Chương 20: Tôi dẫn cậu đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Lạc xin nghỉ xử lý tốt việc nhà xong, cũng vừa lúc chuẩn bị livestream.

Mấy ngày này trì hoãn không ít, cậu ít lên livestream nấu ăn trò chuyện với mọi người, lúc này ngoi lên cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Quang não nhận được tin nhắn của Giang Giang: "Dạo này cậu ổn chứ?"

"Không có việc gì." Giản Lạc vội vàng trả lời: "Chính là trong khoảng thời gian này gặp chút khó khăn, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi sẽ nhanh chóng livestream trở lại."

Giang Giang lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."

Giản Lạc mỉm cười: "Hôm nay tôi làm cơm rồi gửi qua cho anh được không?"
"Được đó!" Giang Giang chân chó: "Cảm ơn người anh em."
Chuẩn bị xong xuôi, Giản Lạc bắt đầu đăng nhập Tấn Giang, kết quả trang Web chạy nửa ngày cùng không load được. Một lúc lâu sau mới load được, thì lại chỉ có lác đác một vài người vào xem. Nhưng cũng nhờ thế mà tôi luyện lên tính nhẫn lại của cậu.

An trí tốt cho viên cầu nhỏ, cậu bắt đầu công việc của mình.

"Chào mọi người, hôm nay tôi sẽ cùng mọi người làm món tôm chiên nha." Giản Lạc mỉm cười: "Vì món khoai tây chiên hôm trước bị đánh bản quyền nên không thể mở bán được, nên hôm nay chúng ta phục thù bằng tôm chiên nhé! Thế nào?"

Cậu vốn cho rằng đã nhiều ngày mình không làm việc, chắc người xem đã phân tán từ lâu. Không ngờ lại hoàn toàn tương phản:

"Trời ơi, chủ bá ngoi lên rồi!"

"Tôi không biết đã chờ bao lâu rồi!"

"Chủ bá thân yêu ơi, cậu mau mở bán bỏng ngô đi!"

Giản Lạc nhìn thoáng qua làn đạn, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Được, gần đây tôi chuẩn bị mở bán offline mấy món ăn. Bây giờ tôi đã có người phụ giúp đóng gói giao hàng, nhưng nhân thủ không nhiều nên số lượng bán ra cũng có hạn, mỗi ngày chỉ mở bán 50 suất. Hơn nữa 50 suất này chỉ dành cho người đang livestream. Vì thế mọi người chú ý đặt hàng nha."

Làn đạn rất phối hợp:

"Đặt hàng, đặt hàng."
"Hôm nay có món gì nhỉ?"

"Tôm thì quá quen thuộc rồi, tôi còn tưởng món độc đáo gì cơ."

Giản Lạc không để ý tới một vài bình luận không tốt, chỉ tập trung xử lý tôm. Trên livestream cậu không thích lộ mặt, chỉ chủ yếu quay đồ ăn và quá trình xử lý, cùng lắm chỉ lộ bàn tay thoăn thoắt nấu nướng.

Cậu một bên xử lý tôm, một bên nói: "Khi xử lý tôm cần phải rất chú ý, chúng ta bỏ đầu tôm chỉ lấy phần thịt. Hơn thế còn phải rút hết chỉ tôm."
Xử lý tôm không chỉ phí công phu, mà còn tốn khá nhiều thời gian. May mắn bàn tay cậu thon dài, nhanh nhẹn, thoáng cái đã xử lý xong nguyên liệu chính. Nhưng:
"Đầu tôm to thế mà bỏ đi không thấy lãng phí sao?"
"Như vậy có thể ăn ngon sao?"

"Chủ bá chẳng lẽ không biết cách ăn thông thường sao?"

Giản Lạc không biết người ở đây nguyên lai có thói quen ăn cả đầu tôm, thật bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên trì như cũ: "Sau đó đem phần thịt đi rửa sạch, để ráo nước. Kế liền nhúng vào bát trứng này, rồi vớt ra lăn với lớp bột chuẩn bị sẵn ở đây. Giờ thì chỉ cần thả vào chảo dầu này thôi. Mọi người nhớ để dầu thật nóng nha."

Bởi vì làn đạn dần dần không hài hòa, cậu liền tận lực không nói lời nào, chuyên tâm làm việc.

Kết quả bỗng nhiên --

"Tích!"

Có tiếng nhắc nhở phát ra từ viên cầu nhỏ.

Giản Lạc hơi kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy thông báo: Người dùng: #Phong # ném cho bạn một quả ngư lôi.

Đây là số tiền không nhỏ nha.

Giản Lạc thực vui mừng, cậu nói: "Cảm ơn #Phong# đã tặng quà cho tôi, đây là món quà đầu tiên của tôi. Để kỷ niệm, tôi có thể gửi phần tôm chiên này cho bạn, được không?"

(Ngư lôi: một hình thức quà tặng trên livestream)
Mọi người đang xem livestream cũng bị sự thổ hào này ném cho choáng váng.

Giản Lạc vẫn luôn ở nhìn chằm chằm làn đạn.

Một lát sau rốt cuộc thấy tên quen thuộc phản hồi:

#Phong#: Cần bao nhiêu thì có thể lộ mặt?

????

Yêu cầu kỳ quái vậy. Nhưng:

"Cầu chủ bá lộ mặt."

"Tôi cũng rất tò mò."

"Chủ bá nấu cơm ăn ngon quá, muốn cưới em."

"Nhất định rất đẹp đi, chờ mong chờ mong, tôi rất thích chủ bá."

Giản Lạc có chút ngượng ngùng, kỳ thật cậu thấy lộ mặt cũng không có gì, chỉ là không thích mà thôi, đang do dự, #Phong# lại bình luận: "Được rồi, không cần lộ."

???

Tôi căn bản còn chưa đồng ý với bạn mà!

Giản Lạc bị kim chủ giàu sang phú quý tùy hứng làm cho kinh ngạc đến ngây người, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống phun tào trong lòng, tiếp tục nói: "Chúng ta tiếp tục nào."

Kế tiếp, có #Phong# gia nhập, phòng livestream liền phi thường náo nhiệt.

Chỉ cần cậu không nói lời nào, vị fan này liền ném ngư lôi liên tiếp, không dự báo trước mà ném lia lịa, ném đến mức Giản Lạc cũng rén không dám không nói lời nào, chỉ sợ cậu chỉ cần nghỉ lấy hơi liền bị ném nổ cháy máy.

Cuối cùng không có biện pháp.

Giản Lạc vừa gắp tôm đã chiên tốt ra đĩa vừa mở miệng: "Vị này.... bạn Phong, cậu không cần tặng tôi nhiều thế đâu, đến chỗ nào cần chú ý tôi sẽ nhắc nhở."

#Phong# lại ném thêm quả ngư lôi, hơn nữa còn tự đắc: "Cậu tiếp tục nói."

"......"

Cậu chắc không có bệnh gì đi?

Giản Lạc đương nhiên sẽ không làm phật lòng kim chủ ba ba, chỉ có thể gật đầu ứng. Cuối cùng, sau kết thúc livestream, cậu liền gửi lời mời thêm bạn cho #Phong#, muốn vị fan giàu có này cho địa chỉ để gửi tôm chiên qua.

Lời mời gửi đi, Giản Lạc liền ngồi chờ đợi. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy #Phong# đồng ý, cậu không có biện pháp, dứt khoát chọn từ bỏ. Có lẽ cậu bạn #Phong# này chính là vị khách hàng tùy tâm sở dục đi. Đó chỉ là nốt nhạc đệm, nhanh chóng bị cậu ném ra sau đầu.

Hôm sau.

"Lạc Lạc!"

Bí thư Kim dẫm lên giày cao gót đi tới, mặt cô có vẻ kích động.

Giản Lạc tay bưng cơm run lên, thiếu chút nữa hất đổ mâm, thở vài hơi mới ổn định: "Bí thư Kim, cô làm sao vậy, là tôi chọc phải chuyện gì sao?"

"Không, không có." Bí thư Kim trên mặt mang ý cười: "Nhìn thấy cậu trả phép thì cao hứng thôi."

Nếu cậu không trở lại chắc bà cô già là tôi đây bị vị kai giày vò chết mất.

Cậu ngàn vạn đừng nghỉ phép nữa có được không!

Giản Lạc mỉm cười: "Không có việc gì, tôi hiện tại chính thức quay lại làm việc."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Bí thư Kim chỉ chỉ bên trong: "Phiền toái chính là cậu phải đưa cơm vào thôi, tôi còn có chuyện, đi trước nhé."

Giản Lạc sửng sốt: "Cái gì?"

Bí thư Kim so với mọi người thì công phụ phủi mông chạy là nhất: "Chính cậu phải bảo trọng nhé, đưa cơm vào văn phòng tận cùng phía tây là được!"

"Ai...... Từ từ đã!"

Giản Lạc chịu không nổi, muốn kêu cô trở lại, kết quả người đã chạy tít đằng xa, nháy mắt không thấy bóng dáng.

"Chính là tôi bị mù đường a, căn bản không rõ đông tây nam bắc." Giản Lạc bưng mâm ngốc lăng, lúc trước không phải do bí thư Kim đưa đi sao, hôm nay sao lại đến phân mình chứ?"

Giản Lạc vẫn không rõ bữa cơm này dành cho ai.

Bất quá ngẫm lại văn phòng phía tây chắc là văn phòng của bí thư Kim mà.

Nghĩ thế.

Cậu mơ mơ hồ hồ đi theo trí nhớ, lòng vòng mãi mà không thấy nơi muốn đến đâu.

"Ấy? Là cậu?"
Tại chỗ quẹo, phó quan suýt chút nữa va phải Giản Lạc.

Giản Lạc nhìn đến hắn liền vui vẻ: "Xin chào, tôi đưa cơm đến, bí thư Kim nói muốn ......"

Phó quan bừng tỉnh đại ngộ, đánh gãy lời cậu: "Tôi biết, cô ấy bảo cậu đưa vào đúng không?"

"Đúng đúng đúng." Giản Lạc cho rằng hắn đã hiểu: "Phiền toái cậu chỉ đường cho tôi với, tôi thật sự tìm không ra."

Chỉ đường thì quá đơn giản. Bí thư Kim cũng biết Nguyên soái còn đang ở kỳ cuồng bạo mà, Long tộc khi dính đến hiện tượng sẽ càng nghiêm trọng theo thời gian. Thời điểm hắn vừa tới, cả người Nguyên soái đều mang một bộ người sống chớ lại gần, đôi mắt đỏ rực như mỗi khi hóa rồng. Giờ vẫn đang nhốt mình trong phòng nghỉ ngơi đó.

Lúc này ai đưa cơm cơm đến đều không thích hợp.

Giản Lạc xuất hiện ở đây đúng là nắng hạn gặp mưa rào.

Nghĩ đến đây, phó quan vội vàng nói: "Đến đến, tôi dẫn cậu đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro