Chap 101:Hôn Sự.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cheng... Cheng..."

"Bùm bùm..."

"Tò te te tò te..."

Tiếng kèn vang vọng trong bầu không gian rộn ràng, khắp nơi, mọi người mọi vật ngập trong sắc đỏ rực rỡ của cả Nhiếp Nguyệt Thành. Từng mảnh giấy đỏ, hoa đỏ tung bay theo gió, tạo nên những tuyệt cảnh đặc sắc, lung linh như dự hội.

"Cô cô tỷ tỷ..."- Thiên Thiên đẩy nhẹ cánh cửa, khẽ cất lời, dáng vẻ ôn nhu dịu dàng.

"Vào đi !"- Tiếng hồi đáp vọng ra.

Y nắm lấy tay A Ly, bước vào, trong lòng có phần nặng nề lạ thường. Một dòng cảm xúc hồi hộp, lo âu xen lẫn cái tâm trí đang suy tư những điều mông lung, tạo cho vị thiếu niên trẻ một cảm giác khó chịu, vừa hụt hẫng vừa luyến tiếc và một chút đau lòng. Trong này, Lãnh Di đã đến, khuất sau tấm mành mỏng ân cần giúp Lãnh Nguyệt thay hỷ phục và trang điểm. Liên hôn lần này quan trọng đủ bề nên không thể để lỡ bất kỳ một chi tiết nào, phải thật cẩn trọng và tỉ mỉ. Tiểu Ngọc và Tiểu Phong cũng trở nên bận rộn hơn rất nhiều, hồi hộp đi đi lại lại sửa soạn những đồ đạc cần thiết.

"Để hai người đợi lâu rồi!"

Một giọng nói cất lên, bóng giá y rực rỡ hiện ra, phản chiếu lại ánh nắng nhạt nhòa từ phía cửa sổ. Thiên Thiên cùng A Ly ngỡ ngàng trông về phía vị tân nương vừa xuất hiện. Kinh diễm, thực sự kinh diễm, tấm y phục vờn trong ngọn gió mát nhè nhẹ mang theo từng mảnh phục trang và trang sức lung linh khe khẽ lắc lư. Lãnh Nguyệt trong mắt hai người tuyệt như đóa hoa rực rỡ vừa chớm nở, vĩnh viễn không tàn, tươi tắn đón nhận thứ ánh nắng ban mai ngọt ngào tràn đầy sức sống khiến cho ai nấy đều phải dao động. Đúng là không có ngôn từ nào để lột tả nổi sắc đẹp ấy, mĩ lệ đến mê hồn.

"Mọi người sao vậy ?"- Lãnh Nguyệt ngờ ngạc, lời nói như đánh thức những người ở đó trong cơn say.

Ngay cả Tiểu Phong và Tiểu Ngọc cũng phải thất thần, há hốc mồm mà chiêm ngưỡng mị mạo vẹn toàn.

"Há!!"- Lãnh Nguyệt hoang mang nhìn họ rồi nhìn sang Lãnh Di, chỉ thấy Lãnh Di nhẹ nở nụ cười dịu dàng.

Nãy giờ Thiên Thiên vẫn đờ người trước tuyệt sắc ấy, nghe lời đánh thức thì giật mình, ngại ngùng che giấu đi những tâm tư trong lòng, ái ngại mà mỉm nhẹ. Vị thiếu niên biết rõ, vị tân nương này không phải là dành cho y nên mang đã biết bao nhiêu sự dè dặt để vào tâm trí...

Lần thứ ba Lãnh Nguyệt khoác lên mình tấm giá y màu đỏ rực, cô không bỡ ngỡ cũng chẳng hồi hộp... chỉ lặng lẽ, bình thản như sắp tham dự một buổi lễ nhạt nhẽo, chẳng có gì to tát. A Ly vui vẻ chạy lại phía Lãnh Nguyệt, cô cười nhẹ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.

"Tông chủ... giờ lành đến rồi... Tỷ chuẩn bị đi thôi!"

Tiểu Ngọc ân cần nhắc nhở, cô mỉm nhẹ, nụ cười ngọt ngào khi ấy sao mà trở nên buồn thương đến lạ lùng.

"Sắp đến giờ rồi..."- Lãnh Nguyệt hạ giọng rồi cúi xuống A Ly -"Sợ không?"

A Ly lắc đầu, tư thái lạc quan, vui vẻ đáp lời.

"Không ạ!"

"Tốt lắm!"

Cô mỉm, xoa đầu đứa trẻ ngây thơ.

Trên lễ đường, Nam Cung Phong Thần đứng trước thượng tọa chờ đợi, ánh mắt ưu sầu nhưng cũng cố gượng tỏ ra vui vẻ. Hôn sự lần này thật lạ, cả tân nương và tân lang đều có điều gì đó buồn bã chất chứa trong lòng.

"Tân nương tới...!!!"

Tiếng vọng của bà mai dội lại gây nên sự chú ý tới mấy người đang rầm rì ồn ào trò chuyện phiếm. Họ đều giật thót mà nghiêm túc trông ra. Một vị tiên tử với vẻ đẹp diễm mỹ tuyệt tục tiến vào, theo sau là một đám giai lệ vô cùng hoành tráng. Tấm giá y rực rỡ, lộng lẫy phất phơ nhè nhẹ tạo một khung cảnh thực thực ảo ảo khiến cho ai nấy đều phải ngỡ ngàng. Khăn cánh phượng mỏng tựa vải sa trên đầu cô cũng vờn trong nắng ấm, tấm khăn dài tầm mấy thước, trùm từ đầu tỏa xuống cả vạt lưng thẳng đứng phía sau, cao ngạo uy nghi. Từng cánh hoa mềm mại được tung lên giữa không trung. Lãnh Nguyệt dắt A Ly tiến vào, từng bước chân nhẹ nhàng liến thoắng. Nam Cung Phong Thần nương ánh nhìn bí ẩn về phía cô, mỉm nhẹ trầm tư. Trong thâm tâm của y, vị tiên tử trước mặt bỗng trở nên thoát tục hơn bao giờ hết, tạo cho y một cảm giác kính trọng đặc biệt. Bất ngờ, Lãnh Nguyệt thờ ơ lướt qua Nam Cung Phong Thần, ngang nhiên đứng lên bục thượng tọa cao sang, ngọn gió hất nhẹ tấm khăn mỏng làm nổi bật ánh mắt long lanh đang nhìn xuống mọi người. Hành động của cô khiến ai ai cũng phải thắc mắc xen lẫn nỗi hoang mang cực độ. Nam Cung Phong Thần nhận thấy sự bất thường, cúi đầu nhìn xuống tú cầu trong tay rồi lại ngước lên Lãnh Nguyệt không khỏi ẩn vấn.

"Chuyện đến đây, cũng nên có một kết cục rồi!"- Lãnh Nguyệt lên tiếng, giọng dõng dạc nghiêm túc.

"Cái gì?"

"Là sao?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Không đùa chứ?"...

Mọi người hoảng hốt trước lời nói chắc như đinh ấy. Nam Cung Phong Thần vẫn bình tĩnh đến lạ, không phải vì y không lo lắng, mà là vì trong lòng hỗn độn bao nhiêu, y lại càng phải điềm tĩnh bấy nhiêu để tránh bị đặt trong thế bị động. Ngay cả Thiên Thiên cũng không ngờ rằng chuyện như vậy lại xảy ra. Lãnh Nguyệt buông ánh mắt vui vẻ trông xuống cảnh hoảng loạn mà nhẹ cười trấn an:

"Chuyện Lãnh Gia đã hứa với Nam Cung Gia ắt sẽ giữ trọn lời hứa. Chư vị không cần phải lo! Còn tân nương hôm nay..."- Bỗng, cô đảo mắt đến y -"Có lẽ... còn có một người thích hợp hơn ta!".

Mấy người dưới kia nghe vậy càng thêm sửng sốt, ngay cả Hàn Phong, Âu Thiên và Huyết Mộc Chân cùng ba tiểu bối phía cũng phải ngờ ngạc không kém. Lãnh Nguyệt nương ánh nhìn ra ngoài của điện, tức thì đám người cùng trông theo ánh mắt ấy. Từ ngoài bước vào, một tân nương bất ngờ xuất hiện từ từ tiến vào đại điện, dung mạo xinh đẹp như hoa, nở nụ cười hạnh phúc nhìn vị tân lang trước mắt .

"Yến Phi..."- Nam Cung Phong Thần như chưa tin vào mắt mình, trên vẻ mặt không giấu nổi sự mừng rỡ xen chút bối rối.

"Phong Thần..."- Cô nương ấy khẽ gọi.

Hai vị kia tay bắt mặt mừng hạnh phúc đến bên nhau trước sự chứng kiến của chư vị quanh đó. Ai nấy đều ẩn vấn khôn cùng.

"Sao... sao nàng có thể...?"- Y ấp úng hỏi.

Yến Phi cô nương nhìn lên Lãnh Nguyệt, ánh nhìn tôn kính thật dịu dàng biết bao.

"Là nhờ ân đức của Lãnh Tông chủ anh minh độ lượng..."

Nam Cung Phong Thần ngỡ ngàng nhìn lên, ra là vậy... Cuối cùng thì y cũng hiểu được tâm tư của Lãnh Nguyệt. Hai người bất giác quỳ xuống, khấu đầu cung kính:

"Cảm tạ ân điển của Lãnh Tông chủ... Suốt đời này chúng tôi mãi mãi không quên!"

Hai người kia đồng thanh, trong lòng cảm kích khôn cùng. Lãnh Nguyệt nhẹ mỉm an lòng, dáng vẻ hiền từ như một vị thánh nhân đức độ. Không ai nói với ai một câu nào nhưng dường như tất cả những người ở đó đều đã phần nào đoán ra được ngọn ngành của sự việc.

"Con thấy ta làm như vậy đã tốt chưa, A Ly?"

Cô ngước xuống tiểu tử, A Ly mỉm cười vô tư nhìn lên.

"Vâng a! Nhìn họ thật hạnh phúc..."- Cậu bé hạ giọng.

Lãnh Nguyệt cúi người khe khẽ xoa đầu cậu, trong ánh mắt chan chứa biết bao ngập ngừng. Một tia sáng nhỏ bé hiện ra, xuất hiện tiểu ma tử với dáng hình tròn tròn trắng trẻo đáng yêu, toàn thân vận mảnh tang y u buồn, xung quanh nó tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo huyền bí.

"Ma tử... ngươi đến rồi!"

Lãnh Nguyệt trầm giọng, ma tử ấy tiến lại gần cô, cúi đầu gật khẽ, đôi mắt đen láy nhấp nháy tinh nghịch.

"Cô cô... A Ly sắp phải đi rồi... Thấy được cô cô vận giá y là điều mà A Ly luôn mong đợi... Cảm ơn cô cô..."

A Ly buông khẽ một nụ cười lạc quan, nụ cười ấy khiến cho trái tim Lãnh Nguyệt như thắt lại, xót xa muôn phần.

"Tiểu A Ly ngốc!"

Lãnh Nguyệt cười nhẹ, nụ cười gượng gạo như muốn cất lên tiếng khóc, chỉ biết xoa đầu cậu bé mà không thể cất lời nào thêm.

"Cô cô... người cười rất đẹp... sau này người cứ mãi nở nụ cười như thế này nhé... Đừng khóc, được không?"

"Được chứ!"

Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại rồi cư nhiên bế tiểu tử lên, ôm chặt lấy tấm thân nhỏ bé ấy. Ma tử biến mất, kéo theo một linh hồn bé nhỏ sắp rời khỏi thế gian đầy ảo mộng, từng hạt sáng nhạt nhòa như ánh đom đóm từ cơ thể A Ly nhẹ nhàng bay lên rồi thoáng chốc tan biến vào không trung, lặng lẽ như chưa từng tồn tại. Tia sáng chập chờn, dập dờn theo những tiếng khóc ly biệt với giọt lệ thương cảm ở phía dưới ấy. Tiểu A Ly cười nhẹ, nụ cười hồn nhiên như nụ cười của Uyển Nhi năm nào sắp ra đi trong vòng tay của Lãnh Nguyệt.

"Con muốn nghe người hát 'ánh trăng và hoa anh đào...', nghe lại giai điệu mà cô cô thường cất lên vào mỗi đêm ảm đạm đưa con vào giấc ngủ... Con muốn sau khi chết, linh hồn con có thể bay bổng theo âm điệu, hòa vào tiếng hát của người... lặng lẽ đi và giấc mộng đẹp của chốn nhân gian đầy luyến tiếc, được không?"

"Được !"- Lãnh Nguyệt vẫn giữ nguyên ý cười cố gắng tỏ vẻ lạc quan.

Tiếng hát cất lên, âm điệu cùng lời ca buồn bã day dứt khắc họa nên một bức tranh u sầu về cánh anh đào dưới vầng trăng tròn mờ nhạt. Từng cánh hoa lặng lẽ rơi xuống như kết thúc một cuộc đời vô ưu nhàn nhã. Ngọn gió lạnh thoảng qua lay nhẹ cánh hoa dưới ánh trăng mờ ảo, thổi hồn vào giấc mộng đẹp... A Ly khép mắt chìm vào giấc ngủ, linh hồn bay theo giai điệu trầm lắng ngọt ngào...

A Ly là một tiểu hồ... vốn đã chết vì cứu ân nhân của mình, chấp niệm còn vương, sợ bị hồn thiêu phách lạc nên mới lạc vào Nhiếp Hồn Điện. Thấu được tâm tư ấy, Lãnh Nguyệt mượn ma pháp của Ma tử kéo dài tuổi thọ cho A Ly, giúp nó hoàn thành những tâm nguyện còn chưa kịp thực hiện. Nay tình kiếp đã tận, ân nguyện cũng đã thành, ma tử đến dẫn lối đưa tiểu hồ về với miền vĩnh hằng, mãi mãi nằm trong cõi mộng ngàn thu.

Sống chết là quy luật của tạo hóa, há ai có thể đi ngược lại? Họ chỉ biết im lặng, chấp nhận lấy số phận đã được gieo từ trước Bóng người dần tà, mơ mộng giữa miền ký ức. Lãnh Nguyệt trầm lặng, cô không khóc, tâm thái ổn định nhưng trong lòng lại đổ cơn mưa rào tầm tã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro