Chap 6: Bình yên là đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hằng vẫn im lặng, Tuấn tiếp tục nói.
- Em không biết anh yêu em thế nào đâu Hằng, em không biết cảm giác bị bỏ rơi thì cô đơn, tuyệt vọng thế nào vì anh không bao giờ để em như vậy.
Không nghe gịong Hằng trả lời Tuấn không còn đủ kiên nhẫn nên bỏ đi.
- Anh rất hiểu tính cách của em vì thế anh chẳng dám đòi hỏi em bất kì điều gì. Anh sợ chỉ cần anh nói em từ bỏ một dự án hay một sự kiện nào nó để dành thời gian cho anh thì em sẽ cảm thấy anh ích kỉ,anh yêu em chưa đủ rồi chia tay. Thật sự anh cảm thấy rất bất an.
Phía bên trong cửa những giọt nước mắt của Hằng đã ngừng rơi,cô tựa đầu vào tường lắng nghe những điều Tuấn đang nói.
- Ngày hôm qua em đâu thấy được anh vui vẻ,hân hoan thế nào để cùng em đón một ngày sinh nhật thật đáng nhớ nhưng em đã dập tắt tất cả. Nhưng dù em có làm anh buồn bã,thất vọng ra sao anh cũng không nỡ làm em như thế. Anh với Linh hôm qua chỉ là uống say rồi sau đó tâm sự một chút.
Tay Hằng bất giác áp lên cánh cửa như muốn cảm nhận Tuấn đang ở bên kia,cô không biết bản thân có nên mở cửa hay không.Trước khi đến bên anh,cô đã từng yêu vài người nhưng họ đều khiến cô đau lòng vì tình yêu chết dần,họ đối với cô dần đặt cái tôi lên đầu và tình yêu đó chỉ toàn những lời nói dối. Chính vì cô biết trong lòng anh Linh có vị trí quan trọng thế nào nên mới không dám tin những lời từ tận đáy lòng ngoài kia.
- Mở cửa cho anh có được không?
Đáp lại Tuấn vẫn lòa một khoảng lặng thinh không một tiếng hồi đáp. Anh buông tiếng thở dài thường thượt
- Em cứ nghĩ ngơi đi! Anh về nhà. Khi chúng em cảm thấy chúng ta có thể nói chuyện thì gọi cho anh,anh sẽ đến.
Cả giây phút Tuấn rời khỏi Hằng vẫn không mở cửa vì cô muốn nghiêm túc suy nghĩ về bản thân và cả về mối quan hệ của hai người. Nếu anh vì chuyện này mà không kiên nhẫn nói lời chia tay với cô thì cô không nuối tiếc.
Cứ như thế một ngày,hai ngày rồi ba ngày họ vẫn chưa gặp nhau. Anh nhớ cô rất nhiều nhưng lại không dám nhấc máy lên gọi đó không phải là anh yêu cái tôi,quá tự tôn mà đơn giản là anh sợ cô không nhấc máy khi thấy số của anh. Tuấn cứ như thế mà như một cái xác không hồn từ ngày này qua ngày khác.
Buổi chiều của ngày thứ tư không gặp nhau. Tuấn vẫn như mọi khi ở công ty đến tận khi tất cả nhân viên đều tan làm thì trở về,theo thói quen khi trên đường về nhà anh sẽ ghé tiệm kem yêu thích của mình mua một ly kem dâu. Hôm nay vẫn như thế anh lại ngớ ngẩn mua luôn cả phần cho cô,đến khi ra khỏi cửa tiệm Tuấn mới chợt nhận ra điều đó. Anh nhìn hai ly kem trong tay mình mà bất giác mỉm cười nhưng nụ cười đó cũng vội tắt đi.
Định hình lại,anh vội bước vào xe,giây phút đó bất giác anh nhìn thấy hình ảnh quen thuộc ở bên kia đường cũng đang nhìn về phía mình,anh chợt chững người lại trong giây lát. Đó là người con gái anh yêu,sau bao nhiêu ngày rốt cuộc hai người cũng gặp nhau và hai người tuy ở cùng một con đường nhưng chẳng thể bước sang chổ đối phương vì dòng xe qua lại quá tấp nập,vì nỗi sợ trong lòng anh. Anh của trước đây luôn tự tin nhưng bây giờ lại chỉ sợ cái hai người gọi là duyên mỏng,vì anh không là hình mẫu lý tưởng của cô nên cô đi mất.
Ở bên phía bên kia,Hằng nhìn thấy Tuấn từ lúc bước ra khỏi tiệm vì khi đi dạo cô vô tình thấy xe của anh đậu ở bên đường nên mới dừng lại nhìn xem có phải không. Nhìn thấy anh vẫn như thói quen lại mua hai ly kem thì lòng cô cũng như được sưởi ấm giữa cái se se lạnh của Sài Gòn những ngày cuối năm.
Cứ nhìn về phía Hằng ở bên kia đường cả người Tuấn như bất động chẳng biết làm gì. Anh đắn đo cứ nhìn vào màn hình điện thoại rồi lại nhìn cô,phải mất một lúc sau anh mới lấy lại bình tĩnh dứt khoát thôi không nhìn nữa rồi mở cửa xe bước vào xem như không thấy cô.
Về đến nhà anh mang hai ly kem để vào tủ lạnh,sau đó thì đi pha một tách cafe không đường rồi lại như thường ngày chui rúc ở trên phòng bật đĩa than lên nghe.
Ngồi tựa lưng trên chiếc sofa đặt ngoài ban công,Tuấn ngã lưng lên ghế hai chân cheo nhau,tay cằm tách cafe để trên đầu gối. Ngoài ban công,anh nhìn Sài Gòn dần buông hoàng hôn,uống một ngụm cafe rồi lại thở dài. Tuấn cứ như vậy nhìn phố đã lên đèn lúc nào không hay,chỉ thấy tách cafe của anh cũng đã ngụi lạnh tự bao giờ. Tiếng nhạc của đĩa than vẫn cứ ngân lên không dứt như sầu não trong lòng anh.
"Lời nào cho anh phút giây ta ấm nồng
Tình hồng như mơ có anh yêu mình em
Giờ phút cuối nhẹ trôi, đường phố vắng mình anh
Người quay lưng giấc mộng xưa úa tàn."(Tình lỡ cách xa- Mỹ Tâm)
Cơn gió buốt cứ như thế thỏi qua, khiến người Tuấn cũng lạnh đi. Anh thở dài đặt tách cafe đã uống cạn sang chiếc bàn nhỏ đối diện. Giây phút ấy bỗng có một hơi ấm từ sau lưng ôm lấy cả người anh đầy ấm nồng,hơi thở dịu dàng phả nhẹ vào vành tai như sưởi ấm cả trái tim anh. Cảm giác này,Tuấn ngay lặp tức xoay đầu lại nhìn.
- Lại ở đây đón gió lạnh một mình. Anh của hôm nay là muốn quên em đi đúng không?
- Anh...
- Đừng dỗi em có được không? Anh đã bỏ mặt em 89 tiếng đồng hồ rồi. Bao nhiêu giận hờn cũng nên vì đó mà tan biến đi chứ.
Tuấn vẫn chưa tin tình cảnh trước mắt là thật,hai mắt vẫn mở to nhìn Hằng.
Cô dịu dàng kéo tay của anh áp lên mặt của mình.
- Hôm nay vì sao thấy em trên phố mà lại xem như không thấy? Anh có biết em đứng ở đó đợi một lúc chỉ để nhìn thấy hình ảnh của anh?
- Anh tưởng...
Câu nói chưa kịp trọn vẹn thì ngón tay của Hằng đã đặt lên môi Tuấn không để anh nói tiếp.
- Đừng nói! Xuống lầu ăn cơm thôi,em mới nấu bữa tối cho chúng ta.
- Em nấu?
- Uhm! Sau này nếu rảnh em sẽ đến nấu cơm cho anh ăn,cái này xem như bồi đắp tình cảm ngày càng sâu sắc hơn. Em biết anh rất thích nhìn thấy em vào bếp.
- Chỉ cần một bữa nay thôi. Sau này em không cần nấu nữa,anh biết em rất bận.
Tuấn âu yếm xoa mặt của Hằng.
- Không sao! Em rất thích nấu thức ăn cho anh ăn vì trông chúng ta như thế mới giống một gia đình.
- Gia đình sao?
- Uhm! Em muốn nói với anh em đã chọn anh là đích đến cuối cùng của cuộc đời mình nên mong anh hãy kiên tâm mà bên cạnh chờ đợi. Em đã đến với anh thì mãi mãi về sau chúng ta sẽ có nhau và em chỉ yêu một người là anh thôi.
Tuấn hôn môi Hằng....

Vậy là gần 2 tuần nữa là chung kết The Face Hằng tất bật đi chuẩn bị rồi quay cả ngày nhưng thời gian cô và Tuấn gặp nhau vẫn nhiều như thế thậm chí là hơn. Mỗi khi cô đi về khuya anh đều lái xe qua đón, khi cô đi chụp ảnh ở xa thì anh cũng thu xếp để đi theo chăm sóc. Mối quan hệ giữa hai người ngày càng gắn kết hơn.
Hôm nay là chung kết The Face, buổi sáng Hằng ở nhà thư giản để chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho tối nay. Tuấn ngồi lấy cà chua đắp lên mặt cho cô,còn cô nằm trêm đùi anh.
- Tối nay anh không ở lại cùng em được à?
- Uhm! Lịch đã ấn rất lâu rồi anh không thể hủy được.
Mặt Hằng thoáng chút buồn, biết cô tủi thân Tuấn an ủi
- Anh sẽ xem trực tiếp trên youtube mà. Anh luôn dõi theo em đừng buồn như vậy chứ cô gái của anh.
- Không sao đâu! Em chỉ hơi tiếc tí thôi. Chiều mấy giờ anh bắt đầu diễn.
- Anh tiếc mục cuối chắc khoảng 9h mới lên sân khấu.
Tia hi vọng mỏng manh trong Hằng cũng bị dập tắt, anh chắc chắn sẽ không về kịp dù có bay nhanh tới đâu.
Chiều trước khi ra sân bay Tuấn hôn tạm biệt cô.
- Chúc may mắn cô gái của anh! Mọi nổ lực của em sẽ được đền đáp.
-Uhm! Tạm biệt anh. Ngày mai em muốn nhìn thấy anh vào buổi sáng.
- Anh biết mà! Khi hát xong anh sẽ về ngay.
Rồi Tuấn lái xe đi, Hằng đứng từ xa nhìn anh hi vọng anh sẽ quay đầu xe lại và nói với cô " Hôm nay anh vì em mà hủy lịch diễn" nhưng nhìn mãi thì bóng xe của anh cũng khuất, cô buồn bã đi vào nhà....
Buổi tối đã đến chương trình The face đã diễn ra Hằng ngồi trong phòng trang điểm nhìn vô gương " Chúc may mắn cô gái.Hôm nay chúng ta phải chiến đấu hết mình thôi...
Đừng buồn như vậy chứ! Anh ấy đã hứa luôn dõi theo mày mà." Hằng tự an ủi lòng vì hôm nay anh không đến nhưng thoáng chốc cô lại nhớ anh nên lấy điện thoại ra gọi.
- Anh nghe cô gái của anh!
- Trước khi bắt đầu em muốn nghe giọng anh một chút.
- Cố lên cô gái! Anh luôn bên cạnh và dõi theo em mà. Anh yêu em.Em đã nhận được món quà anh tặng chưa?
- Quà gì chứ?
Hằng loay hoay xem xung quanh, cô nghĩ anh sẽ đến như trong phim thường hay diễn ra.
- Anh sẽ đến à?
- Không!...
Hằng lại thất vọng mặt cô đượm buồn.
- Em mở túi xách của em ra đi.
Cô nghe lời mở ra xem đấy là chiếc đồng hồ của anh.
- Đồng hồ của anh sao lại ở đây?
- Đấy là thứ anh luôn mang theo bất kể lúc nào và là món anh quý nhất. Anh muốn để nó bên em thay anh lúc này. Đừng buồn, anh sẽ về gặp em sớm thôi.
- Uhm!
- Tạm biệt em! Tới lượt anh lên sân khấu rồi. Love you.
Hằng buồn bã bỏ điện thoại xuống nhìn hình ảnh mình trong gương rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần một cách tốt nhất. " Phải vui vẻ lên hôm nay là một ngày rất quan trọng phải vì team mà chiến đấu hết sức. Anh ấy đã hứa sẽ xem mà. Mỉm cười lên nào Hằng!" Hằng nở nụ cười tươi sau đó bước ra ngoài...
Chương trình diễn ra gần tới hồi kết, giây phút công bố kết quả rốt cuộc cũng đến. Hằng đứng trên sân khấu nắm tay thí sinh của mình để chờ đợi kết quả, giây phút ấy tim cô như ngừng đập và tay trở nên lạnh vì hồi hộp. Và khi cái tên "Mạc Trung Kiên" được xướng lên trước hội trường Hằng đã vỡ òa trong hạnh phúc, cô ôm chầm lấy Kiến, nước mắt rơi.
- Chúng ta đã thắng rồi....thắng rồi... Chúc mừng em!
- Em cảm ơn chị....cảm ơn chị rất nhiều....chị đã quá vất vả vì em vì team của chúng ta. Đây chính là món quà em tặng cho chị.
Cô và Kiên tỏa sáng trên sân khấu, mỗi sự ngưỡng mộ dồn về hai người. Rốt cuộc mọi sự nổ lực ,cố gắng của cô đã được đền đáp một cách xứng đáng. Hằng đã òa khóc, mọi người lên chúc mừng rồi tặng hoa cho cô. Cả team của cô kéo lên sân khấu rồi ôm người thầy của mình. Hằng đang đứng trong vòng tay của team mình thì Kim chạy lên đưa điện thoại cho cô.
- Chị Hằng có cái này cần chị xem.
Hằng nhìn Kim.
- Có gấp không em? Chị đang cùng mấy bạn mà.
- Chị cứ xem đi ạ!- mặt Kim đầy bí ẩn.
Hằng cầm điện thoại lên thì thấy bức ảnh cô đang đứng trên sân khấu khóc vì hạnh phúc mới đây thôi được gửi từ Tuấn." Anh đang ở đây sao?" Cô nhìn xung quanh tìm kiếm hình ảnh quen thuộc thì thấy Tuấn đứng ở góc khán phòng trong tay đang ôm bó hoa thật đẹp nhìn về phía cô nở nụ cười, ngón tay gõ vào ngực trái 3 cái- đấy là mật ngữ của hai người nghĩa là "Anh yêu em", rồi lấy điện thoại ra làm gì đó. Hằng nhìn điện thoại mình thì thấy tin nhắn của anh "Congrats! Anh đợi em ở nhà!"
Tối đó cô và cả team đi ăn mừng đến 2h. Hằng trở về nhà mang theo rất nhiều quà, cô thấy giày của Tuấn ngay trên kệ thì biết anh chắc chắn vẫn đang đợi cô. Tuấn từ trong nhà bếp bước ra với hai ly rượu van.
- Chúc mừng em!
Hằng chạy lại ôm lấy anh.
- Em nghĩ anh đã không đến.
- Anh đã tính như vậy nhưng buổi sáng khi thấy khuôn mặt thất vọng của em anh thật không đành lòng một chút nào.
- Anh không đi diễn à?
- Có! Anh đã xin hát đầu rồi không lấy cát-sê để về với em đấy.
Hằng chủ động hôn môi Tuấn.
- Anh có biết em hạnh phúc thế nào khi thấy anh cùng với bó hoa đứng ở góc phòng nhìn em không?
- Anh biết nên anh mới bất chấp tất cả đề về kịp với em. Anh không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào quan trong trọng cuộc đời em kể từ giây phút chúng ta nắm tay nhau.
- Cảm ơn anh...cảm ơn anh rất nhiều...cảm ơn vì đã đến khi em cần nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro