Chương 9: như thế nào thỉnh được quân đội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thời Phong hơi điểm đầu ngón tay, đạm bạc cười: “Đưa tôi xem tư liệu của cậu ta.”

Bí thư Kim hồ nghi: “Ý tứ của ngài?”
Nhưng người làm cho Nguyên soái hứng thú tới mức chủ động muốn xem tư liệu, hiện tại cỏ trên mộ cũng cao quá đầu người. Ai có thể biết Nguyên soái cư nhiên lại keo kiệt đến mức nhân thần phẫn nộ đến thế nào cơ chứ!

Lục Thời Phong: “Cô có vẻ rất thích đồ ăn cậu ta làm?”
Bí thư Kim sửng sốt, sau đó thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhớ rõ lúc trước vì sao Ám Tinh lại đồng ý tiếp nhận nhân loại không?”
Lục Thời Phong cầm lên ly nước, nhấp một ngụm, bàn tay vừa cầm súng giờ phút này lại nâng nhẹ chiếc ly bạch ngọc lại như càng làm tăng thêm sức mạnh. Người nam nhân này thời điểm bình tĩnh lại mang khí chất nho nhã của quý công tử, khác hẳn cảm giác nguy hiểm như hổ săn mồi lúc trước.

Bí thư Kim tìm lại trong hồi ức: “Bởi vì chúng ta phát hiện nhân loại có rau dưa trái cây trợ giúp việc điều tiết cảm xúc Ám Tinh nhân vững vàng, trợ giúp đại não phân bố Dopamine.”

Dopamine: chất dẫn truyền thần kinh, được biết tới với tên gọi khác là hoormone hạnh phúc.

Mọi người đều biết, Dopamine là một loại hoormone ảnh hưởng đến cảm xúc.

Mà Ám Tinh nhân trời sinh khuyết thiếu thứ này, nói dễ nghe là trầm tính điềm đạm, nói khó nghe chính là toàn dân mắc bệnh lãnh cảm.

Tuy rằng vũ trụ đều biết, Ám Tinh nhân kiêu dũng thiện chiến, thông minh lanh lợi, ở các phương diện đều là người dẫn đầu xuất sắc. Nhưng đồng thời họ cũng phát hiện, Ám Tinh nhân tựa hồ lúc nào cũng nhốt mình trogng trạng thái áp lực không thể thoát khỏi.

Nhân loại đã đến đánh vỡ cục tảng đá này.

Có ngưởi rất nhanh phát hiện, ăn rau dưa trái cây có thể giúp cho tâm tình trở nên thoải mái, sung sướng hơn rất nhiều.

(Trên cương vị của người táo bón kinh niên như t, thật sự t có thể đồng cảm sâu sắc với sự sung sướng này ~~~)

Lục Thời Phong hạ ly nước: “Mấy trăm năm qua đi, hiệu quả mà rau dưa đem lại ngày càng thấp.”
“Đúng vậy.” Bí thư Kim thở dài: “Dopamine muốn kích thích ra được cũng phải đủ liệu lượng. Nhưng hàng năm quanh đi quanh lại chỉ có mấy loại rau dưa kia, hình thành trạng thái quen thuốc. Trước kia trong quân, binh lính của chúng ta chiến đấu áp lực rất lớn, thường tắm trong máu. Sau khi trở về tình trạng càng khó giải quyết, lúc mới xuất hiện rau dưa còn tốt, ngặt nỗi mấy năm nay công dụng lại ngày càng thấp.”

Quen thuốc: là trạng thái sử dụng cùng 1 liều nhưng lần sau cơ thể lại không tạo được đáp ứng như lần trước. Cần phải tăng liều.

Lục Thời Phong nâng mí mắt, trong đôi mắt thụy phượng hiện lên một mảnh cân nhắc: “Còn khoai chiên?”
Bí thư Kim sửng sốt.

Đúng vậy, cô phát hiện chính mình khi ăn khoai chiên xong, cơ hồ có một đoạn thời gian tâm tình tốt hẳn lên, phải nói là cực kỳ sinh động. Đây chính là dấu hiện Dopamine tăng lên.

“Ý ngài là….”
Lục Thời Phong hơi động động tay: “Nếu tôi đoán không sai, livestream của hắn có hưởng ứng rất tốt.”
Bí thư Kim đáp lời: “Nghe nói đúng là rất tốt.”

Nếu có được phát minh mới thật sự kích thích phân bố Dopamine, như vậy tự nhiên có thể tăng thêm vài đường nét sinh động làm sáng bừng lên cục diện ảm đạm này.

Lục Thời Phong nói: “Đưa tôi tư liệu .”
Bí thư Kim sau khi thông suốt hiệu suất bỗng cưỡi phi cơ bay thẳng một lèo: “Rõ!”
An Nhạc Viên.

Bây giờ hiện đang là mùa hè, nếu nói trên Thiên Thành là xã hội hiện đại phồn hoa , thì An Nhạc Viên chính là kiểu cây xanh phủ bóng râm, nước chảy thành suối, càng giống cổ đại vô ưu vô lự.

Giản Lạc ngồi ngoài sân trước căn nhà nhỏ của mình, hý hoáy vẽ vời.

Em trai tò mò sáp lại: “Anh, đang làm gì vậy?”
“Vẽ nhà của chúng ta.” Giản Lạc cắn cắn bút: “Căn nhà này của chúng ta quá nhỏ, về sau phải mua nhà to một chút.”
Em trai thò đầu nhìn thoáng qua, rũ xuống đôi mắt: “Chúng ta mua không được.”

Giản Lạc nhíu mày: “Vì sao?”

Em trai ngồi bên cạnh phe phẩy quạt: “Bởi vì chúng ta không có hộ khẩu chứ sao. Hiện tại ở đây đa phần là phân phối nhà ở, nếu muốn mua nhà thì nhất định không thể thiếu hộ khẩu được.”
Giản Lạc hơi phiền lòng, cậu ngồi dậy: “Hộ khẩu ở đây quan trọng vậy sao?”
Em trai gật gật đầu: “Nhân loại chúng ta phấn đấu cả đời đều vì muốn được cấp hộ khẩu ở đây.”

“…..”

Giản Lạc nhớ lại chút yêu cầu có hộ khẩu: thứ nhất đối Ám Tinh có cống hiến đặc thù, thứ hai gia đình có sản lượng đạt 10 tấn rau dưa.

Cậu nhẹ nhàng thở dài: “10 tấn rau dưa? Còn khó hơn lên trời.”
Em trai gật gật đầu: “Anh yên tâm, sau khi em tốt nghiệp liền tham gia trồng trọt, cùng nhau hỗ trợ, nhất định ngày nào đó sẽ đạt thành nguyện vọng.”
Giản Lạc xoa xoa đầu bé: “Chuyện người lớn em không cần nghĩ nhiều.”
Chuyện trông cậy vào tiểu hài tử cậu không làm được, Giản Lạc buông bản thiết kế, bắt đầu lần nữa kết nối quang võng lên mạng theo dõi tình hình.

Dư luận tựa hồ có người sau lưng thúc đẩy, dần dần ngày càng nghiêm trọng hơn so tưởng tượng.

“Hiện tại một chút đạo đức nghề nghiệp mà chủ bá cũng không có sao?”

Chủ bá: Chủ blog/vlog

“Loè thiên hạ.”

“Mãnh liệt yêu cầu Tấn Giang đóng băng chủ bá.”
Một đám người cãi cọ ầm ĩ, Giản Lạc nhíu mày, tâm tình cũng không tốt, cậu xem một lát liền cảm thấy mệt mỏi.

Vốn dĩ chuẩn bị đi làm việc nhà nông, kết quả đúng lúc cậu định thoát mạng liền hiện lên thông báo của Tấn Giang.

Tấn Giang Giang Giang: “Xét thấy gần đây trên mạng mọi người đối với độ an toàn của nguyên liệu nấu ăn mới có điểm hoài nghi. Chúng tôi quyết định đem đồ ăn đi kiểm định, nhất định sẽ cho mọi người kết quả thẳng thắn thành khẩn. Cũng xin mọi người dừng suy đoán vô cớ, công kích ác ý chủ bá của chúng tôi, nếu không, chúng tôi sẽ áp dụng pháp luật duy quyền.”

Câu văn khẳng khái hữu lực, ngữ khí kiên định.

Giản Lạc gửi tin cho Giang Giang: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Giang Giang trả lời: “Cậu biết không? Loại đồ ăn đơn giản này của chúng ta vốn dĩ bên kiểm định sẽ không thèm thu đâu. Không biết vì sao quân đội vừa phái người đến đây cầm đi, còn nói hỗ trợ đưa đi kiểm định.”
Cằm Giản Lạc thiếu chút nữa rơi rớt: “Anh nói ai phái người cầm đi?”
Giang Giang bị cậu dọa cho nhảy dựng: “Quân, quân đội ý, làm sao vậy?”
…….

Mạc danh, Giản Lạc có một loại cảm giác kỳ lạ đang từ từ quấn lên.

Tuy rằng đối phương đang giúp cậu, nhưng thế nào cũng là thiếu một cái nhân tình, không hiểu sao cậu có loại cảm giác nhất định sẽ phải trả giá rất lớn.

Giang Giang dần nhận ra điểm không đúng: “Lạc Lạc, cậu là một nhân loại, như thế nào lại động đến người của quân đội?”
Giản Lạc không có tự tin: “Em cũng không biết ạ.”

“Ha ha ha ha.” Giang Giang vẫn tương đối cộc lốc: “Nói không chừng bởi vì cậu làm đồ ăn quá ngon, bên kia cũng muốn ăn đấy.”

“……”

Đại ca anh không có khiếu hài hước đâu.

Giản Lạc cùng Giang Giang hàn huyên trong chốc lát, chẳng những tâm tình không thả lỏng được mà càng trở nên trầm trọng.

Bên ngoài sân truyền đến thanh âm đều đều, có người tới gõ cửa. Cậu không rảnh lo đi dò hỏi bí thư Kim liền chạy ra ngoài, tiểu viện không lớn, vài bước là đi tới cửa.

Cửa bị gõ vang vang, Giản Lạc đem em trai kéo tới một bên: “Ai?”
“Xin chào, xin hỏi nơi này là nhà Giản Thăng đúng không?” Bên ngoài truyền đến âm thanh mất kiên nhẫn: “Tôi là cô giáo của thằng bé.”

Giản Lạc theo bản năng liếc em trai một cái.

Em trai co rúm đầu, trong mắt hiện lên bất an, kỳ thật gần đây Giản Lạc cũng phát hiện, đứa nhỏ dạo này luôn nghỉ học, không phải trốn học thì chính là trường học bị đóng cửa.

Giản Lạc hiểu rõ trong lòng, đi qua mở cửa.

Ngoài cửa xuất hiện một nữ nhân thân cao mét tám, thậm chí so với Giản Lạc còn muốn cao hơn. Cô liếc mắt đánh giá Giản Lạc một cái: “Cậu chính là anh trai Giản Thăng?”
Giản Lạc: “Đúng vậy, cô giáo mời vào.”

Nữ nhân hạ gót sen bước vào: “Tự giới thiệu một chút. Tôi họ Vương, Ám Tinh nhân, cũng là chủ nhiệm lớp của Giản Thăng. Lần này tôi tới là vì xử lý việc thôi học của thằng bé.”
Giản Lạc hơi kinh ngạc: “Cô có thể nói cho tôi nguyên nhân cụ thể không?”
Cô giáo Vương trừng mắt liếc Giản Thăng một cái: “Thằng bé nhà cậu thì cậu mang về mà dạy dỗ, tôi không dám dạy em cậu đâu, cư nhiên dám cùng bạn học đánh nhau!”
“…..”

Đánh nhau?
Giản Lạc cúi đầu nhìn em trai: “Em đánh bạn bị thương?”
“Không có.” Em trai rũ đầu: “Em chỉ đẩy nó một cái.”
Kia cũng không đến mức đuổi học chứ?
Giản Lạc ngẩng đầu: “Cô giáo, kỳ thật trẻ con đùa giỡn với nhau không phải bình thường sao? Như vậy, tôi mang thằng bé đến xin lỗi bạn nhỏ kia, cô xem có được không?”

Cô giáo Vương cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh miệt: “Cậu sao? Có ích gì, cậu có biết người nó đẩy chính là một Ám Tinh nhân, lại còn không chịu xin lỗi.”
Giản Lạc trong lòng trầm xuống, biết việc này vô pháp xoay chuyển.

Cậu đem em trai kéo đến một bên: “Em nói cho anh biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Em trai nói: “Ám Tinh nhân kia đoạt bánh khoai tây anh làm cho em.”
“…..”

Giản Lạc dở khóc dở cười: “Như thế nào em không nói cho anh biết.”

Em trai quay mặt đi, quật cường: “Anh muốn đánh mắng thì tùy, dù sao em cũng không xin lỗi.”

Giản Lạc nhìn cậu bé.

Em trai căng chặt khuôn mặt nhỏ, hàng lông mĩ không nhịn được mà run rẩy, nắm tay nhỏ nắm chặt lại cũng không che dấu được cảm xúc bất an.

Giản Lạc vỗ vỗ bờ vai: “Có cốt khí!”
Em trai hơi kinh ngạc: “Anh không mắng em sao? Em đánh bị thương Ám Tinh nhân, còn có khả năng bị khai trừ rồi.”
“Này thì có gì.”Giản Lạc không cho là đúng: “Em không sai, anh vì sao lại mắng em được. Chúng ta là sống nhờ trên tinh cầu này, nhưng chúng ta chẳng phải cẩu. Làm người, vô luận thế nào đều phải có cốt khí. Em đã rất dũng cảm rồi, điều quan trọng nhất ở người quân tử, chính là lòng dũng cảm.”

(để là c*o có vẻ hơi nặng nề quá)

Em trai hốc mắt dần dần nổi lên hơi nước.

Giản Lạc dịu dàng sờ sờ đầu cậu bé: “Đi thôi, đi nói chuyện với cô giáo.”

Cô giáo Vương ở bên cạnh đã sớm không còn kiên nhẫn: “Các cậu nói chuyện xong chưa? Thật là không lễ phép, tôi nói lại, hôm nay tới đây chính là xử lý cho thằng bé tạm nghỉ học. Các cậu muốn không đồng ý cũng không được, tôi không muốn dạy một đứa trẻ vô lễ như vậy. Đương nhiên, các cậu một hai muốn được đi học cũng không phải là không thể.”
Giản Lạc nhướng mày: “Có điều kiện gì?”

“Trước mọi người xin lỗi bạn học kia.” Cô giáo Vương vuốt vuốt tóc: “Nhưng phải nhận phê bình từ trường học, đồng thời phải trả một vạn tinh tệ phí trị liệu tâm lý.”

Giản Lạc: “Cô Vương….”
Cô giáo Vương đánh gãy lời cậu: “Cậu đừng nghĩ cùng tôi nói điều kiện, tôi biết nhà các cậu nghèo, nhưng một vạn tinh tệ nhất định có thể xoay sở được.”

Giản Lạc mỉm cười nói: “Không, cô hiểu lầm rồi.”

Cô giáo Vương nghi hoặc nhìn cậu.

“Ý tôi là, chúng ta không cần thương lượng, chỉ nhờ cô xử lý một chút thủ tục chuyển trường.” Giản Lạc lười biếng: “Rốt cuộc, toàn tinh cầu này cũng không phải chỉ có một trường học, cô nói đúng không?”
Cô giáo Vương cả kinh, một lần nữa nhìn lại Giản Lạc, cười nhạo một tiếng: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, trường học chúng tôi là trường có học phí thấp nhất tinh cầu, trường học cao hơn một bậc thôi học phí đã là năm vạn tinh tệ, nhà các cậu….”

Em trai nắm chặt tay Giản Lạc.

Giản Lạc cúi đầu nhìn bé, liền thấy đứa trẻ vừa mới quật cường sống chết không chịu cúi đầu đã treo hai hàng lệ trên má từ lúc nào, bé nói: “Anh, em đi xin lỗi thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro