Chương 13: Đưa cơm cho ân nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấu hài không cơ chứ… Lục Thời Phong là người tốt???
Ông chú quả thực không nỡ nhìn thẳng, ông thở dài: “Cháu xác định thứ cứu cháu là hắc long sao?”
Giản Lạc hồ nghi: “Sao vậy ạ? Hắc long kia có vấn đề sao ạ?”
……

Chính là vấn đề rất lớn đấy.

Hắc long, hùng vĩ, toàn bộ vũ trụ nào còn con thứ hai ngoài vị trên kia a. Nhưng nhân thiết từ trong miệng cháu thì chú nghĩ có kẻ giả mạo Nguyên soái rồi???

Ông chú tự hỏi một chút, cảm thấy nagy cả bí thư Kim cũng không có nhiều chuyện, chính mình vẫn nên nói ít sai ít thì hơn. Vì thế ông chú nói: “Nếu cháu đã muốn tìm thì có thể đến bên kia vườn hoa xem thử một chút. Bất quá có một số phải ra ngoài làm nhiệm vụ nên không phải tất cả đều ở đó. Có thể gặp hay không thì phải xem duyên phận giữa hai người rồi.”

Giản Lạc gật đầu: “Cháu hiểu, cảm ơn chú.”

Hai người hàn huyên trong chốc lát liền bắt đầu công việc. Giản Lạc nhìn trên giá thấy có một vại chứa nhưng hạt tròn tròn  màu trắng, hứng thú hỏi: “Chú à, đó là gì vậy?”
Ông chú ngẩng đầu nhìn thoáng: “Đó là hạt phỉ, ngày thường vẫn lấy khử tanh thịt.”
Giản Lạc nhìn thấy thế nào cũng giống muối: “Cháu có thể xem một chút không?”

“Cứ lấy đi, bất quá cái này không ngon đâu.”
Giản Lạc nhón chân với lấy: “Đã biết ạ.”
Mở nắp ra, bên trong cũng không có hương vị gì, cậu cẩn thận dùng muỗng xúc một chút, đầu ngón tay nhẹ quệt, đặt ở đầu lưỡi nếm thử. Vị mặn dần lan tràn giữa răng môi. Quả thật là muối!

Này quả thật của trời cho mà!

Cậu hưng phấn: “Ngày thường chú chỉ dùng cái này khử mùi tanh sao?”

“Đúng thế.” Ông chú nghi hoặc: “Chẳng lẽ cháu còn cách dùng khác sao?”
Giản Lạc quyết định thử một lần: “Cháu thử làm trước một món. Nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại thì chú cũng đừng trách cháu nha.”
Ông chú cười xòa: “Được, cho cháu hết.”
Giản Lạc được cho phép liền xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm. Trên tinh cầu này tuy thiếu rau dưa nhưng thịt trứng thì mênh mông bát ngát, sắp xếp xong nguyên liệu nấu ăn, trong chốc lát cậu liền bắt đầu livestream.

Hôm nay trứng cuộn muốn lên sàn….Cậu cười với màn ảnh: “Chào mọi người, hôm nay chúng ta sẽ chuyển sang món mới. Trứng có được không nào?”
Phòng livestream chậm rãi tăng nhân số:

“ Bác chủ aaaa. Đợi cậu mãi thôi…”

“ Đúng vậy, cậu không livestream làm sao chúng tôi mua khoai tây chiên được..”
“ Mỵ mỗi ngày đều lót dép ở đây đợi”

Bởi Giản Lạc đem số lượng mua khoai chiên chuyển sang hạn chế cho những người điểm danh tại phòng livestream ít nhất nửa giờ. Nhưng từ đó cậu lại không ló mặt mũi lên mạng, khiến cho tiếng oán than dậy đất trời.

Rất nhanh các bình luận bị nhóm người khác đàn áp xuống dưới:
“Đại Tư Tế đề cử, tôi tới đây”

“Cầu vận may, chia sẻ livestream của bác chủ, hứng được thần quang của Đại Tư Tế”

“Bác chủ mau ban phước cho yêm được thông qua kỳ thi aaaa”
Giản Lạc trầm mặc nhìn ngư long hỗn tạp trong phòng livestream, thật muốn chửi bậy một tiếng. Nhìn hắn giống một người có quyền năng lớn vậy sao? Nếu có thật, thì hắn còn là một con đỗ nghèo khỉ như này sao? Chẳng phải đã sớm quần là áo lụa vênh mặt với đời sao? Có thể sao??? Căn bản là không thể! -.-

Haiz

Càng nghĩ càng thấy buồn đời.

Giản Lạc cố giấu niềm đau bán rẻ tiếng cười: “Hôm nay chúng ta sẽ học làm trứng cuộn. Nguyên liệu chính là trứng phi điêu, rất bổ dưỡng.”

Trứng chim được bày biện chỉnh chỉnh tề tề trên bàn. Thành thạo đập trứng, dùng đũa đánh nhẹ, động tác liền mạch lưu loát biến bát trứng dần từ hai màu hòa quyện với nhau thành chất lỏng màu vàng óng ánh, xíu xiu bọt nổi.

“Trứng cuộn là cái gì vậy?”
“Trứng không phải để luộc sao?”
“Ấy, nát như thế thì nấu kiểu gì?”
“Tanh quá!!!”
Giản Lạc hiện có được quyền hạn cộng hưởng, mở ra hình thức dùng chung qua mạng, khiến người xem có thể cùng cậu cảm thụ trọn vẹn hương vị món ăn nên cũng không bất ngờ khi xuất hiện những bình luận như vậy. Cậu cười cười giải thích: “Yên tâm, món này sẽ không ảnh hưởng đến vị giác quan của mọi người đâu.”

(con người có tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. ở đây Giản Lạc đang nói đùa ý không phá hỏng vị giác của người xem)

Ngoài trứng, cậu còn chuẩn bị các nguyên liệu khác như dưa chuột, cà rốt. Mấy thứ này rất hiếm, cậu tìm cả cái An Nhạc Viên không thấy, rốt cuộc ở đại bản doanh của tinh cầu này tìm ra. Nhanh tay đem dưa chuột, cà rốt cắt ra thành từng khối nhỏ, màu xanh lục hòa vào đỏ cam thật đẹp mắt. Đối với người Địa Cầu cổ như cậu thì bình thường nhưng với ánh mắt “non nớt” của người Ám Tinh thì quả là quá sức tưởng tượng.

“Mây thứ này thật sự có thể trộn với nhau sao?”
“Cảm giác mãnh liệt chỗ thức ăn ăn này sẽ lãng phí”

“Bác chủ vẫn cứ nên làm khoai tây chiên thôi”

Giản Lạc tự động xem nhẹ mấy lời này, đem rau dưa đổ vào bát trứng trước đó, đảo đều, lúc này mới nhẹ nhàng xúc muối thả vào điều vị. Bắc chảo bật bếp, cậu thuần thực rót một chút dầu: “Mọi người khi làm nhớ chú ý một chút, trứng rất dễ chín, nếu rán quá lâu sẽ bị dính nồi, lúc đó không thể cuộn đẹp được đâu.”

Đổ trứng vào chảo, gặp dầu nổi lên tiếng “xèo xèo”.

Giản Lạc dùng cái xẻng nhẹ nhàng gạt nhẹ qua mặt trứng đảm bảo rau dưa được phân bổ đều. Theo nhiệt độ từ từ tăng lên, hương vị riêng thuộc về trứng cũng bắt đầu lan toả, rất nhiều người xem qua mạng đều cảm nhận được.

“Thơm quá.”

“Ô ô ô, muốn căn một miếng quá.”

“Tôi vốn dĩ chỉ tới mua khoai lát, vì cái gì lại ở chỗ này xem trứng cuộn chứ???”

Trong khi livestream đang tiến hành, nhân khí của Giản Lạc từ từ tăng lên, tuy rằng Tấn Giang hiện tại có không ít chủ bá mới gia nhập, nhưng so với Giản Lạc vẫn còn kém một khoảng. Livestream mới được nửa, cậu đã ngồi hoả tiễn leo lên vị trí đề cử đầu tiên.

Trong chảo trứng bắt đầu chín một chút, thấy đủ độ cứng, Giản Lạc liền cầm chiếc xẻng gập nhẹ phần đầu, sau đó từ từ cuộn lại, khúc trứng cuộn tròn tròn bắt đầu thành hình.

Trong màu vàng điểm chút xanh biếc của dưa chuột cùng vẽ rồng điểm mắt chút cà rốt. Màu sắc phấn nộn xinh đẹp, như cầu vồng xa xôi mỹ lệ, cùng khoai chiên và khoai lát “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”. Món trứng cuộn hôm nay có thể nói nhan sắc vẹn toàn, kinh diễm toàn trường, sát phạt tứ phương.

“Ô ô ô, thơm quá.”

“Chủ bá ới, bạn của em nhờ em nhắn anh ăn nhanh đi ~.”

“Nhìn cũng không tồi, không biết hương vị thế nào.”
Thực tế ảo thiết lập cùng chủ bá có chung cảm xúc, mọi người có thể thưởng thức hương vị đến mức chân thật nhất, còn có cảm giác khi tiếp xúc với sự vật tại hiện trường. Nhưng chỉ khi chủ bá bắt đầu ăn, họ mới có thể thông qua đó nhấm nháp hương vị.

Giản Lạc thuận theo yêu cầu gắp một miếng đưa lên miệng.

Trứng cuộn mới ra lò xốp mịn, một miếng cắn xuống, cảm giác mềm mại tinh tế vấn vương đầu lưỡi trung hoà cùng rau dưa ngọt thanh, dư vị vô cùng.

“Ngon quá!”

“Mẹ ơi con gặp được chân ái rồi ~”

“Hương vị thật mới lạ, mấy thứ bắn đại bác cũng không liên quan đến nhau vậy mà ăn chung lại phù hợp đến thế???”

“Một miếng không đủ! Chủ bá ~, thêm miếng nữa đi!”
Giản Lạc mỉm cười: “Bởi vì suất ăn này đã có chủ nên tôi không thể tự ý ăn được, vừa mưới chỉ là nếm thử hương vị xem đã chuẩn chưa thôi, rất xin lỗi vì không đăng lên cửa hàng được. Nhưng đừng lo lắng, tôi đã ghi lại nhật ký hương vị, chút nữa sẽ tải lên cho mọi người nha.”

Cậu chuyển đĩa trứng sang một bên, tạm biệt mọi người xong mới tắt máy.

Sau đó, cậu xắn tay bắt đầu quá trình báo cáo kết quả công tác với bí thư Kim. Có muối thì tất cả đều dễ dàng hơn rồi. Giản Lạc nhanh tay xào một đĩa khoai tây sợi, hầm một bát thịt kho tàu, dùng trứng gà cùng dưa chuột nấu một nồi canh đơn giản, trong chốc lát, phòng bếp ngập tràn hương thơm.

Giản Lạc đặt đồ ăn vào hộp cơm, quay sang ông chú: “Cháu đi giao cơm đây.”

Ông chú xua xua tay: “Đi thôi đi thôi!”

Hộp cơm trên tay Giản Lạc có hai tầng, tầng trên giao cho bí thư Kim, tầng dưới kỳ thật còn kèm theo một đĩa salad nhỏ. Đây là cậu cố ý làm đưa cho vị ân nhân kia.

Tuy bí thư Kim nới long cũng ăn cơm bình thường, nhưng dù sao cậu vẫn chưa nấu ăn cho rồng bao giờ, làm sao biết được rồng thích ăn gì? Thôi thì làm nhiều món một chút, đánh đại vậy.

Salad vẫn tương đối hợp khẩu vị đại chúng. Nhỉ?

….

“Thật thơm.”

Bí thư Kim tiếp nhận đồ ăn liền khen không ngớt.

Giản Lạc mỉm cười: “ Cô thích là tốt, kế đó còn cần tôi làm gì không?”
Bí thư Kim vội vàng nói: “Không cần, không cần. Mỗi ngày chỉ cần đưa cơm một lần, còn sau đó ngoại trừ vùng cấm thì cậu hoàn toàn có thể tự do đi lại.”
Giản Lạc vui mừng: “Vậy tôi có thể đi hoa viên thăm rồng sao?”

Bí thư Kim tay run lên, căng da đầu: “Có thể.”
Đừng nói muốn đi gặp Nguyên soái đó nhé anh bạn trẻ!

Mẹ ơi, trên thế giới này cư nhiên còn có người mong nhớ Diêm Vương lão nhân gia sao?

Giản Lạc hồn nhiên không biết trong đầu bí thư Kim đang chồng chất suy nghĩ, cậu xách theo hộp đồ ăn đi nhanh đến hoa viên. Hoa viên là nơi sinh hoạt hằng ngày của Long tộc, ở hồ phun nước cách đó không xa mấy chú rồng nhỏ ở dưới nước nô đùa ầm ĩ. Nhưng nhìn khắp xung quanh vẫn không thấy bóng dáng khổng lồ kia.

“Chẳng lẽ đi làm nhiệm vụ rồi sao?”
Giản Lạc ôm hộp cơm trong ngực loay hoay tìm chỗ sach sẽ ngồi xuống.

“Leng keng.”

Âm thanh từ quang não chợt vang lên, là cái người tự xưng là quản lý khách sạn tên Nguyệt Sắc kia lại gọi cho cậu. Giản Lạc liếc một chút liền đóng lại quang não. Cậu thấy mình làm việc trong quân đội như thế này rất tốt, không cần thiết ham ba tiếc bốn làm gì. Thảnh thơi, thoải mái, đãi ngộ cao.

Có chú rồng nhỏ chú ý tới cậu, tò mò chạy tới, đến nơi lại bị hộp cơm thu hút, liền dùng đầu củng củng hộp cơm.

Giản Lạc thấy vậy liền vội vàng ôm chặt hộp cơm vào lòng, nhẹ giọng: “ Không được không được, đây là đồ tao đưa cho ân nhân mà.”
Chú rồng nhỏ lại cho rằng cậu đang chơi cùng, vì thế Giản Lạc càng tránh nó càng hưng phấn, cuối cùng trực tiếp cong đuôi đuổi theo “đồ chơi”.

Giản Lạc chạy vài bước liền bị rồng nhỏ dí theo, cậu hết cách đành ngồi sụp xuống đất đối diện với con vật, vẫn hy vọng ôm chút quật cường cuối cùng: “Thật sự không thể cho mày ăn.”
Chú uồng nhỏ khoái chí, thân mật cọ cọ cậu.

“Rống!”
Bỗng từ đâu có tiếng rồng ngâm vang, tựa Long Vương uy nghi làm hoa viên nháy mắt an tĩnh.

Giản Lạc chớp chớp mắt, liền nhìn thấy cách đó không xa một hắc long to lướn uy mãnh, lớp vảy sắc bén được ánh mặt trời nhuộm lên ánh vàng càng tăng vẻ uy vũ phi thường, cậu kích động: “Long ca!”

Hắc long ghé mắt nhìn lại đây.

Giản Lạc tung ta tung tăng mà ôm hộp cơm chạy đến, chân chó nói: “Long ca Long ca, tiểu đệ làm cho anh đồ ăn ngon, muốn nếm thử không?”
Hắc long cao quý dời ánh mắt liếc hộp cơm một cái, cũng không có ý định dời đi.

“Chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đii.” Giản Lạc đưa tay chỉ một quả đồi nhỏ cách đó không xa: “Kia thế nào?”
Lục Thời Phong cũng khoái cho lắm việc ăn cơm dã ngoại. Đang định phản ứng, lại nghe Giản lạc tranh công: “Đây là do em cực khổ trộm làm cho anh đó, ngay cả bí thư Kim cũng không có phần đâu. Tuy rằng đều là nấu cơm, nhưng đồ dành cho anh đều ngập tràn tình ái đó nha~”
Lục Thời Phong: “…..”

Trứng cuộn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro