Chương 25 Một ngày lười biếng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Nicolas trở về, Anna không có ý định chờ nên đã ngủ từ sớm. Thời tiết lạnh như băng này nàng vẫn chưa thích nghi được. 

Nicolas hôm nay đi tới một nơi, tuy kết quả không được như mong đợi nhưng thực ra có chút thu hoạch ngoài ý muốn. Nghe Ethant kể lại sự tình, Nicolas cau mày một lúc. Đối với Anna, Nicolas ngay từ đầu không hề có ý giữ nàng bên cạnh, nhưng không hiểu sao từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, chàng không tự chủ mà muốn nàng sống, không những thế còn phải sống thật tốt. Thân phận của Nicolas, giữ một người bên cạnh là một việc hết sức nguy hiểm, chỉ cần một chút mềm lòng, mạng sẽ không còn nữa. Thế nên ai cũng nói chàng tuyệt tình, không những thế còn tuyệt tình một cách tàn nhẫn. Nhưng đối với Anna, Nicolas quả thật...không có biện pháp. 

Anna ngủ rất an ổn, chăn quấn quanh người chỉ lộ ra cái đầu nhỏ. Nicolas phát hiện Anna rất sợ bị lạnh, nhưng lại rất thích mùa đông, nàng mỗi lần nhìn tuyết rơi ánh mắt đều phát sáng, còn quên hết mọi thứ vô tư tay trần nghịch tuyết, nếu không phải Nicolas trưng ra bộ mặt lạnh, nàng sẽ sợ hãi mà vào trong sao?

Đúng là đứa nhỏ mâu thuẫn. Nicolas nói Anna nhỏ, chàng cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, nhưng có lẽ do từ nhỏ trải qua nhiều chuyện, những chuyện người ta không thể chấp nhận nổi, Nicolas cũng trải qua rồi. 

Nicolas vòng qua chui vào trong chăn, đối với thời tiết bên ngoài, chàng vẫn là không có cảm giác. Nhưng vì trên người dính tuyết, sợ Anna bị lạnh, chờ thân thể ấm hẳn lên mới nhẹ nhàng ôm Anna vào lòng. Nicolas cười tự giễu, từ khi nào chàng trở lên biết quan tâm như thế rồi. 

Anna bị đưa vào vòng ôm quen thuộc, bất giác ôm lấy vô thức, Nicolas buồn cười, mặc nàng chui vào trong lòng mình. Anna hít hít mũi, dụi đầu vào lồng ngực ấm áp an tâm ngủ không biết trời đất. 

Anna thì ngủ ngon rồi, Nicolas lại không ngủ được. Một phần vì lửa nóng trong người không có chỗ giải tỏa, một phần cũng là vì Anna. Nói thế chẳng phải toàn bộ đều do người con gái bên cạnh này sao?

Nicolas không điều tra về Anna, cho dù có tra, cũng sẽ không tra được gì, vì nàng có người đó che chở, hắn trước giờ đều vô cùng cẩn thận, mà Anna có lẽ thân với hắn, nếu đã vậy, hắn nhất định không để kẻ nào gây hại đến nàng, kể cả Nicolas. Vì thế Nicolas từ bỏ, muốn biết được về nàng, muốn biết nàng là ai, trong 8 năm đầu đời làm sao sống sót, tại sao đột nhiên lại muốn trở về hoàng cung...cách duy nhất chính là hỏi nàng, nếu không hỏi, phải chờ nàng tự động nói ra. 

Nicolas khó hiểu suy ngẫm lại mình, từ khi nào chàng phải suy nghĩ nhiều như thế. Từ ngày Anna xuất hiện, Nicolas chân thực cảm thấy, bản thân mình đang sống. Đúng vậy, chính là sống. Chàng đôi khi sẽ mềm lòng, sẽ tức giận, mỗi khi nhìn thấy Anna vui vẻ, rong ngực như có cái gì nhảy nhót, tâm tình cũng không tự chủ tốt lên. Ban đầu chính là muốn có một thứ gì đó để tiêu khiển, hiện tại, có lẽ chính bản thân tự buộc đá vào chân mình, rơi vào cái bẫy chính mình tạo ra, trầm luân, lại còn không có cách thoát khỏi. Nicolas phát hiện bản thân đã không có cách nào cứu vãn nữa, cam tâm tình nguyện trầm luân. 

Anna tỉnh dậy có chút sớm, là do nóng quá mà tỉnh. Nicolas nửa đêm mơ mơ màng màng chợp mắt được một lúc, qua vài canh giờ thực sự không nhịn nổi nữa. Cũng không quản Anna đang mơ màng, từng lớp từng lớp y phục bị loại bỏ. Nicolas nhẹ nhàng hôn, từ lần trước Anna bị làm cho cả người xanh tím, Nicolas học được cách dịu dàng. 

Giày vò một lúc, Nicolas hôn nhẹ nhàng mi mắt, mơn trớn khắp khuôn mặt, bàn tay cũng không rảnh rỗi, không đến một khắc, trên người Anna cái gì cũng không còn rồi. 

Anna bị làm nóng không tự chủ rên lên một tiếng, Nicolas lại càng thêm kích thích, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, bắt đầu làm chính sự. Cảm nhận được nơi nào đó ướt đẫm, Nicolas không ngại ngần thẳng tiến. Anna tỉnh hẳn. 

-ưm...chàng..

Anna nói không ra tiếng, vì nơi nào đó căng cứng, tràn đầy.

Nicolas thở một hơi thỏa mãn, không nói một lời đánh chiến kịch liệt, công thành đoạt đất không ngừng nghỉ. 

-Ừm...Nick...chàng nhẹ một chút...

-Khoan...á..

-Chỗ đó...không được...đừng mà...

Nicolas không ngại thì thầm dỗ dành Anna, vừa bắt buộc vừa dụ dỗ, hoàng tử cao quý nhất cũng thành tên mặt dày nhất, nhưng kết quả thì...tất nhiên là ai đó được ăn no hài lòng đến không chịu được. 

Anna ngủ thẳng một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau. Kì lạ là hôm nay nàng dậy muộn, thế nhưng Nicolas vẫn nằm bên cạnh, hai người cứ như vậy không có lớp y phục ngăn cách, Nicolas bá đạo ôm nàng dính chặt không chừa khe hở. Anna mặt nóng bừng. Nicolas đã sớm tỉnh, chỉ là cứ muốn ôm nàng như thế, lần đầu tiên trong đời Nicolas không rời giường, làm tổ với Anna đến khi nàng nói muốn ra ngoài mới thôi. 

Nhị hoàng tử phát hiện lười biếng đôi khi cũng thật tốt, quyết định sau này có thể tiếp tục lười biếng, với điều kiện Anna phải cho chàng ăn no đã. 

Anna vừa tỉnh, cũng biết là Nicolas ngủ không sâu, đẩy đẩy lồng ngực trần một chút, Nicolas liền mở mắt. Mặc dù tình cảnh hai người có chút quẫn bách, Anna vẫn tách không nổi hai cánh tay hai cái chân đang ôm nàng, liền mặc kệ. 

-Chàng hôm nay không ra ngoài sao?

-Ừ!

Anna im lặng một lúc mới buồn buồn nói.

-Chàng rất bận.

Không phải câu hỏi.

-Hôm nay đưa nàng đi chơi nhé!

Lại không phải là một câu hỏi nữa. 

Anna ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn Nicolas. 

-Chàng rảnh sao? Nơi này có chỗ nào để chơi chứ? Dù sao đi chuyến này cũng không phải đi chơi, nhanh kết thúc một chút, ta muốn trở về nhà. 

-Nhà?

Thấy Nicolas hỏi nghi hoặc, Anna cau mày. 

-Chàng đừng nói là chàng muốn ở đây nha!

Nicolas đột nhiên ý thức được,nàng nói nhà là chỗ nào. Đối với hắn mà nói, hắn chưa từng có nhà, nhưng mà bây giờ, hình như hắn biết nhà của mình ở đâu rồi. 

Cúi đầu đặt lên môi Anna một nụ hôn trằn trọc, đến lúc nàng khó mà thở nổi mới buông, Nicolas nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, bàn tay vuốt ve như trân bảo, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng như nước. 

-Không giận ta cả ngày ra ngoài để nàng một mình nữa à?

-Ethant kể với chàng? Hừ!
Anna thầm mắng kẻ hay mách lẻo.
Nicolas nhẹ nhéo mũi Anna.
- Tiểu yêu tinh!
Anna xoa xoa mũi, chu cái miệng nhỏ nhắn lên làm người ta muốn cắn một cái. Dưới cái nhìn như lang như sói của Nicolas, Anna còn tưởng sẽ bị cắn thật chứ, nhưng chàng cái gì cũng không làm, chỉ ôm nàng thật chặt, cười như có như không nhìn Anna. Nicolas cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực phả vào cổ Anna, khí nóng làm nàng run rẩy.
Nicolas nhỏ giọng khàn khàn.
- Ta còn nghe nói...
- Ưm...
Nicolas thổi khí nóng làm Anna chịu không nổi nóng rực cả người. Chàng ngẩng đầu nhìn, ra vẻ kinh ngạc :
-Anna, nàng quyến rũ ta sao?
Anna lườm nguýt một cái giận dỗi, trong mắt Nicolas là liếc mắt đưa tình. Chàng lập tức có phản ứng, cười nham hiểm một cái, kéo chăn chùm kín hai người.
...
Trên giường lớn, chiếc chăn đen dày che khuât toàn bộ thân thể người con gái, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ với khuôn mặt đỏ hồng, đôi môi vì kìm nén tiếng rên mà mím lại, nhưng hiệu quả lại không được bao nhiêu, cứ mỗi phút bị trêu chọc, lại không tự chủ bật ra, mê người. Chiếc chăn phồng lên, như có gì động ở bên dưới. Anna lắc đầu thật mạnh, kìm không được bật khóc nức nở, không rõ là ấm ức hay khoái cảm. Hai cánh tay nhỏ nhắn giữ lấy đầu ai đó đang dần đi xuống dưới khôn kiêng kị. Nhưng sức lực ai đó quá lớn, hai cánh tay lại bị đặt sang hai bên, làn da mềm mịn chằng chịt những dấu hồng hồng, không sót một tấc. Lửa nóng trêu chọc, Anna bị ai đó làm cho run rẩy, hét lên một tiếng,cả người vô lực, thở dốc.
Từ bên dưới chiếc chăn lộ ra cái đầu rồi đến thân thể cường tráng, ánh mắt Nicolas híp lại, rât vô cùng vô sỉ liếm đôi môi ướt át của mình.
- Rất ngọt!
Anna quẫn bách bật khóc. Nàng đánh Nicolas, hắn cư nhiên...
Nicolas nhanh chóng bắt được tay ai đó.
- Ta còn chưa ăn no đâu!
Nói rồi đẩy một cái, dứt khoát không trở ngại tiến vào.
-Ưm
Hai người đều thở hắt ra. Mồ hôi Nicolas nhỏ xuống chăn, nhỏ xuống cơ thể người con gái bên dưới. Miệt mài, miệt mài, đến khi mặt trời xuống núi...
...
- Ta đói!
Ngủ một giấc thật sâu, Anna vừa ý thức môt chút tỉnh táo, mắt cũng không mở đã buông một câu như vậy. Nicolas nằm cạnh vuốt tấm lưng mềm mại, cũng lười mở mắt.
-ừm...
Anna đẩy đẩy lồng ngực Nicolas
- Nicolas, chàng dậy đi!
Ba phần giận bảy phần nũng nịu. Nicolas có chút không tình nguyện bước xuống giường, hai người cùng nghĩ.
Từ khi nào Nicolas lại lười biếng như vậy hả?
Nicolas sai người chuẩn bị đồ ăn, nhìn Anna còn đang oán giận nhìn chằm chằm mình, trong lòng có chút vui vẻ không chịu được.
Thật muốn ăn nàng thêm lần nữa... nhưng không được, nếu còn không nhẫn nại lần sau sẽ không được ăn no. Vì thế Nicolas nhẫn rồi lại nhẫn, không nghĩ tới, lần sau của hai người lại lâu như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro