Chương 22: Tuyệt đối không thể về nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau

Vừa tỉnh lại, cậu ngỡ như bị xe tải nghiền mấy lần.

Loại cảm giác này không phải người thường có thể cảm nhận được, tứ chi đau nhức vô lực, cả người phảng phất bị đặt trên vỉ nướng lăn qua úp lại, nóng rực lại chua xót. Cậu căn bản không thể động đậy, mấu chốt thật sự bị xe nghiền áp còn tốt, còn hiện tại, cậu không dám nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

“Phanh!”

Cả người từ trên giường lăn xuống đất, Giản Lạc ai da một tiếng. Sờ dưới thân một cái, chỉ thấy một mảng mát lạnh cứng rắn, cậu thật cẩn thận cúi đầu, vừa thấy, là đuôi rồng!

Hắc long thật lớn chiếm cứ gần như toàn bộ phòng nghỉ, giờ phút này đang thỏa mãn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu tìm hiểu chút tài liệu Ám Tinh có nói qua, rồng khi thành niên tuyệt đối sẽ không ngủ ở địa phương nào ngoài chỗ bạn lữ và con nhỏ của nó, và khi ở cùng bạn lữ, rồng sẽ ngủ say, rất khó bị đánh thức.

Giản Lạc mở to hai mắt nhìn: “Ân công?”

Ký ức vụn vặt hiện lên, đêm qua tựa hồ trên người Lục Thời Phong nổi lên một loạt long lân, là màu đen. Vậy thì, lúc trước con rồng cứu mình, kỳ thật là Lục Thời Phong?

AAA!

Giản Lạc hiện tại chỉ nghĩ muốn chửi bậy. Cậu chẳng lẽ vừa thực hiện quy củ trên giang hồ, đối với ân nhân cứu mạng lấy thân báo đáp?
Bỗng nhiên

Cái đuôi giật giật, Lục Thời Phong giống như muốn tỉnh.

Trái tim Giản Lạc bắn lên tới họng, cậu không biết kiếm đâu ra sức lực, cố nén đau mỏi đứng dậy. Giờ mới nhận ra chỗ tốt của khoa học kỹ thuật, đó là bên trong quang não có một không gian nhỏ di động, còn có thể phóng ra quần áo.

“Quần áo, quần áo……”

Giản Lạc từ bên trong lấy ra áo blouse trắng lúc trước đã gửi vào, giũ ra, mặc lên người.

Đi từng bước thật cẩn thận dịch tới cửa. Vừa mở cửa liền cùng người bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, bí thư Kim: “Lạc Lạc?”

Giản Lạc dựa vào cánh cửa, nhìn cô hơi hơi mỉm cười: “Bí thư Kim, văn phòng của cô đúng là kích thích.”

Bí thư Kim buồn rầu thủ thỉ: “Cái kia, Lạc Lạc, tôi không thể không nói. Đây không phải văn phòng của tôi, mà là phòng nghỉ của Nguyên soái.”

???

Giản Lạc suýt thì cắn trúng lưỡi, cả người đều run lên vì tức: “Vậy sao cô còn kêu tôi tới đây?”
Bí thư Kim cũng bối rối muốn giải thích. Nhưng hiện tại càng làm cô bối rối hơn, tại sao trên người Lạc Lạc……lại có khí tức của Nguyên soái?
Chỉ có hai khả năng.

Một chính là cậu ấy đã uống long huyết của Nguyên soái. Nhưng căn bản là không thể xảy ra, trước không nói cậu ấy chỉ là một nhân  loại yếu ớt không thể nào chịu nổi sức mạnh long huyết, chính là chọc phải Nguyên soái, liền tính đã không còn tro cốt từ lâu rồi.

Còn Lạc Lạc

Bí thư Kim nhìn lướt qua người trước mặt, thanh niên mặc sơ mi trắng đem chính mình che đến kín mít. Nhưng tại chỗ cổ vẫn lộ ra một ít dấu vết, nhưng lại không giống dấu vết sau khi bị đánh, ngược lại giống với……

Bí thư Kim bỗng nhiên nghĩ tới chuyện hoang đường: “Lạc Lạc, cậu sẽ không……”

Giản Lạc run run, đenmặt không muốn nói thêm: “Bí thư Kim, tôi nhớ rõ hợp đồn của chúng ta có ghi, trong thời gian làm việc nếu tôi thấy không thoải mái, có thể chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào?”
Bí thư Kim nhớ rõ xác thật có cái này, cô gật gật đầu: “Lạc Lạc cậu không thấy thoải mái chỗ nào, nói cho tôi biết đi!”
“……”

Nói cái rắm a!

Giản Lạc cả người khó chịu đến phát bực, cậu thở hổn hển một hơi: “Bí thư Kim, cô có thể hay không giúp tôi một chuyện?”

Bí thư Kim vội vàng nói: “Có thể, có thể, đều có thể!”

Vị này rất có thể là nguyên soái phu nhân tương lai đó, bốn bỏ năm lên, nói không chừng về sau là nửa chủ nhân của quân đội. Muốn cô nhảy vào hố lửa cũng được ý chứ!
Giản Lạc cắn răng: “Giúp tôi đặt một chiếc xe.”

Bí thư Kim chần chờ nhìn nhìn bên trong: “Vậy Nguyên soái……”

“Không liên quan.” Giản Lạc nói: “Thôi để tôi tự đặt đi.”

Bí thư Kim vội vàng sửa miệng: “Ấy ấy, để tôi để tôi, cậu cứ nghỉ ngơi một chút, tôi đi đặt xe ngay.”
Không hổ là bí thư hàng đầu của quân đội, hiệu suất làm việc thật nhanh chóng. Bí thư Kim vốn dĩ định theo chân cậu, lại bị cự tuyệt, mang cái bộ dáng này về còn muốn dắt thêm một cô gái nữa, chắc cậu ngại mẹ Túc sống không yên ổn?

Không được không được, cậu vẫn nên tìm một khách sạn ngủ một giấc thì hơn.

Giản Lạc nói với tài xế: “Phiền bác đưa tôi đến khách sạn gần đây.”

Tài xế ở phía trước quay đầu lại: “Được, mạo muội hỏi một câu, cậu có hộ khẩu không?”

“……”

Cái quỷ gì?

Giản Lạc thở dài: “Không có.”

“Vậy cậu không thể đi khách sạn được đâu.” Tài xế tận chức tận trách: “Nhưng tôi sẽ đưa cậu về đến nhà.”
Người sau buồn rầu nhìn tài xế một cái, sau đành thu hồi ánh mắt, chuyển sang nằm dài trên ghế.

Nửa ngày.

Cuối cùng cậu cũng nghĩ ra nơi để đi rồi!
P

/s càng ngày số từ càng ít ☺️☺️☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro