Đệ ngũ chương: Nàng có một ca ca...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta cũng chính là người đã mang ngươi đến nơi đây - thanh âm của nàng ta vì sao lại bi thương như vậy, tựa hồ như mang lỗi cùng Lạc Ngọc Hư

- Là ngươi, chính ngươi đã làm ra cái loại chuyện này – Lạc Ngọc Hư nghe qua liền tức giận

- Một lời không thể giải thích hết, chỉ có thể để ngươi tự mình ngộ ra. Ta chỉ là một cái tàn hồn, có thể chống đỡ đến lúc gặp lại ngươi đã là quá may mắn rồi. Hiện tại ta có thể yên tâm trả lại rồi

- Ngươi rốt cuộc là cái gì ý tứ?

- Hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào ngươi, chỉ ngươi mới có đủ bản lĩnh tự cứu được bản thân trong kiếp này

- Tự cứu? Ngươi nói nghe thật dễ, ta chẳng phải vừa bị lão già kia đánh cho một chưởng sao, hồn khí lúc trước của ta một chút cũng không còn, ngươi bảo ta tự cứu, ta tự cứu bằng cách nào đây? Chẳng phải ta sẽ lại giống ngươi, bị kẻ khác gọi là phế vật

Đang đùa nàng sao? Này là muốn nàng tiếp tục bị khi dễ như nàng ta, cho dù nàng ta nhẫn nhịn chịu đựng được nhưng mà cái thân thể này hiện tại đã là của Lạc Ngọc Hư nàng, vậy nàng tuyệt không để kẻ khác có cơ hội ức hiếp nữa, nàng sẽ không để bản thân tiếp tục chịu thiệt thòi

- Thật có lỗi, là ta không kịp trả lại hồn khí của ngươi. Hại ngươi chịu thiệt rồi

- Bỏ đi bỏ đi, dù sao ta vẫn chưa có thích ứng được với cái thân thể của hiện tại, vẫn cần đến một thời gian để tu luyện, cho nên vũ nhục ngày hôm nay ta đã chịu về sau sẽ tính hết một lần cùng bọn chúng – phải a, Lạc Ngọc Hư trước nay chưa từng bỏ qua cho những kẻ đã vũ nhục mình, thù này nàng vẫn phải tính toán một chút. Cái tên Bái Phong đó, nàng là hạ sát đệ tử của Diệp Tiêu cũng không có phạm đến hắn, hắn vì cái gì lại tức giận với nàng, còn dám cấp một chưởng lên người nàng, dám gây thương tổn lên thân thể nàng. Thực lực thật sự của nàng tuyệt không có thua hắn, về sau nhất định sẽ tính hết lên người hắn

- Ta hiện tại đã ở trong thân thể này, vậy ngươi phải làm sao đây? – Lạc Ngọc Hư lúc này lại hỏi

- Ta phải đi

- Ngươi đi? Nhưng là đi đâu?

- Đến nơi ta cần đến

- Nhưng...

- Lạc Ngọc Hư, cầu xin ngươi hãy toại nguyện ta một điều

- Chỉ cần là ta làm được

- Thay ta chăm sóc phụ thân cùng ca ca

- Hảo

- Những gì ta có thể giúp đợi khi ngươi tỉnh lại sẽ tự khắc biết

- Đợi một chút, đừng đi... ta còn có điều muốn hỏi... – còn chưa có hỏi xong Lạc Ngọc Hư kia giống như không còn ở gần nàng, vong khí của nàng ta đã không còn cảm nhận được, giống như thật sự tan biến vào khoảng đen

- Hư nhi, Hư nhi... mau tỉnh a

- Aaa – Lạc Ngọc Hư bởi vì có chút kích động lại đột ngột bị lay gọi cho nên khi tỉnh lại vẫn chưa kịp định thần

- Hư nhi đừng sợ, ca ca ở ngay đây, không kẻ nào có thể tổn hại ngươi nữa – Lạc Hồng Trần ngồi bên giường ôm lấy tiểu muội muội vào lòng, cho nàng một cái chỗ dựa lúc hoảng loạn, hắn có thể cảm nhận được muội muội đang như thế nào sợ hãi, chỉ hận hắn lúc này không đủ mạnh mẽ cùng cường đại để bảo hộ nàng thật tốt. Trước khi phụ thân trở về, huynh muội hắn vẫn là nên kiên nhẫn chịu đựng, chịu thiệu thòi một chút

- Hư nhi, là ca ca vô dụng, ca ca không thể bảo hộ ngươi. Thật sự không xứng đáng làm ca ca ngươi
Lạc Ngọc Hư cánh tay vươn lên chạm đến lưng hắn, hắn như vậy thật sự khiến nàng trong tâm một trận khó chịu, cảm xúc này tuy không phải của nàng nhưng là chân thật, có thể làm nàng thương tâm như vậy ngoại trừ sư phụ trước nay chưa từng có ai kể cả Tề Khang

- Hư nhi, ngươi hiện tại cảm thấy tốt sao? Nếu như không khỏe ở nơi nào liền nói cho ca ca biết a

- Ca... ta không sao – Lạc Ngọc Hư gượng gạo một tiếng ca, kiếp trước nàng tồn tại đều chỉ có một mình nhưng không đơn độc bởi vì Tề Khang mọi lúc đều ở bên cạnh nàng, kiếp này ép buộc bản thân gọi một kẻ xa lạ làm ca ca một chút khó chịu cùng bài xích cũng không có, ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái cùng quen thuộc

- Có hay không cảm thấy đói, ta lập tức đi tìm thức ăn đến

- Ta không đói, ta chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút

- Hảo, ca ca mang ngươi ra ngoài – Lạc Hồng Trần vươn tay muốn giúp nhưng nàng lại đưa tay ngăn cản

- Ta có thể tự đi

- Ngươi chỉ vừa tỉnh lại sức khỏe còn rất yếu, không thể ngay lập tức hoạt động, ta vẫn là nên giúp ngươi đi lại – Lạc Ngọc Hư không nói chỉ yên lặng để hắn mang đi

Hoa viên trung Lạc Viện...

Lạc Hồng trần đặt muội muội bên cỏ, phía sau là tảng đá lớn tựa lưng cùng một cây liễu che bóng, trước mặt là một hồ nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xk