Chương 13: 🏘️🤰Điệp viên hai mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

【Thăm dò cốt truyện: Tiến độ trước mắt 70%

(Ngươi đã phát hiện thông đạo vào bí mật lớn nhất của thôn Nãi, chúc mừng ngươi, đây là con đường nhanh nhất đến với thành công. ) 】

Sau khi bảng điều khiển điện tử hiện ra, khung nhiệm vụ của Lam Trù xuất hiện ngay sau đó.

"Tiêu Chấp Trướng có manh mối, chúng ta có đầu trẻ con, hợp tác là lựa chọn tốt nhất." Lam Trù tự giễu cười, "Thôi, giành lấy manh mối là được. Nếu Tiêu Chấp Trướng biết chúng ta có đạo cụ tiến độ, chắc chắn thằng đó sẽ ra tay."

Cậu ta thở dài, sau khi trở thành tế phẩm, việc ngươi lừa ta gạt không phải là điều hiển nhiên sao? Mình còn rối rắm gì nữa.

Đúng lúc này, nhiệm vụ của Đỗ Lệ lại xuất hiện, liên tục nhấp nháy ánh sáng đỏ.

Trong phát sóng trực tiếp, nhiệm vụ màu đỏ nghĩa là nhiệm vụ cưỡng chế.

Nhưng ánh sáng đỏ nhấp nháy liên tục đại diện cho nhiều tình huống.

Có thể là thời gian sắp hết, nhiệm vụ sắp thất bại, hoặc chủ bá đang gặp tình cảnh khó khăn.

Tóm lại một chữ --- nguy.

Trúc Dật ở bên kia gặp rắc rối?

Đỗ Lệ khác với Quyên Tử, bởi vì nhiệm vụ, người phát sóng trực tiếp bị đặt vào thế đối đầu với Đỗ Lệ.

Đó là đối đầu với một BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải.

Sắc mặt Lam Trù trở nên khó coi. Nếu Trúc Dật gặp vấn đề, mọi rắc rối sẽ đổ lên đầu cậu ta.

Lợi dụng lúc tiếng khóc của đứa trẻ còn đang áp chế người sáp, Lam Trù nhanh chóng chạy qua lối đi, trèo lên giếng, liều mạng leo lên.

Đột nhiên, một giọt nước lạnh rơi xuống mặt cậu ta.

Lam Trù ngẩng đầu, thấy càng nhiều nước mưa từ miệng giếng hẹp nhỏ rơi xuống, nhanh chóng làm ướt quần áo cậu ta.

Trời mưa từ khi nào vậy?

Hơn mười phút trước, tại sân nhà của trưởng thôn, những đứa trẻ quái vật sột soạt bò xung quanh căn nhà, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở kỳ lạ.

Nước mưa đánh vào chúng, che phủ mùi tanh nồng.

Chúng vây quanh căn nhà, tham lam nhìn Trúc Dật đang trốn mưa ở thềm nhà trưởng thôn, nhưng vẫn chưa dám tiến thêm bước nào.

Bởi vì trước mặt Trúc Dật, có một nữ quỷ đang lơ lửng, khiến chúng phải kiêng dè.

Đỗ Lệ cúi đầu, váy dài màu vàng nhạt bay trong mưa, cô bị một sợi chỉ đỏ thắt chặt quanh cổ, thanh âm khô khốc toát ra từ yết hầu côc\.

"Giúp tôi giết Tôn Đại Trụ."

Trúc Dật ngồi yên không nhúc nhích, xoa xoa mắt cá chân sưng đỏ.

Đây là hậu quả của việc cậu bị vấp ngã trong lúc chạy trốn.

"Đưa tôi vào --- nếu không cậu sẽ chết ---" nữ quỷ đáng sợ tiếp tục nói.

"Ta cũng muốn vào, nhưng bọn họ không mở cửa." Trúc Dật nhặt một viên đá từ mặt đất, ném vào cửa kính nhà trưởng thôn.

Từ bên trong vang lên hít mạnh, sau đó có ai đó lặng lẽ đóng cửa sổ lại.

"Ngươi xem, bọn họ coi ta và ngươi như một hội." Trúc Dật ngước nhìn cánh cửa gỗ, "Ngươi không vào được vì có bùa chú trên cửa đúng không?"

Đỗ Lệ im lặng nhìn cậu, như đang suy nghĩ gì đó.

Trúc Dật bảo Đỗ Lệ: "Nếu không như vậy, ngươi đi nhặt hai tấm ván gỗ cho ta, rồi cho ta mượn sợi chỉ đỏ của ngươi để trói mắt cá chân ta. Nếu không, ta bệnh thì ngươi cũng không làm được gì."

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn đến khúc này đều choáng váng.

--- "Anh đúng là không phải là đồng bọn của nữ quỷ, mà là cấp trên của cô ấy."

--- "Chúng tôi sốc tê rần."

--- "Anh định dùng dây thừng thắt cổ của nữ quỷ để băng mắt cá chân? Sao anh không dùng nó làm bùa trừ tà luôn đi?"

--- "Làm ơn ca ca, Lam Trù không ở đây, đừng có mà làm quá."

Đỗ Lệ có vẻ bị lời yêu cầu cực kì vô lý của Trúc Dật làm ngạc nhiên trong giây lát.

Cô phục hồi tinh thần, mắt đỏ ngầu, tơ máu trong mắt tăng gấp đôi.

Ngay sau đó, Đỗ Lệ như một tia chớp lao về phía Trúc Dật, lưỡi như lưỡi rắn cuốn lấy cổ cậu.

Xong rồi!

Nữ quỷ đã bị chọc giận!

Lam Trù không có ở đây, lần này không ai cứu được cậu ta!

Người xem chặt chẽ chú ý Trúc Dật đồng loạt nghĩ.

Tuy rằng đây là do Trúc Dật tự tìm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, Trúc Dật đã mang lại nhiều niềm vui cho mọi người.

Nếu chết đi như vậy, thật sự rất đáng tiếc.

Nhưng kết cục trong dự đoán lại không xảy ra, Đỗ Lệ dừng lại khi còn cách cổ Trúc Dật chỉ khoảng năm centimet.

Trúc Dật tựa vào cánh cửa gỗ, cười hì hì vuốt mái tóc ướt dầm dề: "Ngươi không giết được ta."

Nữ quỷ: "......"

Người xem: "......"

Lại tới rồi, tức thay nữ quỷ á!

"Ngươi muốn giết Tôn Đại Trụ, tiếc là ta không thể để ngươi giết hắn, vì đó là nhiệm vụ của ta." Trúc Dật đẩy mắt kính, "Nếu để ngươi giết hắn, ta sẽ thất bại nhiệm vụ, và ngươi sẽ không ngừng đuổi giết ta."

Đỗ Lệ nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, như thể không hiểu cậu đang nói gì.

"Ngươi làm vậy không phải là làm khó ta sao?" Trúc Dật tiếp tục nói, "Lệ nương, ngươi thật là tàn nhẫn!"

Đỗ Lệ: "......"

"Không bằng thế này, ngươi đi trước, ta sẽ mang Tôn Đại Trụ ra cho ngươi." Trúc Dật cười, "Nếu ta nuốt lời, ngươi muốn làm gì ta cũng được."

Đỗ Lệ nhìn Trúc Dật một lúc, như đang cân nhắc.

"Nửa tiếng." Thanh âm cô lạnh lẽo như nước mưa.

Sau một lúc, hình bóng Đỗ Lệ mờ dần, biến mất trong màn mưa.

Trúc Dật gõ vào cánh cửa gỗ: "Mở cửa đi, nàng ấy đi rồi."

Trong sân yên tĩnh.

Trúc Dật lại gõ cửa thêm vài lần nữa, cửa đột nhiên mở ra một khe hẹp, lộ ra một con mắt.

"Như đã nói, nàng ấy đã bị ta đuổi rồi, cho ta vào."

"Người từ đâu đến thì về chỗ đó, trong làng không thiếu nơi ở cho mấy người." Người bên trong nói.

"Các ngươi muốn qua cầu rút ván?" Trúc Dật xoa mắt cá chân hỏi.

"Haha, qua cầu rút ván gì chứ, người trẻ tuổi." Một giọng già nua vang lên, "Dù cậu không đuổi cô ấy đi, cô ấy cũng không vào được."

"Cũng tốt." Trúc Dật nói xong, hít sâu một hơi rồi hét to, "Đỗ ---"

Cậu còn chưa kịp nói chữ thứ hai, cánh cửa phía sau đột ngột mở, hai người đàn ông kéo cậu vào.

Rầm!

Cửa một lần nữa đóng lại.

Một ông già dán hai lá bùa lên cửa, như muốn phong ấn thứ gì đó.

Mấy người ướt dầm dề vì đứng trong mưa, cặp mắt kính của Trúc Dật dính đầy bọt nước.

Cậu nói với ông già kia: "Trưởng thôn không định mời ta vào sao?"

Ông già đập quải trượng xuống đất, hai người đàn ông trẻ tuổi mỗi người kẹp chặt một cánh tay Trúc Dật, đưa cậu vào nhà.

Nhà trưởng thôn là nơi xa hoa nhất ở thôn Nãi, có nhà chính và nhà bếp tách biệt với nhau.

Trong nhà chính, ngoài Tôn Đại Trụ còn có hai người đàn ông khác, đều gầy gò, trông mệt mỏi.

Tôn Đại Trụ trông đặc biệt tồi tệ, co lại trên ghế, tay ôm một tách trà run bần bật.

Khi thấy Trúc Dật bị kéo vào, hắn làm rơi tách trà đầy đất: "Trưởng thôn! Sao ngài có thể để thằng đó vào đây!"

Trưởng thôn trừng mắt nhìn Trúc Dật, rồi hầm hừ ngồi vào ghế chính giữa.

Trong mắt hai nam nhân khác cũng tràn ngập ngạc nhiên, cứ như việc trưởng thôn kéo Trúc Dật vào là điều không thể.

"Tôn Đại Trụ, ta tới bảo hộ ngươi." Trúc Dật kéo ống tay áo ướt đẫm lên và nói, "Dù ngươi chết chưa hết tội, nhưng ngươi vẫn là con người, ta không giúp quỷ."

"Không thể nào, mày không thể giúp thằng đấy!" Một người đàn ông mặc áo đen đứng bên cạnh Tôn Đại Trụ nói, hắn đột nhiên quay người bóp cổ Tôn Đại Trụ, "Chính mfy là kẻ đầu sỏ! Nếu không, chúng ta đã không rơi vào cảnh này!"

"Đủ rồi!" Thôn trưởng dùng quải trượng gõ mạnh xuống đất, rõ ràng không muốn người đàn ông áo đen tiếp tục nói.

Trúc Dật nghe vậy liền nhếch mép cười.

Cậu giả làm gián điệp hai mặt để tạm thời kéo dài thời gian.

Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Trúc Dật hỏi, "Có liên quan gì đến cuộc điều tra của cục trưởng mười năm trước không?"

"Người trẻ tuổi, lão biết cậu từ cục điều tra đến, nhưng nơi này..." Thôn trưởng ngừng lại một chút, "Trời cao hoàng đế xa, cậu tự giải quyết cho tốt."

Đối mặt với lời đe dọa trần trụi của trưởng thôn, Trúc Dật không hề hoảng sợ, vì cậu không phải là điều tra viên thật sự.

Trưởng thôn có tiết lộ một manh mối quan trọng, nhưng chỉ bằng một cái miệng thì không thể moi ra hết thông tin.

Hiện tại những NPC này đang ở vị trí trung lập, đừng nói đến việc Trúc Dật không có giá trị vũ lực, dù NPC có bị trói tay nghiêm hình bức cung, thì cơ chế bảo vệ của NPC trung lập cũng có thể khiến cậu chết bất đắc kỳ tử.

Trúc Dật không vội hỏi, vấn đề cấp bách hiện tại là nhiệm vụ cưỡng chế của cậu.

Cậu hỏi: "Thôn trưởng, còn bao lâu nữa mới hết giờ cấm ra ngoài ban đêm?"

Thôn trưởng sững sờ: "Còn ba giờ nữa, làm sao vậy?"

Trúc Dật không đáp, trong lòng tự suy nghĩ.

Nhà trưởng thôn có vẻ an toàn, nhưng Đỗ Lệ nhất định có thể vào.

Nếu Đỗ Lệ không thể qua được lá bùa kia, hệ thống sẽ không giao nhiệm vụ bảo hộ Tôn Đại Trụ.

Tình thế hiện tại của cậu là cưỡi trên lưng hổ, khó mà leo xuống.

Một khi Đỗ Lệ phá tan trở ngại, người đầu tiên cô ta giết sẽ là Tôn Đại Trụ, sau đó là cậu.

Trúc Dật thở dài, nếu bản thể của cậu ở đây, cái gọi là phát sóng trực tiếp hiến tế này có thể hóa thành tro tàn trong nháy mắt, đâu cần lo lắng mấy con kiến nhỏ này.

Còn có nguyên nhân sau lưng các lễ hiến tế, Dị Quỷ khiến tín đồ sợ hãi thực sự là thứ gì.

Trúc Dật cảm thấy rất hứng thú với chúng.

Tất cả đều cần bàn bạc kỹ hơn, việc cấp bách là thoát khỏi buổi phát sóng trực tiếp này.

"Trưởng thôn, vừa nãy ta thấy một vài người đàn ông rất béo trong thôn đến đây, ngươi giấu họ ở đâu?" Trúc Dật hoạt động mắt cá chân, cảm giác đứng lên không còn mệt mỏi như trước.

Những người khác trong phòng nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, đặc biệt trưởng thôn, phảng phất bị xúc phạm, quải trượng không ngừng đập xuống đất.

"Người xứ khác, nếu cậu hỏi thêm một câu nữa, tôi sẽ không cho cậu ở lại đây." Trưởng thôn nói với gương mặt âm trầm.

Trúc Dật cười, đẩy đẩy kính, làm dấu khóa miệng.

Lúc này, tiếng khóc không giống người đột nhiên phát ra từ đỉnh đầu họ, như có ai đó treo trên xà nhà, vừa khóc vừa nhìn chằm chằm vào họ.

Tôn Đại Trụ run rẩy, chén trong tay trực tiếp vỡ tan.

*Nhiều chén thế :))

"Làm sao bây giờ trưởng thôn, lá bùa không ngăn được ả." Tôn Đại Trụ nói xong, đỏ mắt nhìn Trúc Dật, "Đều tại mày, sao mày lại mang quần áo của ả vào!! Tác dụng của lá bùa cũng bị suy yếu vì thế!!"

Trúc Dật không ngờ Đỗ Lệ không giữ lời, cực kì vô tội mà nói: "Lần sau ta sẽ nhớ chào hỏi trước."

Tôn Đại Trụ thở hổn hển: "Mày còn muốn có lần sau à!"

Lúc này, người đàn ông gầy ốm vẫn luôn im lặng bên cạnh đứng lên, hắn đeo kính viền vàng, mặc áo khoác màu trắng có mũ, trông rất văn nhã.

Dù ở đây mọi người đều gầy, nhưng hắn ta không có cảm giác quê mùa, mà mang theo hơi thở thành phố lớn.

Hắn ta đi đến bên trưởng thôn, không thèm hạ giọng nói.

"Thôn trưởng, lá bùa kia có cách để gia cố." Giọng nói của hắn ta bén nhọn, làm người nghe không thoải mái.

"Trần tiên sinh, mời ngài nói." Trưởng thôn lập tức đáp.

"Hiến tế máu toàn thân của vật sống, lá bùa sẽ mạnh hơn." Trần tiên sinh nhìn Trúc Dật với ánh mắt âm lãnh, như ung nhọt dính trên người Trúc Dật, "Máu người có hiệu quả tốt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro