Chương 23: Đang tắm rửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài xế quay đầu lại nói: "Cậu muốn đi đâu?"

Giản Lạc trả lời: "Bác chờ một chút ạ."
Cậu mở quang não, nhanh chóng liên hệ với Giang Giang. Trước đó khi nói chuyện phiếm với Giang Giang, anh nói mình đang ở Ám Tinh, hơn nữa còn đang ở một mình.

Liền quyết định anh rồi! Giang Giang!

Cậu nhắn cho Giang Giang một tin: "Giang hồ cấp bách, có thể tới đón tôi không? Gặp một chút chuyện!"
Giang Giang ở bên kia rất nhanh trả lời: "Cậu sao đó? Đang ở đâu?"
"Anh cho tôi địa chỉ.Tôi tự bắt xe đến."
Giang Giang cũng sảng khoái, rất nhanh gửi địa chỉ cho cậu.

Giản Lạc thở nhẹ, nói địa chỉ với tài xế. Xe bắt đầu lăn bánh.

Cậu nằm ghế sau, cả người mềm nhũn như bún, thở nhẹ một hơi, trong lòng thầm đem cái tên súc sinh Lục Thời Phong một ngàn tám trăm lần!

Thực nhanh đã đến địa chỉ: "Giản tiên sinh, đến nơi rồi."

Giản Lạc gian nan ngồi dậy, run rẩy mở cửa xe, kết quả động tác của tài xế còn nhanh hơn, đã chạy xuống mở cửa cho cậu.

"Cảm ơn chú." Dù đau đến nhăn mày nhưng vẫn giữ lễ phép.

Tài xế cũng là người thành thật: "Không cần cảm ơn phu nhân, à không, Giản tiên sinh, cậu đi cẩn thận."
"....."

Giản Lạc liếc nhìn ông một cái.

Tài xế ngại ngùng gãi gãi đầu, làm như chưa nói gì.

Cậu bất đắc dĩ thu hồi mắt, trước đó đã tìm hiểu qua, ở đây mọi người không có tư tưởng bảo thủ, cũng không có cái nhìn khó coi về chuyện gạo nấu thành cơm. Hơn nữa đêm qua cậu cùng Lục Thời Phong đều là ngươi tình ta nguyện. Cái gọi là xuân phong nhất độ, một đêm tình này cậu cũng không để chặn trong lòng.

Đều trưởng thành cả rồi, tốt nhất là hảo tụ hảo tán.

"Lạc Lạc!"
Cách đó không xa truyền tới thanh âm nam nhân.

Cậu theo phản xạ quay đầu lại, liền thấy một chàng trai hơi béo, mặc đồ đen đứng bên cạnh đường cái. Vóc dáng rất cao lại cường tráng.

Giang Giang bước nhanh đến: "Cậu sao thế này?"

Giản Lạc run run duỗi tay: "Đỡ tôi một phen."

Giang Giang hoảng loạn đỡ tay cậu: "Không sao chứ, cậu làm tôi sợ muốn chết. Hôm nay nghe giọng của cậu mà tôi còn tưởng cậu sắp tèo luôn rồi cơ."
"...."

Giản Lạc thở dốc một cái: "Đi về nhà trước, tôi muốn tắm một cái."
Giang Giang ứng tiếng theo cậu, cũng không hỏi nhiều. Dọc đường đi hắn liên tục quay sang định mở lời, nhưng rồi vẫn không cất lên tiếng nào.

Giản Lạc bị liếc tưới liếc lui cũng phiền, dứt khoát hỏi: "Anh muốn nói gì?"

"Trên người cậu có một mùi...." Giang Giang tựa hồ đang tìm từ tới lui: "Tựa hồ có mùi của người Ám Tinh."
Dựa theo lý thuyết, Giản Lạc là nhân loại, sao có thể có mùi của người Ám Tinh?

Hơn nữa cổ hương vị này còn phi thường bá đạo, ngửi qua một chút cũng làm người ta cảm thấy ám bách.

Giản Lạc than nhẹ một hơi: "Tự tin một chút, đem tựa hồ xóa đi."

Giang Giang trợn mắt há hốc mồm, hắn có chuyện càng quan trọng muốn hỏi: "Lạc Lạc, cậu nói cho tôi biết, là đối phương cưỡng bách cậu sao? Cậu đừng sợ. Nếu đối phương thật sự dám cưỡng bách cậu, liền tính hắn là người Ám Tinh cũng không thể miễn trách nhiệm, chúng ta có quân đội duy trì trật tự, chúng ta không cần sợ."

"......"

Chính là cái người đứng đầu quân sự "làm" ta.

"Thôi bỏ đi, không ai cưỡng bách tôi. Bây giờ tôi vừa mệt vừa đói, anh có thể lái xe không đây?"

"......Được."

Hai người ngồi xe thực mau liền về tới nơi.

Nơi ở của Giang Giang tuy là nội thành, nhưng cũng là một căn nhà tại khu chung cư bình dân. Ai cũng đều không nghĩ ra được tổng bộ trang phát sóng trực tiếp Tấn Giang lại ở một địa phương đơn sơ như vậy.

Hắn dẫn Giản Lạc dừng lại trước cánh cửa, hệ thóng quét đồng tử liền được khởi động, phát ra thanh âm máy móc: "Tích, thông qua."

Cửa mở, hai người liền bước vào.

Chính xác Giản Lạc được người kia nâng vào, Giang Giang một bên nói: "Đây là người nào a? Một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc."

Giản Lạc phụ họa: "Quá không phải người!"

Trong phòng bài trí rất đơn giản, trong phòng khách có bàn ăn nhỏ, phòng bếp cũng rất nhỏ, một cái phòng ngủ, một cái khác là thư phòng.

Chủ nhà nói: "Cậu đến phòng ngủ nghỉ ngơi đi. Tôi ngủ thư phòng là được."

Giản Lạc lắc đầu: "Không cần."

"Cậu với tôi còn khách khí cái gì?" Giang Giang đẩy cậu xuống giường: " Nói thật, ngày thường tôi cũng không hay dùng phòng ngủ lắm, chỉ toàn lăn lội ở thư phòng. Chẳng phải công việc trên trang chúng ta rất nhiều sao, ngày nào cũng gặp bug, phải kiểm tra sửa đi sửa lại tối ngày."

Giản Lạc có chút kinh ngạc: "Nguyên lai vất vả như vậy, chỉ có mỗi anh là lập trình viên sao?"

"Vất vả sao?" Giang Giang không cho là đúng: "Tôi thấy vẫn rất tốt lắm!"
"....."
Nói sao được cái người cuồng công việc này.

Cũng may hiện tại cậu cũng lười tranh cãi với hắn về mấy vấn đề này, đặt mông xuống giường: "Tôi có thể tắm rửa không, có chút khó chịu."
Giang Giang vội vàng gật đầu: "Có thể có thể, tôi đi chuẩn bị nước ấm cho cậu."
"Cảm ơn anh!"
Người sau liền xua xua tay chạy vào phòng tắm. Hắn vừa đi, Giản Lạc liền nằm sấp xuống, cả người mềm nhũn vô lực, chân dưới cũng như mất tri giác. Hiện tại yên tĩnh lại, ký ức ẩm ướt hôm qua lại tràn về, giống như cơn bão cuốn riết lấy cậu. Cũng may Lục Thời Phong tuy không phải người, nhưng cũng không biến thành chân thân cùng cậu thân mật, bằng không chắc chắn cậu đã xa lìa trần thế.

"Lạc Lạc, nước được rồi này!"
Từ bên ngoài truyền tới âm thanh.

Cậu mệt mỏi lên tiếng: "Đã biết."
Cậu đem quang não tháo xuống. Điều kiện trong nhà không tốt, mua quang não cũng không phải loại cao cấp, không có chức năng chống nước, mỗi lần đi tắm đều phải tháo ra đặt bên ngoài. Hỏi mượn Giang Giang thêm bộ quần áo, sau đó chậm rãi lết vào phòng tắm.

Bên kia.

Căn cứ quân sự.

Thời điểm Lục Thời Phong tỉnh lại đã là giữa trưa, hắc long thoải mái quơ quơ đầu, trong không khí vẫn còn thấm đượm mùi hương ngọt ngào, phi thường dễ chịu.

Là hương vị của người kia.

Đúng rồi, người kia đâu?

Lục Thời Phong vặn vẹo đầu, cơ hồ không mất nhiều thời gian đã đưa ra kết luận trong phòng chỉ còn mình anh.

Hắc long rất không vui, đong đưa đập đập cái đuôi ra chiều giận dỗi.

"Leng keng."

Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.

Lục Thời Phong khôi phục hình người, không có long lân, làn da liền hiện ra, trên lưng dọc ngang những vết cào xanh xanh tím tím, thập phần đáng sợ.

Bí thư Kim ở bên ngoài lo lắng cất tiếng:

"Nguyên soái?"

Cửa "Tích' một tiếng mở ra, từ bên trong vang lên thanh âm trầm thấp: "Tiến vào."
Bí thư Kim như được đại xá, vội vàng bước vào. Chỉ thấy nhân vật chính đang khoác áo khoác quân trang ngồi trên sô pha, ẩn dưới lớp cổ áo còn có thể thấy mấy vết cào đỏ thẫm, vừa nhìn đã ghê người. Cả căn phòng lộn xộn hết lên như vừa trải qua một hồi hỗn chiến, anh Giản này đúng là đủ tàn nhẫn .

Bí thư Kim châm chước nói: "Nguyên soái, Bệ hạ triệu ngài vào cung gấp. Nói là có việc cần thương lượng."
"Không rảnh."

"Khụ." Bí thư Kim cảm giác có điểm khó, cô vội vàng nói: "Bệ hạ nói, nếu ngài có việc khác, thì ngài ấy tự đến đây cũng được."

"......"

Gương mặt anh tuấn trong nháy mắt liền lạnh đi mấy độ.

Không phải anh sợ tiểu hoàng đế, chủ yếu là tên kia quá khó chơi, cả người giống như viên kẹo mạch nha, xé xuống không được, đá cũng chẳng xong, khó chịu hết sức.

Suy nghĩ nửa ngày, mới nói: "Vậy kêu nó tới đây."

Bí thư Kim vội vàng đáp lời, tìm đúng thời cơ chuẩn bị chạy.

"Đứng lại." thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền tới: "Tôi cho cô đi?"
Bí thư Kim chỉ có thể chạy trở về: "Ngài còn gì muốn phân phó?'

Lục Thời Phong thập phần ung dung: "Giản Lạc đâu?'

"....."
Nguyên soái ngài còn chưa tỉnh sao?
Còn Giản Giản Lạc Lạc gì nữa. Tất nhiên là chạy mất dạng rồi.

Bên kia

Giang Giang ở thư phòng nghe thấy tiếng vang liền chạy sang, hướng phòng tắm gọi: "Lạc Lạc, hình như có người tìm cậu."
Giản Lạc còn đang loay hoay khổ sở trong nhà tắm, nghĩ nghĩ chắc là mẹ Túc gọi tới, vì thế liền nói vọng ra: "Anh thay tôi nghe một chút. Cứ nói tên anh rồi bảo tối nay tôi ngủ tại đây là được."
Cũng may cậu trước đó nói qua với mẹ về Giang Giang, vừa lúc được việc.

Giang Giang nhanh chóng ứng tiếng, đi qua không chút do dự bắt máy.

Bên tai truyền tới một đạo thanh âm trầm thấp, ổn trọng: "Giản Lạc?"

"À, tôi là Giang Giang, Giản Lạc không có ở đây."

Đầu bên kia có chút bối rối: "Cậu ấy đâu rồi?'

"Đang tắm rửa." Giang Giang vò đầu: "Hôm nay cậu ấy ngủ chỗ tôi, anh đừng lo lắng."
"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro