Chương 18: Lục Thời Phong bao nhiêu tuổi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Lạc cứng đờ xoay người sang lại, quả nhiên thấy cách đó không xa, Lục Thời Phong đứng ở đó từ bao giờ.

Lục Thời Phong đứng ở lối vào khu vườn trồng khoai tây, nam nhân lười biếng mà dựa vào cánh cửa, đôi chân thon dài một co một trụ, tư thái lười biếng, đôi mắt phượng hơi nhọn, cách không giao với Giản Lạc.

Người sau xấu hổ và giận dữ vô cùng.Đỏ mặt tía tai, không chỗ dung thân, hận không thể tìm cái khe hở mà chui vào.

Võ Cường lại rất đắc ý, ông ta rốt cuộc tìm được chỗ phản kích đối phương, vội vàng đi đến trước mặt Lục Thời Phong: “Chắc hẳn ngài đều nghe được đi, nhân loại này thật sự to gan lớn mật, cư nhiên dám bôi nhọ phỉ báng danh dự của ngài, đến ta cũng nghe không nổi nữa, thỉnh ngài nhất định phải nghiêm túc xử lý!”

Giản Lạc luống cuống.

Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới! Nguyên lai Võ Cường chờ thời điểm này phản kích!

Giản Lạc vội vàng vài bước lên trước, đối diện với Lục Thời Phong, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Lục Thời Phong nói: “Đây là chuyện nhà mà cậu nói?”

Giản Lạc sửng sốt, ngây ngốc gật đầu: “Ò, đúng vậy.”

Lục Thời Phong híp híp mắt: “Cậu chính là vì người này mà phóng bồ câu cho tôi?”

“……Tôi không cố ý mà.”

Anh không cần vô cớ gây rối!

Tôi vốn là tới đây xử lý chút việc!

Võ Cường ở bên cạnh nghe được càng mơ hồ,ông ta vốn muốn trả đũa, nhưng nghe ý tứ này, Giản Lạc thật đúng là có khả năng quen biết với vị đại nhân vật này?

Nghĩ đến đây, ông ta có chút luống cuống.

Võ Cường lắp bắp nói: “Ngài xem, tôi……”

Lục Thời Phong ánh mắt âm trầm, từ trên cao nhìn xuống mà liếc ông ta một cái, thanh âm lạnh băng: “Tôi đang nói chuyện với ông sao?”

Võ Cường cả người ngẩn ra, khí tràng của Lục Thời Phong quá cường đại, gần như một ánh mắt liền liếc đến cũng làm hồn vía ông ta bay mất một nửa, đứng tại chỗ không dám nói lời nào.

Giản Lạc cũng ở một bên thành thật đợi.

Lục Thời Phong nâng mắt nhìn cậu: “Cậu đến nói.”

“Cái kia, tôi tuyệt đối không có ý tứ phóng bồ câu cho anh. Ngay từ đầu tôi đã nói muốn đến đây xử lý chút chuyện nhà mà.” Cậu trước tiên vẫn muốn giãy dụa giảng đạo lý cho anh: “Anh quên rồi sao?”
Lục Thời Phong khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh: “Nói như vậy là tôi sai rồi?”

Giản Lạc gió chiều nào theo chiều ấy: “Không không không, tôi sai, tôi sai. Tất cả là do tôi sai.”

Võ Cường còn sững sờ đứng tại chỗ, không rõ chân tướng.

Lục Thời Phong rốt cuộc đem lực chú ý đặt ở trên người ông ta: “Ông vừa mới nói, cậu phỉ báng bôi nhọ tôi cái gì?”

Võ Cường cảm giác tới thời của mình.

Kỳ thật Giản Lạc cùng vị đại nhân này quan hệ cũng không tốt, bằng không lấy tính cách của cậu ta, như thế nào không cáo trạng mình với ngài ấy? Ngược lại phải khách khách khí khí như vậy?

Hơn nữa, nếu Giản Lạc thật sự có thể đu lên người giàu có như vậy, vì cái gì trước nay cậu ta không hé lời một câu?

Tóm lại, ông ta chắc chắn Giản Lạc cùng vị này căn bản không có quan hệ tình lữ.

Nghĩ đến đây, lá gan Võ Cường lại lớn: “Đại nhân, Giản Lạc cậu ta vừa mới nói cùng ngài có quan hệ tình lữ, tôi xem bất quá chỉ là cậu ta mơ tưởng hão huyền muốn trèo cao thôi.”

Trong không khí tựa hồ có một khắc yên tĩnh.

Sau một lúc lâu.

Lục Thời Phong giương mắt nhìn Giản Lạc: “Cậu vừa nói như vậy?”

“……”

Giản Lạc có trong nháy mắt liền nghĩ liều chết không thừa nhận, nhưng tới tới lui lui vừa nãy Lục Thời Phong đều đứng ở cửa, khẳng định nghe được hết câu chuyện, kia hiện tại cậu không thừa nhận chẳng phải là tội lại chồng tội sao?

Cuối cùng, cậu đành phải căng da đầu: “Ò, là nói như vậy.”

Võ Cường vội vàng tiếp lời: “Ngài xem, cậu ta đã thừa nhận. Ngài nhất định phải xử lý thật nghiêm. Như vậy sau này mới không có ai dám học theo bịa đặt lung tung nữa.”

Lục Thời Phong hơi đứng thẳng người, nam nhân dáng người đĩnh bạt, còn cao hơn Võ Cường một cái đầu. Anh nhướng mày: “Đến lượt ông dạy tôi xử lý việc?”

Ở phía sau Lâm Trạch, Giám đốc căn cứ cũng chạy tới, ông vừa mới phát hiện Lục Thời Phong di chuyển đến chỗ này liền nhanh chóng chạy lại. Kết quả lại chứng kiến một màn xấu hổ thế này. Đặc biệt sau khi thấy Võ Cường cũng ở chỗ này, càng làm trong lòng ông sinh ra dự cảm không lành.

Lâm Trạch vội vàng nói: “Đây là làm sao vậy?”

Lục Thời Phong ưu nhã mang theo ý cười không sâu không cạn: “Nơi này của Giám đốc đúng là ngọa hổ tàng long a.”

Lâm Trạch sắc mặt biến đổi, lập tức trừng mắt nhìn Giản Lạc một cái: “Sao lại thế này!?”

Giản Lạc vô tội mà trừng lớn đôi mắt: “Hỏi tôi sao?”

Lâm Trạch vốn dĩ chỉ là tùy tiện tìm một người giáo huấn một chút, cho Lục Thời Phong thấy một chút thái độ, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, ông chọn sai người rồi.

Cơ hồ ông vừa nói ra, Lục Thời Phong liền nhăn mày lại, toàn bộ nhiệt độ trong khuôn viên đều thấp xuống chục độ.

Lục Thời Phong nhìn Lâm Trạch, thanh âm băng lãnh: “Ông quát cậu ấy cái gì?”

Lâm Trạch run lên, sợ tới mức hoang mang lo sợ: “Tôi…… Tôi……”

Võ Cường cũng nhìn rõ vấn đề, nguyên lai vị này đúng là chỗ dựa của Giản Lạc, kia ông ta không phải chết chắc rồi sao?

Nghĩ đến, ông ta vội vàng nhận sai: “Đại nhân, đại nhân ngài hiểu lầm, kỳ thật tôi cùng Giản Lạc chỉ là có một ít vấn đề nhỏ. Vừa nãy cũng là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không biết ngài cùng cậu ấy có quan hệ, tôi sai rồi, thật sự xin lỗi.”

Vừa nói, Võ Cường vừa hướng Giản Lạc: “Giản Lạc, Giản Lạc con tha thứ cho chú, chuyện hôm trước không phải chú cố ý đâu?”

Bởi vì Lâm Trạch chạy lại đây, cơ hồ là nửa cái căn cứ đều dần dần tiến lại đây, lúc trước Võ Cường ở An Nhạc Viên mặc sức làm xằng làm bậy, hiện tại thật sự không nghĩ tới cư nhiên lại có bộ dáng như này. Tất cả những người từng bị ông ta khi dễ qua đều thấy sảng khoái trong lòng.

Giản Lạc lui ra sau một bước: “Ông không cần xin lỗi tôi, người ông phải xin lỗi là mẹ tôi.”

Võ Cường vội vàng nhìn về phía mẹ Túc.

Mẹ Túc quay mặt đi, liếc cũng không liếc ông ta một cái.

“Bịch”

Võ Cường cư nhiên quỳ phịch xuống, dập đầu với mẹ Túc, sau đó giơ cao tay cho chính mình mấy cái bạt tai: “Thực xin lỗi, tôi biết sai rồi, hai người tha thứ cho tôi đi, tôi không nên muốn làm trò bỉ ổi với cô, cũng không nên vu hãm cô trộm đồ vật, lại càng không nên dựa thế lực chèn ép cô, cô tha thứ ta đi.”

Không khí xung quanh yên lặng, chỉ lang lên từng tiếng bạt tai lanh lảnh.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Lâm Trạch làm Giám đốc căn cứ càng tức giận trong lòng. Đây là muốn lưu lại ấn tượng xấu cho mấy vị đến thị sát sao? Cơ hội tốt thể hiện năng lực khó khăn lắm mới đến tay đã bị Võ Cường ngu xuẩn này đạp hỏng rồi. Tức chết mất!
“Cái kia, đại nhân.” Lâm Trạch thật cẩn thận châm chước: “Ngài xem chuyện này……”

Lục Thời Phong đạm nhiên ánh mắt mà quét qua Võ Cường một cái, anh căn bản không đem loại tiểu nhân vật này để vào mắt, chỉ đạm mạc nói: “Đừng khiến tôi nhìn thấy ông ta.”

Lâm Trạch thở nhẹ một hơi: “Vâng vâng.”

Ngay cả Võ Cường cũng thở dài, ông ta biết Lục Thời Phong, người này tàn nhẫn thô bạo, chọc người của vị này cơ bản không sống quá ngày hôm sau. Vừa mới thiếu chút nữa ông ta cho rằng chính mình sẽ chết, hiện tại cư nhiên còn có thể nhặt về một cái mệnh!

Trò khôi hài rốt cuộc muốn kết thúc.

Lâm Trạch muốn tiếp tục dẫn Lục Thời Phong tham quan một vòng nữa, người sau lại tự nhiên quay đi nhìn Giản Lạc chăm chú, làm cậu cảm thấy da đầu sắp căng đứt rồi: “Tôi muốn ở lại làm chút thủ tục.”
Lục Thời Phong không nói một lời mà quay đi luôn.

Lâm Trạch cũng ý vị thâm trường liếc Giản Lạc một cái, lúc này mới cung kính chạy theo.

Thời gian tiếp đó, Giản Lạc đi làm thủ tục từ chức cho mẹ Túc. Nhóm người tại căn cứ đã chứng kiến một màn trước đó liền tất cung tất kính nhanh chóng hoàn thành thủ tục cho hai mẹ con.

Buổi tối về đến nhà, mẹ Túc việc đầu tiên chính là vấn binh hỏi tội: “Lạc Lạc! Con thật sự cùng anh ta có quan hệ tình lữ?”

Giản Lạc lúng túng: “Không có, không có đâu mẹ, con có năng lực đó sao?”

“Con mau nói thật cho mẹ biết!” Mẹ Túc Lương lôi kéo cậu vào nhà, đóng cửa, kéo rèm nhỏ giọng nói: “Con có biết anh ta là ai không? Chính là Lục Thời Phong đó! Mẹ đã nói với con những gì con quên rồi sao? Con con con con…..Con thực sự cùng Lục Thời Phong yêu đương sao?”
Lục, Lục Thời Phong?

Giản Lạc mở to hai mắt nhìn, cậu cười nhạo một tiếng: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, Lục Thời Phong bao nhiêu tuổi rồi mẹ biết không? Ông ấy sáu bảy trăm tuổi rồi đó, cũng một chân vào quan tài rồi. Mẹ xem vị đại nhân hôm nay đi, nhiều nhất cũng chỉ 30 thôi à.”

Mẹ Túc trầm mặc một lúc lâu: “Lạc Lạc, Long tộc thọ mệnh trên vạn năm, sáu bảy trăm tuổi so với tuổi nhân loại mà nói, cũng bất quá lớn hơn con một chút thôi.”

“……”

Bầu không khí yên tĩnh chết chóc.

Giản Lạc nhớ lại hôm nay ở trên phi thuyền cùng Lục Thời Phong nói chuyện, chậm rãi nói: “Xem ra một cái chân vào quan tài hẳn là con mới đúng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro