3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc ngủ này tôi ngủ rất sâu. Trong mơ màng, tôi lại nghe giọng bán nam bán nữ ấy gọi mình.

"Giang Vũ, tới đây, mau tới đây..."

Rõ ràng biết đây chỉ là nằm mơ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không tỉnh lại được.

Thời điểm mở mắt, tôi phát hiện mình đang đi dọc theo con sông dẫn đến đá nhân duyên. Âm Nguyên Thạch và Dương Nguyên Thạch hai bên dường như không còn là dãy đá nữa mà biến thành những màn hình với độ phân giải cao chiếu những thước phim không nên xem, khiến cơ thể người ta nóng bức.

Ý thức đã tỉnh táo, tôi biết mình không nên đi về phía trước nhưng cơ thể lại mất kiểm soát, tay vô thức di chuyển khắp người rồi muốn vươn ra để ôm thứ gì đó.

Tôi bắt đầu nhớ nhung cảm giác cái đêm cọ vào đá khi làm ấm mộ, tiếng gọi bên tai dần chuyển thành tiếng rên rỉ cùng những lời thì thầm thô tục.

Khi tôi đến gần, Âm Nguyên Thạch và Dương Nguyên Thạch càng hiện rõ, tiếng nam nữ hoan ái như vờn bên tai.

Đột nhiên tiếng kêu của Liễu Tu Trạc vang lên: "Giang Vũ!"

Cùng lúc đó, tay anh ấn mạnh vào ngực tôi.

Xương đuôi rắn lập tức trở nên nóng khủng khiếp.

"A!" Tôi đau đớn la lên.

Nhưng so với tiếng rên rỉ khi nãy, tiếng hét này chỉ có hơn chứ không có kém.

"Tỉnh lại đi!" Liễu Tu Trạc ấn mạnh vào xương đuôi rắn.

Cảm giác bỏng rát và nhức nhối giúp tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Tôi chợt nhận ra đây không phải mơ, tôi thực sự đang đứng tại rìa đá nhân duyên.

Gió sông lạnh buốt...

Chính lúc này tôi kinh hoàng nhận ra mình đang khỏa thân.

"Tỉnh rồi hả?" Liễu Tu Trạc rút tay khỏi xương đuôi rắn. Anh vội xoay người đi, cởi áo choàng khoác cho tôi, "Lát nữa tôi sẽ nhổ gai ra cho em."

"Gai gì?" Tôi quấn chặt áo choàng rộng rãi và ấm áp của anh nhưng vẫn run lên vì lạnh.

Liễu Tu Trạc thở dài, ôm tôi vào lòng, xoa xóa cánh tay tôi: "Cố chịu một chút. Em có xương rắn phòng thân nhưng vẫn mộng du đi tới đây, chắc chắn là do có tà thuật dẫn dắt."

Sau đó anh ôm tôi đi đến bên đá nhân duyên.

Sau một ngày hiến tế, trên Âm Nguyên Thạch và Dương Nguyên Thạch nhiễm đầy hương khói và máu tươi nồng nặc đến nỗi khiến người ta buồn nôn.

Buổi sáng tôi không để ý nhiều, bây giờ nhìn kỹ thì phát hiện nền đá dính máu và phủ đầy lông gà tạo nên hình cơ thể người.

Khi tôi đến gần, âm thanh kia càng vang dội khiến tôi nhiều lần muốn đến gần cọ mình vào đá hoặc đưa tay ra vuốt ve Âm Dương Nguyên Thạch.

Liễu Tu Trạch dẫn tôi đi vòng quanh tìm cái gì đó, cảm giác kỳ lạ này mỗi lúc một rõ khiến tôi chỉ muốn vươn tay khỏi chiếc áo choàng thùng thình ôm lấy tảng đá.

Môi lưỡi vốn ướt đẫm bỗng trở nên khô khốc làm tôi lúc này chỉ muốn liếm lấy thân đá đẫm sương.

"Cố lên!" Liễu Tu Trạc vòng tay qua người ôm tôi, nắm chặt cổ tay tôi, không cho tôi nhúc nhích.

Một lúc sau, anh lẩm bẩm: "Sắp tìm thấy rồi!"

Anh vội kéo tôi đến khe hở giữa Âm Nguyên Thạch và Dương Nguyên Thạch, chỗ có đất tơi xốp.

Nơi này chắc là để chôn gà cúng tế.

Nhưng khi đến gần, tôi lại phát hiện có thứ gì đó ở dưới đất trồi lên đang bò dọc theo đôi chân trần của tôi.

Cái thứ lạnh lẽo ấy quấn quanh mắt cá chân, sau đó từ từ di chuyển lên trên.

"Ưm..." Tôi kẹp hai chân lại, "Liễu Tu Trạc, nhanh lên..."

Nhưng lời tôi nói ra lại không giống như giục anh mau tìm đồ, mà là nhanh...

Chính tôi nghe còn thấy xấu hổ, vì thế tôi vội cắn chặt môi, không dám nói gì nữa.

Nhưng hai chân lại theo bản năng cọ xát vào nhau.

Kỳ lạ là âm thanh này chính là âm thanh chị lớn phát ra khi mặc áo tang rồi nói với gương mình sẽ gả cho thần đá.

Tôi vừa ngại vừa sợ, chỉ biết ngước mắt nhìn Liễu Tu Trạc cầu xin.

Nhưng dưới ánh đèn đường, đôi mắt của Liễu Tu Trạc phản chiếu ánh sáng, khuôn mặt lại đỏ bừng, đôi môi run rẩy.

Khi chúng tôi nhìn nhau, Liễu Tu Trạc hít một hơi thật sâu, mím môi nuốt nước bọt.

Anh đột nhiên giơ tay, mở thắt lưng áo choàng và trói tay tôi lại.

Cùng lúc đó anh xắn tay áo lên che mặt tôi, ôm tôi vào lòng: "Đừng cử động!"

Tôi cũng không muốn như thế, nhưng khi tựa vào lòng anh, mặt lại cọ cọ.

Liễu Tu Trạc cứng đờ.

Tiếng động dưới đất vẫn tiếp tục, cơ thể anh nóng quá, lại bị quấn trong quần áo ngột ngạt, hơi thở của anh phả lên người tôi khiến hơi thở của tôi trở nên dồn dập, chân theo bản năng siết chặt.

Tiếng đào đất càng lúc càng nhanh.

Một lúc sau, tôi nghe anh nói: "Tìm thấy rồi."

Khoảnh khắc anh vừa buông tay, tôi vội tránh ra, thở hổn hển.

Vô số con mối trắng mập ú trong lớp đất tơi xốp được đào lên, dưới hố có một con rối kỳ lạ. Tay chân và cơ thể nó đều làm bằng cành cây khô bình thường, nhưng trên đầu lại dán ảnh của tôi.

Xét về kích thước và hình dáng thì tấm ảnh được cắt ra từ ảnh gia đình chụp cách đây vài năm.

Kỳ lạ hơn nữa là hai tay con rối này lại bị hai con rắn đỏ to bằng ngón út quấn lấy.

Thân rắn quấn quanh con rối từ chân cho đến khi đầu chúng chạm vào đỉnh đầu con rối.

Trên con búp bê màu đen đỏ, tôi nhìn thấy tên và ngày tháng năm sinh của mình.

"Rắn tượng trưng cho dục vọng, rắn nước mềm mại tượng trưng cho sự quyến rũ. Dục xà cổ ngẫu này đại diện cho người bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, chôn nó dưới tà thạch là để dẫn em tới hiến tế cho tà thạch." Liễu Tu Trạc cười khẩy.

Anh búng tay một cái, một ngọn lửa xuất hiện thiêu rụi con rối và hai con rắn thành tro bụi.

Cùng lúc đó, trong tà thạch phảng phất có tiếng cười lạnh.

Liễu Tu Trạc hừ một tiếng rồi đưa tôi về.

Chúng tôi vừa đi, đám mối lại bò về cái hố đất được đào sẵn.

Tôi thắc mắc không hiểu tại sao khắp nơi lại có mối như vậy.

Con rối bị thiêu rụi, tôi thấy mình chẳng khá hơn là bao, cơ thể vẫn nóng rực, hai chân không có sức.

Khi nãy lo tìm đồ nên tôi suy nghĩ nhiều, bây giờ mới sực nhớ bản thân đang đi chân đất, chân phải vô tình dẫm lên thứ gì đó, tôi đau đớn kêu lên.

Liễu Tu Trạc giật mình nhìn tôi.

"Về trước đã." Tôi vội đưa chân lên lau mu bàn chân.

Đôi mắt anh cụp lại, lần nữa mím môi nuốt nước bọt, khàn giọng nói: "Tôi đưa em đến sông rửa sạch trước rồi cõng em về."

Sau đó anh bế ngang tôi lên, xoay người đi về phía bờ sông rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, để tôi ngồi trên đùi anh.

Nhưng khi ngồi xuống, tôi lại cảm nhận có thứ gì đó nóng nóng ở sau lưng dưới lớp áo choàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro