Chap 95:Cố nhân(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tam biểu ca..."

Lãnh Nguyệt hét lên.

Âu Thiên dường như có vẻ yếu thế hơn so với tên hắc y nhân ấy. Cũng đúng, trong tay hắn nắm giữ Tà Linh, cả thân thể lại tràn đầy linh khí trộn lẫn với tà khí đang không ngừng bủa vây. Với lại cái kiểu đánh ẩn nấp trong sương khói thế này, nhìn chung địa thế quen thuộc ắt sẽ giúp hắn dễ dàng nắm thế chủ động hơn.
Thanh tà kiếm nấp trong khói tự lúc nào theo thân chủ mà phóng đến, không rõ xuất phát từ phương hướng nào, đương nhiên chính là toan xuyên vào người của Âu Thiên thì bất chợt, một bóng bạch y phi đến ngang nhiên kéo Âu Thiên bay ra một quãng. Thân ảnh kia vừa xuất hiện, thanh kiếm liền đổi hướng, theo thân người xoay lấy một chiều lệch khỏi quỹ đạo cũ. Dường như chúng không muốn đả thương vị nữ nhân ấy.

"Tam Biểu Ca... huynh không sao chứ?"

Lãnh Nguyệt lo lắng, chưa kịp thả y ra thì đã vội vã hỏi lấy hỏi để. Chỉ thấy Âu Thiên khẽ lắc đầu, vô tình nom lại phía những người vừa xuất hiện thì chợt sững sờ trong giây lát. Hàn Phong vừa trông thấy Âu Thiên đã vội vàng phi chân mà chạy lại, chưa kịp mừng ran thì đã bị người kia ôm chặt vào trong lòng, khẽ khàng rên rỉ lấy hai tiếng:

"A Phong..."

Âm thanh ấy tuyệt như tiếng nói của những vết thương lòng đang được xoa dịu. Giọng y trầm lại, chất chứa bao nhiêu là trầm mặc và bi ai, giống như là đang mang trong mình hàng tá những tâm tư lúc bấy giờ mới được thổ lộ. Hàn Phong bấy giờ đã như muốn khóc, thuận theo ý người mà giữ chặt lấy mảnh hắc y ấy, không chịu buông.

"Là đệ sao? Ta không nằm mơ đúng không?"- Giọng nói của người nghẹn lại nơi cuống họng- "15 năm rồi... ta nhớ đệ..."

"Tại sao bây giờ huynh lại trở thành như vậy?"

"A Phong...xin lỗi..."

Âu Thiên cúi đầu, dựa mình vào bờ vai chắc chắn của vị nam tử hồng y ấy. Hàn Phong thả lỏng cơ thể, mặc nhiên bỏ y ra, trên làn môi cong nương một ý mỉm nhẹ, nụ cười hạnh phúc đột nhiên vương vấn một nỗi sầu thương đến lạ lùng:

"Người xin lỗi...là ta mới đúng! Vì ta... mà huynh biến thành như vậy, có đáng không?"

"Đáng!"

"Ngốc!"

Hàn Phong hạ giọng, vẫn với vẻ mặt châm chọc ấy nhưng lại khiến cho người đối diện có những dòng cảm xúc xao xuyến lâng lâng. Trên gương mặt họ, không giấu nổi một sự hạnh phúc đang lan tỏa dần vào bầu không gian cô quạnh, đương nhiên khiến cho những người xung quanh lặng người trong một khoảng thời gian dài.

Chưa kịp nhìn qua khung cảnh đó, Tống Dương đã ngưng kiếm hạ thân xuống mặt đường, ung dung tách khỏi đám khói mịt mù lạnh lẽo. Hắn không nói gì, lẳng lặng, chiếc mũ trùm đầu che luôn một nửa khuôn mặt nom thật quen thuộc, giống như lần đầu gặp gỡ. Lãnh Nguyệt bấy giờ mới để ý đến hắn, một nỗi buồn thăm thẳm dội đến tấm lòng rộng lớn của vị Tông chủ uy quyền:

"Lại gặp nhau rồi!"

Cô hạ giọng, cố giữ sự điềm tĩnh trong cảm xúc. Tống Dương vẫn im lặng, không chút động tĩnh, chỉ âm thầm để lại trong bầu không khí ngột ngạt một tiếng thở dài u sầu. Khung cảnh đương ấy lại trở nên trầm lặng lạ.

Lãnh Nguyệt đột ngột lùi một vài bước về phía sau, đưa theo sự khó xử nhìn lên hai người, trong lòng bộn bề những tâm tư đang giằng xé lấy cái thân thể cứng đờ lạnh bạc.

Trận đấu này không dành cho cô.

Âu Thiên hiểu rõ những gì Lãnh Nguyệt nghĩ qua hành động của cô, chỉ khe khẽ nhìn về phía biểu muội, gật đầu một cái rồi vội vàng rút kiếm tiếp tục nghênh chiến. Hàn Phong biết vậy, thuận tay nắm lấy cây gậy của Chu Tuyết Sương mà yểm trợ cho Âu Thiên. Trận chiến lúc này chính là hai đấu một. Để mà nói một cách công bằng, nếu chỉ có một mình Âu Thiên thì thế chủ động dành cho Tống Dương. Nhưng bấy giờ, khi Hàn Phong tham chiến và tác hợp với vị tiên nhân kia âu rằng người sắp bị đưa vào thế bị động lại chính là kẻ đơn phương độc mã ấy. Nói không sai, sau một lúc nghênh chiến, dường như Tống Dương đã thua thế, dòng linh lực trên cơ thể hắn cũng ngày một cạn dần. Hắn không bộc lộ rõ ràng ra bên ngoài nhưng nom theo từng đường đánh, vốn dĩ ai cũng có thể đoán ra sự hao hụt trong khí thế của hắn. Tuy nhiên sau một vài chưởng lực của hai vị kia, Tống Dương lúc bấy giờ có vẻ đã bị thương, biểu hiện lộ rõ ràng, bàn tay hao gầy bất đắc dĩ ôm trước ngực, cố gượng mình thở nấc từng nhịp. Hắn lại lẩn mình vào đám sương mờ

Hàn Phong nhắm mắt cố gắng lấy hết các giác quan để cảm nhận còn Âu Thiên thì nhìn quanh, tay kiếm sắc bén siết chặt vào Nhiễm Linh. Bất chợt, một bóng hắc y nhân bí ẩn lướt qua, tay kiếm dương thẳng đến Âu Thiên một cách đột ngột. Mất đi sự đề phòng, cứ ngỡ thanh kiếm ấy có thể đả thương lấy vị tiên nhân ấy, mọi người trố mắt, vừa nom trông thấy điều chẳng lành thì ruột gan nóng bừng như lửa thiêu, vội vàng hét lên tiếng cảnh báo "Cẩn thận!". Đột nhiên, một bóng người phi ra chắn lấy mũi kiếm vô tình, ngang nhiên xuất hiện trước mắt Âu Thiên. Thanh kiếm xuyên qua lớp y phục tàn tạ, đâm thẳng vào trái tim yếu ớt đang cố lay từng nhịp. Hàn Phong bấy giờ đã chạy lại gần, quả nhiên chưa kịp cứu lấy vị tiên nhân ấy thì vị cô nương kia đã đi trước một bước. Nàng ta vô thức ngã xuống, tấm thân gầy mệt mỏi với những đau đớn dai dẳng đã nhoài mình trong lớp sương dày, để rồi bây giờ, thân thể của nàng ta đã chẳng còn cảm nhận thêm một nỗi đau nào nữa. Giống như là tê liệt, hoặc là nàng đã quên đi...

"Chu cô nương!..."

Âu Thiên ngờ ngạc cúi xuống, đưa ánh nhìn lo lắng về phía nàng, cái ánh nhìn vốn dĩ thật băng lạnh bỗng chốc trở nên thương tâm đến vô cùng. Giọng y trầm lại, mang theo biết bao cảm xúc đang nhấn chìm trong đó. Lãnh Nguyệt vội vàng chạy đến, bàng hoàng trước cái tấm thân đang thoi thóp bởi vết đâm rỉ máu đang nằm xõa trên tay Hàn Phong. Lúc bấy giờ lòng đã quặn thắt, nương theo cái ánh nhìn vô hồn với những dòng cảm xúc lẫn lộn đang chảy dài trong tim.

"Tại sao cô...?"

Âu Thiên hạ giọng, sâu trong sự hoang mang đưa theo ánh mắt chứa đầy những nghi vấn cần lời giải đáp. Không một ai hiểu y đang nghĩ gì, đang tồn tại những tâm tư gì. Chỉ biết rằng, mọi cảm xúc trong vị tiên nhân lúc này thật sự rất lộn xộn. Chu Tuyết Sương nhẹ nở nụ cười đau đớn, bàn tay run run mạo muội muốn đưa lên khuôn mặt cứng lạnh ấy nhưng rồi lại dằn lòng mà buông xuôi, lòng nghẹn ngào đau thương. Khuôn miệng cô run lên, mấp máy cố thốt nên từng lời gian khó:

"Xin lỗi Ta biết... hu... ynh sẽ không chấp n... nhận tình cảm của ta... bởi vì trong lòng huynh đã có một người khác... "

Âu Thiên im lặng, muốn nói mà không thể nói. Lại càng không biết bản thân nên nói những gì. Là một lời xin lỗi? Xin lỗi vì đã không thể đáp lại tình cảm mà nàng ta dành cho y? Hay cảm ơn? Cảm ơn vì điều nàng ta đã hy sinh cho y? Mọi thứ đều như muốn nhấn chìm vị tiên nhân ấy vào sự hỗn độn, có những cảm xúc cứ lửng lơ rồi bất chợt tan biến vào khoảng không. Vốn dĩ người không động lòng, thực bây giờ có nói thêm điều gì cũng chỉ khiến đối phương nực cười, hoặc là cho dù đối phương không khinh miệt thì những người xung quanh cũng sẽ chẳng có thiện chí mà suy nghĩ đến.

"Hãy đối xử với người ấy thật tốt Ta không thể trách huynh Lại càng không có tư cách để chỉ trích Chỉ mong rằng hai người có thể sống hạnh phúc hãy bảo vệ y, huynh hứa với ta chứ?... "

Giọng cô trầm lắng, thều thào như tiếng gió hiu hắt thoảng vào tai người nghe một cảm giác nghẹn ngào khiến cho ai nấy đều xúc động khôn cùng. Âu Thiên hơi cúi đầu, ánh mắt đã hạ xuống đến cực điểm rồi như không, chỉ thì thào ba tiếng:

"Đa tạ cô...!"

Chu Tuyết Sương mãn nguyện mỉm nhẹ, nụ cười tắt dần như ánh tịch dương cuối cùng của một ngày dài. Đôi mắt ấy tự bao giờ đã nhắm nghiền lại, lặng lẽ đi vào giấc ngủ ngàn thu đưa theo đôi bàn tay cứng lạnh buông hẳn trong bầu không gian lạnh lẽo. Cánh tay suốt một đời cầm kiếm bảo vệ chúng sinh Người đi rồi, những dĩ vãng xưa kia cứ thế mà tan biến dần theo thân ảnh mơ hồ và mờ nhạt. Khi hơi thở cuối cùng đã dứt, những đau khổ, xót xa của tháng ngày xưa ấy cũng dứt hẳn, thay vào đó là một lối thoát.

Phải chăng, đó chính là lối thoát tốt nhất cho vị nữ hiệp trượng nghĩa ấy?

Lãnh Nguyệt nhìn lại, khuôn mặt bi cực đến cuối cùng đã trở nên lạnh băng không chút cảm xúc. Nhưng đâu ai biết, bấy giờ trong cô, mọi thứ đã hỗn loạn hơn tất cả. Cô không biết cô nên làm gì? Cũng chẳng biết nên đối mặt ra sao! Nếu Lãnh Nguyệt không nhu nhược, nếu Lãnh Nguyệt biết đối mặt lấy chính sự mà bỏ qua hết mấy thứ tình cảm ngoài lề thì có lẽ, mọi chuyện đã sớm kết thúc, chút sinh mạng như ánh nến le lói của Chu Tuyết Sương cũng sẽ không lụi tàn.

Bên kia, đám môn hộ ôm lấy nhau râm rỉ khóc thầm cho linh hồn nhỏ bé đã rời đi, khung cảnh tang thương trong màn khói sương cô quạnh thổi đến những bi khí, tạo cho người ta một cảm giác khó chịu và ngột ngạt đến vô cùng.

"Ta xin lỗi!"

Lãnh Nguyệt hạ giọng, tự bao giờ đã nắm chặt lấy thanh bảo kiếm vừa hiện hữu trong tay

"...Đã đến lúc...Ta phải thực hiện điều phải làm rồi!"

Cô đứng thẳng dậy, dáng vẻ kiên định như những ngày nào, không chút e dè tiến về phía Tống Dương, thẳng thắn nghênh kiếm tuyên chiến. Tống Dương đứng dậy, cổ họng rụt lại đưa theo chất giọng trầm lắng, sâu tận nỗi buồn vẫn he hé một nỗi tâm tư nhỏ bé và thoảng vào đó là một chút vui vẻ viên mãn:

"Chết trong tay nàng ta cũng không oán trách!"

Nói rồi, y thuận người mà tiếp chiến, từng chiêu thức vẫn luôn mang phần nhún nhường không có ý đả thương cô. Vậy mà, về phần Lãnh Nguyệt, cô nắm chặt kiếm, coi đối phương như địch thủ không chút lưu tình, từng nhát kiếm không nhường bước. Sau một hồi giao tranh, khi những tia kiếm "leng keng" trong bầu không gian đặc quánh mãi không dứt, Tống Dương lại vô ý trúng mấy nhát đánh của Lãnh Nguyệt. Y bị thương, vậy mà lại ra vẻ như không, cứ điềm nhiên mà tiếp chiến. Cho đến khi đã bị thương khá nặng, cái khí chất không còn có đủ khả năng vực dậy cái tấm thân mang đầy vết thương kia nữa thì hắn mới bất đắc dĩ gục người xuống, thanh kiếm tàn ác nương mình chống trụ cả thân thể chất chứa đầy những vết thương.
Lãnh Nguyệt tiến lại gần hắn, thanh Tuyết Nguyệt ánh lên những tia sát khí kề sát vào cổ Tống Dương, sự lạnh lùng này giống như đang kề kiếm sát vào trái tim của hắn chứ không phải là vào khuôn họng của hắn nữa, thẳng tay cứa sâu và từng đoạn ruột, đau đớn vô cùng...

"Cẩn thận!"

Tống Dương bất ngờ hét lên, nhanh như chớp, hắn đã níu lấy cô, nương thân xoay một vòng chắn lấy nhát kiếm chí mạng cho Lãnh Nguyệt. Lại là cái bóng hắc y nhân cùng thanh kiếm đầy sát khí ấy đâm xuyên qua trái tim của hắn một cách vô tình. Mấy người đầu kia ngỡ ngàng như chưa hiểu chuyện gì, ngay cả Lãnh Nguyệt. Cô đờ người trước vị nam nhân ấy, giọt máu đặc nơi con tim của Tống Dương ám lên cả trên tà y phục màu trắng tuyền của cô. Bấy giờ, Tống Dương mới đau đớn thả cánh tay của Lãnh Nguyệt ra trong bất lực, hạ giọng cất lên một câu khó khăn: "Mạo phạm rồi!"

Khuôn dung thân quen lúc này mới lộ rõ trước mắt vị nữ tử. Chiếc áo choàng bí ẩn đã bay theo cơn gió lạnh bạc tự lúc nào, để lại cho y một sự ái ngại, không dám đối diện với nàng ta. Vẫn là vẻ anh tuấn của năm ấy đưa theo thanh tà kiếm tan biến thành làn khói đen. Đột nhiên, mảnh Tà Linh trong người Tống Dương rơi ra, thuận tiện nằm gọn trong tay tên sát thủ bí ẩn. Hai mạng người vì hắn tan biến trong khói mờ...

"Tống Dương... "

Lãnh Nguyệt khẽ thì thầm như tiếng gọi ai oán, giọng lạc đi, tự lúc nào đã chẳng còn sát niệm mà chỉ để lại những bi thương đến tột cùng.

Hắn dần ngã xuống, cơ thể nhẹ như tơ hồng đưa theo vết thương rỉ máu đang gượng mình cười một ý cười mĩ lệ đầy đau đớn. Lãnh Nguyệt nhanh tay ôm chầm lấy hắn, đỡ hắn nằm xuống mặt đất khô cằn lạnh lẽo như chính trái tim của nàng ta vậy, đôi mắt cay nồng và cả tấm lòng nghẹn ứ lại không cất thành lời. Lãnh Nguyệt bắt đầu biết sợ rồi... sợ cái cảm giác mất đi những người mình trân trọng, một mảnh tâm tình giá buốt bởi chén rượu Vô Niên bất chốc như sống lại trong một khoảnh khắc.

"Cuối cùng... ta cũng được nằm trong vòng tay của nàng. Thật ấm áp...!"

Tống Dương cười nhẹ, nụ cười xót xa cùng chất giọng thều thào càng khiến con người ta như vỡ òa trong cảm xúc. Vẫn là sự manh rãnh của năm ấy không bao giờ phai nhạt, nhưng nó đã chẳng còn đáng ghét nữa rồi...

"Tại sao ngươi lại đỡ cho ta?"

"Ta không muốn nàng bị tổn thương!... Dù chỉ là một chút. Ta xin lỗi, bạch y của nàng... bị vấy bẩn rồi..."

Nghe Tống Dương nói như vậy, Lãnh Nguyệt siết chặt lấy hắn, trầm giọng gắt một tiếng:

"Đồ ngốc!"

Tống Dương vẫn cười, nụ cười ấm áp mang theo biết bao ký ức đang hiện về trước mắt.

Cảm giác lúc này thật lạ, thật đẹp, giống như ngày đầu gặp gỡ Chính là...

"Nếu được chọn lại số mệnh... Ta cũng sẽ chọn được gặp nàng trong khoảnh khắc ấy... Nếu thời gian quay lại, ta cũng sẽ không nuối tiếc những gì đã làm "

"Ngươi cần gì phải như vậy ta không yêu ngươi...!"

Cô nghẹn ngào, trong lòng nặng trĩu với những tâm tư đã cất từ lâu mà chưa kịp có dịp thổ lộ.

"Tình cảm của ta... không dám mong nàng đáp trả. Chỉ muốn rằng, nàng mãi mãi hạnh phúc bên người nàng chọn.

Nếu có kiếp sau chỉ nguyện làm ngọn gió thoảng, lặng lẽ thổi vào tai nàng những giai điệu tuyệt diệu của thế gian... bên cạnh nàng những lúc nàng cô độc... an ủi nàng mỗi khi nàng buồn bã. Âm thầm, lặng lẽ theo dõi nàng suốt cả cuộc đời "

"Ta xin lỗi ngươi...Tống Dương Nếu có thể, ta mong ngươi là tri kỷ của ta. Một người tri kỷ trên cả tình yêu khó đoán! Cảm ơn ngươi, cảm ơn những gì ngươi đã cho ta."

Lãnh Nguyệt nhắm mắt, cố nuốt sự cay đắng đang nghẹn ứ ở cuống họng. Tống Dương lặng lẽ đưa tay sờ lên gò má của nàng, bàn tay run run nhẹ nhàng cố gắng nắm lấy một chút tình si mà y đã bao bọc suốt cả một đời dài đầy xót xa và bi lụy.

"Nghe được lời này của nàng ta thực sự mãn nguyện rồi... Hứa với ta... cố sống tốt!"

"Ta hứa!..."

"Đa tạ..."

Giọng nói dần dần trầm lại rồi dứt hẳn, hai bờ mi mắt từ tốn khép lại mang theo bàn tay khẽ khàng buông rơi trong vô thức.

Hắn đi rồi... rời đi như một cơn gió lặng không lời từ biệt.

Lúc nào cũng vậy như một cơn gió lạnh của màn đêm, phiêu diêu mà cũng thật lạnh bạc đủ khiến cho con người ta xót xa đến nao lòng.

"Lãnh Nguyệt... Đa tạ nàng đã mang đến cho ta một thứ tình yêu cuồng si đến vậy, cho ta cảm nhận được những đắng cay ngọt bùi của hồng trần bạc bẽo. Đa tạ nụ cười kinh diễm năm đó của nàng, cũng đã tạ sự xuất hiện của nàng. Nếu có kiếp sau, chỉ mong ta là một ngọn gió hiền hòa lặng lẽ hay một tiểu đan điểu lập lòe nhỏ bé, soi lối cho nàng trong bóng tối ảm đạm, bên cạnh an ủi nàng những lúc nàng cô đơn..."


"Tống Dương... đa tạ những tình cảm mà ngươi đã dành cho ta... 15 năm rồi, nó vẫn trọn vẹn như vậy. Đáng tiếc, ta không thể đáp trả lại, xin lỗi thực sự xin lỗi. Nếu có kiếp sau, mong rằng chúng ta chỉ là người bình thường tiếp tục nối vòng tri kỷ, cùng nhau ngao du thiên hạ như lời hứa ấy. Ngươi đi rồi, hảo bằng hữu của ta... đa tạ ngươi rất nhiều - người đã âm thầm bảo vệ ta suốt thời gian qua... Ngươi mệt rồi, đã đến lúc phải yên nghỉ. Từ bây giờ, hãy để ta bảo vệ ngươi...

Tạm biệt người ta từng trân trọng !"...

  *           *            *

"Đây là Mạn Sa La trong truyền thuyết sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên trong không gian yên tĩnh. Hàn Phong khẽ gật, vô ý đưa mắt nhìn sang hai thân xác đã nguôi lạnh dưới gốc cây sần sùi màu nâu thẫm.

"Thì ra... tên hắc y nhân lúc ấy là Tống Dương...! "- Y hạ giọng, cất lời rồi nhìn sang Lãnh Nguyệt -"Muội không tiếc nuối sao?"

"Không!"- Cô cười nhẹ -"Giống như bản thân đã đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng lại nghĩ rằng, sẽ có một người nào đó, thay thế bản thân mình chăm sóc nó tốt hơn. Những lúc nghĩ như vậy, lòng muội lại nhẹ hơn thanh thản...! Thứ cảm giác gì đây?"

Nói đến đây Lãnh Nguyệt hơi cúi đầu, khe khẽ thở dài. Tâm tư của cô, ai cũng hiểu. Cô đã mất đi rất nhiều thứ, cũng như lúc ấy, chỉ lặng lẽ che giấu cảm xúc trong lòng, tự mình nuốt lấy những dòng tâm tư buồn bã. Trên cành cây, một thứ gì đó lay theo làn gió nhẹ, tùy ý đung đưa...

"Có cái gì kia?"

Âu Dương Thiên Phong chưa để cho ai kịp ngăn cản thì đã nhanh chân tiến lại gỡ nó xuống. Trên tay y là một cái bọc vải nhỏ bé có gắn một tấm thiếp dài và có kích thước tầm ngón tay người.

"Trên này có ghi tên của Lãnh Tông Chủ!"

Nói rồi, y nhanh tay đưa cho Lãnh Nguyệt. Cũng như những người khác, phút đầu còn ngỡ ngàng và hiếu kỳ trước món đồ kỳ lạ. Cô nhẹ nhàng mở ra từng lớp vải mịn. Phía trong cùng là một bọc gấy chứa những cây kẹo hồ lô còn hoen đỏ cứng cáp. Quả hồ lô có phần nào méo mó nhưng lại thật tinh tế, tay nghề hắn cũng không phải là quá điêu luyện. Lãnh Nguyệt bật cười, trên giấy có một hàng chữ dài, cũng chỉ gỏn gọn mấy từ:

"Sinh thần vui vẻ, Tiểu Chi!"

Lãnh Nguyệt đưa tay sờ lên từng dòng chữ ấy, một nỗi buồn lặng lẽ vờn qua ánh mắt của nàng.

"Của Tống Dương sao?"- Hàn Phong cất lời.

Cô khẽ gật, tay nắm chặt lấy thanh hồ lô ngọt ngào.

"Món quà chúc trước thật khiến cho người ta bối rối ! Đa tạ ngươi, người bằng hữu tốt!"

Cô thầm thì, từng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thanh kẹo, từng lúc từng lúc thanh hồ lô hóa thành băng ngọc màu đỏ tuyệt đẹp.

Hàn Phong nhìn cô, môi mím chặt. Dường như y có lời muốn nói nhưng không thể cất lời. Nhìn vào hai thi xác đang dần tan biến, tỏa ra luồng sáng nhạt nhòa mờ ảo tựa như những ánh đom đóm rực sáng xóa tan những tầng sương mù bao phủ xung quanh. Thứ ánh sáng kỳ diệu ấy bất chốc kết thành búp hoa đỏ rực chờ đợi ngày nở rộ, khe khẽ đung đưa theo ngọn gió mát lành. Lãnh Nguyệt đưa bàn tay cảm nhận nguồn linh lực mạnh mẽ từ cây thần, cây thần ấy bất chốc hóa sáng rồi lại đột ngột biến mất.

"Mong rằng người tiếp theo... sẽ có cơ duyên..."

Lãnh Nguyệt nhẹ cất lời, nụ cười dịu dàng tuyệt mỹ. Mọi người ở đó im lặng nhìn cô, sự yên ắng của Cô thành vẫn vậy, ảm đạm vô tình. Ánh dương dần hiện hữu, xóa tan đi màn mây âm u lãnh đạm, đuổi hết những tà khí, vong khí còn vương chốn đây.

"Hẹn gặp lại nàng tại một thời điểm vô định"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro