Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở vương phủ

Đêm tối phủ xuống, đáng lẽ ra là lúc mọi vật đều chìm vào bóng đêm im lặng, cũng là lúc mọi người yên giấc nồng. Nhưng... trong hậu viện của Sở vương lại náo nhiệt vô cùng.



" Cháy... cháy... mau dập lửa."

" Kỳ Vân Viên bốc cháy."

" Mị phu nhân hãy còn trong đó, mau dập lửa."

Tiếng ồn ào, huyên náo càng ngày càng lớn, làm cho các vị chủ tử của Sở vương phủ cũng nhanh chóng tập trung lại đây.

Cung Thiên Kỳ sốt ruột vì ái thiếp, cước bộ vội vàng tiến tới, đi theo phía sau hắn là Sở vương phi Hoắc Thanh Liên, tuy trong biểu lộ rõ ràng như trong mắt không giấu được một phần vui sướng khi tình địch bị lâm nguy.

" Mị nhi ??? Mị phu nhân đâu ??? " Cung Thiên Kỳ túm lấy một tên nô tài đi ngang qua, vẻ mặt lo lắng hỏi.

" Bẩm... bẩm... vương gia, Mị phu nhân...phu nhân vẫn còn... ở bên trong." Tên nô tài thấp đầu xuống, nhỏ giọng sợ hãi đáp lại.

" Đáng chết !!! Còn không mau dập lửa cho bổn vương." Cung Thiên Kỳ nghe xong câu trả lời thì càng hối ruột hối gan vô cùng. Mị nhi đang mang con nối dòng đầu tiên của hắn a, nếu cái thai trong bụng của nàng ta xảy ra vấn đề gì thì làm thế nào bây giờ ???.

" Vương gia, Mị muội muội cát nhân ắt có thiên tướng, thiếp tin muội ấy và hài nhi trong bụng của muội ấy sẽ bình an thôi." Hoắc Thanh Liên thấy Cung Thiên Kỳ đang phẫn nộ như thế, cũng không hề run sợ, bước lên trước, ôn nhu khuyên giải hắn.

Nhưng trong lòng nàng ta lúc này càng mong ước hồ ly tinh dụ hoặc người kia sớm gặp chuyện không may. ' Hừ, tiện nhân, cầu cho ngọn lửa này đốt chết mẫu tử các ngươi !!!'.

Sau nhiều canh giờ cố gắng, Kỳ Vân Viên cũng được dập tắt lửa. Nhưng Kỳ Vân Viên xa hoa lộng lẫy ngày nào giờ chỉ còn lại là tàn tích của tro bụi, không hề có một sự vật nào còn nguyên vẹn ở đây.

" Thế nào ??? " nhìn cảnh tượng trước mắt, Cung Thiên Kỳ cũng phần nào đoán được kết quả. Nhưng hắn vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi.

" Vương... vương gia. Tìm được hai phần tro cốt của nữ nhân. Một trong hai người đó còn đang hoài thai. Có lẽ... có lẽ... người đó... là... Mị phu nhân." Quản gia vương phủ run rẩy bấm báo lại kết quả.

"..." Cung Thiên Kỳ cũng không nói gì.

" Còn một bộ tro cốt... tạm thời không biết là người nào. Nhưng kế bên bộ tro cốt kia còn tìm thấy một cái kim thoa. Bên trên có khắc một chữ ' Hoắc'." quản gia lại tiếp tục bẩm báo tiếp. Nói xong, ánh mắt e ngại nhìn Hoắc Thanh Liên một cái.

" Hoắc ??? " Cung Thiên Kỳ cũng quay đầu lại nhìn Hoắc Thanh Liên.

Hoắc Thanh Liên chưa kịp vui mừng khi nghe đến tin tình địch của mình chết đi, lại nghe đến những lời vừa rồi của quản gia, khiến cho vô cùng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch không thể tin được.

" Vương gia, không phải thiếp." Hoắc Thanh Liên lắc đầu liên tục chối cãi, hai tay không ngừng nắm chặt khăn tay, vẻ mặt ủy khuất ngấn lệ. Nhưng lại không thể khiến cho Cung Thiên Kỳ động dung.

" Người tới, cho bổn vương xét Liên Viện của vương phi!!!" Cung Thiên Kỳ ác hàn ra lệnh.

Theo sự phân phó của quản gia, rất nhanh một đám người tiến đến Liên Viện của Hoắc Thanh Liên lục soát.

" Vương gia, trong Liên viện của vương phi thiếu một nha hoàn, người này là nha hoàn hồi môn của vương phi. Đồng thời, nô tài tìm được một gói mê dược trong hộp trang sức của vương phi." Quản gia bẩm báo lại chi tiết lục soát và trình lên gói mê dược.

Chỉ những lời này, Cung Thiên Kỳ đã phần nào sáng tỏ mọi chuyện. sắc mặt của hắn giờ phút này cực vì dữ tợn, trong mắt hiện lên tơ máu, trừng mắt nhìn Hoắc Thanh Liên.

Bị nhìn khiến cho hoảng sợ, Hoắc Thanh Liên oan khuất kêu. " Vương gia, Kỳ Vân Viện bị cháy không liên quan đến thiếp a. Không phải thiếp làm !!! Vương gia minh xét !!!..."

" Bổn vương có nói ngươi làm sao ??? Tại sao lại biện hộ ??? Có tật giật mình ???" Cung Thiên Kỳ lãnh thanh hỏi.

" Vương gia..." Hoắc Thanh Liên nhỏ giọng hô.

" Người tới, vương phi trong người mang bệnh, không thể cùng người ngoài tiếp xúc. Từ giờ, ở tại Liên Viện dưỡng bệnh, không cho phép bất kì người nào hầu hạ. Mang những nha hoàn này của vương phi trục xuất khỏi Liên Viện." hắn ta lạnh lùng ra lệnh, sau đó liền phất tay bỏ đi.

" Không, vương gia. Thiếp không có làm !!! Người không thể đối với thiếp như vậy..." Hoắc Thanh Liên kêu trong tuyệt vọng. Nhưng đây cũng chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, từ trong hậu cung, hoàng hậu hạ ý chỉ, lệnh Sở Vương Cung Thiên Kỳ hưu phế Hoắc Thanh Liên, đuổi về Hoắc phủ. Nội dung ý chỉ đại khái là: Hoắc Thanh Liên lòng dạ hẹp hòi ích kỉ, không nhìn được thiếp thất mang thai con nối dòng của Sở vương, hạ độc thủ ám hại, hành vi tàn nhẫn khiến cho hoàng hậu đau lòng vì hoàng tôn chưa xuất thế của mình, Cung Thiên Kỳ phải lập tức hưu bỏ độc phụ này, đuổi ra khỏi phủ.

Một bức hưu thư, khuê danh và cuộc sống sau này của Hoắc Thanh Liên xem như bị hủy hoại hoàn toàn.

Sau đó, lại thêm sự kiện vị hôn thê Lãnh Diệu Ngọc của Vũ Vương Cung Minh Vũ, cũng tức là nữ nhi của đại tướng quân Lãnh Diệu Đông, bị người bắt kẻ thông dâm tại giường. Điều này khiến cho Vũ Vương Cung Minh Vũ rất là phẫn nộ cùng 'đau lòng' vì một mảnh tình ý của mình bị người chà đạp, lập tức đã xin chỉ từ hôn, hủy bỏ mối hôn sự này. Cũng vì sự kiện này, vốn đang đứng về phe phái của Cung Minh Vũ, Lãnh Diệu Đông cương quyết trở mặt.

Cho nên, trong vòng ba ngày, vốn có chính phi, có vị hôn thê, hai vị vương gia Cung Thiên Kỳ và Cung Minh Vũ lại trở thành nam tử độc thân chưa hôn. Rất tình cờ, trùng hợp với một trong những điều kiện 'tuyển phu' của tiểu thư Thượng Quan gia cùng Khương gia.

........................

Biệt viện Thượng Quan gia

" Xem các huynh làm chuyện tốt gì này." Người chưa tới, thanh âm đã đến trước, Khương Uyển Đình cùng phu quân hoàng đế của mình Bạch Phong Vân từ bên ngoài đi đến.

" Sao thế ??? Bọn huynh làm gì nào ???" Thượng Quan Sở Minh một bộ dáng khó hiểu, đặt câu hỏi.

" Còn hỏi muội các huynh làm gì ??? Mấy ngày trước, chẳng phải các huynh vừa tham gia tiệc tẩy trần của tứ đại gia chủ Lân Ngọc quốc sao ??? Không qua ba ngày, Cung Thiên Kỳ đã hưu thê, Cung Minh Vũ cũng từ hôn. Nếu nói đây không phải là kiệt tác của các huynh thì ai tin ???" nghi ngờ trước sự giả vờ ngó lơ của các ca ca mình, Khương Uyển Đình tiếp tục chất vấn.

" Phải nga, tiệc thì có đi. Nhưng là... chúng ta mỗi người chưa nói ba câu liền đã ra về. Còn về chuyện của Cung Thiên Kỳ và Cung Minh Vũ thật sự không liên quan đến bọn ta nha." Khương Chính Thuần rất thành thật công đạo.

" Phải không ??? Không nói gì mà khiến cho nhân gia bị phu quân hưu khí???" Khương Uyển Đình hoàn toàn là ôm ấp tâm trạng vui sướng khi người gặp họa, nói.

" Thật sự. Bất quá, trong lúc yến hội, An gia chủ có ý muốn hỏi đến điều kiện 'tuyển phu' của đại tiểu thư Thượng Quan gia, đại ca không nhiều lời, chỉ nói một câu: tiểu muội ta chỉ có thể là chính thê. Chỉ vậy thôi." Thượng Quan Sở Minh thành thật khai báo.

" Còn nữa nha, trong bữa tiệc, Sở Minh hắn nói với mọi người rằng hắn rất có thiện cảm đối với nam tử của Cung gia. nếu tiểu muội gả vào Cung gia cũng không thành vấn đề nga !!!" Khương Chính Thuần hợp thời hợp lí bổ sung thêm. Nhưng vẫn không quên giấu đi một chi tiết nào đó theo hắn nghĩ đến thì không quan trọng, nếu nói ra chỉ sợ đường muội này của mình sẽ 'đốt trạch viện' nhà hắn a.

" Ta không nói sai nga, tiểu muội không phải đang gả cho tiểu tử Cung gia sao ??? Ta cảm thấy nhân phẩm của hắn không sai, lại đối xử với tiểu muội rất tốt, không phải sao ??? Còn người khác trong Cung gia thì... ta không có ý kiến !!!".

" Phải rồi, làm sao có ý kiến được cơ chứ ??? Hoàng gia quả thật là chiến trường ác liệt nhất trong tất cả các chiến trường, đặc biệt là nữ nhân hậu cung, nhìn xem An hoàng hậu cùng Đức phi đã làm gì nào ??? Tính kế luôn cả nhi tử và nhi tức của bản thân mình. Thật sự là... hazz!!!"

" Tin tức của muội cũng linh thông thiệt nha. An hoàng hậu làm kín đáo thế mà muội cũng biết."

" Nếu muốn người không biết trừ khi mình đừng làm. An hoàng hậu không nhìn 'hoàng tôn' chưa xuất thế của mình, cũng dám phóng hỏa 'giết' chết thị thiếp của nhi tử mình, rồi đem mọi chuyện đổ cho Hoắc Thanh Liên nhằm đuổi nàng ta ra khỏi vương phủ. Quả thật là nhất kế cao minh, nàng ta nghĩ rằng, chỉ cần vị trí Sở vương phi còn trống, thì tiểu thư Thượng Quan gia của chúng ta sẽ gả cho nhi tử nàng ta thật sao ??? Đúng là người si nói mộng."

" Đúng vậy, cho dù muội muội muốn gả, cũng phải gả cho Cung Lạc Duyệt. Cung gia đời đời đúng là ra loại si tình, đời sau còn tốt đẹp hơn đời trước. Cung Lạc Duyệt chính là điển hình thôi. Hắn yêu Băng nhi nhà ta, nhưng lại vụng về trong cách bày tỏ." Khương Chính Thuần trầm ngâm cảm thán.

" Khương Chính Thuần, ngươi quá thiên vị Cung Lạc Duyệt đi ??? Ta xem... Băng nhi chưa gật đầu đồng ý, anh vợ như ngươi nhìn em rể là cực vì vừa lòng !!!".

" Cũng không biết khi nào thì tình cảm của hai người này mới có tiến triển đây ???".

" Vấn đề là hiện tại người ngoài cuộc thì tỏ mà người trong cuộc thì u mê. Muội xem Cung Lạc Duyệt kia muốn được tâm của Băng Băng không phải là chuyện dễ. Cần phải có một mồi dẫn cho hắn." Khương Uyển Đình lúc này cũng đưa ra nhận định của mình về con đường tình cảm của hai người kia.

" Phải rồi, sao hôm nay không thấy Băng nhi đến đây ???".

" Cung Lạc Duyệt hẹn Băng Băng đi hoàng lăng rồi !!!".

" Đến hoàng lăng làm gì ??? ".

" Ai mà biết được !? ".

" Vậy à, mà dù sao Cung Lạc Duyệt cũng không làm gì Băng nhi nhà ta được, kệ họ đi. À, muội nói cho các huynh biết một tin tức nữa nga, Hoắc Thanh Phù được thả ra khỏi am ni cô rồi!!!" Khương Uyển Đình 'tin tức linh thông' lại bắt đầu chia sẻ tin tức nàng vừa nhận được.

" Hắc, Hoắc gia này đi lĩnh nữ nhân đó ra làm gì ??? Thanh danh của nàng ta lúc trước còn thối hơn cả Hoắc Thanh Liên" Khương Chính Thuần khinh bỉ nói.

" Thì đương nhiên là kiếm đối tượng đám hỏi. Hoắc Thanh Liên xem như đã hết giá trị lợi dụng, nhìn khắp Hoắc gia cũng chỉ còn lại Hoắc Thanh Phù là nữ tử chưa hôn, đợi gả." Thượng Quan Sở Minh bắt đầu phân tích.

" Kế tiếp..." nghe Thượng Quan Sở Minh nói như thế, Khương Uyển Đình hứng thú ngồi trên ghế cắn hạt dưa, chăm chú lắng nghe.

Thượng Quan Sở Minh cũng rất nể tình, tiếp tục câu chuyện. " Đương nhiên là nam tử thì nhắm vào Băng nhi của chúng ta, còn chọn nữ tử thì đương nhiên là muốn nhắm vào bốn huynh đệ chúng ta."

" Không phải đâu, nữ nhân đó thất trinh, làm sao gả đi được ???" Khương Chính Thuần không cho là đúng, lên tiếng.

" Ngươi ngốc, đối với Hoắc gia mà nói, việc làm cho một nữ tử thất trinh trở thành một nữ tử 'trong trắng' chẳng phải rất dễ dàng ??? Với lại họ nghĩ đến chúng ta là khách nhân từ xa đến, làm sao mà hiểu biết được những chuyện đã xảy ra trước đó. Sự việc lần đó tuy Hoắc Thanh Phù bị trừng phạt nhưng Lân Ngọc đế cũng ra lệnh cho mọi người có mặt hôm đó không được tiết lộ ra ngoài vì đó không những là nỗi nhục của Hoắc gia, mà còn là sỉ nhục của triều đình Lân Ngọc quốc, khi tiến hành tế thiên mà lại xảy ra chuyện không cát tường như thế. Bởi vậy, tuy thanh danh của Hoắc Thanh Phù trong vòng lẩn quẩn quý tộc là mất hết nhưng chuyện này cũng là mọi người ngầm hiểu nào có ai dám tuyên dương?" Thượng Quan Sở Minh tiếp tục nói ra suy nghĩ bản thân mình.

" Thượng Quan nhị ca quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh !!! Muội chỉ nói một câu, không ngờ lại có thể cho huynh suy nghĩ ra nhiều điều như thế. Còn nói một lần là trúng hết. Hoắc gia quả thật đang đánh chủ ý các huynh a." Khương Uyển Đình vừa nghe xong liền rất hào phóng vỗ tay khích lệ, tươi cười nói.

" Đầu óc bọn người Hoắc gia có bệnh !!! " Khương Chính Thuần không kiêng nể, ném cho một câu nhận xét. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro