Chap 53:Sát Kì Cầm:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng trôi qua...

Mới đó thôi... mà đã qua ba tháng rồi...

Mùa xuân ấm áp bao trùm lấy cả vùng Nhiếp Nguyệt. Ba tháng ấy, có một đôi tình nhân gắn kết không rời cũng có một đôi tình nhân chia ly hai hướng. Suốt thời gian đó, Tống Dương luôn ở cùng Lãnh Nguyệt, tuy với danh nghĩa là cận vệ nhưng tuyệt nhiên trong chốn Nhiếp Nguyệt ai cũng cho rằng, họ là đôi uyên ương đẹp nhất. Ngày vui đùa, đêm ca hát ngắm trăng sao trời mây, thưởng hoa tư nguyệt. Biết bao kỉ niệm đẹp vô tư thuần khiết, càng lúc càng nhấn chìm chàng thiếu niên ấy vào sâu trong ảo mộng.

Thời gian cứ thế trôi đi một cách thầm lặng, vết thương lòng cùng những vết thương trên da thịt của Hàn Diệc Phong ngày một hằn rõ, giày vò y đến độ tột cùng của sự thống khổ. Hàn Gia tàn rồi... tương lai của họ cũng trở nên mờ mịt...

Ngày ngày, những đợt đòn roi và vết thương rỉ máu cứ giày xé lấy tấm thân của từng người không dứt. Hàn Phong rã rời trên những chiếc cồng xích nặng nề oán khí. Hắn bất lực, cả cơ thể đã mệt mỏi đến rã rời đem theo từng vệt cắt dài nhức nhối da thịt. Đau lắm.. vệt ấn than đỏ còn đỏ tấy trên người, vết hằn roi còn chưa lành đã nương náu thêm dăm ba nhát mới... Đám người kia cười lên thích thú, tiếng cười cứ văng vẳng bên tai Hàn Phong vào mỗi lúc mơ lúc tỉnh. Chúng giống như đám ma quỷ của địa ngục, âm thanh ác nghiệt kia phát ra từ chúng giống tiếng thét gào hơn là tiếng cười ám mị. Hàn Phong nhoài người gượng mình trông lên, gương mặt phờ phạc thảm hại bởi những vệt xước dài đặc lừ vết máu. Y cố gắng thở từng hơi khó khăn, cố gắng vớt vát chút sự sống trong cái địa ngục khốn khổ, trong vô thức lại nhớ đến một bóng bạch y đưa đầy tiên khí cứ ẩn hiện trước mắt. Người ấy đã quay lưng rời đi, dứt khoát và vô tình, ngay cả một chút vấn vương cũng không có... Người ấy mờ nhạt dần trong ánh nhìn đã rớm lệ, thoáng thoáng nhòe đi và biến mất sau tiếng "long cong" của xiềng xích quanh mình.

"Âu Thiên... huynh nơi đâu?

Hàn Phong thều thào từng tiếng một, ngày ngày y đều tự hỏi như vậy. Một câu hỏi không có lời đáp. Căn nhà lao trống rỗng là chốn nương thân tàn tạ nhất của ba manh xác gầy cùng một vài tộc nhân đã chai lì những trận đòn man bạo. Nom vào chiếc tàn cảnh tựa như chốn địa ngục, suy cho kỹ, địa ngục vẫn còn tốt đẹp hơn rất nhiều. Trong cái thảm cảnh khốc liệt đến cực độ ấy, thi thoảng lại vang lên một vài tiếng kêu khóc của những kẻ cùng khổ, âm thanh ấy cứ vang vọng, vang vọng rồi giày xé lấy tâm hồn họ.

Họ kiệt sức rồi... họ muốn chết.

"Choang!"

Tiếng đổ vỡ từ một gian lao. Sau âm thanh đột ngột ấy, ngay lập tức một đám quân binh ồ ạt xông vào như lũ cuốn.

"Kẻ nào!?"

Chúng nghênh giọng hô hoán.

Thì ra là tiếng vỡ của một chiếc vò đất treo trên tường, nó tan tành thành những mảnh vụn lặt vặt dưới mặt đất ẩm ướt. Trong cái bầu không gian yên tĩnh ấy, không hề có một âm thanh nào ngoài sự u uất đang bao trùm lên toàn cảnh, bọn lính canh kia lại cẩn thận quá mức. Khuôn mặt chúng đỏ lựng bởi nỗi hậm hực trong lòng, chân trước đá chân sau cứ dựa dẫm vào nhau mà tiến. Hình như đám người này vừa đi dự bữa rượu thịt nào đó, lúc bấy giờ mới trở về... Chúng cẩn thận đi sâu vào, dùng cái ánh nhìn sắc cạnh đảo quanh căn nhà lao một lượt rồi đột ngột sự chú ý dừng lại tại gian lao của Hàn Tâm Xuyên. Tự bao giờ nàng ta đã co ro ở một góc tường, trên mình còn vương đầy những vết thương đã khô máu. Chúng quân vừa hùng hổ xông vào, nàng cũng chẳng để ý, chỉ biết lo lắng đưa tay ngang nhiên áp lên má Hàn Dĩ Lan.

Bên cạnh gian lao của Hàn Tâm Xuyên là gian lao của Hàn Dĩ Lan. Y đã kiệt sức, đôi mắt nhắm nghiền không muốn mở. Ba tháng rồi, ngày nào cũng bị đánh đập, từng vết thương nhức nhối giày vò y khiến cho cái cơ thể vốn yếu ớt nay lại lên cơn sốt nặng.

"Tiểu nương tử a... "

Ánh nhìn dâm đãng của một vài tên trong số đó tự lúc nào đã dán sát vào Hàn Tâm Xuyên, vốn dĩ đã bị những tên lính kia đánh cản nhưng chung quy lại mấy tên này vẫn quyết không từ bỏ ý định. Những kẻ còn lại tử tế hơn, cấm cản không được thì bất lực rời khỏi, không can tâm dính dáng vào chuyện mất mặt đó. Chúng quân vừa đi khỏi, một vài tên còn lại nương theo ánh nhìn thèm khát mà từ từ đưa thân tiến lại, nụ cười dâm tà chậm rãi từng bước, ung dung đi vào gian lao ấy...

"Các ngươi muốn làm gì?"

Thấy sự bất thường, Hàn Tâm Xuyên lo lắng thét lên một tiếng hăm dọa rồi vội vã ôm tay trước người phòng thủ. Nghe tiếng thét, Hàn Phong mơ màng trông lại, vốn muốn căm giọng hống hách thu hút sự chú ý của chúng nhưng lúc bấy giờ, miệng y đã khô khan như sa mạc, cổ họng tuyệt đông cứng lại không thể thốt nên một lời nào. Y cố rên lên từng tiếng, hai hàm răng cắn chặt gượng họng đanh lên từng lời một nhưng lại không thành...

"Tiểu nương tử a... xinh đẹp thế này mà chết đi thì uổng quá! Hay là nhân lúc còn sống chúng ta cùng nhau hưởng thú hoan lạc đi, coi như là hồng phúc phàm tục cuối cùng hahaha!"

Ý cười sắc cạnh ấy vang lên xua tan đi sự yên ắng vốn có của đại lao tăm tối. Hàn Tâm Xuyên bấy giờ đã gợn lên một nỗi sợ hãi, cả thân thể vốn đã kiệt lực nhưng lại theo phản xạ mà cố gắng lê thân lùi lại từng bước.

"Cút!!!! Cút hết cho ta!!!!"

Cái chất giọng đã khản đặc thét lên thật yếu ớt, từng câu từng chữ tuy rất đanh thép nhưng lại có phần nào run rẩy trong đó.

"Các ngươi không được mạo phạm sư tỷ!..."

Hàn Dĩ Lan bấy giờ đã mơ hồ tỉnh lại, hai con mắt mệt mỏi cố gượng mở hờ đưa theo ánh nhìn chết chóc ghim chặt vào đám dâm quân. Y thều thào cất lên từng tiếng, tiếng nói đi đều với tiếng thở của một con người đang lập lòe tia sống.

"Ngươi?! Hừ! Chết đi!"

Chúng gầm gừ, những cánh tay săn chắc bởi múi bắp quất mạnh một đường roi vào người Hàn Dĩ Lan.

"Dừng tay!"

Hàn Tâm Xuyên hét lên, cả người la lết về phía Hàn Dĩ Lan, đôi bàn tay run rẩy vì những vết thương và nỗi sợ cứ nắm chặt lấy vạt y phục của Hàn Dĩ Lan mãi không buông. Vừa vậy, bọn người độc ác kia lại trở về với tà ý cũ, ngang chân dẫm thẳng vào lớp rơm phía dưới mà tiến từng bước lại gần cô.

"Cút xa khỏi Tâm Xuyên!"

Hàn Diệc Phong đay nghiến, cổ họng rên lên từng cơn căm phẫn. Y cuối cùng cũng mở họng được, cái cuống họng nặng nề đau rát khiến cho giọng của y trầm hơn rất nhiều và rồi khản dần đi sau một câu nói dài. Hàn Phong ngước mặt cố gắng nom thật kỹ dáng hình của đám ô quân phía trước, đôi mắt đục ngầu sự thù hận chực như muốn ăn tươi nuốt sống từng tên.

"Cút sao?"

Một tên trong số đó cười lên ngạo nghễ rồi thẳng tay nắm lấy vạt y phục của Hàn Tâm Xuyên, đường đột xé một đường ngắn.

Tâm Xuyên bấy giờ đã sợ hãi đến cực độ, vậy mà cái khí sắc của nàng vẫn cứ không để cho sự sợ hãi biểu hiện ra bên ngoài, chỉ vội vàng ôm lấy mảnh y phục vừa bị xé, che đậy kín nhất có thể mà lùi lại phía sau. Bọn chúng càng tiến gần, ánh mắt ham dục càng như xuyên thẳng vào vị nữ tử trước mắt. Cô vừa bước lùi vừa hạ giọng can xin, miệng không ngừng phản kháng: "Đừng qua đây! Cút! Cút Đường qua đây!!!". Tiếng cười hả hê vang dài trong bóng tối đặc quánh, đám khốn kiếp ấy cứ ngang nhiên bỏ mặc ngoài tai những lời phản kháng, quất thẳng một roi vào người Hàn Tâm Xuyên khiến cho nàng ta ngã quỵ rồi cứ thế mà lây thây cái xác nồng mùi rượu toan ngã sấp vào người Tâm Xuyên.

Ngay lúc này, nộ khí trong người Hàn Phong đột ngột bùng phát tuyệt như dòng nước siết được dịp vỡ hàng đê. Trong người y bấy giờ tỏa ra một nguồn ma lực mạnh mẽ, phá nát đống cồng xích đang trói giữ lấy cái thân xác tàn tạ kia. Từng sợi xích to như cổ tay đã bị đứt hẳn, rơi long cong trên nền đất ẩm ướt rồi hòa lẫn hẳn vào bóng tối đặc quánh như mực tàu. Hàn Phong hạ thân xuống, thoáng đầu quỵ mình dưới mặt đất rồi từ từ ngước mình đứng dậy, nâng nước bước dần dần tiến lại gian lao ấy. Cái khí sắc thanh tú ngự trên dung mạo trắng trẻo ngày nào đã hóa thành nét thần sắc hung tàn tựa như Hung thần, đảo quanh một lượt khiến cho vạn vật không khỏi rùng mình ớn lạnh. Sự thù hận đè nén bấy lâu được dịp bùng phát một cách mãnh liệt đưa theo một nguồn lực dồi dào chảy mạnh trong cái mảnh thân hao gầy vốn thực yếu ớt bởi những vết thương xâu xé vào da thịt. Nguồn linh lực gì đây? Hàn Tâm Xuyên trố mắt ngỡ ngàng, không chỉ có nàng mà đám dâm quân kia bấy giờ cũng đã đổi sự chú ý về phía Hàn Phong hơn cả. Hàn Phong vẫn cứ từ từ đi đến, bàn tay đầy vết thương của y ung dung đưa lên cùng với đó là một mảng khói màu đỏ máu xuất hiện, dồn dập chiếm lấy toàn thân y...

"Hàn Diệc Phong... Ngươi muốn tìm đến cái chết sao?"

Chúng ngâng cao đầu, nương ánh nhìn sắt thép mà ngạo giọng thét lên, tạm thời rời bỏ cái dã tâm dâm đãng mà hừng hực kéo về phía Hàn Phong. Người cầm kiếm, kẻ cầm roi hung hăng từng bước chân nặng nề sát ý.

"Lũ súc sinh!"

Hàn Phong gằn giọng đay nghiến từng lời, cái chất giọng trầm trầm tựa như tiếng thét của ác quỷ từ chốn địa ngục vọng đến khiến cho người nào nghe thấy cũng đều phải rùng mình dựng tóc gáy.

Bấy giờ, trông thấy dáng vẻ của Hàn Phong, bọn chúng đã có phần nào nao núng trong lòng. Khí thế hùng hổ khi nãy chợt lung lay bởi những cánh tay đang hết sức run rẩy. Đột nhiên một tên nghênh giọng hét lên một tiếng: "Chết đi!". Tức thì, đám người ồ ạt xông lên dương cao tay kiếm mà tấn công. Vậy mà, thoáng chốc Hàn Phong đã dễ dàng hất bay hai tên phía sau ra một quãng, đám khói đen đỏ lẫn lộn siết chặt lấy cổ của tên đi đầu, máu trong người hắn đột nhiên lưu vận mãnh liệt, in hằn màu đỏ lựng lên từng khóm dây mạch rồi bất chốc bị một thứ vô hình nào đó hút cạn, đương nhiên trở thành một cái xác khô bạc phếch. Hai tên còn lại kinh hoàng trố mắt nhìn, bấy giờ mới run sợ đến cực điểm, hai tay hai chân lập cập cứ gượng dậy rồi lùi dần từng bước, lúc bấy giờ cũng đã chẳng còn chút tinh thần nào để kêu cứu. Ánh mắt của Hàn Phong thật đáng sợ, đôi mắt sắc bén đưa theo cái khí chất uy mãnh đầy chết chóc ghim thẳng vào chúng như chực muốn ăn tươi nuốt sống từng tên. Đột nhiên có một bóng người nữa đi đến, từng bước chân chắc nịch nhưng lại không có hồn. Hắn lầm lũi đi trong bóng tối, đến gần, đến gần rồi bất ngờ xuất hiện sau ánh đuốc mập mờ, hiện lên một dung mạo vốn tuấn tú nhưng bấy giờ lại hung hãn đến vô cùng.

Người đó là Hàn Dĩ Lan. Nãy giờ y vẫn bất tỉnh nhân sự, bây giờ lại đột ngột tỉnh dậy, sức mạnh phi thường chiếm lấy tấm thân gầy đưa theo cái cặp mắt màu đỏ tươi như màu máu. Nom thật kỹ, rất giống với đôi mắt ngạ quỷ của Lãnh Nguyệt lúc nàng hóa thành Nguyệt Linh. Làn da xanh xao trắng bệch như người chết cứ nhạt nhòa trước mắt người, y nắm chặt đôi bàn tay lực lưỡng, ngang nhiên bẻ gãy thanh sắt của gian nhà lao rồi cứ ung dung như không mà tiến ra. Thoáng thoáng, Hàn Dĩ Lan đã đứng sau Hàn Phong, tuyệt nhiên như một cận sĩ trung thành đang chầu hầu cạnh chủ. Cái dáng vẻ hiền lành nhút nhát ngày nào thoáng chốc tan biến, để lại một đại ma đầu người người nhìn vào đều không khỏi kinh sợ. Ấn chữ thập trên trán đỏ ửng đang dần dần ló ra đưa theo đôi môi khô khan cũng đang hóa dần màu máu

Hắn Hàn Dĩ Lan là... là Huyết Quỷ

"Quỷ... Quỷ Quân..."

Hàn Tâm Xuyên ngỡ ngàng nhìn y, trong cái ánh nhìn lo lắng đã phảng phất mấy phần hoang mang.

Hai tên kia thì khỏi nói, chân tay cầm cập run lên như chó mắc mưa, chưa kịp dập đầu đủ ba cái khóc lóc xin tha thì đã bị Hàn Dĩ Lan bẻ gãy cổ.

Nghe thấy sự bất thường ở trong này, đám người ngoài kia bấy giờ mới thay nhau ồ ạt xông vào.

"Hàn Hàn Diệc Phong thành ma rồi...!!!!"

"Quỷ Quân "

Chúng quân láo nháo gào lên từng tiếng trong lo sợ, trên tay đã giơ sẵn kiếm phòng thủ. Hàn Phong thản nhiên đứng lại, không buồn quan tâm đến đám quân vừa tới, nhẹ nhàng bế lấy Hàn Tâm Xuyên, che chở cho cô rồi ung dung bước ra khỏi đại lao. Đám người còn lại coi như là giao cho Hàn Dĩ Lan xử lý. Thoáng chốc, máu đã láng nền lao, từng dòng chạy đục ngầu ngấm sâu vào từng cọng rơm cọng rạ. Người gãy cổ, kẻ mất đầu, mất tim... lục phủ ngũ tạng bị phanh ra, nằm lăn lóc trên nền đất theo từng phần kinh tởm...

Biết tin, cả Tiết Gia bấy giờ đã sợ hãi và hoang mang đến tột độ, không dám ngang thây cản lối Hàn Phong. Ba người cứ thế ngang nhiên rời khỏi Tiết Gia, không một kẻ nào dám chạy ra ngáng đường. Tà Linh vừa nhận thân chủ, Quỷ Quân cũng đã xuất hiện, máu tuôn rơi như nước, người chết như ngả rạ.

"Báo cho các Đại Tiên Gia... ba tên nghịch tặc Hàn Gia đã lợi dụng Tà Linh tẩu thoát!"

Tiết Ngọc Nhân gấp gáp hạ lệnh, đám quân dưới trướng hắn gấp rút nhận lệnh mà chạy đi. Tiếng vó ngựa vang trong đêm, ồn ào như tiếng hành quân chừng như có thể đánh thức cả chúng dân đang chìm trong hảo mộng.

"Cuối cùng... Quỷ Quân đã lộ diện rồi..."

Tiếng thở dài não nề phả vào bầu không gian hiu quạnh

* * *

Chỉ trong vòng một đêm, Hàn Phong, Hàn Dĩ Lan và Hàn Tâm Xuyên đã an toàn rời khỏi Tiết Gia, tiến bước về phía Cố Sơn. Cả Tu Tiên giới sau khi nghe tin thì rất mực lo lắng, chỉ duy Âu Thiên, ngoài mặt thì có vẻ không quan tâm đến điều này nhưng thực trong lòng lại bồn chồn không yên. Mấy ngày rồi y vẫn cứ thấp thỏm, tự đưa thân mình rời khỏi Tu tiên giới mấy hôm, tránh xa nghị sự đương lúc này, phần cũng là muốn tìm kiếm một người trong âm thầm và lặng lẽ. Cho đến khi nghe ngóng được tin tức về Hàn Phong, Âu Thiên mới thực sự vỡ lẽ, nhanh chóng quay về tu tiên giới. Tuy nhiên bây giờ, y có về thì cũng đã muộn, mọi thứ suy cho cùng cũng chẳng còn vớt vát thêm được gì. Giờ Tà Linh đang nằm trong tay Hàn Phong, cả Tu tiên giới khó có kẻ nào dám manh động...

"Thiếu Chủ Tiểu Thư "

Vừa đến chân núi, ba người đã nghe thấy tiếng gọi từ xa xa vọng đến. Họ quay lại, có phần nào ngỡ ngàng nhưng cũng không khỏi mang theo sự phòng bị, nương ánh nhìn sắc bén lên những người vừa xuất hiện.

"Các người?"

"Là chúng tôi những tì nhân của Hàn Gia từng được Nhiếp Nguyệt Hàn Thanh và Tiểu thư cứu sống. Tiểu thư có còn nhớ chúng tôi không?"

"Thì ra là các người!"

Hàn Tâm Xuyên nghĩ ngợi một chốc rồi cất tiếng.

"Thỉnh xin ba vị cho chúng tôi đi theo... Dù gì cũng đã đến bước đường cùng, chúng tôi muốn có một cuộc đời an yên, sống một cuộc sống mới! Âu có thấu chịu bao nhiêu khó khăn vất vả, chúng tôi cũng sẽ không nề hà "

"Đúng vậy Bây giờ cả Tu tiên giới đang lục sùng mọi tàn dư của Hàn Gia... chúng tôi đã chẳng còn chốn nương thân Cầu xin các vị rủ lòng thương tới những tộc nhân bất hạnh, cứu vớt lấy chút sinh mạng nhỏ bé này."

"Đúng vậy đúng vậy "

"Thiếu chủ Tiểu thư Chúng tôi cầu xin người... "

Nghe những tiếng than thở và van nài của đám người, Hàn Phong bấy giờ mới dẹp yên nỗi hiềm nghi trong lòng. Bí mật thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngước mắt trông sang họ một chốc, tay vẫn bế chặt lấy Hàn Tâm Xuyên. Thoáng thoáng, y trông xuống nàng ấy, chỉ nhận thấy một ánh nhìn cảm thông. Tâm Xuyên khẽ gật, bấy giờ y mới ngước lên, cất thêm một tiếng:"Được rồi!" át đi những lời than xin ồn ã:

"Nếu mọi người đã muốn thì chúng ta cùng đi lên Cố Sơn... sống một cuộc đời mới! Tránh xa khỏi chốn thị phi này... được chứ?"

"Vậy vậy thì tốt quá!"

"Đa tạ Thiếu chủ, Tiểu thư"

"Mọi sự nghe theo lời Thiếu Chủ!"

Đám người ồn ào cười lên những tiếng hoan hỉ, không ngớt lời cảm tạ vui mừng. Hàn Phong nhìn họ một chốc, khe khẽ nương theo ý cười nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng. Sau đó, từ tốn dẫn đám người men theo lối cũ mà rảo bước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro