CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giới thiệu xong, cô giáo chủ nhiệm tên Nga sắp cậu ngồi kế anh. Vì chỉ còn ở đó là còn bàn trống. Cả lớp bắt đầu náo động lên, vì từ đó cho đến nay anh đều ngồi một mình không cho ai ngồi kế bên cả. Cả lớp chắc chắn là cũng sẽ như trước, không ai có thể ngồi vào chỗ đó. Nhưng hành động của anh thì đi ngược lại với ý nghĩ của mọi người.

"Được thôi, cậu có thể ngồi ở đây". Anh chủ động dời ghế sang một bên còn một bên để cậu ngồi.

"Vậy làm phiền anh sao này chiếu cố tôi rồi". Cậu bước vào chỗ ngồi xuống và quay sang nói với anh

"Được tôi sẽ hảo hảo chiếu cố cậu". Anh đáp trả

"Chỉ sợ là làm phiền anh thôi, với lại nên nhớ là anh phải cách xa tôi 2m, tôi và anh ngồi chung đây là một ngoại lệ, còn nơi khác thì phải thực hiện yêu cầu của tôi". Cậu không quên nhắc nhở anh về yêu cầu khi nãy.

"Cậu yên tâm, đến gần cậu làm gì chứ, chỉ tổ gây thêm phiền phức, tôi đây không thèm".

"Tôi chỉ mong có vậy thôi, đỡ tốn công gặp anh tôi phải tự mình vận động để đứng cách xa anh thôi."

Nói rồi hai người hất mặt sang hai hướng khác nhau. Buổi học nhàm chán nhanh chóng kết thúc và tới giờ nghỉ trưa.

"Này Tiểu Thiên Thiên". Vừa kết thúc tiết nó đến bàn cậu."Này tớ và anh trai có công việc nên chỉ học hai tiết đầu còn những tiết sau cậu chép bài giùm bọn tớ, khi nào về giảng lại cho bọn tớ hiểu nha, papa của bọn tớ cũng nói cho cậu nghe rồi phải không". Nó chạy đến và nói một chàng làm cầu tiếp thu không kịp

"Này, này, câu nói từ từ thôi chứ, mà sau cậu gọi tớ là Tiểu Thiên Thiên, chuyện đó thì bác có nói cho tớ biết rồi, mà cậu làm gì thế sao bác không nói tớ biết". Cậu cũng hỏi nó lại một chàng làm nó lắc đầu luôn.

"Cậu có hơn gì tớ, mà bảo tớ nói từ từ, gọi Tiểu Thiên Thiên là để cho chúng ta thêm thân nhau thôi mà, cậu cứ gọi tớ là Tiểu Nguyên được rồi, còn chuyện bọn tớ làm là...". Nó chưa kịp nói hết câu thì bị anh một tay kéo đi mất

"Tên nhóc này em nói gì nhiều thế, trễ rồi này". Anh vừa kéo nó vừa mắng.

"Em chỉ nói chuyện với cậu ấy chút thôi mà". Nó mếu trả lời lại

"Cậu ta ở chung với chúng ta, còn rất nhiều thời gian mà".

........

"Này cậu đi ăn không". Hắn ta đến gần bàn cậu và hỏi

"Cậu cứ đi ăn đi tớ không đói". Cậu trả lời

"Cậu nên nhìn lại cái tướng của mình đi a, câu và con heo con kia làm gì mà ốm thế không biết, cậu ta ăn nhiều như vậy không mập lên tí nào cả". Nhắc đến con heo con kìa, hắn ta nở nụ cười rất ư là tươi nha

"Cậu hình như rất quan tâm cậu ấy nha, được rồi cậu mua cho tớ những món ăn nhanh và hộp sữa đi". Cậu cũng không vừa tặng ngay cho hắn ta một câu nói trúng vào tim đen, làm cho hắn ta đỏ mặt cả lên, trông thật là đáng yêu a, làm cho những người còn trong lớp phải rơi vào trạng thái chết tạm thời

"Không nói với cậu nữa, tớ đi đây". Nói rồi hắn ta chạy một mạch ra khỏi lớp. Còn lại mình cậu trong lớp cảm thấy hơi chán nên lấy từ điển Trung Việt ra tham khảo. Đúng lúc đó ngoài cửa lớp trở nên um xùm.

"Ai là người mới chuyển đến của lớp này". Đây là Hà Anh Thư con gái độc nhất của giám đốc ngân hàng, là đại tỷ trong trường và là người đứng đầu CLB hâm mộ WIND.

"Này Thiên Tỉ, họ kiếm cậu kìa". Một cậu bạn nói xong cũng tránh ra xa, sợ liên lụy đến bản thân.

"Tìm mình sao, chi vậy, mình có quen họ à". Nghĩ nghĩ trong đầu rồi cậu cũng lên tiếng."Các cậu tìm tôi có chuyện gì". Cậu đi đến trước mặt họ và hỏi

"Là cậu sao, xấu xí như vậy thì không xứng đứng cạnh họ, tôi cảnh cáo cậu, cậu không được đứng gần họ nữa".Cô ta nhìn thấy cậu và buông lời cảnh cáo

"Ý câu nói là ba người bọn họ, cậu thì có tư cách gì bảo tôi không được đứng cạnh họ". Dám hù dọa cậu sao thật là xem thường cậu rồi.

"Cậu dám trả treo với tôi sao". Cô ta vung tay lên định cho cậu một tát, nhưng cô ta không ngờ cậu lại bắt được nó

"Tôi khuyên cô, đừng nên dùng bạo lực, dù con gái đẹp đến đâu cũng trở nên xấu xí khi dùng bạo lực".Cậu lạnh lùng nói với cô ta.

"Này các cậu làm gì thế". Chí Hoành vừa đến cửa lớp lại thấy lớp ồn ào, khi vào thì thấy cảnh này nên lên tiếng hỏi, thấy Chí Hoành cô ta rút tay lại và buông một câu. "Cậu nên nhớ lời cảnh cáo của tôi, lần này chỉ cảnh cáo lần sau thì tôi sẽ không đảm bảo yên ắng như thế này đâu"

........

Kết thúc buổi học cậu cùng hắn ta ngồi xe về nhà. Về để nhà cậu thấy căn nhà thật yên ắng, cậu nghĩ chắc là hai người kia chưa về. Nhưng sự thật là hai cái con người kia đã về rồi và đã chuẩn bị hết tất cả để chơi cậu. Cậu bước lên phòng mình, nhưng lại thấy cửa mở hé hé, rồi nhìn lên phía trên cánh cửa thấy một cái xô chắc là nước rồi."Muốn chơi mình sao còn non lắm". Khi nhìn thấy trò này cậu lại nghĩ ra cách gậy ông đập lưng ông.

Cậu không bước vào phòng mình, mà bước sang phòng bên cạnh, vì phòng bên cạnh là phòng sách nên nối liền với phòng của cậu.

"Họ có thật là chủ nhân căn nhà không vậy đến chuyện phòng mình nối liền với phòng sạch mà cũng không biết"

Bước vào phòng một cách nhẹ nhàng, nhìn những thứ đang được bày trong phòng, cậu bước đến cạnh giường ngồi xuống, hít một hơi thật sâu và"Á Á Á Á..."

Cậu hét lớn và đúng như cậu nghĩ hai cái con mèo kia chạy sang và mở từng cửa mà không để ý, xô nước từ trên cao úp xuống, theo quán tính hai người chạy lên phía trên, thì nghe một cái rắm vì do trượt dầu ăn và xà phòng ở dưới sàng. Mà chỗ hai người ngã, có một sợi dây nối với một thùng bột phía trên trần nhà và thế là cả thùng bột đổ lên mình cả hai. Nhìn hai người bây giờ đúng với cái danh nghĩa người tuyết giữa mùa hè thật rồi. "Tách... tách". tiếng tách vang lên đều đều từ điện thoại của cậu

"Đây xem như là trừng trị hai người, nếu con làm phật ý tôi thì những tấm hình này sẽ lên mạng đây, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này mau lên". Cậu lên tiếng đe dọa hai cái con người rảnh rỗi kia, không có chuyện làm cứ phá cậu hoài. Nói rồi cậu đi xuống tầng... Hai con người kia cuối cùng cũng dọn dẹp xong và đi xuống tầng vì cái bụng kéo réo um xùm, vừa đi xuống đã bị mùi thức ăn mê hoặc, chạy ngay vào bàn ăn và ngồi xuống, cầu bưng từng đĩa thức ăn đặt lên bàn.

"Hai người mau ăn đi". Cậu đặt đĩa thức ăn cuối cùng xuống và chuẩn bị bước lên phòng.

"Này cậu không ăn sao". Nó lên tiếng hỏi.

"Tớ không đói hai người ăn đi".Nói rồi cậu đi một mạch về phòng, tắm rửa và nghỉ ngơi, còn hai con người kia thì ngồi chén sạch hết tất cả thức ăn có trên bàn, hôm nay quả là một ngày dài đối với cậu, nghỉ ngơi đi Tiểu Thiên Thiên, cứ kệ bọn họ mà ngủ đi, dù gì họ cũng no cái bụng rồi.

——————————————————————————————————————————————

Woa chap này đạt kỷ lục độ dài từ trước đến nay đó nha. Chúc mọi người đọc fic vui vẻ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nh