Chương 3: "Nói Đi, Ngươi Muốn Gì?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa khắc sau, Lâm Sương bước ra khỏi biệt viện. Thân thể gầy gò, nhỏ bé của y khoác lên một thân bạch y trắng như tuyết, vạt áo xanh nhạt như màu trời khiến y vô cùng nhã nhặn.

Lâm Sương một thân bạch y đứng dưới trời tuyết trắng vậy mà không lẫn vào trong màu trắng xoá, ngược lại nổi giữa màu trắng ấy là một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt xanh dương trong veo nhưng phảng phất nỗi u sầu.

Viêm Thất vừa lúc đánh giá xong cái biệt viện nhỏ bé này, hắn đang ngồi nói chuyện với A Ngọc.

Tuy hắn lạnh lùng y như chủ nhân nhưng thực ra cũng rất dễ nói chuyện. A Ngọc cảm thấy người của Nhiếp Chính Vương cũng không hề khó chịu như đồn đại.

Viêm Thất cầm cổ tay Lâm Sương, sau đó hai người vụt mất trong không khí, chẳng kịp để A Ngọc nói vài lời.

Chẳng mấy chốc, Viêm Thất đưa y đến một cung điện nguy nga, tráng lệ, cửa cung treo một tấm biển có nét chữ đầy uy lực "Thanh Nguyệt cung" nhưng người trong cung vẫn quen gọi nơi này là Diêm điện bởi nghe cái danh ác ma, tàn bạo của Viêm Liệt.

Viêm Thất chỉ đưa y vào trong, còn lại cả quãng đường từ cửa cung vào trong phòng Viêm Liệt là tự Lâm Sương bước đi, suốt cả quãng đường đều không thấy người hầu kẻ hạ.

Lâm Sương bước vào trong căn phòng trước mắt, ngay lập tức không khí ấm áp phả vào người khiến y dễ chịu vô cùng.

Nhưng căn phòng này trống rỗng, không có một bóng người. Tuy lò sưởi vẫn đốt, trầm hương vẫn cháy nhưng lại không thấy bóng dáng vị Nhiếp Chính Vương kia đâu.

Lâm Sương tiến sâu vào trong, vén tấm màn lụa ngăn cách tiền sảnh và phòng ngủ ra.

Quả nhiên bên trong có một người đàn ông to lớn đang nằm ngủ.

Hắn chỉ khoác một tấm áo, xẻ sâu xuống cơ ngực rắn chắc, mái tóc xoã dài trên gối.

Lâm Sương nhìn đến ngây ngốc, thầm nghĩ trên đời lại có người ngủ thôi cũng đẹp như vậy, dù hắn không mở mắt nhưng từng đường nét trên khuôn mặt đều toát ra vẻ quyền quý.

Viêm Liệt cảm nhận được tiếng bước chân đang đến gần, hắn biết kẻ này không phải người bên mình, cũng đoán ra tám chín phần là đứa trẻ trong lãnh cung kia.

Viêm Liệt vẫn nhắm mắt, chỉ có miệng là hơi nhếch lên: "Bổn vương chờ Lục hoàng tử đã lâu, đến nỗi trời tối."

Lâm Sương chắp hai tay về phía trước, đầu hơi cúi xuống: "Để vương gia chờ lâu là lỗi của thần."

"Lục hoàng tử không cần đa lễ, dẫu sao cũng là hoàng tôn cao quý." Người trên giường ngồi dậy, hắn dụi dụi mắt, tính khí của người mới ngủ dậy có phần bớt đi khi nhìn rõ mặt mày Lâm Sương.

Chà, đứa trẻ này không tệ. Ấy là khuôn mặt, còn thân thể hình như không tốt lắm, gầy gò và ốm yếu chẳng giống phong thái của một hoàng tử. Tuy nhiên, y lại có đôi mắt tuyệt đẹp, vẻ sâu thẳm của đại dương in sâu vào đôi mắt đầy suy tư.

Lâm Sương cũng ngẩng đầu lên, đối diện với cái nhìn chằm chằm của Viêm Liệt. Không hiểu sao y cảm thấy đôi mắt này cực kì quen thuộc.

Lâm Sương lắc lắc đầu, có lẽ do nó quá đẹp nên y có ảo tưởng đã nhìn thấy nó.

Viêm Liệt nhìn y như nhìn con mồi. Hắn bước đến ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo ngồi xuống.

Đôi tay rắn chắc của hắn chống lên bàn, một tay khác hắn rót trà ra hai cái ly. "Hoàng tôn vẫn nên ngồi xuống đây, nền đất lạnh, nếu ngươi còn đứng đó e là chân đóng đá mất."

Lâm Sương hơi ngây người một lát sau đó đi tới cái ghế bên cạnh bàn trà ngồi xuống.

"Tại sao ngươi biết ta muốn thu đất Kim Đình?" Viêm Liệt nhấp một ngụm trà, chất giọng trầm thấp vang lên.

"Hoàng thúc, ta biết được là nhờ tình cờ đi ngang qua cung điện của người, vô tình nghe tiếng người hầu bàn tán." Lâm Sương biện một cái cớ.

"Ồ, ta lại không biết đám nô tì, thái giám đó lại có tư cách biết chuyện của ta." Viêm Liệt nhếch mép cười, hắn làm việc kín đáo sao có thể để người hầu dễ dàng biết chuyện, huống chi trong cung của hắn vẫn có không ít tai mắt.

Nhưng nhìn ánh mắt trong veo của thiếu niên trước mắt, hoàn toàn không có vẻ giả dối, hắn lại muốn tiếp tục nghe lời y nói.

"Chuyện này là thật, nếu vương gia không tin có thể đợi vài ngày nữa lên triều sẽ rõ." Lâm Sương sao có thể nói cho hắn biết tất tần tật chuyện y biết trong hai kiếp.

Kiếp trước, vùng đất Kim Đình cằn cỗi nằm ở gần biên giới Bắc cảnh bỗng bị người ta giành giật, một là Nhiếp Chính Vương, hai là Thừa tướng. Mục đích rất đơn giản, Nhiếp Chính Vương muốn nhanh chóng cầm binh, cần một mảnh đất thích hợp, Kim Đình cách xa kinh thành vạn dặm, rất thích hợp chiêu binh mãi mã.

Còn về phía Thừa tướng, hắn muốn mảnh đất này vì lão sắp cáo quan, muốn một vùng đất để có thể xưng bá một phương. Dựa vào công lao nhiều năm, hoàng đế ân điển cho hắn chọn một mảnh đất để xây nhà dựng cửa.

Thừa tướng nhân cơ hội này dò xét khắp nơi, còn cả gan mua chuộc một người hầu của Nhiếp Chính Vương để biết rõ ý đồ, nhờ đó, hắn cũng thêu dệt được vài câu chuyện xoay quanh vị vương gia này.

Cùng với phe cánh của tể tướng, chỉ một tuần sau đó, Nhiếp Chính Vương đã biến thành kẻ tai tiếng, chuyện ân điển ban đất lập phủ cũng tan thành mây khói, Thừa tướng lấy được mảnh đất Kim Đình. Sau này, vất vả lắm Viêm Liệt mới đoạt được mảnh đất này.

Viêm Liệt nhíu mày, hắn biết bây giờ trong dân chúng đã đồn đại rất nhiều về hắn. Chính hắn cũng đau đầu vì không thể dập tắt tin đồn. Hắn cũng đã điều tra ra kẻ tung tin thất thiệt nhưng lại không thể tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau, mọi manh mối dường như đứt đoạn.

Trong thư Lâm Sương nói "Lợi dụng Trấn Bắc Hầu Cố Dịch" khiến hắn tò mò. Bởi lẽ, người này là phe cánh của hoàng hậu.

"Ngươi nói thử xem."

Lâm Sương nói rõ kế hoạch của mình.

Hiện tại trong triều đang rộ lên tin đồn hắn có mưu đồ soán vị. Chuyện này hiện vẫn chưa xảy ra nhưng vài ngày tới phe cánh của tể tướng sẽ lần lượt dâng sớ mong hoàng đế điều tra ngọn ngành.

Để làm vừa lòng quân thần, hoàng đế ngay lập tức mở cuộc điều tra. Chuyện soán vị thì không thấy đâu nhưng lại tra ra Nhiếp Chính Vương tham ô công quỹ, dùng tiền cứu hộ lũ lụt bỏ túi riêng.

Tất nhiên, việc cứu hộ này không liên quan tới hắn nhưng trùng hợp là khi lũ lụt xảy ra hắn cũng không ở trong cung. Nhờ vậy mà ngụy tạo bằng chứng vô cùng dễ dàng. Hoàng đế tất nhiên biết Nhiếp Chính Vương bị oan nhưng cũng không ưa người em trai không biết từ đâu ra này cho nên luôn mặc cho mọi chuyện diễn ra.

Lâm Sương nói, hiện tại Trấn Bắc Hầu Cố Dịch mới thừa kế tước vị, tuy là người nhà ngoại hoàng hậu nhưng nhiều năm nay Trấn Bắc Hầu suy thoái, không phồn vinh như trước, Cố Dịch luôn canh cánh muốn phục hưng gia tộc, hơn nữa, hoàng hậu sau khi sinh được đại công chúa và tam hoàng tử luôn suy yếu, tam hoàng tử cũng bị người ta hãm hại trở nên ngu ngốc, tuyệt nhiên không phải là mối đe doạ.

Lần này, Viêm Liệt chỉ cần đảm bảo Trấn Bắc Hầu là người điều tra vụ án này, gã là người chính trực, sẽ dốc lòng vì triều đình tìm cho ra lẽ phải, không cần lo hắn phản bội cũng vừa hay phủi sạch quan hệ.

Chỉ là, muốn cho Thừa tướng ăn một vố đau thì cần phải có chút động thái. Thừa tướng về hưu muốn có ít của cải, tất nhiên cũng có lòng riêng, lão không tham ô tiền cứu trợ lũ lụt nhưng không có nghĩa lão không tham ô cái khác.

Bây giờ tìm ra được lão thừa tướng tham ô công quỹ lại dặm thêm chút muối, đẩy chuyện tham ô này cho lão nữa tuyệt đối sẽ khiến lão khổ sở.

Còn làm thế nào thì Lâm Sương không nói rõ, dù sao cũng là Vương gia, ắt hẳn hắn sẽ biết phải làm gì cho đúng.

"Ha ha, ta đúng là coi thường ngươi rồi. Nói đi, ngươi muốn gì?" Viêm Liệt cười phá lên, hắn sớm đã nghĩ đến việc hắt nước bẩn cho thừa tướng, ai bảo lão khó ưa làm chi nhưng mãi không nghĩ ra cách. Vậy mà Lâm Sương lại đi trước một bước.

"Lễ chọn phu tử ba ngày sau, thần muốn chọn ngài." Lâm Sương biết kế hoạch đã thành, nở một nụ cười rạng rỡ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro