Chương 14: Bị liếʍ đến cao trào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy cô sướиɠ đến độ chất lỏng chảy ra ồ ạt hơn, Lục Châu Dã bèn vội vàng đưa miệng đón lấy, mạnh mẽ hút hết mật dịch của cô.

Anh không cho cô chút cơ hội thở dốc nào, duỗi đầu lưỡi thô ráp nhiều lần cọ qua hạt đậu non mềm của cô, kí©h thí©ɧ Nhược Tinh liên trục trào nước mắt sinh lí, dần bị đẩy lên bờ vực cao trào.

Thấy cô mẫn cảm như thế, Lục Châu Dã vừa dùng ngón tay nhanh chóng xoa nắn ma sát hạt đậu đã sưng lên của cô, vừa căng đầu lưỡi đâm rút trong lỗ nhỏ lúc đón lúc mở của cô, đút vào xoay tròn mô phỏng lúc làʍ t̠ìиɦ.

"Ưʍ... A... Ư... không... sắp... A... "

Gió táp mưa rào liên tục tấn công. Hai chân Nhược Tinh run rẩy, cả người ửng hồng, từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ nối đuôi nhau đẩy cô lên đến tận đỉnh, mãnh liệt đến nỗi khiến cô gần như không chịu nổi. Cô nắm lấy tóc người đàn ông bên dưới mình, ra sức ép mặt anh lại gần âʍ ɦộ của mình hơn.

Lục Châu Dã cũng phối hợp vùi đầu sâu hơn, lợi dụng mũi ma sát cho cô càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa. Nhược Tinh căng cứng người, không chịu nổi nữa mà kẹp chặt hai chân run rẩy.

Lục Châu Dã bị cô gái đang cao trào khóa chặt bên dưới, miệng thuận thế trùm lên toàn bộ âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của cô, uống sạch chất lỏng như mật mà cô phun ra.

Cô gái đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ khiến Lục Châu Dã càng khó nén tình hơn. Nhưng anh muốn chơi đùa với cô gái xinh đẹp này lâu thêm chút nữa, cho dù lúc này đã căng như muốn nổ như anh vẫn không vội làm đến bước cuối cùng.

Nhược Tinh nhắm mắt cảm nhận dư vị sau cao trào, đột nhiên bên tai lại nghe tiếng trứng rung rè rè. Cô vội vàng ngồi dậy, đè bàn tay đang cầm món đồ chơi của Lục Châu Dã.

"Tôi... tôi chưa từng làm bao giờ... Tôi muốn lần đầu tiên là bị anh dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào."

Lục Châu Dã khϊếp sợ nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn kệ tủ bày đủ kiểu đồ chơi bên tường.

Cô không đùa anh đấy chứ?

Nhìn phản ứng mẫn cảm của cô vừa rồi trông giống đã từng có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© hơn, đâu giống chưa từng có lần đầu.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc và kinh ngạc của anh, Nhược Tinh hơi xấu hổ gãi gò má.

"Khách sạn tình thú của tôi thích ứng theo hoàn cảnh, sẽ tự động đưa khách hàng vào trạng thái cốt truyện, cảm xúc phù hợp với cơ thể của khách."

Giọng nói của cô hết sức êm tai: "Vì thế cho dù là lần đầu tiên, trong phòng tuần trăng mật, tôi sẽ không khống chế nổi tất cả những phản ứng mẫn cảm của cơ thể khi bị anh chạm vào."

Nghe cô giải thích như thế, Lục Châu Dã cũng đã thôi nghi hoặc.

Sau tận thế anh đã cấm dục gần một năm rồi. Nhưng chẳng hiểu sao khi vừa vào phòng, anh cũng không khống chế nổi cảm giác muốn giở trò với cô, muốn nếm thử từng tấc da thịt trên cơ thể cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro