Chương 10: Dã Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng như mọi ngày, Tà Anh vẫn mặc bộ đồ nữ sinh năm ba thong thả bước vào lớp. Hôm nay nàng có vẻ rất nghiêm túc, không cười tươi như mọi khi nữa. Học sinh của nàng nhìn thấy sắc mặt ấy thì hết sức ngạc nhiên, chúng chưa bao giờ thấy nàng như thế này cả. Tà Anh cứ giữ nguyên thần sắc ấy bước lên bục giảng nghiêm giọng hỏi: "Tất cả các mọi người cho tôi biết ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?".

Trong lớp ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, mọi người đều không hiểu tại sao Tà Anh lại nói như vậy. Ai cũng biết ngày mai mọi người trong trường sẽ được đi dã ngoại tại đền Hoài Ngọc trong vòng hai ngày. Tà Anh thấy tất cả đều ngơ ngác thì cười nói: "Chỉ là đùa thôi mà! Mọi người đâu cần căn thẳng như thế?".

Lúc này tất cả mới thở dài một hơi trút đi nổi nghi hoặc trong lòng. Nụ cười đã trở lại trên môi của Tà Anh thì cả lớp cũng bừng bừng sức sống trở lại. Tà Anh nhẹ nhàng dặn dò: "Vì ngày mai chúng ta sẽ đi dã ngoại nên hôm nay mọi người sẽ được về sớm chuẩn bị. Nhưng mà chỉ về để chuẩn bị thôi đấy! Cấm không được đi lung tung! Mọi người nghe rõ chưa?".

Cả lớp đồng thanh đáp: "Vâng!".

Tà Anh gật đầu hài lòng rồi quay người đi ra ngoài. Nhìn Tà Anh đi khỏi mà những khúc mắc trong lòng Đan Y cứ nhộn nhạo. Cô rất muốn biết Tà Anh thật ra là ai và có quan hệ như thế nào với sư phụ của mình, nhân cơ hội này Đan Y nhất định phải hỏi Tà Anh tất cả mọi chuyện.

Đang miên mang suy nghĩ thì bạn thân của Đan Y là Trương Tiểu Lệ đi đến trước mặt cô, chọc ghẹo: "Tiểu Yêu Nữ! Cậu đi mua sắm với mình đi!... Này... Tiểu Yêu Nữ! Đan Y! Cậu mơ tưởng đến chàng nào thế hả? Cả bạn thân nói mà cũng không thèm nghe à?".

Đan Y giật mình trở về với thực tại, cô cười khổ biện minh: "Không phải như cậu nghĩ đâu! Mình đang nhớ lại xem nên chuẩn bị những thứ gì cho ngày mai".

Tiểu Lệ bĩu môi một cái rồi kéo Đan Y chạy một mạch đến tiệm tạp hóa gần trường. Nhưng trớ trêu thay hai người lại gặp một đám nam sinh trường khác đứng chặn ngay trước cửa. Nhìn đồng phục thì biết ngay bọn nam sinh đó là học sinh của một trường tư nhân ở phía nam đến đây để gây sự. Tiểu Lệ thấy không ổn liền dẫn Đan Y quay đầu bỏ chạy nhưng không ngờ lại bị đám côn đồ phát hiện.

Tiểu Lệ bước lên chắn trước mặt Đan Y nghiêm túc nói: "Các người mau chạy đi! Nếu không là không kịp nữa đâu!". Đây không phải là hăm dọa mà chính là lời cảnh báo của cô, Tiểu Lệ thật sự không muốn thấy họ gặp nạn.

Hai năm về trước Đan Y và Tiểu Lệ cũng từng bị côn đồ chặn đường như thế này. Lúc đó Tiểu Lệ sợ đến mức chân như nhũn ra, đối với một cô gái thì như vậy quả thật là rất đáng sợ. Nhưng vào thời điểm ấy cô nhận ra rằng bạn thân của mình còn đáng sợ hơn rất nhiều. Đan Y không nói không rằng lao đến tay đấm chân đá lung tung. Nhưng mỗi đòn cô tung ra đều khiến cho kẻ nếm nó đau đến mức ngất đi, làm cho cả nhóm hơn hai mươi người phải nằm ngoắt ngoẻo trên đường. Từ đó cái danh hiệu Tiểu Ma Nữ bị mọi người gán cho Đan Y, biến cô thành học sinh đáng sợ nhất cần phải tránh xa. Điều đáng nói ở đây là Đan Y rất ghét bọn côn đồ. Chỉ cần nhìn thấy chúng thì bằng bất cứ giá nào cũng phải cho chúng nếm mùi thuốc men dài hạn.

Bọn nam sinh này lần đầu gặp Đan Y nên chưa biết đến dung mạo của Tiểu Yêu Nữ trường Duy Tân. Mục đích lần này của bọn chúng chính là chứng thực về Tiểu Yêu Nữ trường Duy Tân đã làm cho bao lớp côn đồ đi trước phải rút lui. Một nam sinh gầy nhom hùng hổ bước lên nói: "Chạy cái con khỉ! Tao đang muốn tìm Tiểu Yêu Nữ để trả thù đây! Hai đưa bây là học sinh của trường Duy Tân phải không? Mau đưa tao đến chổ nó ngay! Nếu không thì...".

Cái cách cười gian xảo của tên gầy nhom làm Đan Y nổi nóng lên, cô không thể nào nhịn được muốn cho hắn một bài học. Cô vừa định lao tới thì bị Tiểu Lệ ngăn lại: "Thôi mà Đan Y, nếu cậu còn đánh nhau nữa sẽ bị kĩ luật đây!".

Tên gầy nhom vừa nghe Tiểu Lệ gọi tên Đan Y thì cười phá lên, hắn cười nói: "Thì ra con nhãi này là Tiểu Yêu Nữ đây sao? Làm tao cứ tưởng phải kinh khủng lắm chứ, đại loại như khỉ mẹ hay gấu cái đại loại như thế... ai ngờ lại là một con bé dễ thương thế này. Tao nghĩ bọn đàn anh bị con này hút hồn ha ha ha...".

Cả đám nam sinh đều lắc đầu than thở, tên nào cũng nghĩ sẽ phải đánh nhau với quái vật nhưng lại thành ra thế này. Đây quả thật là một sự thất vọng quá lớn. Đối với bọn người đi cùng tên gầy nhom thì chuyện thắng được con quái vật với biệt danh Tiểu Yêu Nữ sẽ là tiếng vang lớn trong cuộc đời của chúng. Nhưng không ngờ kẻ thù lại là một cô gái xinh đẹp như thế này thì hoàn toàn tuyệt vọng rồi! Làm sao có thể ra tay được đây?

Nhưng tên cầm đầu gầy nhom lại ra lệnh cho cả đám xông lên, hắn điên cuồng quát lớn: "Bọn bây đánh nó cho tao! Đánh nó trả thù cho đàn anh. Chúng ta không thể để cho nó lộng hành được! Bla bla bla...".

Cả đám không người nào tiến lên cả. Một người lên tiếng bất bình: "Bọn tao không đánh con gái! Mày rủ bọn tao đi cho quái vật Tiểu Yêu Nữ một bài học. Nhưng mày không nói cô ta làm gì nên tội. Bọn tao đúng là côn đồ thật nhưng côn đồ cũng có qui tắc của côn đồ. May muốn làm gì thì tự làm đi! Bọn tao đi về!".

Vừa dứt lời cả đám kéo đi hết chỉ còn xót lại tên gầy nhom đứng đó với bộ mặt đơ ra, há hốc mồm trông khá buồn cười. Hắn đứng đó nhìn theo "đồng bọn" rời đi, miệng rủa theo: "Cái đám khốn nạn ra vẻ anh hùng, chẳng bằng không dám đánh thì nói đại đi bla bla bla...".

Trong khi hắn đang rủa thì cán cửa của tiệm tạp hóa mở ra, một quyển sách dầy cộm theo đó bay ra nện vào đầu tên gầy nhom, làm hắn bay đi một quảng rồi rơi xuống ngất xỉu. Tà Anh từ bên trong bước ra bĩu môi nói: "Cái thứ nhiều chuyện cản người khác". Nàng chỉ buông một câu như thế rồi nhặt quyển sách lên, bỏ đi.

Đi ngang qua mặt Đan Y và Tiểu Lệ, Tà Anh để lại mấy lời: "Hai người mau mua đồ rồi đi về đi! Tôi không muốn phải nhắc lại lần thứ hai đâu".

Nhìn Tà Anh đã đi xa Tiểu Lệ thắc mắc: "Tại sao cô ấy lại ở đây nhỉ? Mình nhớ sau khi tan học chúng ta đến đây ngay mà! Làm sao cô ấy lại có mặt trong cửa tiệm trước chúng ta vậy nhỉ?".

Đan Y lắc đầu đáp: "Mình cũng không biết, nhưng mình chắc chắn đây không phải là trùng hợp đâu!". Hai cô gái cứ thế ôm nghi vấn vào trong cửa tiệm hỏi bà chủ nhưng cũng không thu được tí manh mối nào. Hai người đành bỏ qua chuyện này mua vật dụng cần thiết rồi quay về nhà chuẩn cho chuyến dã ngoại ngày mai.

Sáng sớm hôm sau tất cả mọi người đều đã tập hợp đầy đủ để lên xe nhưng có điều nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, Tà Anh vẫn chưa đến. Một lúc lâu sau đó mọi người bỗng nhiên giật mình hốt hoảng, ba chiếc trực thăng quân dụng ầm ầm bay trên đầu mọi người. Chúng lượn một vòng rồi đồng loạt thả dây thừng xuống, hơn ba mươi lính đặc nhiệm tụt xuống bao vây chiếc xe của lớp 3F lại. Một người bước lên nói: "Xin mọi người hãy chăm sóng phó tổng thống! Cô ấy hiện đang ngủ rất say, xin mọi người chú ý quan tâm".

Cùng lúc đó Tà Anh được một người cao to bế từ trên trực thăn tụt xuống rồi đưa thẳng lên xe. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cả nhóm đặc nhiệm nhanh chóng rút khỏi hiện trường. Học sinh lớp 3F nhìn Tà Anh đang say ngủ với cặp mắt đầy kính phục, ngưỡng mộ và yêu mến. Tất cả những lớp khác giáo viên sẽ trông coi học sinh nhưng ở 3F thì ngược lại, tất cả học sinh phải chăm sóc giáo viên của mình.

Hai giờ sau đó. Bầu trời trpng xanh bỗng nhiên kéo mây dầy đặc, rồi đổ mưa xuống. Mưa nặng hạt, gió dồn dập thổi bay cây cối trên đường, làm cho đất đá sạt lở. Đúng ngay lúc đoàn xe của trường Duy Tân đi qua ngọn đồi để tìm nơi tránh bão thì đoạn đường đột ngột bị lún xuống. Khá may mắn là cả đoàn xe gần như đều qua kịp nhưng vẫn còn xót lại một chiếc bị rơi xuống dưới đồi.

Phía dưới ngọn đồi này chính là thung lũng chết, tại đó không có sinh vật nào rơi xuống mà có thể sống sót. Mỗi năm tại ngọn đồi này xảy ra hàng trăm vụ tai nạn và tất cả đều mất tích, hiện tại không có ai được tìm thấy. Đã có rất nhiều đội cứu hộ tham gia tìm kiếm nhưng do sương mù dầy đặt không thể tìm kiếm quá sâu. Những vụ tai nạn ấy cũng dần chìm vào quên lãng, mọi người tuy biết đoạn đường này rất nguy hiểm nhưng do đây là con đường độc đạo nên chỉ còn cách liều mạng băng qua.

Cả đoàn người của trường Duy Tân rối rít kiểm tra lại nhân số. Đến lúc này họ mới nhận ra rằng chiếc xe bị rơi xuống chính là xe của lớp 3F. Cũng chính là xe quan trọng nhất trong cả đoàn, nếu người ngồi trên xe đó gặp bất trắc gì thì cả trường Duy Tân xem như xong đời. Các giáo viên đi theo đoàn hốt hoảng gọi cho viện trưởng báo tin, khi nhận được tin báo lão lập tức gọi cho tổng thống để nhờ giúp đỡ. Tà Anh chính là người quan trọng nhất trong Việt Quốc này, chỉ cần có nàng thì không phải sợ một mối nguy hại nào nữa. Vì lý do đó mà Trần Quang Khải tức tốc điều quân đội đi tìm kiếm dưới thung lũng chết, cho dù lật tung lên ông cũng nhất quyết tìm cho bằng được Tà Anh trở về.

Bên dưới thung lũng chiếc xe chở lớp 3F bị biến dạng, mắc trên ngọn cây đại thụ. Tất cả mọi người đều bình an chỉ trừ tài xế là mất tích, có lẽ ông ta đã nhảy ra khỏi xe trước đó. Bây giờ không ai có tâm trạng để nghĩ đến ông ta nữa, mọi người đều biết mình đang gặp nguy hiểm như thế nào. Ngay lúc này giáo viên duy nhất trên xe cũng đã tỉnh lại. Tà Anh đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi bình tĩnh nói: "Mọi người cứ ở yên tại chỗ không được di chuyển lung tung".

Nhẹ nhàng bước xuống sàn xe, Tà Anh chậm rãi đi đến buồng lái quan sát bên ngoài. Nhưng cả thung lũng này chỉ có một màu trắng xóa do sương mù phủ xuống, mắt người khó có thể quan sát ngoài 5m. Tà Anh thở dài một hơi rồi nói: "Tôi và Đan Y sẽ xuống trước kiểm tra tình hình. Mọi người ở yên đây không được làm loạn".

Tà Anh nói xong thì đi một vòng kiểm tra mọi người có thắt dây an toàn hay không. Sau khi đã yên tâm Tà Anh mở cửa xe lần theo những nhánh cây đi xuống dưới. Đan Y thấy Tà Anh đã đi khỏi thì cũng đứng dậy đi theo. Nhưng cô vừa mới bước được một bước thì chiếc xe lập tức nghiên ngã, Đan Y không thể làm cho thân thể không trọng lượng như Tà Anh nên đánh liều mạng chạy thật nhanh rồi nhảy thẳng xuống dưới. Cả lớp thấy Đan Y làm vậy thì vô cùng hốt hoảng, tuy mỗi người một hoàn cảnh nhưng khi đã vào một lớp thì tất cả đều là người thân với nhau. Có lẽ lớp khác sẽ không có nhưng đối với lớp 3F này mỗi người đều sẽ sẵn sàng hy sinh vì bạn bè. Bỡi vì trong xã hội họ bị xem là một thành phần cặn bã nhưng đối với mọi người ở đây thì là một người bạn, một người thân luôn quan tâm giúp đỡ nhau không có một kì thị nào cả.

Đang lúc mọi người muốn ngăn Đan Y lại thì Tà Anh bên dưới nghiêm giọng gắt: "Tôi đã bảo tất cả phải ngồi im!".

Tiếng gắt của Tà Anh làm cho mọi người sợ hãi, không ai dám làm càng nữa. Về phần Đan Y đang rơi xuống đất thì được một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đón lấy. Cô cảm nhật được sự an toàn tuyệt đối khi được vòng tay này che chở, tất cả mọi thứ đối với cô đều không còn quan trọng nữa. Đáp xuống mặt đất, Tà Anh nhẹ nhàng thả Đan Y xuống rồi nói: "Em cứ ở đây trông chừng mọi người, tôi đi một vòng rồi sẽ quay lại ngay! Nhớ là không cho bất kì một ai bước ra ngoài".

Đan Y mím môi quả quyết: "Vâng ạ!".

Tà Anh khẽ cười nhẹ vuốt mái tóc của cô rồi xoay người cất bước tiến vào màng sương mù dày đặc. Đan Y đứng đó lặng lẽ nhìn hình bóng của Tà Anh khuất dần. Cô ngồi dưới gốc cây mà chờ đợi, nhưng đợi mãi mà không thấy Tà Anh quay lại. Đột nhiên từ phía xa xa có tiếng sột soạt và những tiếng kêu kì lạ vang lên từ bốn phía.

Đan Y bật người đứng dậy chộp lấy một cành cây đi về phía trước xem thử. Trên xe, mọi người đều nghe thấy tiếng động lại đó, nó giống như tiếng rên hừ hừ làm người ta lạnh cả sống lưng. Cả lớp nhìn ra ngoài nhưng không tài nào nhìn thấy gì ngoài lớp sương mù dầy đặc.

Phía dưới, Đan Y cẩn thận từng bước một tiến về phía trước. Tầm nhìn của cô vượt xa người thường nhưng cũng khó có thể nhìn rõ trong đám sương này. Đan Y đang đi bỗng chựng lại, cô nhận thấy có rất nhiều bóng đen đang tiến lại gần. Đợi chúng tiến gần hơn nữa cô mới nhận ra chúng là thứ gì.

Lúc này Đan Y thét lớn một tiếng rồi chạy thật nhanh đến chổ cái cây bị xe của lớp mắc lên. Cô vừa chạy vừa thét: "Zombie!". Cho dù Đan Y có dũng cảm thế nào thù cũng chỉ là một cô gái. Khi nhìn thấy những cái xác thối rữa đang cử động thì không thể nào tránh khỏi sự hốt hoảng. Cô nhanh chóng leo lên cây, trèo đến chỗ chiếc xe của lớp. Thấy Đan Y hốt hoảng thì tất cả mọi người đều khẩn trương, những người ngồi gần cửa nhanh chóng giúp cô vào trong xe.

Đan Y vừa thở vừa nói: "Phía... phía dưới có... có rất nhiều Zombie!".

Zombie là những cái xác gần như thối rửa hoàn toàn nhưng vẫn có thể di chuyển được. Tròng mắt của chúng trắng bệch, chỉ cần nhìn vào là bị dọa cho ngất ngay lập tức. Vì là xác chết nên chúng không thể nhìn thấy được nên chỉ dựa vào âm thanh để tìm đến mục tiêu.

Cả lớp bắt đầu hốt hoảng, ai mà ngờ được những chuyện chỉ có trong phim ảnh giờ đây đã trỡ thành sự thật. Nhưng mọi người đều cố giữ im lặng, nén giọng của mình thấp nhất có thể. Trần Tính là lớp trưởng của lớp 3F nên vào thời khắc sinh tử này cậu không thể chối bỏ trách nhiệm được. Trần Tính nhỏ giọng, nói: "Tôi có ý này! Nếu chúng ta cứ ở trên đây mãi thế này thì khi cô Tà Anh trở lại sẽ gặp phải bọn Zombie mất. Hiện tại tôi sẽ đi xuống đánh lạc hướng bọn chúng, các cậu cứ ở đây mà đợi giáo viên trở lại".

Một người gầy nhom ngội lặng dưới góc lớp lúc này mới lên tiếng phản đối: "Cậu nghĩ bọn tôi là những đứa nhát gan à? Đã đến đây rồi thì có chết cùng chết! Bọn tôi không thể nào để cậu hy sinh như vậy được!".

Nhưng ngay lúc này lại có một tên mập lên tiếng: "Bọn côn đồ các người muốn chết thì tự đi chết đi! Tao là con của chủ tịch tập đoàn tài chính, nhà tao có rất nhiều tiền! Rồi ba tao sẽ kêu người đến đón tao về thôi! Cả đám ô hợp các người có làm gì thì cũng đừng liên lụy đến tao".

Cả lớp rất bức xúc nhưng lại không muốn gây mâu thuẫn nên mọi người đều nhìn về phía Trần Tính. Về phần Trần Tính, cậu đắng đo một lúc rồi nói: "Ở đây cũng chết mà rời đi cũng chết! Vậy thà rằng rời đi tìm chút hy vọng còn có ý nghĩa hơn là ngồi chờ chết!".

Người gầy nhom lúc nảy lại lên tiếng: "Cả đời Cao Nghĩa tao ghét nhất là cái thể loại bỏ bạn bè! Nên tao sẽ đi xuống dưới với lớp trưởng!".

Bỗng nhiên cả lớp xôn xao hẳn lên, một số muốn đi theo lớp trưởng còn một số lại muốn ở lại trên xe. Ngay lúc này bỗng nhiên có một tiếng nổ mạnh ở khá xa. Trần Tính nhận thấy thời cơ đã đến, bọn zombie phía dưới bị tiếng nổ hấp dẫn rời đi. Cậu nói: "Bọn chúng đi rồi! Ai muốn theo tôi tìm đường sống thì đi! Còn ai muốn ngồi đây chờ chúng quay lại thì cứ chờ!".

Sau khi Trần Tính leo ra ngoài thì hầu như tất cả đều đi theo hết, chỉ còn sót lại tên mập và Đan Y ở lại. Có lẽ vì hy vọng sinh tồn nên tất cả đều đi theo lớp trưởng. Tiểu Lệ đứng ở cửa xe, cô phát hiện Đan Y vẫn còn ngồi đó không đi ra thì rất ngạc nhiên. Tiểu Lệ quay trở lại hỏi Đan Y: "Cậu bị sao thế Tiểu Yêu Nữ? Sao lại ngồi đây? Cậu không đi cùng mọi người sao?".

Đan Y khẽ cười, đáp: "Mình không muốn đi!".

Tiểu Lệ lắc đầu thở dài tiến lại ngồi cạnh Đan Y rồi nói: "Cậu không đi thì mình cũng không đi!".

Ba mươi phút sau trên xe chỉ còn lại ba người, Tiểu Lệ, Đan Y và tên mập Lý Thuần. Lý Thuần cứ vậy ngồi một chỗ không nói không rằng như một pho tượng ngoại cỡ. Tiểu Lệ không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tại sao cậu lại nói như thế? Bình thường cậu rất hòa đồng với mọi người cơ mà?".

Lý Thuần gục đầu xuống suy tư một chút rồi ngẫn lên nói: "Tôi thật sự không muốn nói như thế đâu. Hai cậu cũng thấy cái cơ thể béo phệ của tôi rồi đấy, nếu tôi đi theo chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người sao?".

Tiểu Lệ cau mày hỏi: "Chỉ vì cái lý do đó mà cậu chấp nhận trở thành kẻ đối đầu với cả lớp sao? Cậu có thể từ bỏ bạn bè của mình vì sợ họ bị làm phiền sao? Cậu có nghĩ rằng họ cũng quan tâm đến cậu không? Tại sao cạu lại không nói với mọi người sự thật cơ chứ?".

Lý Thuần dường như mất tự chủ hét lên: "Cậu thì biết cái gì cơ chứ? Đừng có lên mặt mà dạy đời tôi! Cậu chẳng hiểu cái gì cả! Không một thứ gì! Nếu như tôi thú nhận hết tôi sợ làm vướn chân mọi người thì họ có chịu rời đi không? Tôi thà chết một mình chứ không thể để bạn bè bị liên lụy! Thật ra cậu chẳng hiểu một cái gì cả!".

Tiểu Lệ á khẩu không còn thốt ra được một lời nào nữa. Đây là lần đầu tiên cô bị hét vào mặt như vậy và cũng là lần đầu tiên có người nói cô chẳng biết gì. Thật vậy những lời cô nói vừa nảy cũng rất có lý nhưng trong trường họp này sẽ hại chết tất cả mọi người. Tiểu Lệ nguồi suy ngẫm từng câu nói của Lý Thuần. Một lúc sau trên khóe mắt cô tuôn ra hai hang lệ chảy dài, cô khóc không phải vì ấm ức mà là vì hối hận. Cô đã nhận ra cái sai nghiêm trọng trọng trong lời nói của mình.

Đan Y thấy Tiểu Lệ Không ổn thì lên tiếng an ủi: "Tiểu Lệ không nên khóc! Ai mà chẳng có lần mắc phải sai lầm. Thật ra chuyện này không đáng để khóc! Chỉ cần lần sau suy nghĩ kĩ một chút là được rồi".

Nói xong cô lại quay người đi, nhìn ra khung cửa xe, trong tầm mắt cô tất cả đều bị sương mù che phủ nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thân thiết và ấm áp đang từ từ tiến đến gần. Tiểu Lệ ngồi bên cạnh Đan Y từ đầu đến giờ vẫn luôn thắc mắc nhưng đến bây giờ cô mới lên tiếng hỏi: "Tại sao cậu lại chọn ở lại đây mà không đi cùng nhóm người của lớp trưởng?".

Ánh mắt Đan Y vẫn để về phương xa, cô đáp: "Vấn đề không phải là mình không đi cùng họ mà là giáo viên đã căn dặn không được tự ý rời khỏi khu vực này".

Bỗng nhiên từ giữa xe vang lên tiếng nói: "Biết vâng lời như thế này là tốt! Còn đám trẻ hư kia tôi sẽ thẳng tay trừng trị!".

Cả ba người đều hốt hoảng nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy vị giáo viên mà họ luôn kính trọng đã đứng đấy. Trong số ba người không ai biết được Tà Anh đã đến từ lúc nào. Ngoại trừ Đan Y vẫn còn bình tĩnh thì hai người kia đều hoảng hốt mà thét lên. Tà Anh triều mến cười nhẹ rồi nói: "Tôi muốn nói cho ba người nghe một chuyện quan trọng, nhưng trước hết tôi muốn mọi người hứa là sẽ không tiết lộ bí mật này ra bên ngoài cho đến lúc thật sự cần thiết!".

Ba người Đan Y, Tiểu Lệ, Lý Thuần không hẹn mà cùng nhau đáp: "Vâng ạ!".

Tà Anh cười hài lòng nói: "Thế giới này đang gặp phải một tai họa lớn! Có lẽ mọi người sẽ không tin chuyện này nhưng tất cả đều là sự thật! Ở bên ngoài vũ trụ nơi các người sống chính là một thế giới khác được gọi là Thần Ma đại lục. Tại đó có đủ mọi loại thần, ma, tiên, yêu và rất nhiều, rất nhiều thứ có sức mạnh vượt trội khác. Ta dám khẳn định rằng tại địa cầu này sẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện không thể tin nổi, điển hình như chuyện đang xảy ra ngay lúc này. Mà mọi chuyện đều nhằm vào ta".

Lý Thuần ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại nhằm vào cô?".

Tà Anh tiến lại vuốt đầu hắn rồi nói: "Bởi vì ta là người tạo ra cái vũ trụ này!".

Câu trả lời của Tà Anh vừa dứt thì cặp mắt của Tiểu Lệ và Lý thuần gần như bay ra ngoài. Hai người không thể tin vào tai của mình nữa! Nếu Tà Anh nói vậy thì chẳng phải cô chính là thượng đế. Vậy chuyện thượng đế là có thật không phải giả tạo sao? Đáng lẽ ra những lời này nếu do một người khác nói ra thì chắc chắn sẽ bị cho là điên khùng nhưng đây là do chính miệng Tà Anh nói ra. Mà những điều Tà Anh khẳn định thì sẽ không bao giờ trái sự thật, cái quy ước đó đã ăn sâu vào tiềm thức của mỗi học sinh lớp 3F từ lúc mới gặp mặt lần đâu.

Tà Anh lại tươi cười nói: "Tiểu Lệ và Lý Thuần nghe cho rõ đây! Ta sẽ tặng hai ngươi một món quà, và hai người hãy nhớ là không được sử dụng cho đến lúc thật cần thiết!".

Nói xong Tà Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trán từng người rồi nói: "Hai người hãy thử cảm nhận mọi thứ xung quanh đi".

Làm theo lời Tà Anh nói Tiểu Lệ và Lý Thuần nhắm mắt lại. Rất nhanh chóng cả hai mở mắt ra kinh hỷ hô to: "Chúng em có thể nhìn thấy và nghe được mọi vật xung quanh mà không cần dùng cả mắt và tai!".

Tà Anh rất hài lòng vì khả năng tiếp thu của hai người rất tốt, nàng lại nói: "Bây giờ hai người hãy tập trung tinh thần tự khai thác tiềm lực của bản thân mình, khả năng của mỗi người sẽ khác nhau và công dụng cũng không giống nhau".

Đến lúc này thì mọi chuyện có vẻ không như mong đợi của hai người. Không ai bết được tiềm lực mà mình sỡ hữu là cái gì cả. Tà Anh thấy vậy cười nhẹ an ủi: "Đời người không bao giờ có thể thẳng như sợi chỉ được căn ra cả. Nếu sợ chỉ quá thẳng thì sẽ rất dễ bị đứt! Vậy nên hai người đừng thất vọng. Ta đã cho hai ngườ thời gian vô hạn, các người có thể từ từ mà tìm hiểu".

Tiểu Lệ nghe đến câu thời gian vô hạn thì không kềm được lên tiếng hỏi: "Ý của cô la chúng em sẽ không già đi ạ?'.

Tà Anh gật đầu đáp: "Đúng vậy, hai người sẽ sống mãi để thay ta bảo vệ địa cầu này! Nhưng mà các người sẽ phải đối mặt với những thứ khủng khiếp hơn rất nhiều lần, không phải về thể xác mà là về tin thần. Nếu hai người sống mãi thì sẽ phải tận mắt chứng kiến từng người, tường người thân của mình mất đi. Có thể là con cháu, bạn bè, tất cả sẽ lìa xa hai người! Ta biết đây không phải là một quyết định đúng đắng của ta! Ngay bây giờ nếu hai người không chấp nhận nhiệm vụ mà ta giao thì ta sẽ làm cho hai người trở lại là người bình thường".

Tiểu Lệ đáp: "Em sẵn sàng thưa cô! Vì trong cái xã hội này ngoại trừ Đan Y ra thì không có ai xem em là con người cả!". Tiểu Lệ nhìn sang Đan Y vẫn im lặng đứng bên cạnh bằng cặp mắt đỏ hoe. Cô bỗng nhiên quai lại cầu xin Tà Anh: "Cô ơi! Xin cô hãy cho Đan Y cùng làm nhiệm vụ với bọn em! Cậu ấy là người tốt mà, em tin chắc cậu ấy sẽ làm tốt mọi chuyện".

Tà Anh lắc đầu đáp: "Không thể! Đan Y không thể ở cùng hai người được. Lý do thì không cần phải hỏi. Đó là quyết định của Ta! Mà ta cũng nói luôn đừng có đem việc từ chối nhiệm vụ mà đe dọa ta! Nếu các ngườ không làm thì địa cầu này sẽ biến mất vĩnh viễn. Đến đó thì đừng có đỗ lỗi cho ta. Về phần Đan Y thì các người yên tâm, Đau Y sẽ không có chuyện gì đâu. Có lẽ vài nghìn năm sau các người sẽ được gặp lại nhau".

Nói một lúc Tà Anh lại nhấn mạnh một lần nữa: "Hai người sẽ phải giữ bí mật cho đến thời điểm thích hợp mới được sữ dụng năng lực. Và quan trọng nhất hai người không được dùng năng lực để quay cóp bài kiểm tra!".

Nói đến dây tất cả đều phì cười. Đan Y vẫn im lặng giờ mới lên tiếng: " Cho em hỏi nguồn gốc những cái xác sống kia từ đâu xuất hiện vậy ạ?".

Tà Anh tiến đến ngồi bên cạnh Đang Y rồi giải thích: " Mấy cái xác đó là do ma pháp của Tử Thần từ Thần Ma giới truyền xuống đây nhằm gây khó dễ cho ta. Nhưng vừa rồi ta đã cho hắn một bài học rồi! Nhưng từ đây về sau có lẽ địa cầu sẽ không được yên ổn".

Nhắm mắt lại một chút rồi Tà Anh lên tiếng: "Đến lúc rồi! Chúng ta sẽ trở về một giờ trước khi xảy ra tai nạn".

Lời nói của Tà Anh vừa dứt thì toàn bộ không gian trước mắt của Đan Y, Tiểu Lệ và Lý Thuần trở nên trắng xóa không còn thấy gì cả, rồi một tiếng nổ mạnh trong đầu khiến cho cả ba ngất xỉu ngay tại chỗ.

UP�����

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro