Chương 17: Người yêu xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí xung quanh bỗng lâm vào xấu hổ.

Giản Lạc nhạy bén mà nhận thấy được không khí tựa hồ là có chỗ nào không đúng, xem mặt đoán ý, hiện tại tựa hồ vị đại nhân này tâm tình không tốt cho lắm?

Vì cái gì?

Tựa hồ là quay chung quanh chủ đề về Lục lão nguyên soái.

Cũng đúng, có ai thích nghe người khác nói xấu cấp trên của đâu, chả lẽ thiếu đòn sao?
Cậu quả thiếu suy nghĩ.

Giản Lạc vội vàng mất bò mới lo làm chuồng: "Thật ra tôi cảm thấy Lục nguyên soái một chút cũng không già, anh minh thần võ, phong thái như xưa, là thần tượng của toàn dân ta!"

Lục Thời Phong híp híp mắt, chậm rãi, nam nhân gợi lên một nụ cười ưu nhã nơi khóe miệng, anh nói: "Cậu còn chưa gặp ngài."

"......"

Vô nghĩa, ai không có việc gì lại muốn gặp vị Diêm Vương gia trong truyền thuyết không?

Giản Lạc chần chờ trả lời: "Này cũng không gây trở ngại hình tượng Nguyên soái đại nhân trong lòng ta."

"Hình tượng?" Lục Thời Phong nhướng mày: "Chỉ sợ ngài trông thế nào cậu cũng không rõ ràng."
Giản Lạc ánh mắt lập loè, lung tung có lệ: "Chúng tôi chỉ là những nhân vật nhỏ bé, đâu có may mắn được ngắm nhìn chân dung của Nguyên soái đại nhân."

Thời Phong hơi điểm đầu ngón tay: "Cậu tốt nghiệp trường nào?"

Giản Lạc sửng sốt.

Lục Thời Phong đợi trong chốc lát, không kiên nhẫn mà nhướng mày: "Hỏi cậu đó."

Người nam nhân này là nhân vật đã trải qua bao lần tắm máu trên sa trường, khí tràng cho người ta một loại cảm giác áp bách cực độ, làm người đối diện theo bản năng muốn phục tùng, không dám có một chút ít cãi lời.

Giản Lạc cả người run run, cậu vắt hết óc, rốt cuộc nhớ tới tên trường học Giản Thăng từng nhắc qua: "Học viện Bích Thủy."
Lục Thời Phong hơi kinh ngạc: "Trường học có chút danh tiếng!"
"Đúng." Giản Lạc biết nguyên chủ thành tích không tồi: "Anh quá khen, có thể đậu vào Bích Thủy là vinh hạnh của tôi."

Lục Thời Phong nâng mắt nhìn cậu, đôi mắt đen như mực, phảng phất trong đó như cơn lốc, quay cuồng nguy hiểm, nhìn đến Giản Lạc da đầu hơi rợn, không biết làm sao.

Quá khó khăn.

Cùng người đàn ông này nói chuyện phiếm quá khó khăn.

Sớm biết như vậy, còn không bằng cậu tự đi căn cứ đâu. Lưu lại đây cùng vị này nói chuyện phiếm không khác đặt mình lên giàn thiêu nghiêm hình tra tấn.

Sau một lúc lâu.

Lục Thời Phong thu hồi ánh mắt: "Ở trong quân làm việc, thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Giản Lạc ngẩng đầu: "Ỏ?"

"Nếu không." Lục Thời Phong dừng một chút, thanh âm lười biếng lại ngầm có ý nguy hiểm: "Chết như thế nào cũng không biết."

Cái từ"Chết" phảng phất mang theo sát khí vô biên.

Giản Lạc run run, vội vàng mang bộ dáng học sinh tiểu học gật đầu: "Biết, đã biết."

Vốn dĩ cậu còn bán tin bán nghi lỗi lo lắng của mẹ Túc, hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng. Thật sự, là hoàn toàn tin rồi. Cấp dưới đã như thế này, thì Lục Thời Phong phải nguy hiểm đến mức nào?

Ngồi bên cạnh, Giản Lạc như ngồi trên đống lửa.

Lục Thời Phong nhìn tài liệu trong tay, mở miệng: "Nhà cậu có người làm ở căn cứ?"

Giản Lạc gật đầu như đảo tỏi.

"Ở đó hoàn cảnh như thế nào." Lục Thời Phong chậm chạp hỏi: "Điều kiện cùng trạng thái thế nào?"

"......"

Anh hỏi thế tôi biết trả lời sao?
Giản Lạc lung tung tìm lời phù hợp: "Cũng được, đều khá tốt, dân phong thuần phác, mọi người đều phấn đấu làm việc."

Tuy rằng Giản Lạc không thích đám người kia, nhưng tương lai nhân loại quan trọng đến thế cậu không thể kéo chân sau. Dù có người phạm sai lầm, đó cũng là tự họ gánh chịu trừng phạt, còn căn cứ kia, nơi tiếp nhận tất cả niềm tin của nhân loại, cậu nhất định phải gây ấn tượng tốt đẹp cho người trước mặt này.

Lục Thời Phong gật đầu: "Xem ra các cậu thật nghiêm túc với công việc."
Giản Lạc gật đầu lia lịa: "Đương nhiên, đương nhiên rồi."

Trò chuyện qua lại mấy câu, nơi nên tới cũng phải tới rồi.

Thời điểm quân hạm đáp đất, Giản Lạc cơ hồ thở dài một hơi, hiện tại cậu thà đi ra ngoài đấu trí đấu dũng cùng Võ Cường còn vui vẻ hơn ở đây.

Lục Thời Phong đứng dậy dẫn đầu bước ra ngoài, Giản Lạc như đàn em lon ton theo sau. Chỉ thấy cửa khoang chậm rãi mở ra.....

"Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"

"Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"

Bên ngoài quân hạm xuất hiện một đoàn người không biết đã đứng tự bao giờ, còn giơ ra dải biểu ngữ bay bay trong gió, mặt trên viết: "Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo quân khu đến thăm quan căn cứ"

Lục Thời Phong ghé mắt quay đầu lại liếc nhìn Giản Lạc một cái, tựa hồ mang theo điểm chế nhạo, anh cất tiếng khàn khàn, nhẹ giọng mở miệng: "Đích xác rất nghiêm túc."

Bên ngoài vẫn là một mảnh hoan thiên hỉ địa chiêng trống vang trời.

Giản Lạc không đành lòng mà quay mặt đi, thật sự giả không nổi nữa, cậu cười trừ hai tiếng: "Anh thích là được."

Lục Thời Phong chuẩn bị đi xuống dưới, Giản Lạc không đi theo.

Anh bước hai bước liền dừng lại, thấp giọng: "Đuổi kịp."

Giản Lạc nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi đâu phải lãnh đạo đi thị sát, đi theo anh cũng không thích hợp lắm." Lục Thời Phong "Ừ" một tiếng.

Giản Lạc nhẹ nhàng mà nhẹ nhõm thở một hơi.

"Giờ không xuống thì lát nữa cậu cũng đừng xuống." Lục Thời Phong ném xuống một câu liền dẫm lên cầu thang đi xuống dưới.

Giản Lạc cả người chấn động, bị khí tràng bá vương trấn trụ, vội cất bước không ngừng ra tới: "Đây đây, tới liền."

Phía dưới một đám người, đứng ở đầu tiên chính là Võ Cường.

Võ Cường bên trong An Nhạc Viên, là người duy nhất có người trong nhà gả cho người Ám Tinh, cũng vinh hạnh được cử lên hàng đầu đón người.

Theo đoàn người quân đội càng đi càng gần, ánh mắt mọi người đều không thể không tập trung tới người phía sau Lục Thời Phong.

Rốt cuộc, có người bắt đầu nói thầm:

"Mọi người có ai thấy đứa bé kia quen mắt không?"

"Này có vẻ như Lạc Lạc nhà cô Túc phải không?'

"Chính là Lạc Lạc a!"
"Cô mau đi gọi cô Túc tới đi!"

Võ Cường đứng phía trước nghe thấy thập phần không vui, ông ta nhíu mày: "Đây là nơi để các cô khua môi múa mép đấy à?"
Võ Cường hạ giọng: "Giản Lạc có bao nhiêu năng lực mà được đi theo Lục Nguyên soái? Bất quá có chút giống thôi, bàn tán cái gì?"

Nghe ông ta nói vậy, những người khác chậm rãi phản ứng lại, ngẫm cũng thấy đúng.

Rốt cuộc, Lục Thời Phong ngừng chân trước mặt các lãnh đạo căn cứ, một người đàn ông trung niên tiến lên: "Chào ngài, chào ngài, tôi là Giám đốc căn cứ Lâm Trạch. Rất vui được tiếp đón ngài, thật là vinh hạnh cho chúng tôi quá!"
Lục Thời Phong lười biếng: "Được, mang tôi vào xem một chút."
Lâm Trạch làm tư thế mời: "Vâng vâng, mời ngài vào trong."
Giản Lạc phía sau cũng không thể không đi theo, cậu thấy hối hận trong lòng . Sớm biết gặp phải trường hợp như thế, cậu liền không xuống cùng anh, này thì hay rồi, sợ là cả An Nhạc Viên đều nhìn thấy cậu.

Đến lúc đó phiền toái khẳng định cũng là nối gót tới a.

Lâm Trạch vừa đi bên cạnh Lục Thời Phong cũng vừa lúc liếc nhìn Giản Lạc, ông chần chờ nói: "Vị này chính là?"

Phó quan của Lục Thời Phong liền nói: "Người của quân đội là người mấy người có thể hỏi?"
Lâm Trạch phát huy hết công suất gió chiều nào theo chiều đấy: "Không không không, chỉ là thấy cậu ấy có vẻ quen mắt thôi!"
Giản Lạc không lên tiếng.

Vốn dĩ căn cứ không cho phép người không có phận sự bước vào, nhưng lần này dựa hơi Lục Thời Phong cậu được đường đường chính chính tiến vào cửa lớn căn cứ,hơn nữa lại được hưởng đãi ngộ không thấp.

Thời điểm Lâm Trạch tiếp Lục Thời Phong tiến vào bên trong tham quan, Giản Lạc đứng ngây ngốc chờ ở bên ngoài.

Phó quan đi sau cùng thấy vậy ghé lại thủ thỉ: "Cậu chính là đầu bếp của chúng tôi sao?"

Giản Lạc gật gật đầu.

"Vậy cậu......" Phó quan ái muội mà nhìn thoáng qua bên trong, ý vị thâm trường nói: "Vì sao lại cùng nhau đến đây?"

Giản Lạc nói thực: "Bởi vì tiện đường, anh ấy chỉ là hảo tâm cho tôi nhờ một đoạn đường."

Phó quan nhẹ nhàng gật đầu.

Trên thực tế, hắn một chữ cũng không tin!
Nguyên soái sẽ hảo tâm? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây.

Quang não của Giản Lạc sáng lên, mẹ Túc gửi tin cho cậu, liền quay sang nói với tiểu trợ lý: "Nhà tôi có chút việc, liền đi trước, cậu chút nữa nhắn lại với vị bên trong giùm tôi?"
Phó quan tức nhiên không dám tự quyết định: "Ai, cậu đừng đi, đợi Nguyên..."

Quang não vẫn vang ong ong, cậu có chút nóng nảy: "Không sao đâu, anh ấy biết tôi tới đây xử lý chút chuyện mà, tôi đi đây!"
Lời vừa nói, bóng hình đã chạy xa mấy mét chỉ để lại tiểu trợ lý trợn mắt há mồm. Hắn đối với Giản Lạc bỗng nhảy ra những ý tưởng cuộn trào như sóng Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Người đầu tiên dám phóng bồ câu cho Nguyên soái (cho leo cây), cũng quá ngầu đi!

Bên kia.

Khu vườn trồng khoai tây.

Mẹ Túc sốt ruột nhìn Giản Lạc chạy lại, ngạc nhiên nói: "Lạc Lạc, mẹ nghe mấy cô nói...."

Người sau vội vàng ngắt lời: "Mẹ, việc này có chút ngoài ý muốn. Mẹ không cần lo lắng, con không có việc gì. Hôm nay con đến xin nghỉ việc cho mẹ còn có xử lý Võ Cương. Ngài đừng sợ, từ hôm nay, chúng ta sẽ không để ai bắt nạt nữa."
Trên gương mặt xinh đẹp của mẹ Túc lộ ra một mạt lo lắng: "Thôi bỏ đi con, sự tình của Võ Cương chúng ta không tính đến nữa."
"Không được." Giản Lạc lôi kéo bà hướng phòng làm việc: "Dù cho chúng ta có tạm thời chuyển nhà thì cũng không được yên bình lâu. Hôm nay nhất định con sẽ xử lý xong xuôi chuyện này."

Ở căn cứ, những người trái với quy định đều sẽ bị trục xuất khỏi An Nhạc Viên, chỉ có đem Võ Cường giải quyết, nhà bọn họ mới có thể thật sự an bình.

"Ôi, đây không phải Giản Lạc sao?"

Một đạo thanh âm chói tai từ phía sau truyền đến.

Giản Lạc xoay người, sắc mặt lạnh xuống: "Võ Cường."

Võ Cường bộ dáng như cũ đáng khinh, ông ta sờ sờ cái mũi tiến gần lại : "Ai ui, Giản Lạc lần này tới làm cái gì, định từ chức thay mẹ mày sao?"

Giản Lạc cười tươi rói: "Từ chức là thứ nhất, còn nếu ông đã tới, liền thuận tiện làm việc thứ hai luôn, như thế nào?"

Võ Cường sắc mặt biến đổi: "Giản Lạc, mày nói chuyện chú ý một chút."

"Tôi nói chuyện đã rất chú ý rồi." Giản Lạc dáng đứng thẳng tắp, mặt không đổi sắc: "Đối với loại người như ông, này đã là cho ông mặt mũi rồi."

Võ Cường cười mỉa: "Miệng lưỡi sắc bén ghê,nhưng mày không biết đi, chúng tao vừa tiếp đãi một người giống mày như đúc. Thật tiếc, đồng mặt nhưng không đồng mệnh a!"
Giản Lạc cười lạnh một tiếng: "Tại sao ông lại nghĩ người đó không phải tôi chứ?"
"Mày hở?" Võ Cường cười đến khom lưng, như nghe được mẩu chuyện hài, mặt đầy vẻ châm chọc: "Mày cũng không nhìn lại bản thân xem, còn muốn khoác lác đi theo sau hầu vị đại nhân đó. À đúng rồi, tao nhớ hôm trước mày nói có bạn trai, thế nào, mày sẽ không định nói ngài ấy là bạn trai của mày đi?"
Mẹ Túc ở phía sau nghe được trong lòng run sợ, lôi kéo tay áo Giản Lạc.

Người sau cảm thấy hôm nay mình cẩn thận theo Lục Thời Phong một đường đến đây rốt cuộc có tác dụng, bầu trời hôm nay sao đẹp thế nhỉ?

Đúng là đang buồn ngủ vớ được chiếu manh.

Nghĩ đến đây , Giản Lạc thanh thanh giọng: "Đúng thì thế nào?"

Túc Lương lại túm túm tay áo cậu.

Giản Lạc rốt cuộc nhịn không nổi: "Mẹ ngài đừng ngăn con, con đang nói chuyện, có chuyện gì mẹ đợi lát nữa lại nói."

"Không phải." Mẹ Túc rốt cuộc tìm được cơ hội: "Mẹ muốn nói, vị đại nhân hai người đang nói đến có vẻ vừa mới tới rồi, vẫn đang nghe nè!"

"......"

Loại chuyện này mẹ có thể nói sớm hơn được không?

......Hóa ra bầu trời hôm nay cũng không đẹp đến thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro