Chương 25: Dựng phu mới ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận lặng im qua đi

Giang Giang bỗng vọt vào phòng ngủ, đem quang não nhét vào tay Giản Lạc, vội vàng nói: “Nguyên soái bảo cậu gọi điện lại cho ngài ấy, mau mau gọi lại!”
Giản Lạc trợn mắt: “Nhưng anh không phải vừa nói….”

“Ngốc ở đây làm gì!” cả người Giang Giang mướt mồ hôi lạnh: “Mau gọi đi Lạc Lạc, vạn nhất nếu cậu không gọi lại, Nguyên soái nóng lên sẽ tìm tới cửa. Cậu nhẫn tâm nhìn anh em xảy ra chuyện sao? Cậu nhẫn tâm sao?”
“……”

Anh thay đổi thái độ cũng nhanh quá rồi.

Giản Lạc nhận lấy quang não, thật sự không nghĩ gọi lại cho Lục Thời Phong. Cậu không biết phải nói gì với anh, hơn nữa cảm thấy thật ra Lục Thời Phong đâu có lý do giận dữ với mình. Rõ ràng cậu là nạn nhân mà!

Giang Giang thấy cậu do dự, cuống muốn khóc: “Lạc Lạc, cậu cho anh em đường sống đi, nếu Nguyên soái truy cứu đến, khả năng cao cậu sẽ không còn được gặp anh nữa đâu.”
Giản Lạc thở dài: “Được rồi, anh cũng đừng lo lắng quá.”

Giang Giang điên cuồng gật đầu: “Lạc Lạc, anh em dựa hết vào cậu.”

Giản Lạc đi vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại, chần chừ một lúc mới gọi điện. Bên kia cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã bắt máy.

Lục Thời Phong thanh âm tràn ngập bình tĩnh nhàn nhã, còn mang theo từ tính: “Hử?”

Giản Lạc vốn dĩ mang khí thế “tôi là nạn nhân, anh là hung thủ” oai phong lẫm liệt, lại bị một chữ lạnh nhạt của đối phương đâm cho xép lép: “…Lục Thời Phong? Là tôi.”
“Ừ, tắm rửa xong rồi?”
“Vừa xong.” Cậu quyết định đánh nhanh thắng nhanh: “Ngài gọi cho tôi có việc sao?”
Giản Lạc, bình tĩnh, bình tĩnh nào!

Chỉ cần bình tĩnh, liền không sợ hãi!

Lục Thời Phong thanh âm có chút lạnh lẽo: “Thân thể của cậu sao rồi?”

“……”

Giản Lạc cắn chặt răng: “Nhờ phúc của Ngài, vẫn tốt.”

“Ừ. Tôi kêu bí thư Kim đi đón cậu.”

Giản Lạc vội vàng nói: “Không cần!”

Nghe cậu trả lời nhanh nhẹn dứt khoát như vậy làm Lục Thời Phong không hài lòng cho lắm, anh nheo lại mắt: “Lý do?”

Nam nhân khó được có thời điểm nghi hoặc.

Chính mình ám chỉ rõ ràng như vậy, Giản Lạc cũng không tính là ngốc, chẳng lẽ lại không hiểu ý tứ của anh sao?

Giản Lạc kỳ quái trả lời: “Tôi còn phải về nhà, hơn nữa, tôi đã xin từ chức với bí thư Kim rồi.”

Lục Thời Phong nhíu mày: “Vì sao? Đãi ngộ không tốt?”

“…..”
Này không phải vấn đề ở đãi ngộ!
Đây là….

Vấn đề ở tiết tháo!!!

Giản Lạc quả thật vô pháp cùng nam nhân này câu thông, cậu hy vọng có thể giảng giải một chút đạo lý: “Nguyên soái, sự tình đêm qua đó. Tôi cảm thấy, ừm, nếu đã xảy ra, tôi cũng không phải níu kéo cái gì mà trinh tiết liệt nữ, một hai phải bắt Ngài chịu trách nhiệm. Nên, chúng ta hảo tụ hảo tán đi. Tôi biết Ngài liên hệ với tôi khẳng định là muốn thương lượng về phí bồi thường gì đó. Nhưng thật sự không cần thiết, tôi không cần gì cả.”

Đầu bên kia là một mảng trầm mặc quỷ dị.

Nửa ngày, mới nghe được giọng nói của Lục Thời Phong: “Cậu không muốn chuyển ra khỏi An Nhạc Viên?”

Không có nhân loại nào không mơ ước chuyển ra khỏi An Nhạc Viên. Nơi đó chen chúc nhỏ hẹp, khoa học kỹ thuật lại lạc hậu, sinh hoạt hoàn toàn không thuận tiện.

Giản Lạc mím môi, lạnh nhạt trả lời: “Nguyên soái đại nhân, tôi chỉ là đầu bếp cho các Ngài, chỉ là người làm công thôi. Tôi bán nghệ chứ không phải bán thân, tôi không muốn dùng thân thể mình đối lấy cái gì cả. Sự tình tối qua tôi có thể thông cảm cho Ngài có lẽ thân thể không thoải mái nên mới xuất hiện tình trạng như vậy. Thế nên tất cả coi như chỉ là ngoài ý muốn, xin đừng liên lạc cho tôi nữa.”
Điện thoại bị đơn phương cắt đứt.

Giản Lạc ném điện thoại sang một bên, không để ý tới Giang Giang đang kinh sợ tới trợn mắt, hắn chần chờ nói: “Lạc Lạc, anh có lời này, không biết có nên nói hay không?”

Giản Lạc hồ nghi: “Cái gì?”

“Cái kia, cậu chắc không biết đi?’ Giang Giang giải thích: “Giá nhà ở Ám Tinh khoảng năm mưới vạn một mét vuông. Nếu cậu muốn mua một căn có ba phòng, chắc cũng phải tầm bảy tám ngàn vạn. Hơn nữa cậu chỉ là nhân loại, đến tư cách mua nhà ở đây cũng không có.”
“…….”

Cái này cũng quá khiếp sợ đi.

“Nhưng tôi đoán vừa rồi ý Nguyên soái chính là cấp nhà cho cậu đó.” Giang Giang bắt đầu gảy bàn tính xoành xoạch: “Bất động sản dưới quyền của Nguyên soái chắc chắn không phải sang quý như hoàng cung thì cũng đáng giá ngàn vàng.”
……

…….

Giản Giản run rẩy ngó quang tìm quang não, hốc mắt bốc khí đỏ: “Sao anh không nói sớm?”

Giang Giang thực oan uổng: “Cậu cũng không cho anh cơ hội nói a. Hơn nữa anh xem cậu khí cốt oai hùng lẫm liệt, chắc cũng không để ý đến mấy thứ dung tục ấy.”
Anh nhầm rồi!!!

Muốn quay về tát chết cái tên “oai hùng lẫm liệt” kia quá đi.

Lệ tuôn đầy mặt, hiện tại chỉ còn hối hận mười phần, Giản Lạc cảm giác trăm triệu trượt khỏi tay phấp phới trong gió~~~

Giang Giang an ủi cậu: “Thôi, bỏ đi. Tất cả tùy duyên.”
Giản Lạc giờ đây như bị rút cạn linh hồn nằm trên sô pha, sao cũng không chịu mở miệng.

Giang Giang nhìn như vậy cũng có chịu không đành lòng, chủ động đề nghị: “Ầy, cậu nằm đây xem chút TV giải khuây đi. Tủ lạnh nhà anh vừa vặn có chút trái cây nhập khẩu, mang cho cậu nếm thử. Phần lớn nhập từ tinh cầu khác về, còn có ít linh cốc nữa.”
Vừa vặn chọc phải hứng thú của người đang gặp nhấm nỗi buồn: “Thật sao, cảm ơn anh nha.”

“Không cần khách khí.”
Không lâu sau, Giang Giang mang ra một mâm trái cây, trong đó có một loại mềm mềm hình dáng giống kẹo bông gòn, Giản Lạc cầm lên cắn một miếng: “Úi, khá chua đấy.”

“Đây là loại quả “ế khách” nhất Ám Tinh – quả Thánh Long chỉ có ở Long Cốc. Trước đây mỗi năm vào mùa này cây thần của Long tộc sẽ cho ra sản lượng rất lớn quả Thánh Long. Nhưng đáng tiếc giờ lại chả có đất dụng võ.”

Giản Lạc nghĩ nghĩ: “Mùa này?”

“Mùa này chính là kỳ động dục của Long tộc, giống cái khi thụ thai sẽ rất thích ăn quả Thánh Long, kỳ thực chính là tiểu long muốn hấp thụ dinh dưỡng từ quả này. Người Ám Tinh chia hai hai bộ phận, một chính là Thú tộc, có thể biến thân thành người, hai chính là giống như anh đây, chỉ là chủng người đơn thuần thôi.”

Giản Lạc đến thế giới này dù khá lâu nhưng vẫn chưa hiểu lắm: “Nguyên lai không phải ai cũng có thể biến thành thú được?”
Giang Giang đối với kiến thức ít ỏi này của cậu thật sự kinh ngạc: “Đương nhiên không phải, Thú tộc có địa vị vô cùng cao. Ví dụ như quân đội coi như là lãnh địa của Long tộc, Đại Tư Tế là Phượng tộc, giàu nhất Ám Tinh chính là gia chủ tộc Tì Hưu, còn hoàng tộc đều là Huyết tộc.”

Giản Lạc gặm gặm quả Thánh Long: “Người Ám Tinh lợi hại quá.”
“Trước kia quả Thánh Long còn rất khan hiếm, chỉ có người mang thai mới có thể nhận được.” Giang Giang cũng cầm lên một quả nhồm nhoàm: “Bất quá hiện tại, hàng ngàn hàng vạn năm nay cả Ám Tinh cũng không có ấu tể nào ra đời, cho nên loại quả này ngày càng trở nên dư thừa.”

Giản Lạc cái hiểu cái không gật gật đầu.

Vốn dĩ chỉ có hai quả, hai người ăn trong chốc lát đã hết, Giản Lạc bỗng thấy hơi thèm: “Vậy anh hẳn được ăn rất nhiều?”
Giang Giang cười: “Nào có chuyện tốt như thế. Từ khi Ám Tinh không sinh được ấu tể, cây thần cũng không nở hoa nữa. Chính là tối qua bỗng nhiên kết một lượng quả lớn, chớp mắt đã chín mọng, thế nên bây giờ anh với cậu mới có cái để thưởng thức đấy.”
Giản Lạc dò hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“5000 một quả.” Giang Giang đẩy đẩy kính mắt: “Cậu thấy ăn ngon? Anh thấy hương vị cũng tầm tầm thế thôi. Nếu muốn ăn thì trên mạng bán nhiều lắm.”
“……”

5000?

Cướp tiền à?

Cậu vội vàng xua tay: “Không, không, tôi thấy cũng bình thường.”

Lăn lội nửa ngày trời đủ khiến cậu mệt đến không giơ tay nhấc chân được. Ăn được mấy miếng liền trực tiếp lăn vào phòng nghỉ ngơi.

……

Hôm sau

Giản Lạc về tới An Nhạc Viên. Lúc đầu còn đang ảo não không biết giải thích thế nào, mẹ Túc đã lên tiếng: “Hôm qua bí thư Kim gọi cho mẹ, nói con có việc phải làm, hai ngày nay không thể về nhà. Có mệt lắm không con?”
Bí thư Kim thật chu đáo. Kỳ thật trong quân đội rất tốt, trừ bỏ ác long ăn thịt người Lục Thời Phong.

“Lạc Lạc!”
Ngoài sân truyền tới tiếng gọi.

Giản Lạc nhanh chóng chạy ra: “Mẹ, sao vậy ạ?”
Chỉ thấy mẹ Túc xoay người, trong tay cầm theo một bức thư: “Hình như khách sạn Nguyệt Sắc gửi thông báo trúng tuyển tới. Trong đại khái nói con thông qua khảo hạch của bọn họ, có thể làm việc chính thức tại khách sạn rồi.”

Giản Lạc vui vẻ: “Thật sự!?”

Mẹ Túc mỉm cười gật đầu: “Thật đó.”

“Thật tốt quá.” Giản Lạc tiếp nhận thông báo: “Bọn họ có nói lương tháng bao nhiêu không ạ?”

“……”

Mẹ Túc dở khóc dở cười: “Mẹ còn chưa kịp nhìn.”

“……”

Giản Lạc nâng niu thông báo trúng tuyển trong tay, từ ngày từ chức, cậu liền biến thành người nhàn rỗi cả ngày chỉ ở trong nhà. Lục Thời Phong không đi tìm cậu, mà cậu cũng vội vàng bồi dưỡng thân thể không hiểu sao trở nên khác lạ nên cũng không rảnh nhớ đến ác long đó.

Làm ổ trên sô pha xem xét tiền lương tại Nguyệt Sắc, mười vạn một tháng, cũng không tồi. Giản Lạc càng xem càng thấy vừa lòng, trọng điểm là cuối thông báo còn viết:

[ Trung tâm đào tạo đưa ra xét duyệt]

Giản Lạc vừa đọc vừa tủm tỉm cười, không chừng sẽ rất nhanh thôi cậu sẽ được cấp quyền nghiên cứu rau củ trái cây.

Bên ngoài

Mẹ Túc cùng em trai đang ngồi xem tin tức

Tiếng TV vang lên đều đặn tiêu chuẩn: “Quả Thánh Long ở Long Cốc đạt sản lượng rất cao, rất nhanh đã được nghiên cứu và mở trang mua sắm chính thức. Theo tiên đoán của Đại Tư Tế, sự trở lại của quả Thánh Long là một dấu hiệu tốt. Phải chăng đây có thể là dấu hiệu đặt dấu kết thúc cho lời nguyền hàng ngàn năm qua của Ám Tinh?”

Giản Thăng vô cùng nghi hoặc: “Mẹ, quả Thánh Long ăn ngon thế sao?”
“Hình như chỉ có mang thai đứa bé đặc biệt mới cảm thấy ngon thôi.” Mẹ Túc cũng là nghe được từ những người khác: “Mẹ nghe nói người bình thường đều không quá thích hương vị của nó, đều nói vừa chua vừa xót. Cho nên cơ bản chắc đều đem đi xuất khẩu, cung cấp cho những phu nhân mang thai. Chứ chúng ta cưo bản ăn không được, huống chi, nào có ai trong chúng ta ăn được mấy thứ vừa quý giá lại không ngon đó…”

Tiểu đệ cái hiểu cái không gật đầu.

Vừa mới hiểu được chút kiến thức, lại thấy anh trai đẩy cửa đi ra: “Mẹ, con vừa mới mua hai thùng quả Thánh Long trên mạng, mẹ có nhận được hóa đơn không?”
“…….”

Trong nhà bỗng nhiên lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro