Chương 21: Xuân phong nhất độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Lạc cảm thấy người Ám Tinh thật nhiệt tình a!

Cậu vừa đi một bên vừa cười với phó quan: "Trước kia chưa từng đặt chân tới đây, nghe một vài tin đồn không hay. Thật không nghĩ tới, mọi người ở đây thật thân thiết."
Phó quan tự nhiên trợn mắt nói dối: "Haiz, cậu đừng nghe mấy tin đồn linh tinh đó. Nơi này chúng tôi được hưởng phúc lợi rất cao, đãi ngộ rất tốt. Hơn nữa Nguyên soái đối với cấp dưới cũng rất quan tâm chăm sóc."
"......"

Xin thứ lỗi cho lời nói dối thiện chí của tôi.

Giản Lạc nghĩ đến Lục Thời Phong, liền có chút đau đầu: "Cái kia, tôi có chút chuyện không biết có tiện nói không?"
Phó quan thoải mái hào phóng: "Cậu cứ tự nhiên."

"Chính là cái kia, nếu, tôi là nói nếu, nếu như tôi không cẩn thận nói mấy lời đắc tội nguyên soái." Giản Lạc cố giãy giụa : "Cậu nói thử xem sẽ thế nào?"
"......"

Cái này khó à nha.

Không khí bỗng trầm mặc.

Phó quan thử nói: "Theo tôi thấy, nếu gặp phải chuyện này. Thật ra cũng không phải phi thường nghiêm trọng."

Giản Lạc thở nhẹ một hơi, xem ra cũng không tệ lắm.

"Chắc là có thể toàn thây!" Phó quan mặt mang ý cười: "Bất quá gần đây Nguyên soái tính tình không tốt lắm, tệ nhất thì vẫn có thể lưu lại tro cốt!"
"Phanh......"

Âm thanh chén đĩa va chạm không ngừng truyền đến.

Phó quan hồ nghi mà nhìn người bên cạnh: "Lạc Lạc, cậu không sao chứ? Mâm quá nặng sao? Nếu không hay để tôi bưng giúp cậu một lát?"

Đôi tay Giản Lạc khống chế không được mà phát run, cậu miễn cưỡng cười một cái còn khó coi hơn khóc: "Không, không cần, không cần giúp tôi, tôi thích bưng mâm."

Vị phó quan nhiệt tình vẫn là có chút không yên tâm: "Không có việc gì đi?"

"......"

Có việc chứ!

Còn động trời luôn!
Xem ra việc từ chức là vô cùng cấp bách, vạn nhất không cẩn thận đụng phải Lục Thời Phong, chẳng phải cậu sẽ chết mất xác sao?

Đang nghĩ lan man lại thấy phó quan dừng bước chân: "Lạc Lạc, chính là nơi này. Tôi còn có việc, không đi vào cùng cậu được. Lát nữa nếu có việc thì nhớ kêu tôi đó."
Giản Lạc nói: "Cậu chờ tôi một chút, cùng nhau trở về."

Cậu dám nhưng tôi không dám đâu. Tôi chỉ sợ đứng đây lâu một chút Nguyên soái sẽ xông ra tóm cổ tôi đi luận bàn thôi!
Vì thế phó quan nhẫn tâm quay lưng đi chạy mất.

Giản Lạc xoay chốt cửa, cánh cửa cũng theo đó mà dần dần mở ra. Cậu cứ nghĩ khi mở ra sẽ nhìn thấy bàn làm việc cùng hàng chồng tư liệu như bao văn phòng khác. Kết quả hoàn toàn tương phản, đập vào mắt chính là các loại giá, mặt trên trưng bày một loạt những cây thương lấp lánh ánh vàng, chót mù mắt.

"Bí thư Kim còn có loại sở thích này, thật là không nghĩ tới a."

Giản Lạc lẩm bẩm tự nói, bưng mâm cơm hướng bên trong. Căn phòng này thật sự quá lớn, đi qua hàng giá , bắt gặp hai ba bậc thang, rốt cuộc cũng thấy một bàn làm việc lớn. Cậu bước đến đem mâm cơm đặt trên mặt bàn, xoay người chuẩn bị đi ra cửa, chợt nghe đằng sau "Phanh" một cái.

Một tiếng vang lớn ở phòng nghỉ phía sau căn phòng, âm thanh lớn đến mức mặt đất cũng run run.

Giản Lạc thót trong tim một cái, đây chẳng phải là văn phòng của bí thư Kim sao? Phía sau có gì đổ phải không? Hay là có trộm?

Đi xem hay không đây?

Giản Lạc đứng ở tại chỗ có chút rối rắm.

Cuối cùng.

Cậu vẫn quyết định đi nhìn xem. Với lại nơi này chính là căn cứ quân sự a, hẳn sẽ không có trộm đi. Lại nói chỉ xem một cái, hẳn không có gì to tát.

Như vậy nghĩ, Giản Lạc vòng qua cái bàn, hướng về nơi phát ra âm thanh.

Cậu lén lút nhẹ bước, chuẩn bị trong chốc lát xem một cái liền đi. Dừng bước tại góc tường chỗ quẹo, lặng lẽ ngó đầu vào. Ngờ đâu:
"Ối"

Một đôi tay từ trong vươn ra. Chỉ trong nháy mắt, trời đất quay cuồng mất đi trọng tâm, đợi khi cậu ổn định lại được tầm mắt thì đã thấy một vật đè nặng lên người, khiến cậu không thở nổi.Một đạo hô hấp trầm trọng vang lên bên tai, làm người khác tim đập gia tốc.

Giản Lạc vội nhắm tịt mắt lại : "Tôi, tôi, cái gì tôi cũng không thấy. Tôi chỉ là một đầu bếp nhỏ, xin thiếu hiệp tha mạng."
Giọng nói lạc đi, chung quanh một chút động tĩnh đều không có, an tĩnh đến dọa người. Như vậy cũng làm cho Giản Lạc bỗng nhiên có một loại cảm giác an toàn, liền thật cẩn thận mở mắt ra xem.

Đập vào mắt cậu chính là một đôi đôi mắt đỏ như máu.

Khuôn mặt anh tuấn bức người còn ẩn ẩn xuất hiện long lân kia chẳng phải Lục Thời Phong sao? Anh đè cả người lên cậu, như Ngũ Hành Sơn đè bẹp Tôn Ngộ Không, làm cho Giản Lạc nép phía dưới lộ rõ vẻ nhỏ bé đáng thương bất lực.

"......"

Giản Lạc lắp bắp: "Nguyên, Nguyên soái?"

Lục Thời Phong cúi đầu, nhẹ nhàng mà thở dốc sát bên tai cậu, còn lưu manh hít một hơi, nam nhân thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Cậu thơm quá."

"......."

Giản Lạc gian nan nói: "Anh trước tiên đứng lên đã, có chuyện gì từ từ nói."

Nói xong liền hơi giãy giũa chút.

Kết quả không biết chỗ nào kích thích đến anh, long lân bắt đầu hiện rõ trên mặt, còn kéo dần xuống tay. Long lân băng sương lướt qua trên gương mặt mềm mại của nhân loại, khiến Giản Lạc run một cái. Cậu dùng hết sực lực toàn thân, nổi giận hét ầm lên: "Anh mau đứng lên cho tôi, sắp bị đè chết rồi này!"
Âm thanh trung khí mười phần, quanh quẩn vang vọng trong phòng nghỉ, rốt cuộc đánh tỉnh Lục Thời Phong.

Anh chậm rãi ngồi dậy, thanh âm khàn khàn: "Vào bằng cách nào?"

"Phó quan mở cửa cho tôi." Giản Lạc bóp bóp cánh tay: "Anh bị sao thế?"
Lục Thời Phong liếc xéo cậu một cái, dễ dàng làm người sau co rúm thân thể ngoan ngoãn ngậm miệng.

Không khí đáng sợ rốt cuộc chậm rãi tan đi, Giản Lạc có điểm nghĩ mà sợ liếc nhìn anh: "Anh không sao chứ? Thoạt nhìn không tốt lắm."

Lục Thời Phong hơi thở không xong: "Không có việc gì."

Giản Lạc run run rẩy rẩy đứng lên: "Vậy, vậy tôi đi trước nhé?"

Cậu thật cẩn thận đi về phía trước hai bước, ý đồ dùng một loại phương thức không quá gây chú ý mà trốn đi.Trong lòng còn nghĩ vẩn vơ, Lục Thời Phong tuyệt đối là tuyệt thế mãnh công a, dù cho có thế nào cũng là mình kiếm được lời, nhưng cũng chỉ dám để trong đầu, cậu vẫn không dám chọc vào phiền toái lớn như này.

Mắt thấy sắp thành công chuồn đi, tay chợt bị nắm lấy, Lục Thời Phong đè thấp thanh âm: "Đừng đi."

Giản Lạc chỉ cảm thấy tay mình bỗng như được một cái túi chườm nóng bao lấy, thật nóng.

Lục Thời Phong ngẩng mặt, khuôn mặt anh tuấn không hề lãnh đạm như dĩ vãng, ngược lại nhiều hơn vài phần mê hoặc. Anh lặp lại: "Đừng đi."

"......"

Này, này cũng quá phạm quy rồi!

Cậu mắc bệnh nhan khống chính hiệu, tuy vẫn là tay mơ nhưng cũng không ngăn cản cậu hiểu những chuyện mây mưa tình sự đó. Cậu cũng từng có một thời non trẻ, tưởng tượng sẽ được cũng một tuyệt thế mãnh công đem chuyện ai cũng biết là chuyện gì đó làm tới bến. Trăm triệu lần không nghĩ tới nhanh như vậy đã vớ được cục kim cương này!
Nếu Lục Thời Phong lớn lên không có gương mặt đẹp chết người này, thì Giản Lạc hiện tại khẳng định sống chết phản kháng. Nhưng....đối diện với nhan sắc phạm quy này....ừm....nếu từ chối thì cũng không hay cho lắm.....Nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro