Chap 55:Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mới bắt đầu trên chốn Cố Sơn hiu quạnh, những tộc nhân còn sót lại của Hàn Gia bắt đầu công việc cho một cuộc sống mới. Chúng nhân quay về với vườn tược, nuôi trồng cây cỏ rau củ, bước đầu lập lại gia nghiệp vốn đã điêu tàn. Không khí rộn ràng ngập tràn khắp mọi nơi trên chốn núi thiêng ấy, Hàn Phong vẫn lặng lẽ đưa mắt đi theo chư nhân, mỉm nhẹ một nụ cười mãn lòng, đôi bàn tay không ngừng lay chuyển trên cây đàn màu đen đặc. Y đang gảy đàn, tiếng đàn vang lên, từng nốt thanh âm trầm bổng hòa tan vào cây cỏ đưa theo nguồn linh lực dồi dào hỗ trợ chúng có dịp sinh sôi nảy nở. Những khóm hoa dại được trồng bao quanh tuyệt nhiên cũng ngập tràn sức sống theo tiếng đàn ủy mị ấy.

"Ca, nghỉ ngơi chút!"

Hàn Tâm Xuyên nâng lấy khuôn trà, theo sau là Hàn Dĩ Lan đang ôm ôm ấp ấp chiếc hộp gỗ đựng bánh ngọt mỉm cười tiến tới.

"Cái này...?"

"Chả là trên núi có một số cây quả lạ, muội thử qua rồi, không có độc nên mọi người cứ yên tâm. Trà này cũng vậy, tuy mọc hoang dại nhưng lại rất thơm, suy cho cùng cũng một chín một mười với trà của nhân gian! Chúng ta có thể tận dụng."

"Vậy thì tốt rồi!"

Hàn Phong nương ý cười nhẹ nhàng đáp lại, thản nhiên hất cánh tay phải qua cây đàn. Mảnh y phục vừa vụt qua, cây đàn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lưu lại một chút khói đen mờ ảo cứ thế mà tan biến vào hư không. Cây cỏ đã phân tán đi sự u ám, tuyệt nhiên trở lại với khí sắc tươi tốt khi xưa. Hàn Phong bấy giờ mới nhìn sang Hàn Dĩ Lan, trong lòng lại dội đến những nỗi tâm tư khó nói. Y hơi cúi đầu, sự lạ lẫm trên khuôn mặt phần nào cũng đã khiến cho Hàn Tâm Xuyên để ý. Vậy mà nàng ta chỉ nhẹ cong môi nâng một ý cười nhạt nhòa, lặng lẽ và âm thầm nhưng cũng thật bi thương. Hàn Dĩ Lan vẫn hiền lành và nhút nhát như xưa, không hề có gì thay đổi đặc biệt. Chỉ có điều, vết thập ấn trên trán vẫn còn, y vẫn là một Quỷ Quân có sức mạnh phi thường vốn bị lẩn khuất trong cái vỏ bọc tâm hồn của một con người mỏng manh.

"A Lan, đệ cũng nghỉ ngơi đi!"

Hàn Tâm Xuyên quay đầu nhìn lại y, nhẹ nhàng hạ giọng.

"Không cần đâu sư tỷ, đệ không đói "

"Tâm Xuyên nói đúng, từ sáng đến giờ huynh giúp ta rất nhiều, nghỉ ngơi một chút đi. Lỡ như có kiệt sức lại không có ai làm trợ thủ cho ta thì khổ "

"Vâng... Thiếu chủ!"

"Aizzz... đệ đấy, chỉ nghe lời mỗi mình Đại Ca!"

"Đệ... đệ... chỉ sợ tỷ lo lắng cho đệ... đệ không..."

"Được rồi... "- Hàn Tâm Xuyên cười nhẹ, dịu dàng đưa tay lau mồ hôi cho y -"Ta không trách đệ, ta chỉ sợ đệ mệt thôi, thể chất đệ vốn không tốt như những người khác, từ nhỏ đã yếu ớt... ta lo đệ mệt quá sinh bệnh "

"Vâng, vậy từ nay đệ đệ không làm sư tỷ lo nữa!"

"Ế... vậy là không được! Vậy thì ai sẽ giúp ta đây???"

"Ha... "

"Ây "- Tâm Xuyên vui vẻ đánh tiếng với Hàn Phong rồi quay lại Dĩ Lan, vẫn vẻ dịu dàng tiếp tục lau mồ hôi cho y -"Ngoan lắm!"

Hàn Dĩ Lan ngờ vực cười ngại. Hàn Phong ngước mắt nom sang hai người, trong lòng có bấy nhiêu phần vui vẻ cư nhiên nhấp nhẹ chén trà thơm còn vương hương khói.

"Thiếu Chủ Thiếu Chủ... !!!"

Từ ngoài kia, một người hấp tấp chạy đến, chưa kịp thở đã buông vội lời kêu cầu, từng hơi một đứt quãng

"Dưới... dưới chân núi có..."

"Dưới chân núi xảy ra chuyện gì?"

"Thưa... Bạch Nam Vương đến tìm người! Đang giữ một vài tộc nhân tìm thuốc của ta dưới đó!"

"Âu Thiên?"

Hàn Phong ngước lên ngỡ ngàng, sững người trong phút chốc như chưa thể tin vào tai mình.

"Vâng!"

Người đó gật đầu lia lịa, từng đợt gật lại đưa theo tràng khí hối thúc. Nghe đến đây, Hàn Phong đứng phắt dậy, chưa kịp để Tâm Xuyên cản ngăn đã nhanh chóng chạy đi.

"Ca... "

Hàn Tâm Xuyên buột miệng gọi vọng. Vốn biết không thể cản được bước chân của y nên cũng chẳng thể làm gì, chỉ đứng yên đó nom theo bóng dáng mờ nhạt của y xa dần trong lớp sương dày.

Hàn Dĩ Lan thấy Hàn Phong vừa rời khỏi thì lập tức theo chân mà chạy đi, ngay cả khi Hàn Tâm Xuyên muốn níu cũng chẳng thể níu lại nổi.

* * *

Vừa xuống tới chân núi, nơi lổm nhổm những tảng đá sắc cạnh mang theo cái bầu không gian hiu quạnh chiếm trọn cả một khoảng trời nhạt nhẽo. Hàn Phong ngưng bước, ánh nhìn xa xăm trông về phía trước, hướng đến một đám khoảng năm người đang bị trói chụm lại được đặt trên tảng đá lớn. Dưới chân y, những mảnh đá nhỏ càng như muốn ngáng chân người, cứ nhất nhất thuận theo ý lòng y mà không cho Hàn Phong được phép tiến lại gần dù chỉ một bước.

"Thiếu Chủ "

Vừa thấy Hàn Phong, đám người đã nháo nhác gọi vọng. Tiếng gọi ngay lập tức đánh thức cái tâm hồn đang mê muội của Hàn Phong. Y giật mình, chợt như vừa phát giác được một điều không ổn nên đành vứt hết tâm tư trong lòng sang một bên mà chạy lại gần. Họ trông thấy y thì như nhìn thấy vị cứu tinh của cuộc đời, không ngớt những lời vui mừng hớn hở. Hàn Phong cúi xuống, vội vàng cởi trói cho họ, vừa cởi vừa buông lời gạn hỏi:

"Âu Thiên đâu?"

"Chúng tôi không biết..."

"Bạch Nam Vương khi nãy vừa rời khỏi, chúng tôi không rõ là y đã đi đâu"

Vừa dứt lời, một thân bạch y tự bao giờ đã bất ngờ xuất hiện. Trông thấy vẻ mặt tối sầm, lạnh cắt của những người đối diện, Hàn Phong ngờ vực quay lại thì bất chợt bắt gặp một thân ảnh mờ nhạt như mảnh chiều tà đang đứng yên, lặng lẽ đưa ánh nhìn đăm chiêu về phía mình. Phút đầu y thoáng phần ngỡ ngàng nhưng rồi lại tự giác kìm mình mà trấn tĩnh. Âu Thiên đã đến, nương cái ánh nhìn mờ nhạt ghim chặt vào y rồi lại đưa theo khí chất lạnh bạc mà từ tốn trông sang Hàn Dĩ Lan, một kẻ đang giơ nanh giơ vuốt nghiêng người phòng thủ, ngang nhiên lấy thân mình bảo vệ cho Thiếu chủ. Lặng một chốc, Hàn Phong hơi nghiêng đầu trông lại, ánh mị lực hắt lên vẻ điển tuấn đưa theo ánh nhìn như nghi vấn mấy điều nhưng tuyệt nhiên không hề mở lời dù chỉ một câu.

"A Phong..."

Âu Thiên khẽ hạ giọng, cái chất giọng trầm trầm đưa theo mấy phần lạnh lùng sắc bén nhưng ẩn trong ấy, lại thấm bấy nhiêu phần ôn nhu. Lẳng lặng nghe tiếng gọi mờ mịt như tiếng gió rít bên tai, thoáng có thoáng không, Hàn Phong khẽ khàng buông xuống một nụ cười nhạt, trên khuôn mặt chẳng hề vờn qua một thứ biểu cảm nào ngoài sự lạnh lùng đến đau lòng:

"Thật không ngờ hôm nay Bạch Nam Vương lại có nhã hứng ghé thăm Cố Sơn này!"

"Ta..."

Từ phía người đã vọng lại tiếng đáp trả, âm thanh ngập ngừng như tiếng lòng thổn thức. Khí sắc của Âu Thiên lúc này đã có sự chuyển biến, ánh nhìn dịu lại mang theo mấy phần xót xa.

"Nếu đã không có gì thì mời Bạch Nam Vương về cho, tránh để hòa khí hai bên bất ổn!"

Nói xong, Hàn Phong thản nhiên quay lưng, nhìn vào đám người ý như ra hiệu rồi vô tình bước từng bước chắc nịch mà rời đi.

"A Phong... Buông bỏ tà khí, quay đầu là bờ!"

Âu Thiên hạ giọng đến độ trầm nhất có thể, nương theo bóng người mà nói vọng. Hàn Phong ngưng bước, tự bao giờ trong lòng đã dội đến một thứ xúc cảm lạ lẫm nhấn chìm y vào nỗi bi thương vốn đã bị lẩn khuất vào một góc tối trong lòng. Tiếng cười trừ đưa theo một bầu không gian lạnh bạc, Hàn Phong đột ngột quay lại, trong ánh nhìn chứa đầy bi ai ấy tự lúc nào đã ánh lên một vài tia ác cảm.

"Ý của Bạch Nam Vương là gì? Ta thực không hiểu!"

"A Phong... đệ đã sai thật rồi, đừng lầm đường nữa."

Âu Thiên vẫn đứng yên như vậy, bước chân ngập ngừng muốn tiến mà lại không thể tiến. Ánh nhìn đã dịu lại đến cực độ, tự bao giờ sự lạnh lùng và kiêu ngạo của một vị thần tiên ưu tú lại hoàn toàn hạ xuống đến con số không tròn trĩnh, không một gợn sóng, không một khí chất ngang tàn của ngày nào.

"Sai?"- Hàn Phong lại cười lên một ý cười nhạt nhẽo -" Ta sai??? Tự tìm lấy con đường sống là sai?"

Bấy giờ y đã bật cười thành tiếng, nụ cười ngạo nghễ nhưng cũng thật ai oán xâu xé lấy tâm trí của người đối diện:

"Lý lẽ của các vị tiên nhân cao cao tại thượng thật thú vị!"

"Tà Linh là tà vật, vốn nghịch ý trời, nay đệ lại một mực thuần hóa nó... Đây chính là phản nghịch thiên lý. A Phong, thế gian rộng lớn, chúng ta có thể..."

"Không!"

Hàn Phong lắc đầu, thản nhiên vậy mà ngắt lời Âu Thiên. Vốn y cũng chẳng muốn nghe thêm những lời mà Âu Thiên muốn nói:

"Nếu ta buông bỏ thứ này liệu rằng ta còn con đường sống hay không? Liệu rằng những con người cùng khổ này có thể lựa chọn sinh mệnh không? Hay là lại quay về với địa ngục?"

"Đệ hiểu lầm rồi! Bọn ta chỉ..."

"Chỉ quan tâm đến Sát Kì Cầm?"

Hàn Phong vẫn giữ yên cái biểu cảm sắc lạnh ấy, trên nét mặt bấy giờ đã lộ rõ sự khinh thường rõ rệt:

"Nếu còn chút tình nghĩa, mong huynh đừng cản lối bọn ta! Những người giới tu tiên không động đến bọn ta, bọn ta cũng sẽ không đả động đến họ! Những việc bất nhân bất đạo ấy, các người có thể làm nhưng bọn ta tuyệt không dung tay vào!"

"A Phong!"

"Đi đi!!! Và mong rằng sẽ không bao giờ gặp lại!"

"Không! Ta không đi!"

"Huynh muốn làm gì?"

"Ta nhất quyết sẽ không để đệ đi lạc đường!"

Âu Thiên nhìn Hàn Phong, ánh mắt cương quyết tuyệt không chịu khuất phục trước những lời lẽ gay gắt ấy. Hàn Phong trông thấy y như vậy, chỉ lặng lẽ nương một ý cười trừ, khí sắc bấy giờ đã dịu lại mấy phần mà buông một câu thờ ơ lạnh nhạt:

"Được! Nếu huynh đã không quản nghĩa tình, vậy thì ta sẽ chiều theo ý huynh!"

Hàn Phong bất ngờ hất tay, lần này Sát Kì Cầm xuất hiện lại hóa thành thanh bảo kiếm màu đen đặc mang theo một nguồn tà lực mạnh mẽ bao vây lấy cả khoảng không tĩnh lặng xung quanh người Hàn Phong. Nó rung réo lên từng luồng sát khí hung hăng, không ngừng lan tỏa vào không trung.

Âu Thiên vẫn không rời ánh nhìn khỏi Hàn Phong, tự bấy giờ hàng mày cong đã nặng nề nhíu lại:

"Đệ nghĩ đệ đánh lại ta?"

"Huynh đoán xem!"

Hàn Phong gắt nặng một lời rồi bất chợt mang theo thanh kiếm sắc bén trong tay, phi thân tiến về phía Âu Thiên, lạnh lùng mà xuất kiếm. Âu Thiên nâng mình lên nhẹ nhàng né chiêu, thuận tay rút Nhiễm Linh ứng chiến. Hai bên tự lúc nào đã phi xả vào nhau mà đánh. Trận chiến diễn ra thật gắt gao và quyết liệt còn tưởng như một mất một còn, đưa theo hai mảng tà khí cùng linh khí cứ không ngừng chen chúc, xô đẩy nhau giành thế thượng phong. Âm thanh "long cong" của kiếm pháp va vào nhau vọng lại trong bầu không gian rộng lớn nghe thật sắc bén và lạnh bạc. Pháp thủ phi điêu đan xen giữa bờ vực sinh tử, mang đến cái lạnh ngột ngạt đến thấu xương. Thức hỏi họa chăng nếu có bất kỳ thứ gì đột ngột lạc vào thế trận ấy cũng khó mà bảo toàn mạng sống để bước ra ngoài.

Quả nhiên đúng như dự đoán, Âu Thiên vốn thắng thế hơn, tay kiếm sắc lạnh nhân lúc người không để ý mà dương thẳng về phía Hàn Phong. Hàn Phong trở tay không kịp, cứ ngỡ sẽ cứ như vậy mà hứng chịu một đao xuyên tâm

Nhưng không, Âu Thiên trở kiếm, nhanh tay thu liễm cái sát ý lại tránh đả thương đến hắn. Nhân cơ hội lúc người trước mặt đã buông bỏ sát ý, thanh kiếm trong tay Hàn Phong đột nhiên lóe ra một luồng tà khí chuyển hình thành Sát Kì Cầm. Thừa khi ấy, Hàn Phong vung tay hất một đoạn vọng âm về phía Âu Thiên. Vọng âm xuyên đến đả một chưởng mạnh mẽ vào trực diện của Âu Thiên khiến cho y không kịp phòng thủ mà phải trực tiếp hứng nhận đòn đánh đột ngột kia. Trúng một chưởng bất ngờ, nội khí của Âu Thiên đương nhiên bị chấn động mạnh khiến cho thân thể của y trong phút chốc đã rã rời mà hạ thân xuống mặt đất, bàn tay ôm lấy mảnh tim thổn thức đau nhói phía ngực trái đưa theo tay kiếm nặng nề đang ghim thẳng xuống mặt đất lấy điểm trụ mà nâng người đứng dậy. Âu Thiên từ từ ngước lên, ánh nhìn ai oán ghim sâu vào người trước mắt. Một nỗi thất vọng tràn trề dâng trào trong cảm xúc của vị nam tử đưa theo một dòng bi thương đến tột cùng bủa vây lấy cái tâm hồn đang thổn thức của y. Trái tim Âu Thiên đau nhói, nhói lên một cách bất ngờ và thống khổ.

"A Phong đệ thay đổi rồi!"

Thanh âm thều thào vang lên trong bầu không gian an tĩnh chứa đựng biết bao sự tuyệt vọng của một con người ngạo kiều. Lời ấy như tiếng gió, thổi vào tai người nghe một luồng xúc cảm mãnh liệt chảy đều trong từng dòng mạch máu rồi bất chốc mọi thứ đương khi ấy đột ngột hóa mây tàn, chẳng mảy may vương lại một chút nào trong ánh mắt sắc cạnh. Âu Thiên gượng mình đứng thẳng dậy, cứ thế mà từ tốn quay lưng rời đi, không nói không rằng thêm một lời nào nữa, từng bước chập chững ngập ngừng không vững cơ hồ đã chẳng thể nâng đỡ nổi cái thân thể tồi tàn ấy nữa rồi. Một vạt máu nóng rỉ ra từ khóe miệng của y, thuận thế mà phụt xuống mảnh đất nhỏ, mang màu đen đặc như màu tà khí đương khi nãy. Âu Thiên hơi cúi đầu, lặng lẽ đưa tay quệt ngang một đường lạnh nhạt, âm thầm gượng mình tiếp tục tiến bước mà không để cho người phía sau thấy được cái bộ dạng thảm hại của chính mình ngay lúc này. Mấy mươi phần công lực đã bị đánh đến tàn tạ chẳng còn mảnh giáp khiến cho nguyên khí của y tổn thương không nhẹ. Tuyệt nhiên, Hàn Phong không biết, không một ai biết... chỉ một mình y biết... Vậy mà, nỗi đau xác thịt ấy có là gì so với sự xót xa và nhức nhối đang giằng xé lấy tâm thức của một kẻ mang tư tình nặng nề như vậy. Mọi thứ ngay lúc này, có lẽ đối với Âu Thiên đã hoàn toàn tê dại, không còn một chút cảm giác, đầu óc như mơ hồ lúc mê lúc tỉnh đưa theo cái tâm hồn đã tan nát mà rời đi, rời khỏi chốn mà vị tiên nhân đã gieo hồn nơi khóe mắt.

Âu Thiên đi rồi, thân ảnh đã nhòa dần trong làn sương mờ mịt. Hàn Phong im lặng, ánh nhìn sầu thương vẫn còn hướng theo một con người đã khuất bóng từ lâu, cư nhiên lẳng lặng trầm ngâm trong một khoảng thời gian dài.

"Âu Thiên... huynh nói ta thay đổi nhưng huynh đâu biết... vì cái gì mà ta lại biến thành như vậy?"

Hàn Phong ngập ngừng, đôi mắt sắc bén đã dịu đi mấy phần rồi mặc nhiên mà nhắm lại, cố gượng cao cổ nuốt trôi một thứ gì đó đang nghẹn ứ nơi cuống họng, chỉ trầm trầm một lời: "Xin lỗi..."

Thanh âm tuyệt nhiên ngưng trọng đến cực điểm. Một mảnh tâm tình đã rạn nứt, quặn thắt từng cơn mang theo cái cảm giác đau nhói đến tột cùng khiến cho lời nói của vị thiếu niên trầm dần.

"Hãy cố sống tốt!"

Lời vừa dứt, bóng hình ấy cũng biến mất hẳn trong ánh sương sớm mịt mờ. Tấm lưng gầy bước từng bước nhẹ nhàng mà dứt khoát, lặng lẽ rời đi trong im lặng. Bấy giờ, Hàn Dĩ Lan vẫn lặng thinh đứng sang một bên mà xem sự, hết trông theo con đường mà Âu Thiên vừa rời đi lại theo dõi theo từng nước bước của Hàn Phong vừa rời khỏi. Thoáng một hồi trầm ngâm, đột nhiên như phát giác ra điều gì, liền vội vã chạy theo vị Thiếu chủ ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro