Chap 82:Nguyệt Linh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bịch...bịch..."

Từng người một bị nguồn lực từ thanh kiếm linh đánh bay ra, ngã sõng soài trên mặt đất. Người đỡ người , tay giữ ngực đứng dậy tiếp chiến mà không sao địch nổi. Nó rất mạnh.

Ba bóng người bay đến, đả sát thương vào thanh kiếm linh kỳ lạ. Thanh kiếm bay ra một quãng rồi như xác định lại phương hướng, bất ngờ tấn công thẳng đến Lãnh Nguyệt. Ngọn gió vút qua, đủ cho Lãnh Tông chủ cảm nhận được sự sắc bén ấy. Cô nâng người bay lên, né tránh nhát kiếm chí mạng, từ tay cô, thanh Tuyết Nguyệt hiện ra, mang theo dòng linh lực mạnh mẽ tiếp chiến với kiếm linh.

"Tất cả mọi người mau tránh xa ra, mục tiêu của nó là ta chứ không phải mọi người!"

Cô cất tiếng, giọng dõng dạc như ra lệnh.

"Nhưng Lãnh Tông chủ... "- Âu Dương Thiên Thiên lo lắng .

"Ta không sao, đừng lo cho ta... Biểu ca, mau đưa đám trẻ vào trong, đừng để các tông nhân bị ảnh hưởng bởi Tà Linh!"

"Ừm! "- Âu Thần và Âu Thiên gật đầu rồi dẫn đám môn hộ đi vào, cách Lãnh Nguyệt tầm chừng khá xa.

Quay lại tác chiến, một bên là linh khí, một bên là hỗn khí giao đấu với nhau một cách quyết liệt như sống như chết, khó phân thắng bại. Vậy mà, việc mất đi ánh sáng cũng khá khiến cho Lãnh Nguyệt có phần khó khăn khi xác định phương hướng của địch thủ, đành phải nghe theo sự chỉ dẫn của những người ở đó. Kiếm Linh liên tục tấn công, Lãnh Nguyệt liên tiếp phòng thủ. Thanh kiếm linh công kích dữ dội, cô quay người tránh chiêu thì thanh kiếm lướt qua khuôn mặt cô, cắt đứt mảnh vải che mắt. Mảnh vải khẽ khàng rơi xuống mặt đất, mắt Lãnh Nguyệt nhắm nghiền lại. Cô nghiêng đầu, xác định vị trí của kiếm linh rồi lại tiếp tục né chiêu.

"Lãnh Tông chủ... Cẩn thận !"

Thiên Thiên hét lên, giọng mang đầy vẻ lo lắng.
Tức thì, một chút sơ suất khiến Lãnh Nguyệt thất thế. Thanh kiếm linh nhân cơ hội tấn công từ sau lưng cô, xuyên thẳng vào trái tim đang đập theo từng nhịp. Lãnh Nguyệt đau đớn ngã khuỵu xuống, lấy Tuyết Nguyệt làm trụ chống lấy thân thể.

"Tiểu Chi..."

Âu Thiên và Âu Thần lo lắng gọi tên cô, muốn xông ra nhưng không thể. Nếu bây giờ hai người xông đến, ắt đám môn hộ phía sau cũng liều mạng mà tiến.

Thanh kiếm linh sáng chói ánh lên màu tro tàn lạnh lẽo. Nó là linh hồn của một bảo kiếm, dù đâm xuyên người cũng không thể khiến người ta bị ngoại thương phía ngoài nhưng lại khiến linh thân phía trong bị chấn động mạnh, loạt khí hỗn tạp bao phủ lấy người Lãnh Nguyệt càng khiến cô đau đớn.

Lãnh Nguyệt ngẩng cao đầu lên trời, hét lên tiếng hét náo động Di Sơn, thanh kiếm linh tan thành từng mảnh nhỏ rồi bất giác hóa thành một viên cầu sáng màu tro, bị Âu Thiên thu lại vào tay. Đôi mắt đỏ rực mở ra mang theo dòng khí màu đỏ máu đáng sợ len lẩn xung quanh.

"Đôi...đôi mắt ngạ quỷ..."

Âu Dương Thiên Phong run rẩy, mấy người ở đó đều lùi một bước, chỉ duy Thiên Thiên vẫn đứng yên, lo lắng nhìn Lãnh Nguyệt. Y sốt sắng toan xông đến thì bị Âu Thiên cản lại, bất đắc dĩ đành phải nghe lời, an vị nhưng trong lòng vẫn bồn chồn không yên.

Đôi mắt ửng tròng màu đỏ máu hiện ra, vết ấn bên mắt trái cùng ấn chỉ trên trán ửng lên, tấy vào da thịt.

"Nguyệt Linh..."

Mấy người kia ngờ ngạc, Âu Thần nhìn thẳng về phía cô, sự lo lắng hiện rõ.

Dường như bây giờ Lãnh Nguyệt không còn là Lãnh Nguyệt nữa. Dòng máu Nguyệt Linh ẩn giấu trong suốt 15 năm qua lại một lần nữa chảy mạnh trong con người cô, chiếm lấy tâm thức cô. Mạnh tới nỗi mà cô không thể kiểm soát. Cô dần tiến lại gần họ, thanh Tuyết Nguyệt trong tay nắm chặt toan tấn công thì bị một phần tâm thức của Lãnh Nguyệt ngăn lại không cho phép bản thân ra tay. Hai linh hồn ẩu đả nhau trong một thể xác.

"Tiểu Chi...Quy hồn !"

Âu Thiên hét lên, dường như tiếng gọi ấy không thể lay động được cô.

"Tiểu Ngọc, mau đi gọi Hà Bá đến !"

Âu Thần gấp rút ra lệnh, Tiểu Ngọc gật đầu rồi vội vã bay đi.

Lãnh Nguyệt nhìn họ, ánh mắt ngày càng đỏ lên. Không chịu đựng được nữa, chỉ biết rằng nếu cứ mãi ở lại, sợ là Nguyệt Linh sẽ nhanh chóng chiếm lấy thân thể cô mà đả thương người khác. Cô nhanh chóng thu hồi Tuyết Nguyệt rồi quay lưng bay đi , khuất hẳn vào khu rừng đầy sương mờ kỳ ảo ấy.

Âu Thần lo lắng nhìn theo bóng cô dần khuất, lặng lẽ thở dài sầu ưu.

* * *

"Hà Bá...cuối cùng ông cũng đến !"

"Âu Dương tông chủ...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Chi bị Nguyệt Linh nhập thân!"

"Cô ấy giờ đang ở đâu?"

"Linh động!"- Âu Thiên lạnh đáp, giọng cứng ngắc.

"Linh động ?..."- ông nghi vấn- "Cô nhóc đó không đả thương ai chứ?"

"Trước mắt là vẫn chưa."- Âu Thần cúi đầu, phe phẩy quạt sầu tư, dáng vẻ âm trầm.

Hà Bá có chút an lòng, thở dài nhẹ nhõm:

"Theo như Tiểu Ngọc kể, thanh kiếm linh đó là Tà Linh hóa thân sao?"

"Ừm!"- Âu Thần gật -"Trước kia là Sát Kỳ Kiếm của Hàn Diệc Phong luyện Tà Linh mà hóa thành Sát Kỳ Cầm. Sau khi y chết, Sát Kỳ cầm biến mất không chút dấu vết, cho đến hôm nay nó lại xuất hiện!"

"Nó, bị niêm phong chú thuật rồi sao?"

Âu Thần gật đầu :

"Chắc có lẽ chỉ có Tâm Ma Sát Cầm sống lại thì may ra có thể khống chế được nó."

"Aizz...đúng là người tính không bằng trời tính!"

Hà Bá lắc đầu ưu tư.
Lòng người ở đó nặng càng thêm nặng.

Trời đã tối, ánh trăng len lỏi qua từng đám mây mờ lạnh lẽo. Chốn Linh động cô quạnh với những tảng thạch băng nhấp nhô uốn lượn theo từng hình dạng khác nhau. Lãnh Nguyệt an thần ngự trên một tảng thạch băng lớn, cố trùng tu lại nguyên khí. Hai luồng khí xung khắc cứ liên tục đả động, áp chế nhau.

Ngoài cửa động có vẻ ồn ào lạ, mấy người kia đã đến, dẫn theo tầm năm sáu người, tính sơ sơ tổng thể cũng khoảng mười người. Vì không muốn đả động nhiều đến Nguyệt Linh để giữ an toàn tuyệt đối cho chân thân của Lãnh Nguyệt nên phải hạn chế số người theo, tránh đả động làm Nguyệt Linh phát hiện. Họ, có người ung dung bước vào, có người cúi ngang cúi dọc, phòng thủ đủ bề.

"Bây giờ, người ở trong đó không còn là Lãnh Tông chủ nữa... mọi người phải cẩn thận!"

Hà Bá nhắc nhở .

"Vâng!"-Âu Dương Thiên Thiên đáp lời.

Âu Dương Thiên Phong thì run lẩy bẩy, tay ôm người nép vào Âu Dương Thiên Vũ, hai tay ôm lấy thân run nhẹ, giọng lắp bắp.

"Trong này lạnh lẽo thật ..."

Nghe y nói, Âu Dương Thiên Vũ bực mình cau mày:

"Đã bảo ra đi mặc y phục nhiều vào mà cứ không nghe, giờ than cái quái gì!"

"Ta có bảo ta lạnh sao?"

"Nãy huynh nói trong này lạnh lẽo còn gì !"

"Lạnh lẽo của ta không phải lạnh lẽo tầm thường như đệ nghĩ. Lạnh lẽo này là hiểu theo nghĩa lạnh lẽo khác chứ không phải hiểu theo cái lạnh lẽo mà ở cái lạnh lẽo đệ đang nghĩ tới. Lạnh lẽo ở đây là lạnh lẽo chứ không phải là lạnh lẽo mà thực sự là lạnh lẽo chứ không phải là lạnh lẽo ấy... Đệ hiểu không? Lạnh trong lạnh lẽo là cái lạnh lẽo chứ không phải cái lạnh lẽo..."

"Thôi! Ngưng!"- Âu Dương Thiên Vũ dơ tay ngắt lời y, đầu chúi xuống chán nản-"Vứt cái lạnh lẽo của huynh ra đi!... lảm nhảm mấy thứ xàm xí!"

"Xàm xí cái gì... abcdjjskskksndndndkdkdkmsmsmsmsm..."

"Huynh còn bảo..."

"Gừ gừ...gâu gâu..."

"Gầu gâu gẳng oẳng..." *

...

"Thôi được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa !"

Âu Thần nhắc nhở, hai người đành ngậm miệng đi theo, Thiên Thiên nhìn họ, chỉ lén mỉm cười.

(*...:là phần đấu võ mồm của hai người kia, tác giả lười sub)

Càng vào sâu, không khí càng lạnh thêm, hắt vào người những người ở đó một sự ớn lạnh đến gai người. Bóng người hiện ra trước mắt họ. Lãnh Nguyệt, à không, là Nguyệt Linh... cô ấy mở mắt, nhìn mọi người với sự lạnh băng như không còn sức sống. Đôi mắt ấy, nói đẹp thì cũng là đẹp nhưng nhìn vào đó, có một cảm giác lôi cuốn lạ kỳ, nhìn lâu sẽ khiến con người ta sợ hãi run rẩy giống như đang bị bỏ vào một khoảng trống cô độc, hiu quạnh.

"Lãnh Nguyệt... "

Hà Bá kêu lên rồi bay lại phía cô, lần từng bước .
Cô hất cánh tay, luồng khí đỏ bay lên, tấn công vào ông khiến ông bị hất ra lùi lại một vài bước. Lãnh Nguyệt nhếch miệng cười tà, rút kiếm xuất chiến. Đám người cũng thuận ý mà tác chiến theo. Hai bên giao đấu, đám người Âu Thiên có phần câu nệ không dám đả thương đến Lãnh Nguyệt nhưng họ càng nhường, cô càng lấn tới.

Bất giác, Âu Dương Thiên Thiên trong lúc chiến đấu bị cô đả thương, lợi dụng điểm yếu bắt lấy y, siết chặt tay vào cổ y giơ lên cao. Thiên Thiên ngạt thở cố vùng vẫy, máu từ khuôn miệng chảy ra.

"Thiên Thiên..."- Âu Thiên hét lên, toan lại gần thì Lãnh Nguyệt nắm chặt cổ y hơn.

Dám cam đoan rằng, nếu đám người dám bước một bước nữa thì mạng của Thiên Thiên e là khó giữ.

Bàn tay càng lúc càng siết mạnh, Âu Dương Thiên Thiên đau đớn. Đôi mắt y nhìn sâu vào ánh mắt sâu hoáy của Lãnh Nguyệt, cô cũng nhìn y, nhìn thẳng vào mắt y nhưng cái nhìn thật lạnh lùng, tràn đầy sát ý.

"C...cô....c...ô...tỷ...t...ỷ..."

Y cố thốt lời, giọng nghẹn ngào vì ngạt thở. Nghe tiếng gọi, Lãnh Nguyệt như bị đả động đến tâm trí, bàn tay dần bị nới lỏng. Sâu tận ký ức, hình bóng của một tên tiểu tử nhỏ bé, đáng yêu cứ thấp thoáng mờ nhạt nhưng thân ảnh đó như đã sưởi ấm phần nào trái tim đang đông lạnh của cô. Đôi mắt ngạ quỷ dịu dần xuống, cô hạ tay hất bay Thiên Thiên về phía đám người đang chực chờ. Y ngã đến nội thương, máu từ miệng lại rỉ ra. Thiên Phong và Thiên Vũ đỡ y dậy, sợ hãi nhìn về phía Lãnh Nguyệt. Ba vị tiền bối còn lại như đoán được phần nào lý do mà Lãnh Nguyệt thả Thiên Thiên ra, chỉ ngập ngừng không dám lại gần.

"Tiểu Chi..."

Một giọng nói phát ra từ sau lưng cô khiến cô ngưng bước, giọng nói ấy ấm áp, dịu dàng mà lại quen thuộc đến lạ. Lãnh Nguyệt quay người.

"A Nương..."

Cô ngỡ ngàng, là Lãnh Tiên Phu nhân, đúng vậy. Dưới cái ánh sáng lập lòe tựa ánh đom đóm, bà hiện ra. Kế cạnh bà là Nhũ mẫu với nụ cười hiền hậu tựa lúc sinh thời. Đôi mắt đầy sát khí của Lãnh Nguyệt hạ dần, thay vào đó là ánh mắt buồn thương khôn tả, hai hàng lệ như không tự bao giờ đã vương trên gò má hồng mịn màng.

"A Nương...Nhũ Mẫu..."

Cô bước dần về phía họ, cơ thể như bị một thế lực nào đó điều khiển.
Là ảo cảnh...ảo cảnh... Họ đã rời xa cô, mãi mãi rời xa cô tự rất lâu rồi. Bây giờ lại trở về, mang theo hơi ấm đã bị chìm sâu vào dĩ vãng, lãng quên theo từng năm tháng. Họ chính là ánh sáng duy nhất trong Lãnh Nguyệt, là tia sáng tựa như vầng dương nơi trần gian cho cô niềm tin và hi vọng...

Từng bước chân nhẹ hẫng như bay, nụ cười đau khổ trôi theo hai hàng nước mắt khiến những người chứng kiến cũng phải quặn lòng.

"Con xin lỗi..."

Lãnh Nguyệt khóc, cả thân thể quỳ xuống dưới mặt đất lạnh lẽo thô cứng.

Hai người dịu dàng ngồi xuống ôm lấy cô, vuốt lên mái tóc dài màu đen hơi hoe vàng.

"Tiểu Chi ngoan... đừng khóc, Tiểu Chi của ta chưa bao giờ sai..."

Lãnh tiên phu nhân nhẹ nhàng cất lời. Cô vẫn khóc, ôm chầm lấy hai người họ.

"Tiểu Chi của ta...nước mắt là thứ yếu đuối nhất của một con người! Vị Tông chủ của ta sẽ không bộc lộ sự yếu đuối vậy chứ...?"

Nghe lời bà nói, Lãnh Nguyệt như trấn tĩnh hẳn, mím môi ngẩng lên nhìn bà.

"Không ...con không yếu đuối!"

"Tốt lắm!"-Bà cười hiền hậu, đưa bàn tay xoa đầu cô thật dịu dàng-"Tiểu Chi...con hãy nhớ, Nguyệt Linh là sức mạnh của con, do con làm chủ! Đừng bao giờ để nó khiến con trở thành chân thân của nó! Tiểu Chi của ta là một người tài giỏi, là ánh sáng của Nhiếp Nguyệt... Con làm được chứ?"

Lãnh tiên phu nhân cười hiền hậu nhìn cô.

"Ưm..."

Lãnh Nguyệt gật đầu.

Hai người cười nhẹ rồi dần dần tan biến trong cõi không tĩnh lặng , tỏa thành những ánh đom đóm dần bay lên và biến mất. Lãnh Nguyệt nhìn theo họ, đôi mắt màu đỏ máu hóa đen láy như thường. Cô mỉm nhẹ rồi mệt mỏi ngã xuống, toàn thân như được nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc rồi dần dần nhẹ hẫng đi như làn mây trắng. Cô nhắm mắt, toàn tâm thức đi vào tĩnh lặng...

"Tiểu Chi... ta tin con làm được !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro