Chương II: "Đất rộng sẽ có chỗ cho mỹ nhân "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau 1 hồi độc thoại nội tâm cùng nguyền rủa cái người gọi là thượng đế nó tinh thần phấn chấn hỏi lưu ly vẻ mặt hết sức thắc mắc:
"Mà tại sao thấy ta, muội nói cái gì mà tỉnh tỉnh vậy? "
Lưu ly ấm ức, nước mắt lại tràn trề nói:"Tố hoa, nàng ta thật quá đáng, chỉ vì tỷ nhìn thấy trấn vương cười mà nàng ta phạt tỷ 50 trượng"
Lưu Ly vẻ mặt tức giận:"anh hùng hảo hán chịu 50 trượng cũng nằm liệt giường 3 ngày, 3 đêm. Huống chi tỷ là nữ nhi... "
Nó vẻ mặt kinh ngạc rống lên:"cái gì, nhìn người ta cười cũng bị phạt"
Nó không dám tin vào tai mình, vẻ mặt vô cùng bức xúc:"Con mẹ nó, loạn, loạn hết rồi. Hỏng cả 1 thế hệ"
Lưu ly nghe nàng nói vẻ mặt cũng bức xúc gật đầu lia lịa nhìn nó thương cảm. Nó tinh thần tự sướng nổi lên nói không kiêng dè:"Vương gia cái quần què gì, được nhìn thấy bà thì hắn phải cảm ơn tổ tiên, ăn chay niệm phật 10 năm mới có diễm phúc đó"
Lưu Ly hoảng hốt đưa tay bịt miệng nó lại, kéo vào góc tối. Nó vùng vẫy, miệng ứ ứ phản đối. Lưu ly bỏ nó ra sợ hãi nói:"những lời này để vương gia nghe được sẽ bị mất đầu, chu di tam tộc"
Nó cười khinh bỉ:" nữ nhân tàn ác, thêm vương gia khốn nạn, chắc khó sống đây" rồi nhìn lưu ly gật gật tỏ vẻ đã hiểu nhưng trong lòng không cam tâm. Trong lòng âm thầm khinh bỉ cái người tên là Tố hoa và cái thằng trấn vương gì gì đó.
Nàng bắt đầu nhìn lưu ly với bộ mặt tội nghiệp, mắt rưng rưng nói như sắp khóc:
"Ta bị phạt, sau khi tỉnh lại đã quên hết mọi chuyện, hình như người ta gọi là mất trí nhớ"
Lưu ly như hiểu ra. Choàng tay ôm chặt băng băng. Nó vỗ vỗ vai lưu ly an ủi.
***********************************
Lưu ly vừa dẫn nó về phòng ngủ vừa luyên thuyên giải thích cho nó. Nó đầu óc quay vòng vòng chữ đc chữ mất gật gật. Nó thật không hiểu cái thế giới phức tạp này. 2 người vừa đi đến cửa thì liền thấy 1 nữ nhân xiêm y xanh ngọc, trên tay cầm 1 đoạn dây da tròn dài, hình như là roi quất ngựa đứng trước cửa vẻ mặt cố tỏ ra thân thiện, nhưng không giấu được sát khí trong ánh mắt. Tố hoa biết ả nô tỳ lưu ly đang đưa băng băng về đây thì lập tức đứng đợi, muốn dạy cho nàng 1 bài học. Thấy tố hoa đứng trước cửa phòng thì lưu ly hoảng sợ thất thần nhìn băng băng. Nó cũng thấy nhưng hoàn toàn không để ý, ung dung lướt qua người tố hoa đi vào trong nằm ườn ra giường nói:
"nhan sắc tiều tụy quá, ngủ thôi"
Lưu ly sợ hãi không dám nhìn tố hoa, tố hoa tức giận đỏ mặt nhưng vẫn nhỏ nhẹ lên tiếng:"băng muội ta có chuyện muốn muội giúp đỡ"
Thấy băng băng vẫn nằm bất động trên giường tố hoa mặt chuyển đen, đầu bốc khói nhưng vẫn kìm nén cười tươi đi gần lại chỗ băng băng đang nằm nói nhẹ nhàng:
"Chuyện này đối với muội tuyệt đối không có hại mà phải nói là có lợi"
Băng bang nghe tố hoa nói trong lòng thầm khinh bỉ, nhếch mép. Nó cũng muốn biết nữ nhân trước mắt gian xảo đến đâu.
Nó mở mắt, bật dậy, nhìn trân trân vào mặt nữ nhân trước mắt nhếch mép nói:
"Được thôi" rồi nó đứng dậy toan đi ra ngoài.
Lưu ly nãy giờ nỡm ngớp lo sợ cúi đầu không dám nói gì, giờ thấy băng băng sắp gặp nạn thì lên tiếng giọng cầu khẩn:" tố hoa tỷ, băng băng tỷ vừa mới tỉnh lại không thể làm gì, muội sẽ thay tỷ ấy giúp tố hoa tỷ" rồi nhìn tố hoa mắt rưng rưng.
Tố hoa nhếch mép không thèm để ý lưu ly đang quỳ rạp dưới đất. Hất mặt đi ra cửa.
Băng băng nghe lưu ly gọi nữ nhân kia là tố hoa thì tâm trạng lập tức biến đổi nhìn nữ nhân kia lạnh lùng nói:
"Ngươi là tố hoa? "
Tố hoa nghi hoặc nhìn băng băng khó hiểu nhưng vẫn nhẹ giọng nói:
" muội đang trách tỷ tỷ vì đã phạt muội sao" trong giọng nói chứa đựng vẻ giễu cợt.
Băng băng đã kđ nữ nhân trước mắt kia chính là kẻ đã giết chết chủ nhân cũ của thân thể này, còn cho nàng 1 cái tát. Nàng cười lớn nhìn tố hoa bằng ánh mắt khó hiểu đầy khinh bỉ đáp:"Muội nào dám, tỷ tỷ cứ đùa"
Nàng quay mặt cười tươi nhưng không ai hiểu đằng sau nụ cười như ngọc đó là 1 âm mưu hoành tráng lệ đang đc vạch ra.
Nó đi đến chỗ lưu ly đưa tay đỡ nàng dậy nhỏ giọng:
"Diêm vương ca không dám chứa chấp ta đâu" rồi nàng cười hì hì bước đi.
***********************************
Trong căn phòng tối ẩm mốc khó chịu Tố hoa trong tay cầm cây roi, vẻ mặt dịu dàng hết sức giả tạo khẽ nói:
"Muội muội ta thật ghanh tị với muội, ta cũng mong muốn 1 lần chiêm ngưỡng nụ cười của trấn vương"
Nó không chịu nổi bật cười hahaha nói giễu cợt:"giới trẻ bây giờ có hội chứng sống ảo"
Tố hoa đanh mặt, tuy không hiểu nó nói gì nhưng chắc chắn không phải lời gì tốt đẹp, nàng tức giận nói như gào lên:" ngươi là cái thá gì, thứ cô nhi bần tiện, dơ bẩn. Ta sẽ cho ngươi biết mình đang ở vị trí nào" nàng nhìn băng băng chằm chằm, ánh mắt đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Nó bình thản đánh giá mọi việc rồi lên tiếng:"Ta có thể đáp ứng nguyện vọng của ngươi, nếu thích ta còn có thể làm nhiều hơn những gì ngươi mong đợi" rồi nó nhìn tố hoa bình thản.
Tố hoa nghe băng băng nói thì chột dạ nhìn nó vẻ nghi hoặc nhưng không dầu được tia hy vọng. Nàng đã yêu trấn vương từ khi nàng 12 tuổi, lần đầu tiên nàng vào cung, mọi thứ xa lạ, nhớ cha mẹ, còn chịu đựng sự ức hiếp, khinh bỉ của mọi người, nàng đã tuyệt vọng tìm đến cái chết, nhưng chính chấn vương đã giúp nàng vượt qua tất cả. Tuy chưa 1 lần tiếp xúc, nhưng chỉ cần từ xa nhìn chàng tố hoa đã mãn nguyện. 8 năm qua nàng sống với mục đích duy nhất là được ở bên cạnh chấn vương, nhưng 8 năm qua nàng chỉ ầm thầm từ xa nhìn chàng, không đủ can đảm để đối mặt chàng. "Ngươi có thể giúp ta sao" nàng đang đấu tranh tư tưởng.
Biết tố hoa đã lung lay, nó tiếp tục đả kích bịa chuyện không chớp mắt nói với giọng thuyết phục:
"Ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, chấn vương là dòng dõi hoàng tộc, không nhưng thế lại nam nhân trí dũng song toàn, ngàn năm khó kiếm nếu ở bên cạnh chàng ngươi sẽ không phải chịu thiệt thòi, còn có thể ngẩng cao đầu nhìn mọi người" nàng tự cảm phục chính mình.
Tố hoa nghe nàng nói không phải không có lý nhưng vẫn nghi hoặc:
"Ta có thể tin ngươi không? "
Nó gật gật, vẻ khẳng định nói:
"Đương nhiên có thể. Ngươi nghĩ kĩ đi, ta nhan sắc bình thường, tư chất ngu dốt mà còn có thể làm chấn vương cười với ta. Còn ngươi nhan sắc khuynh nước khuynh thành, tư chất thông minh sắc xảo hơn người, chỉ cần ta giúp đỡ ngươi còn lo không được ở bên cạnh chấn vương sao"
Tố hoa hoàn toàn bị tình yêu làm mờ mắt, nghe nó nói vậy thì hoàn toàn tin tưởng. Vẻ mặt vui vẻ lên nói với nó:" nếu ngươi có thể giúp ta, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt, nhưng để ta hoàn toàn tin ngươi thì chưa đủ, ta có 1 điều kiện"
Nó thẳng thắn nói:"là gì? "
Tố hoa đáp:" trong vòng 1 tháng ngươi phải làm cho chấn vương cười với ta nếu không những gì ngươi nói đều là giả"
Nó vẻ nghĩ ngợi 1 lúc rồi gật đầu. Muốn thu phục nữ nhân ngu dốt này để bình yên thưởng thức cuộc sống xuyên không nhưng lại không thành công, nhưng ít ra cũng được 1 tháng yên ổn.
Thấy nó gật đầu, tố hoa không giống được vẻ hạnh phúc:"được, cần giúp đỡ gì cứ đến gặp ta"
Nó nhìn tố hoa vẻ mặt hờ hững đáp:
" được thôi"
Rồi nàng quay người bước đi, bên ngoài trời đã xế chiều, nó rầu rầu sải bước về phòng miệng lẩm bẩm:
"Mọi sự tùy duyên vậy"
Bước vào phòng thấy lưu ly đang nằm gục trên bàn, ánh đèn dầu le lói, yếu ớt. Thấy băng băng đã trở về lưu ly liền đứng dậy chạy lại toan mở miệng hỏi nó thì nó ngay lập tức lên tiếng:
" vẫn nguyên vẹn, trẻ đẹp như lúc đi"
Rồi nàng nằm xuống 1 trong 2 cái giường có vẻ lụp xụp, vừa nằm vừa cởi hết quần áo, rồi thiếp đi. Nó biết đây không phải thân thể của mình nhưng nó không còn đủ sức để chiêm ngưỡng. Trước khi chìm vào giấc ngủ nó vô thức nói:" có gì mai tính tiếp, đất rộng sẽ có chỗ cho mỹ nhân".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro