Đệ nhị chương: Xuyên qua thành ngốc tử...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tay hình như nắm một mảnh giấy đứng bên hồ, ánh mắt lưu chuyển cảnh giác. Là kẻ nào đã gọi nàng đến đây? Đến cuối cùng là vì chuyện gì? Chẳng lẻ là có mưu đồ?
‘sưu sưu sưu’ mấy đạo ám khí bay đến, Lạc Ngọc Hư đôi chân nhanh chóng loạn bước né tránh, tất cả đều là thành công trốn khỏi. Ám khí hướng đến tựa cơn mưa nhiều không thể tránh né kịp, Lạc Ngọc Hư bị áp đảo, ép đến bờ hồ, ám tiễn hướng đến phát nát tay áo, tổn hại đến mỏng manh da thịt. Lạc Ngọc Hư trượt chân ngã xuống hồ, mặt hồ trong xanh đột nhiên chuyển động mạnh mẽ cùng nhuốm đỏ tươi chói mắt

Lạc Ngọc Hư chật vật hụp lặn, hai tay mạnh mẽ đập nước vươn người lên cao lấy chút dưỡng khí, đến cuối cùng nỗ lực cũng thành thất bại. Tề Khang bên trong tư phòng bất giác nghe thấy tiếng động lớn bên hồ liền hướng cửa phòng lao đến, lại nhận ra có kẻ đã giở trò liền vòng qua cửa sổ, lúc hắn đến nơi trước mắt nhìn thấy chính là Lạc Ngọc Hư sớm đã chỉ còn lại một cánh tay buông xuôi thả mình chìm xuống bên dưới. Tề Khang kính hách lao xuống, mặc cho đáy hồ tối đen không chút ánh sáng nào chạm đến, hắn cuối cùng cũng có thể kéo nàng trở lại mặt đất

Lạc Ngọc Hư từ nhỏ đã mắc hội chứng sợ nước, cho dù là hồ nước nông chưa đến gối cũng có thể khiến cho nàng sợ, nàng tuy vụng về nhưng đều vượt qua tất cả đặc huấn trên nước. Ngoại trừ đặt huấn, nàng sẽ không tùy tiện đến quá gần mấy hồ nước, hiện tại như thế nào lại rơi xuống hồ, lẽ nào là có kẻ muốn ám hại nàng?

- Tiểu Hư, ngươi tỉnh lại a... đừng dọa dợ sư huynh. Tiểu Hư, ngươi có hay không nghe ta gọi? Ngươi còn không tỉnh lại ta nhất định sẽ tức giận...

Tề Khang hiện tại cho dù cố gắng lay gọi đến thế nào Lạc Ngọc Hư cũng không thể tỉnh lại, bởi vì nàng sớm đã ngừng hô hấp rồi, đã thật sự chết đi. Hắn một dạng đau lòng ôm thân thể sớm lạnh ngắt cùng ướt sũng của nàng khóc đến thương tâm

...

Thượng Cổ đại lục

Đường Môn tông sơn...

- Hư nhi, Mau tỉnh a, ngươi có hay không nghe ta gọi? Hư nhi, ngươi lập tức tỉnh lại, đừng dọa sợ ca ca a...

Lạc Ngọc Hư mơ hồ nghe thấy một đạo thanh âm. Là ai nhân... là kẻ nào đang gọi nàng? Vừa rồi nàng cảm thấy thân thể lạnh buốt, ý thức mơ hồ sau đó như bị nhấn chìm trong khoảng không tối đen như mực, tự mình biết bản thân đã chết. Vì sao hiện tại còn nghe thấy tiếng có kẻ đang gọi. Nàng sinh thời một cái cô nhi, chưa từng nhận qua kẻ nào làm huynh trưởng, là kẻ nào lại cả gan dám gọi thẳng khuê danh nàng, lại xưng nàng ca ca? Lý nào là họ Tề kia? Không đúng, thanh âm kia cùng hắn khác biệt như vậy, là kẻ nào giống hắn cũng muốn đeo bám nàng?

Bên trong tư phòng...

Lạc Ngọc Hư bị đánh thức bởi tiếng đẩy cửa, nàng lúc này thật vô dụng, ngay cả mi mắt cũng không thể nâng lên, chỉ mơ hồ nhận ra kẻ đang tiến đến là một nam nhân, trên tay hắn hình như còn mang theo vật. Hắn tiến đến ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng đặt khăn ấm lên trán nàng, kẻ này hẳn vẫn còn là một tiểu nam tử. Lúc trước có lẽ cũng là hắn ôm nàng trong lòng để tránh khỏi cái vòng vây sát ý, hiện tại nằm ở một nơi cùng một kẻ xa lạ nhưng cảm giác hảo an toàn

‘két’ một lần nửa cánh cửa bị đẩy vào, kẻ kia vừa bước vào đã mang một cỗ khí tức bá đạo, mạnh mẽ đến kinh người. Rõ ràng là một nam nhân cường đại nhưng tiểu nam tử bên cạnh nàng một chút đề phòng cũng không có. Hơn nữa trước khi hắn đến tư phòng, nàng có thể cảm nhận bên ngoài hiện hữu không ít sát khí, sau khi hắn đế hết thảy tất cả đều đồng loạt biến mất

- Trần nhi, muội muội ngươi như thế nào? Vì sao còn chưa có tỉnh?

- Đầu hắn từng va chạm qua đá ở đáy hồ, tinh thần bị kích động lớn gây sợ hãi cho nên vẫn chưa thể ngay lập tức tỉnh lại

- Như thế nào tra?

- Đã có

- Tra rõ một chút, dám tổn hại đến ta nữ nhi, ta tuyệt đối không bỏ qua bọn chúng – Lạc Ngọc Hư bên tai nghe rõ âm thanh tức giận của nam nhân kia, khí tức càng lúc càng mạnh mẽ khiến nàng ho hấp cũng muốn khó khăn

Bọn họ cuối cùng cũng im lặng, ầm ĩ như vậy làm gì, hại nàng không thể tiếp tục ngủ

Ba ngày sau...

- Ư... – Lạc Ngọc Hư mi mắt bất giác chuyển động, đồng thời vang lên một thanh âm nhỏ, hai mắt nặng nề nâng lên, bên mũi phản phất mùi trầm hương, nàng khó khăn ngồi dậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xk