1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vội hét lên: "Giang Tuệ!"

Nhưng chị họ chỉ quay đầu nhìn tôi rồi lại xoay người đối diện với gương, vấy máu lên áo tang.

Vết thương trên cổ tay rõ ràng là do cắt vào đá nhân duyên hôm trước, vị trí đó đã thối rữa.

Chị ấy cứ bôi máu một lúc rồi dừng lại, nhẹ nhàng thì thầm, mỉm cười với gương rồi lại tiếp tục vấy máu lên môi.

Chị ấy thế này sao tôi dám lại gần, vì thế tôi lập tức gọi điện cho bác hai thím hai.

Nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, bác hai đã đến chỗ đá nhân duyên giải quyết vụ của anh họ, thím hai thì vội quay về.

Nhìn dáng vẻ kỳ lạ của chị họ, thím hai cũng sợ hãi hét lên, hỏi tôi: "Nó trúng tà gì vậy? Cháu trông chừng nó đi, thím đi gọi đạo sĩ Hồ tới!"

Nhưng thím hai vừa xoay người thì chị họ lại đột nhiên vặn vẹo cơ thể, thọc đôi tay đẫm máu vào bộ đồ tang mình định mặc, hai chân trắng nõn chà xát vào nhau, đầu ngẩng cao rên rỉ.

Chỉ nghe tiếng thôi tim tôi đã đập thình thịch, cả người căng cứng.

"Chị họ... Hay là làm gì đó trước đi!" Tôi vội giữ thím hai lại, chỉ vào bên trong, "Gọi người khác đến không ổn lắm!"

"Đây là chuyện gì vậy!" Thấy con gái mình cọ xát hai chân, thím hai giận đến nỗi mặt tái mét.

Thấy chị họ ngày càng lắc lư dữ dội, tôi cẩn thận vào phòng kéo chăn trên giường rồi từ phía sau phủ lên cho chị ấy.

Thím hai cũng vội đi tìm mảnh vải quấn chặt chăn lại.

Ngay khi chúng tôi định đưa chị họ về giường, chị ấy đột nhiên run rẩy rồi hét lên, đôi mắt đờ đẫn như chỉ có một khoảnh khắc phát sáng.

Chị ấy nhìn tôi: "Giang Vũ, sao em không ngoan ngoãn ở bên Thần Đá? Ngài ấy nói em trần truồng bò qua người ngài ấy thì phải gả cho ngài ấy. Chúng ta cùng gả cho ngài ấy, rất sung sướng... Ưm..."

Vừa nói hết câu, cơ thể chị họ lại bắt đầu vặn vẹo như rắn.

Đầu tôi như muốn nổ tung!

Tôi chưa bao giờ kể ai nghe về giấc mơ kỳ lạ đó.

Làm sao chị họ biết?

Lúc này, dì hai hét lên: "Chúng ta phải làm gì đây?"

Chúng tôi đặt chị họ lên giường xong, chị ấy vẫn như con rắn giãy giụa quay cuồng, mặt đỏ bừng, mồ hôi túa ra khắp người, ngay cả ga trải giường cũng ướt đẫm.

Dì hai vừa gọi điện nhờ giúp đỡ vừa trông chừng cô ấy, sốt ruột chẳng biết làm sao.

Đến khi chú hai cùng đạo sĩ Hồ - người giúp làm lễ chuyển mộ hôm qua tới, thấy chị họ như vậy, sắc mặt cũng thay đổi.

Ông ta chấp tay ấn lên trán chị họ, sau đó lấy hai viên thuốc ra nhét vào miệng chị ấy: "Đây là thuốc ngủ, cho cô ấy ngủ trước, nếu không cứ tiếp tục thế này sẽ hưng phấn đến chết."

Thuốc ngủ có tác dụng rất nhanh, vừa cho vào miệng, hai chân chị họ liền giữ im.

Nhưng chị ấy vẫn nheo mắt nhìn tôi: "Giang Vũ, đêm nay ngài ấy sẽ tới tìm em, chúng ta cùng nhau gả cho ngài ấy nhé!"

Tôi nghe mà hoang mang.

Ngay sau đó chị họ thiếp đi.

Đạo sĩ Hồ nhìn tôi: "Ai tìm cháu? Buổi tối các cháu giữ mộ có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Tôi không giấu nữa, vội kể rõ mọi chuyện.

Đạo sĩ Hồ vội cầm di động của tôi xem đoạn clip do anh họ quay, sắc mặt lập tức lạnh đi, trầm giọng: "Bọn họ căn bản không phải con người!"

Tôi không khỏi nghi ngờ. Rõ ràng là một nam và một nữ đang vui vẻ, sao lại không phải con người?

Đạo sĩ Hồ không giải thích, chỉ nói: "Có thứ gì đó cố tình đánh lạc hướng mọi người để ra tay với ngôi mộ, phải đào lên kiểm tra thử!"

Đúng lúc này, bác cả gọi điện nói dù đã cho anh họ uống thuốc nhưng vẫn cương cứng, sợ cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện, hỏi đạo sĩ xem có cần đưa anh họ đến bệnh viện không.

Đạo sĩ hồ cùng vợ chồng bác hai vội chạy qua, nhân tiện thương lượng chuyện đào mộ, bảo tôi tạm thời ở lại trông chừng chị họ.

Sợ một mình tôi không trông chừng được, bác hai giúp tôi gọi em ba tới.

Tính ra trừ thỉnh thoảng lẩm bẩm vặn vẹo người thì chị họ vẫn ổn.

Em ba Giang Viện có vẻ ngượng ngùng, thỉnh thoảng cứ nhìn tôi.

Tôi cúi đầu lo nghĩ chuyện của đá nhân duyên nên không để ý lắm.

Đến khoảng 10 giờ sáng, người lớn đã thảo luận xong, quyết định đào mộ.

Anh họ đã được đưa vào bệnh viện, chị họ không thể đi, lứa con cháu còn lại như chúng tôi đều có mặt.

Thím hai nhờ hai bạn thân cùng làng đến giúp chăm sóc chị họ.

Khi tôi và Giang Viện định về nhà thay đồ tang, chị họ đang nằm trên giường nói sảng đột nhiên bật khóc, gọi: "Giang Vũ... Giang Vũ..."

Giọng nói này vừa giống đàn ông cũng giống phụ nữ, nghe qua vừa như đau đớn vừa như sung sướng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Giọng nói giống hệt tiếng gọi trong giấc mơ của tôi đêm qua.

Cứ như trong giấc mơ của chị họ, tôi chính là người đang vui vẻ với chị ấy.

Ánh mắt em ba Giang Viện lập tức thay đổi, theo phản xạ cách xa tôi.

Ngay cả mấy dì đến chăm sóc chị họ cũng nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe tiếng người đàn ông hai lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi hừ lạnh.

Kế đến chị họ kêu lên thảm thiết rồi hôn mê bất tỉnh.

Tôi vội nhìn xung quanh, muốn tìm người đàn ông kia.

Nhưng ngoại trừ biểu cảm dò xét của hai dì thì chỉ có vẻ đề phòng của Giang Viện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro