừng khóc đi em anh không thể lau nước mắt. Vội vàng đến ôm em nhưng tay anh không thể chạm..." cất lên là cô lại nhói ở tim, lại khóc.
Hôm đấy cũng như thường lệ Thanh đến và thấy Hằng đang nghe bài hát đó là biết cô đang nhớ Tuấn. Anh thở dài,đi lấy lọ hoa thay những bông hoa hướng dương đã héo úa rồi đặt lại trên bàn.
- Chị lại nhớ ảnh!Chị thay đồ đi em đưa chị đến một nơi, ở đó chị sẽ thấy nhẹ lòng hơn
- Thôi chị không đi đâu. Em đi đi.

*****

Thanh mặc kệ Hằng phản đối nắm tay cô dắt ra xe rồi chở cô đi. Anh dẫn cô đến trại trẻ mồ côi của thành phố vì biết Hằng rất yêu trẻ con, mỗi lần gần chúng là cô lại mỉm cười. Đến nơi anh bước ra mở cửa xe cho cô.
- Xuống thôi chị. Em bảo đảm chị sẽ thích nơi này.
Hằng vào trong viện vui đùa với những đứa trẻ, quả thật cô đã nở nụ cười. Chơi một hồi mệt quá Hằng ngồi lại trên xích đu nhìn chúng chạy lòng vòng. Thanh đem khăn đến cho cô lau mồ hôi.
- Chị thấy khá hơn chứ?
- Uhm! Cảm ơn em.
- Nhìn những đứa trẻ thật đáng yêu, đôi lúc em cũng muốn làm bố thật sớm để có một đứa trẻ của riêng mình.
Lời nói của Thanh khiến Hằng nhớ đến Tuấn, anh đã từng nói với cô  "Anh muốn chúng ta sau này sẽ có một đứa trẻ,anh sẽ cùng em dẫn con chạy quanh bãi biển..." và nhớ đến việc anh nhờ bệnh viện lưu trữ tinh trùng vì sợ sau này mình lỡ mắc bệnh sẽ di truyền cho con. Trong đầu cô lóe lên một ý tưởng mình sẽ mang thai con anh, muốn hai người có một đứa con, thực hiện điều mà anh từ mơ ước.Lập tức Hằng quay sang bảo Thanh:
- Em chở chị đến bệnh viện đi!
- Chị không khỏe ở đâu sao?
- Không! Chị chỉ muốn kiểm tra sức khỏe thôi.
- Vậy để em đi cùng chị.
- Thôi không cần đâu! Em đưa chị đến nơi rồi về trước đi. Chị vào một mình là được rồi.

Hằng vào bệnh viện một mình, cô gọi cho Ly- bác sĩ khoa sản nổi tiếng cũng là bạn thời trung học của mình để hẹn gặp.Giờ trưa ở căn tin bệnh viện thì Ly đã ngồi ở một góc đợi cô.Nhìn thấy Hằng,Ly liền vẫy tay vui vẻ chào hỏi.
- Hằng,mình ở đây.
Nghe tiếng gọi Hằng đưa mắt nhìn,khi thấy Ly đang đợi mình thì nhanh chóng đi đến.
- Cậu đến nhanh thế mình mới gọi thôi mà.
- Bây giờ là giờ cơm trưa nên mình rất rảnh vì thế chạy nhanh ra đây.
- Cậu ăn gì chưa?
- Mình ăn rồi.Hôm nay cậu tìm mình có việc gì vậy?Chúng ta mới kiểm tra sức khỏe tháng trước rồi mà,cậu không khỏe ở đâu hả?- Ly thắc mắc
- Mình muốn nhờ cậu giúp mình một việc.
- Việc gì mà Hằng phải đích thân nhờ mình vậy- Ly có chút bất ngờ mở to mắt nhìn.
- Mình muốn nhờ cậu giúp mình thụ tinh nhân tạo để mang thai.
Nghe Hằng nói như vậy Ly giật mình vì không hiểu tại sao Hằng lại làm như vậy, khó mang thai thì không thể nào vì cô luôn được Ly khám đều đặn mỗi tháng đều không có gì bất thường.
- Tại sao cậu lại muốn thụ tinh nhân tạo chứ? Sức khỏe cậu rất tốt mà.
- Mình muốn mang thai con của người yêu đã mất.
Nghe Hằng nói như vậy Ly thật sự không tin vào chính tai của mình.
- Cậu có biết mình đang làm gì không? Anh ta đã mất rồi tại sao cậu lại muốn như vậy chứ?
- Mình muốn thực hiện tâm nguyện của ảnh. Cậu giúp mình đi.
- Không! Mình sẽ không giúp cậu, vì sau này có thể cậu sẽ hối hận vì có đứa bé
- Nếu cậu không giúp mình cũng sẽ đến bệnh viện khác thôi.
Bó tay với Hằng , Ly đành chấp nhận.
- Cậu có chắc chắn không? Sau này cậu sẽ một mình nuôi đứa bé rồi phải đối mặt với rất nhiều vấn đề đấy. Cậu không phải chỉ làm mẹ mà còn đảm nhận vai trò của một người cha nữa.
- Mình chắc chắn. Mình cũng đã từng nghĩ rồi,mình chắc chắn sẽ có thể chăm sóc cho đứa bé một cách tốt nhất.
Ly ngã lưng về sau,hai tay khoanh lại trước bụng rồi thở dài nhìn Hằng. Người bạn này thật cố chấp chẳng ai có thể ngăn cả được điều gì cô muốn làm.
- Cậu có thể nói cho mình biết cậu cố chấp như vậy chỉ để thực hiện tâm nguyện cho anh ta?
Đôi mắt của Hằng vì câu nói của Ly mà ửng hồng lên. Đúng thật là cô mang thai không phải chỉ vì tâm nguyện của mình anh mà cả cô.
- Anh ấy mất là vì mình,ngày hôm đó mình nên nhận lời cầu hôn của anh ấy nếu không đã không ra biển sẽ khônh xảy ra tai nạn. Anh ấy mất không hề để lại bất kì điều gì cho mình ngoài cảm giác day dứt,đau lòng,mình muốn có đứa bé như muốn giữ lại chút gì cho ảnh.
- Mình chịu thua cậu rồi. Mang thai thì cậu sẽ rất cực nhọc có khi sẽ tủi thân hoặc thậm chí là trầm cảm vì phải trải qua một mình.
- Mình biết chứ! Nhưng chịu một chút vất vả mà có một đứa bé thay ảnh bên cạnh mình,mình thấy rất xứng đáng.
Chắc chắn bản thân không thể thuyết phục cô bạn thân mình hồi tâm chuyển ý,Ly đành phải chuyển sang ủng hộ để tiếp thêm động lực cho Hằng.
- Vậy lát mình sẽ đưa thông tin cho cậu xem cần những gì. Cậu dưỡng dức khỏe đi rồi 1 tuần sau mình đến xem sao.
- Cảm ơn cậu.Một tuần này mình sẽ chú ý bồi bổ cơ thể thật tốt.
- Mà mẹ cậu đã biết chuyện chưa?
Khuôn mặt vui vẻ của Hằng liền thay vào nét buồn. Từ trước đến giờ mỗi khi làm việc gì cô đều hỏi ý mẹ mình nhưng việc này thì không. Vì cô biết bất cứ người mẹ nào đều xem con mình như kim chi ngọc diệp làm sao đành lòng để con phải chịu vất vả làm mẹ đơn thân.
- Nhìn nét mặt này của cậu là chưa hỏi bác đúng không? Mình biết ngay mà,bác sẽ không đồng ý chuyện này.
- Có mẹ nào mà muốn con mình làm mẹ đơn thân đâu Ly,mẹ mình cũng vậy.Nhưng cậu và mẹ không hiểu được tình cảm giữa mình và anh ấy đậm sâu thế nào.
- Cậu chỉ vì nhất thời cảm thấy tội lỗi với ảnh mới quyết định. Một tuần xem như thời gian suy nghĩ nếu sau đó cậu vẫn còn muốn như vậy mình sẽ giúp cậu.
- Uhm!

Trò chuyện thêm một lúc thì Hằng cũng tạm biệt Ly để trở về. Cô có nghĩ cũng khômg ngờ khoảng khắc khi mình vừa đứng dậy rời khỏi bàn,xoay lưng lại thì Thanh đang ở đó. Bản thân chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe Thanh hỏi:
- Chị muốn mang thai thật sao? Chị có ngốc không mà làm như vậy? Phụ nữ làm mẹ đơn thân khổ cực,vất vả thế nào đâu phải chị chưa thấy.
- Đấy là quyết định của chị không liên quan gì đến em.
- Bác sẽ không đồng ý đâu.
- Chị biết! Nhưng mẹ không thể nào cản chị được. Chị đã quyết định rồi.
- Chị nghĩ đứa bé sinh ra sẽ thế nào, nó sẽ thiếu mất tình cảm của bố,nó sẽ cảm thây mình thua thiệt bạn bè khi chỉ lớn lên bên cạnh mẹ rồi rất nhiều vấn đề khác nữa.
- Chị biết,chị sẽ bù đắp tất cả cho nó,chị sẽ thay ảnh làm một người bố cho con.Em đừng nghĩ sẽ thuyết phục được chị.
Thanh im lặng một hồi,sau đó không nói gì mà anh kéo cô đi theo mình. Hằng cố dùng sức vùng vẫy nhưng lực siết của anh quá mạnh nên cô không cách nào thoát ra.
Thang kéo Hằng ra xe của mình sau đó khóa chặt cửa không để cho cô có cơ hội rời khỏi mình.
- Lấy em đi! Em sẽ cùng chị chăm sóc đứa bé.
- Em có suy nghĩ kĩ trước khi nói không? Chuyện đó không thể nào được. Chúng ta không thể.
- Em biết! Em muốn giúp chị. Chúng ta chỉ ở chung một nhà thôi, em sẽ không bắt chị thực hiện bất kì nghĩa vụ gì cả. Em không muốn đứa bé sinh ra không có bố bên cạnh như em lúc nhỏ. Chị lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ sẽ không thể nào hiểu cảm giác cô đơn là thế nào.
- Tại sao em lại muốn như vậy chứ?Em cần có một gia đình của riêng mình
- Vì em yêu chị.
Thanh nhìn Hằng, mắt anh đỏ hoe, rốt cuộc anh đã có can đảm nói ra tâm tư của lòng mình.
- Em biết mình nói gì không?
- Em biết...em yêu chị từ rất lâu rồi nhưng sau đó em biết chị quen anh Tuấn nên em dừng lại. Em biết không thể nào thay thế ảnh,em chỉ muốn giúp chị mỉm cười thôi.
- Thôi! Chị không muốn mình phải nợ ai cả.
-Chị cứ xem như toại nguyện cho em đi và giúp bản thân mình đi. Đứa bé rất cần có một người bố bên cạnh để che chở bảo vệ nó.
Hằng không nói gì cả,cô lặng người đi rất lâu.

Hai tuần sau Thanh nắm tay Hằng, đứa cô đến bệnh viện để tiến hành thụ tinh nhân tạo. Giây phút này trên giường bệnh Hằng luôn nghĩ về Tuấn " Chắc anh sẽ vui lắm khi chúng ta có con, em hi vọng con có thể là một bé trai giống anh như đúc để em được an ủi phần nào. Khi con còn nhỏ em có thể nhìn thấy hình ảnh anh lúc còn bé đợi con trưởng thành thì em lại thấy được hình ảnh của anh bây giờ..."
Mỗi giây phút trong phòng phẩu thuật khi cảm thấy đau cô luôn cắn chặt răng không hề than đau. Nếu đau thì cô lại nghĩ tới anh mà tự nhủ với bản thân mọi thứ sẽ qua thôi rồi lại nghĩ đến đứa trẻ của hai người nằm trong vòng tay cô ngủ say giấc.

Sau khi hoàn thành,Ly đích thân sắp xếp cho Hằng ở phòng VIP trong bệnh viện để được chăm sóc cẩn thận và có không gian yên tĩnh. Thanh ở bên ngoài đợi hơn ba mươi phút thì được vào thăm Hằng.
Từ bên ngoài bước vào,trông thấy sắc mặt Hằng dường như có chút khó chịu Thanh liền đi đến xem cô cảm thấy thế nào.
- Chị có đau lắm không? Em nghe nói làm cái này rất đau.
- Không sao đâu. Bây giờ đã bớt phần nào rồi. Chị nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.
- Chúng ta kết hôn nhé. Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi không phải chỉ là phút giây nông nổi nhất thời đâu.
Thanh dường như đã chuẩn bị sẵn,Hằng chưa kịp nói gì thì anh đã quỳ xuống đất.
- Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc đứa bé.
- Em có chắc chắn mình muốn kết hôn không? Chị và em chỉ là quan hệ vợ chồng mà không có gì nữa cả. Nếu ly hôn thì em sẽ có tiếng xấu đấy.
- Em chắc chắn. Em chỉ cần chị mỉm cười mỗi ngày là đủ còn những việc khác em không mấy quan tâm đến.
Hằng lúc này đã không kiềm được nước mắt xúc động mà cố ngồi dậy ôm lấy Thanb bật khóc.
- Cảm ơn em...cảm ơn em vì đã giúp chị lúc này...Trong thâm tâm chị thật sự rất sợ...sợ mình sẽ không thể nào chăm sóc thật tốt cho con...sợ mẹ chị sẽ không ủng hộ quyết định này.
Tim anh ngừng đập giây phút đấy, anh cũng ôm cô thật chặt rồi vỗ về.
- Em sẽ giúp chị. Đứa bé trong bụng sẽ là con của em và chị. Chúng ta nói với bác rồi chúng ta mau chóng kết hôn nhé để sau này bụng chị mà lớn lên thì mặc áo cưới sẽ không còn đẹp nữa đâu.- Thanh dịu dàng nói.
- Uhm! Cảm ơn em...
- Bây giờ chị phải chuyển cách xưng hô rồi. Đừng gọi là em nữa mà gọi một tiếng anh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro